Nơi xảy ra vụ án đã bị bao quanh bởi dây quấn, quần chúng vây xem đang mồm năm miệng mười thảo luận vụ án giết người này.
Mạnh Chiêu dừng xe ở ven đường, vừa đi đến chỗ xảy ra vụ án, vừa quan sát tình huống camera xung quanh.
Khu dân cư này xây sớm quá, lúc ấy khái niệm ban quản lý vẫn chưa bắt đầu lưu hành, từ sau khi xây xong dường như vẫn là trạng thái tự sinh tự diệt, đừng nói gì đến các biện pháp an ninh và dịch vụ dọn dẹp, một khi hộ gia đình nào xảy ra vấn đề chất lượng, cũng không biết đi tìm ai nói lý lẽ. Cho nên mấy năm này, hễ là gia đình có chút tích góp, đều nghĩ trăm phương ngàn kế dời đến chỗ ở khác. Người đi nhà trống, mấy hộ gia đình còn sót lại đều trông mong chờ lệnh phá dỡ của chính phủ, đến lúc đó dễ được chia một hai căn nhà mới.
Mạnh Chiêu đưa mắt nhìn sang, chỉ có hai cái camera được lắp trên một loạt tường thấp trước mặt, nhưng nhìn dáng vẻ tang thương trải qua phơi gió phơi nắng kia, có lẽ chỉ có thể có tác dụng đe dọa có ít còn hơn không.
Mạnh Chiêu đi đến gần đường ranh giới, đang định móc giấy chứng nhận thân phận với cảnh sát nhân dân và đồn ông an hỗ trợ điều tra, Trình Vận cách đó không xa trông mong chạy chậm tới: “Đây là đội phó Mạnh của chúng tôi, mau cho anh ấy vào đi.” Cô lại cho Mạnh Chiêu một đôi găng tay plastic, “Trên đường bị kẹt xe, em tưởng lát nữa anh mới đến đây chứ.”
Mạnh Chiêu xuyên qua đường ranh giới, vừa đeo găng tay vừa đi về phía vị trí của người bị hại. Trình Vận đi theo bên cạnh giới thiệu tình huống hiện trường cho anh: “Người phát hiện ra thi thể là hai học sinh cấp hai chuẩn bị đi học vào sáng nay, một người định trốn để dọa người kia, không ngờ rằng lại phát hiện thi thể ở đây, sợ đến mức gào thét lên, kêu tất cả người chạy bộ sáng sớm ở gần đó đến, trong đó còn bao gồm một streamer sáng sớm đi ra ngoài tìm tài liệu, cho nên khi bọn em nhận được báo nguy chạy đến, xung quanh hiện trường đã bị phá hỏng gần hết rồi…”
Phía trước tiểu khu, trên mặt tường phòng hộ thấp loang lổ khảm một cái cổng vòm vòng tròn, cửa không tính là quá cao, Mạnh Chiêu hơi cúi người đi vào, lại rẽ phải, ở góc phía Tây của tòa nhà này là địa điểm hiện trường vụ án thi thể nằm.
Ở góc chất đống mấy tủ bát vứt bỏ, thi thể bị che giấu trong phạm vi góc chết do tủ bát và bức tường tạo thành.
Mạnh Chiêu đến gần người bị hại, nửa ngồi xuống quan sát tình huống hiện trường.
Nhìn gương mặt bị trang điểm đậm lung tung của người chết trong khoảng cách gần, càng khiến người ta cảm thấy hãi hùng. Sắc mặt người chết xanh tím sưng húp, mấy vết dây hằn trên cổ chồng chéo lên nhau, chỗ vết dây hằn chảy máu một mảng lớn, nhìn ra được lúc còn sống đã giãy giụa kịch liệt.
“Lệ Cẩm vẫn bị kẹt xe, đang chạy đến.” Trình Vận nói. Lệ Cẩm là người cầm lái của khoa pháp y, bình thường vụ án kiểu này cô đều đi theo làm việc bên ngoài, hôm nay không khéo trên đường đi làm nhận được tin tức vụ án, đoán chừng lúc này đang bị kẹt xe chắp thêm cánh cũng không thoát.
“Ừ.” Mạnh Chiêu duỗi tay nhặt xâu mác trên váy liền áo lên xem, bảng giá sáu trăm chín chín, không tính là hàng rẻ tiền.
Anh di chuyển mắt cá chân người bị hại với biên độ nhỏ, phần sau giày, chỗ ống quần bị mài mòn nghiêm trọng một mảng lớn, vết tích mài mòn kéo dài đến thắt lưng của người chết.
Mạnh Chiêu đặt chân của người bị hại về chỗ cũ, dùng ngón tay vê một cọng lông ở ống quần, màu xám trắng, dài khoảng năm centimet, Trình Vận lại gần nhìn: “Cái này nhìn qua không giống tóc người nhỉ? Lông chó?”
Mạnh Chiêu xin Trình Vận tờ khăn giấy, bọc sợi lông kia lại, bỏ vào túi vật chứng: “Xem xem chủ kênh kia có tới không, anh có việc muốn hỏi cô ấy.”
“Vâng, em biết rồi!”
Trình Vận chạy nhanh đi xa, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm người bị hại, trang điểm ác ý, khoác váy liền áo… Thủ đoạn mang đậm ý tượng trưng này, hung thủ báo thù có tính nhằm vào hay là trả thù xã hội bừa bãi?
Quan sát hiện trường xảy ra vụ án xong, Mạnh Chiêu đứng lên.
Điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp trước đó anh nhờ đã có tin tức, Mạnh Chiêu nghe máy.
“Alo đội phó Mạnh, tra được thân phận của blogger này rồi, tên là Chu Diễn, hai tám tuổi, làm nghề tự do, chắc là blogger âm nhạc toàn thời gian. Cha mẹ anh ta qua đời rất nhiều năm về trước, chỉ có thể liên lạc với cha mẹ kế của anh ta, cha dượng của anh ta nghe tin giờ đang chạy đến cục thành phố. Sao rồi, hiện trường tìm được manh mối gì không?”
“Manh mối thì nhiều, nhưng tạm thời cũng không có đầu mối[1] gì.” Mạnh Chiêu ngước mắt, nhìn thấy Trình Vận cách đó hơn mét đang vẫy tay gọi anh tới, anh vừa gọi điện thoại vừa đi về phía Trình Vận, tiếp tục nói với điện thoại, “Tra được địa chỉ nơi ở của Chu Diễn chưa?”
[1] manh mối gốc là tuyến tác 线索 thường chỉ tồn tại khách quanh; đầu mối gốc là đầu tự 头绪: bày tỏ tư duy, suy nghĩ, ý tưởng
“Tra được rồi, giờ gửi cho anh, chắc là thuê chung với người khác.”
Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu đi đến trước mặt Trình Vận.
“Đây là chủ kênh sáng nay phát trực tiếp.” Trình Vận kéo cánh tay cô gái kia, “Đây là đội phó Mạnh của chúng tôi, anh ấy hỏi gì cô trả lời đó, đừng căng thẳng.”
Streamer nữ thoạt trông khoảng hai mươi tuổi, trong tay vẫn cầm chặt gậy tự quay, hơi e sợ rụt cổ lại, không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu.
Từ góc nhìn của Mạnh Chiêu chỉ có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu cô gái, anh khẽ nhíu mày: “Tùy tiện truyền bá tin tức người chết, chuyện này là cô làm?”
“Cũng không phạm pháp.” Chủ kênh nhỏ giọng giải thích.
“Vậy giúp hung thủ phá hỏng hiện trường phạm tội, hủy diệt chứng cứ,” Mạnh Chiêu nói với giọng lạnh lùng, “Cuối cùng vẫn phạm pháp.”
“Tôi lại không quen biết hung thủ, sao lại là giúp hắn!” Chủ kênh ngẩng đầu, đối diện với gương mặt hơi có vẻ không kiên nhẫn của Mạnh Chiêu, âm lượng nâng cao vì cảm xúc kích động lại yếu đi, chuyển giọng điệu thử thăm dò hỏi, “… Bây giờ tôi có thể phát trực tiếp không?”
Trình Vận: “…” Muốn ăn đòn à cô gái.
Tính Mạnh Chiêu nóng nảy châm cái nổ ngay, đến giờ vẫn có một nhóm nhỏ người ủng hộ anh trong số ít người khác giới còn sót lại trong cục thành phố, hoàn toàn là vì một cô gái của bộ phận hành chính tổng kết rất tốt: Lúc đội phó Mạnh hung dữ còn đẹp trai hơn cả lúc không hung dữ.
Câu nói vừa rồi của Mạnh Chiêu vốn chỉ nói để lừa cô, lúc này anh cũng lười lãng phí thời gian với cô gái, không để ý câu hỏi này mà đi thẳng vào vấn đề: “Sáng nay lúc cô tới có bao nhiêu người vây quanh đây?”
“Không có nhiều người, chỉ có hai học sinh tiểu học kia, tôi khá nhạy cảm với tin tức, nghe thấy âm thanh gào thét của hai người tôi chạy qua liền, những người xung quanh kia nhát gan, mới đầu cũng không dám đi tới, hơn nữa.” Chủ kênh liếc Mạnh Chiêu một cái, trong tiếng nói hình như vẫn oan ức, “Tôi còn cố ý bảo họ đừng lại gần quá, giúp các anh bảo vệ hiện trường phạm tội mà.”
Mạnh Chiêu thờ ơ: “Đừng lại gần quá là chỉ khoảng cách bao xa?”
“Hai ba mét? Chắc khoảng hai mét.”
Ánh mắt Mạnh Chiêu rơi xuống một phạm vi nhỏ xung quanh người chết, lúc đi tới quả thật anh có chú ý, xung quanh người chết không để lại bất kỳ dấu chân rõ ràng nào. Những nơi như xó xỉnh, bình thường chưa có người đến, theo lý thuyết phải tích một lớp bụi dày giống như nội thất cũ chất đống bên cạnh này, nhưng bây giờ nhìn qua lại rất sạch sẽ, lúc rời đi chắc là hung thủ cố ý quét dọn một vùng xung quanh.
“Vậy có ai mang chó qua đây không?”
“Không có… tuyệt đối không có! Tôi sợ chó, nếu có tôi nhất định sẽ chú ý đến.”
Mạnh Chiêu nghe xong như có điều suy nghĩ.
Tôn Hữu Thanh giám định vật chứng cách đó không xa đi tới, vỗ vai Mạnh Chiêu: “Chiêu Nhi, cậu xem hiện trường xong rồi thì tôi qua đó.”
Tôn Hữu Thanh lớn hơn Mạnh Chiêu mấy tuổi, lại là sư huynh đồng môn của anh, giọng khói ồm ồm, bình thường luôn thân mật gọi anh “Chiêu Nhi” đến “Chiêu Nhi” đi, lúc đầu Mạnh Chiêu cảm thấy xưng hô này hơi kỳ quặc, nhưng dần dà cũng quen rồi.
Mạnh Chiêu lấy điện thoại ra nhìn địa chỉ đồng nghiệp gửi tới.
Anh gọi mấy đồng nghiệp xung quanh đến, phân công nhiệm vụ: “Nhậm Bân anh dẫn người đi tìm hiểu các hộ gia đình xung quanh, xem tối qua có ai nhìn thấy không, Uông Vũ dẫn người lục soát xung quanh, xem có thể tìm được điện thoại và vật phẩm tùy thân của người bị hại không, Chu Kỳ Dương đi kiểm tra giám sát xung quanh, ghép quỹ đạo hành động ngày hôm qua của người bị hại lại.”
Mạnh Chiêu chia nhiệm vụ xong vỗ tay một cái: “Được rồi, đi làm việc cả đi, mười một giờ về cục mở cuộc họp ngắn.”
Mạnh Chiêu đi về phía xe của mình, anh thân cao chân dài, Trình Vận phải chạy chậm mới đuổi kịp: “Anh Chiêu, chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh đến nhà của người bị hại nhìn xem,” Mạnh Chiêu mở cửa xe, liếc nhìn cô một cái, “Còn em…”
“Em đi cùng với anh,” Trình Vận giơ một tay lên bên tai, “Cam đoan làm việc nhiều, không thêm phiền!”
“Vậy em lái xe.” Mạnh Chiêu đi đến ghế phó lái, cúi người ngồi vào.
Trình Vận đồng ý, vội vàng chạy đến ghế lái, mở cửa xe cũng ngồi vào.
Trình Vận chính là một người duy nhất trong ba thực tập sinh kia ở lại. Bởi vì khi đó số lần bị Mạnh Chiêu dạy dỗ phát khóc nhiều nhất, tất cả mọi người trong cục đoán cô sẽ không chịu được mà rời đi trước, không ngờ rằng thế mà ở lại cho tới bây giờ.
Trình Vận vừa lái xe đến đường chính, đã nhận được câu hỏi của Mạnh Chiêu: “Có suy nghĩ gì về manh mối trước mắt?”
“Ờm…” Trình Vận vô thức giật mình một cái, nhanh chóng làm rõ đầu mối trong đầu, “Thứ nhất, sau thắt lưng đến chân người chết bị mài mòn một mảng lớn, nói rõ sau khi hung thủ thực thi hành vi phạm tội gần như kéo người chết trên mặt đất đến chỗ khuất này, sức lực của hung thủ chắc là không lớn lắm.” Cô nói xong câu này thì dừng lại, đợi Mạnh Chiêu đánh giá.
Mạnh Chiêu “Ừ” một tiếng: “Tiếp tục.”
“Thứ hai, nhìn từ dấu vết giãy giụa kịch liệt trên cơ thể người chết, thủ đoạn gây án của hung thủ cũng không thành thạo, chắc không phải là tay điêu luyện. Thứ ba, sau khi hung thủ thực hiện hành vi gây án, đã xử lý dấu vết ở hiện trường phạm tội, có năng lực chống điều tra nhất định.”
“Nhưng, nếu hung thủ có năng lực chống điều tra, lại không hủy mặt của người chết,” Trình Vận thấy trên mặt Mạnh Chiêu không xuất hiện biểu cảm chập chờn gì, cô nói tiếp, “Nói rõ hung thủ chắc là tự tin cảnh sát không điều tra được mình, vậy có lẽ có thể loại trừ người quen gây án? Nếu là người mới vào nghề gây án, lại dùng thủ đoạn trang phục nữ này để thu hút ánh mắt, anh Chiêu, lẽ nào hung thủ muốn thông qua vụ giết người hàng loạt gì đó để trả thù xã hội…”
Trình Vận còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy Mạnh Chiêu cười một tiếng, cô lập tức sốt sắng: “Em nói sai gì ạ?”
“Đằng sau có trăm ngàn lỗ hổng.” Mạnh Chiêu bình luận, “Không phải hung thủ nào cũng có tố chất tâm lý hủy hoại gương mặt của người chết sau khi gây án, nói không chừng hắn chỉ hoảng loạn bỏ chạy sau khi giết người thôi.”
“À…” Trình Vận nghẹn lời, “Vậy anh có suy đoán gì?”
“Manh mối chẳng được mấy cái, anh không có suy đoán gì cả.”
“Bản thân anh cũng không có suy đoán còn kiểm tra em?!” Trình Vận thốt ra.
“Anh đâu kiểm tra em? Anh cũng không phải giáo viên của em, kiểm tra em làm gì, trao đổi tình tiết vụ án giữa đồng nghiệp mà thôi.”
“Không phải kiểm tra em à…” Trình Vận thở phào nhẹ nhõm, “Dọa em sợ toát mồ hôi lạnh khắp người.”
Mạnh Chiêu không nói gì nữa, cúi đầu xuống tiếp tục lướt xem nội dung trang chủ của tài khoản Chu Diễn.
Ở cục thành phố mấy tháng, Trình Vận đã thăm dò đại khái được phong cách phá án của Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu trên cơ bản không tin vào tâm lý học phạm tội, anh chỉ tin tưởng chứng cứ, trước khi không có đầy đủ chứng cứ, anh đều rất cẩn thận với bất kỳ suy đoán gì.
Đồng nghiệp làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã xin được lệnh khám xét, chạy tới đưa cho Mạnh Chiêu.
Mạnh Chiêu đi thang máy lên tầng mười tám, nhấn chuông cửa, nhấn một lúc lâu bên trong mới vang lên tiếng bước chân lề mà lề mề, còn có âm thanh kéo dài: “Ai vậy…”
Cửa bị kéo ra, một thanh niên vóc dáng không cao, hơn hai mươi tuổi thò đầu ra, mắt buồn ngủ nhập nhèm nói: “Chu Diễn không ở nhà.”
“Đi đâu rồi?” Mạnh Chiêu nhìn cậu ta rồi hỏi.
“Tôi không biết.” Thanh niên bị quấy rầy tỉnh mơ, giọng nói không tốt.
“Hôm qua anh ta đi lúc nào?”
“Không biết!” Thanh niên không kiên nhẫn đáp, đang định đóng cửa thì Mạnh Chiêu nghiêng người, bả vai chống lên cánh cửa muốn khép, đưa ra lệnh khám xét với người kia, “Cảnh sát, tôi vào xem.”
Thanh niên: “...”
Đi vào nhà, Mạnh Chiêu dạo sơ một vòng những nơi Chu Diễn ở.
Đây là một căn hộ khoảng hai trăm mét vuông, Chu Diễn thuê chung với người khác, anh ta ở phòng ngủ chính, Tần Tiểu Bách ở phòng ngủ bên, hai người đều không nuôi chó. Phòng ngủ của Chu Diễn mặc dù diện tích rộng, nhưng trên tường dán bông cách âm rất dày, lại chất đống các loại nhạc cụ chuyên nghiệp, thiết bị thu thanh, đưa mắt nhìn qua cũng không tính là rộng thoáng. Máy tính tắt máy, lúc vào phải nhập mật khẩu, chỉ có thể đợi đồng nghiệp điều tra kỹ thuật đến.
Mạnh Chiêu đứng bên cửa sổ, tầm nhìn nơi đây rất đẹp, đối diện là Cục thành phố cách đó không xa. Không hiểu sao anh lại nghĩ đến ánh mắt gần nửa năm qua luôn luôn đi theo mình, dường như đến từ hướng này. Có điều bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, anh nhanh chóng xóa sạch ý nghĩ này khỏi não mình.
Mạnh Chiêu đi ra phòng ngủ, Tần Tiểu Bách rõ ràng vẫn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn lại: “Chu Diễn bị người giết? Thật không?”
“Chu Diễn thường xuyên không về vào buổi tối?”
“Không phải, buổi tối anh ta thường phát trực tiếp hát, mấy ngày nay đi tham gia đại hội trao giải trên mạng gì đó, một tuần chưa về.”
“Hôm qua cũng chưa về lần nào?”
“Tôi cũng không biết, bốn giờ chiều tôi ra ngoài đi làm, dù sao trước đó chưa từng trở về.”
“Gần đây Chu Diễn có xung đột với ai không, hoặc là có chỗ nào khác thường không?”
“Cái này… Tôi cũng không rõ lắm,” Tần Tiểu Bách giơ tay gãi gãi sau gáy, “Tôi trực ca đêm, ban ngày về ngủ, bình thường đều không hay chạm mặt anh ta, cho dù chạm mặt cũng chỉ chào hỏi thôi.”
“Các cậu bắt đầu ở đây từ khi nào?” Mạnh Chiêu lại hỏi.
“Tôi ở được một năm, anh ta chắc ba tháng.”
“Đội phó Mạnh, anh Triều đến rồi,” Trình Vận chạy chậm vào cửa, “Em cũng dẫn người quản lý tài sản tới rồi,” Cô đến gần nói nhỏ, “Dưới lầu có rất nhiều người đang thảo luận chuyện này, nói Chu Diễn quấy nhiễu dân mới bị hại.”
“Quấy nhiễu dân?” Mạnh Chiêu nhìn thoáng qua Tần Tiểu Bách. Thật ra chỉ là vô thức nhìn lướt qua về phía cậu ta, nhưng hốc mắt anh hơi sâu, con mắt lại đen hơn người bình thường một chút, lúc nhìn người luôn lộ vẻ có ẩn ý khác. Tần Tiểu Bách bị anh nhìn mà trong lòng ớn lạnh, lập tức rũ sạch hiềm nghi: “Đừng nhìn tôi, mỗi ngày tôi trực ca đêm, đúng lúc chênh lệch với thời gian phát trực tiếp của anh ta, cho dù quấy nhiễu dân cũng sẽ không quấy nhiễu đến tôi. Nhưng có một lần tôi nghỉ ca nghe được, quả thực rất ồn ào…”
“Trước đó xác thực có hàng xóm từng trách cứ, tầng này cách âm không tốt lắm,” Quản lý tài sản cũng rất thành thật, “Hộ gia đình ở dưới lầu còn từng báo cảnh sát, hầy, anh nói xem hàng xóm với nhau báo cảnh sát làm gì… Nghe nói là trở về từ nước ngoài, suy nghĩ khác với chúng tôi.”
“Khiếu nại và báo cảnh sát là gần đây à?”
“Gần đây thật sự không có, phải hai ba tháng trước rồi, có lẽ sau khi lắp đặt biện pháp cách âm, về sau không nhận được khiếu nại nữa.”
Xem ra khi Chu Diễn vừa chuyển đến ở đã nhận được khiếu nại, Mạnh Chiêu nghĩ đến lớp bông cách âm rất dày trong phòng của Chu Diễn, suy tính thời gian, có lẽ là từ sau khi Chu Diễn bắt đầu dán bông cách âm trong phòng mình.
“Đúng rồi, trong tòa nhà này có nhiều hộ gia đình nuôi chó không?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Cũng không nhiều lắm, tình huống cụ thể thôi phải bảo đồng nghiệp điều tra thêm, trước đó thành phố quy định nuôi chó, chúng tôi đã đăng ký rồi.” Người quản lý tài sản nói rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho đồng nghiệp.
Một lát sau người quản lý tài sản đưa hình ảnh nhận được trong di động cho Mạnh Chiêu nhìn, Mạnh Chiêu nhận lấy, phóng to hình ảnh. Tòa nhà của Chu Diễn ở có ba hộ nuôi chó, một hộ trong đó ở ngay dưới tầng của Chu Diễn.
Chính là hộ gia đình đã báo cảnh sát kia? Mạnh Chiêu trả điện thoại cho người quản lý, dự định xuống lầu nhìn xem.
Sau khi tiễn người quản lý, Trương Triều khoác bả vai Mạnh Chiêu: “Buổi sáng vừa nhắc chuyện đội trưởng với cậu, chẳng phải cơ hội đến rồi, nghe nói lão Từ chỉ định muốn cậu xử lý vụ án này, vậy là muốn mượn lý do nâng cậu lên, biểu hiện tốt lên nhé người anh em.”
“Thôi đi, chuyện chưa chắc chắn.” Mạnh Chiêu chỉ chỉ phòng ngủ của Chu diễn, “Anh thử xem có thể mở mật khẩu máy tính kia giúp em được không, em xuống lầu nhìn một lát.”
“Được.” Trương Triều đáp một tiếng, vừa đi về phía phòng ngủ vừa liếc mắt đưa tình với Trình Vận, “Tiểu Trình cũng ở lại với anh đi?”
Trình Vận bị vẻ cợt nhả trong cái liếc mắt làm cho cháy mặt, nhanh chóng đuổi theo Mạnh Chiêu, ném lại một câu: “Em đi cùng tổ trưởng Mạnh!”
Nhưng Trương Triều không cho phân bua mà giữ cô lại: “Lại đây hỗ trợ cho anh!”
Ra khỏi thang máy, Mạnh Chiêu đi đến hộ dưới lầu Chu Diễn, lúc còn mấy bước nữa là đến cửa, lại láng máng nghe thấy tiếng chó sủa phát ra từ trong phòng.
Mạnh Chiêu đứng trước cửa, cong ngón tay giữa gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Gâu. Lần này tiếng chó sủa trong phòng tới gần, con chó kia chắc là đứng sau cửa.
Vẫn không có ai mở cửa, Mạnh Chiêu hơi cúi đầu, chú ý tiếng động bên trong, lại gõ cửa lần nữa.
Lần này cửa mở, Mạnh Chiêu ngước mắt, lập tức ngẩn người.
— Cái liếc nhìn vội vàng vào buổi sáng ấy thế mà không nhận lầm người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT