Nhận được tin nhắn của Mạnh Nhã Thù, Mạnh Chiêu lập tức đứng bật dậy, bỏ lại một câu “Tôi có chút việc, đi trước” cho Lục Thời Sâm, sau đó không đợi Lục Thời Sâm mở miệng, anh đã bước nhanh đi đến ven đường, vẫy gọi ngăn một chiếc taxi lại rồi chạy đến dựa theo định vị Mạnh Nhã Thù gửi đến.
Lục Thời Sâm ngồi trên ghế dài, nhìn Mạnh Chiêu vội vội vàng vàng ngồi lên xe taxi, lại nhìn chiếc xe taxi kia lao nhanh như bay. Vài giây đồng hồ sau, trên gương mặt nhất quán không thay đổi kia mơ hồ xuất hiện một chút dao động cảm xúc, hắn hơi cúi đầu xuống trông hơi cô đơn.
Đang trong thời gian tan ca tắc đường, chỗ ngã tư đường, ba làn xe đều xếp thành hàng dài, Mạnh Chiêu quan sát đường xá phía trước chật như nêm cối, trong lòng không khỏi hơi nóng ruột: “Bác tài, đổi làn xe bên phải, rẽ phải vào đường nhỏ phía trước.”
Xe taxi quay đầu xe lái sang bên phải, lái khỏi phố xá sầm uất hỗn hoạn, đi qua đường nhỏ vắng vẻ chật hẹp.
Địa chỉ Mạnh Nhã Thù cung cấp cũng không xa căn nhà cũ hiện giờ cô và Lâm Lang đang ở, khu vực đó thuộc về khu thành phố cũng đợi cải tạo. Những năm gần đây sau khi nhiều hộ gia đình dọn đi, khu đó đã trở nên dân cư thưa thớt hơn.
Mạnh Chiêu gửi tin nhắn cho Mạnh Nhã Thù: “Tìm chỗ an toàn đợi, trước khi anh đến đừng đi một mình.”
Vài giây sau, Mạnh Nhã Thù nhắn lại: “Em biết rồi, em ở gần chợ đêm cũ, nhiều người ở đây rất an toàn.”
“Hôm nay vừa phát hiện có người theo dõi em?”
“Hai ngày trước em đã lờ mờ cảm thấy hình như có bóng người luôn đi gần em, nhưng lại không mấy chắc chắn. Xế chiều hôm nay em ra ngoài chạy bộ, lúc về lại phát hiện bóng người này, vừa rồi mới dám chắc chắn.”
“Tuyệt đối đừng di chuyển, đợi anh đến.” Mạnh Chiêu lại dặn Mạnh Nhã Thù một lần nữa.
“Anh yên tâm đi, trong lòng em nắm chắc.”
Ai có thể theo dõi Mạnh Nhã Thù? Mạnh Chiêu suy đoán đủ loại khả năng —— người đang chờ đợi cơ hội để trả thù cho Ngô Gia Nghĩa? Người không hy vọng mình tiếp tục điều tra vụ án này? Hay là tội phạm trước kia bị mình đưa vào tù?
Đầu tiên là Lục Thời Sâm dưới ống kính giám sát, rồi đến Mạnh Nhã Thù bị theo dõi, những sự kiện liên tiếp khiến Mạnh Chiêu trở nên hơi nôn nóng.
Mạnh Chiêu nhớ đến dáng vẻ Mạnh Nhã thù bị mất ngôn ngữ vào mười hai năm trước, nếu lần này là vì mình mà dẫn đến Mạnh Nhã Thù lại gặp bất hạnh, vậy anh thật sự không có cách nào tha thứ cho mình.
Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đang theo dõi Mạnh Nhã Thù?! Nôn nóng trong ngực Mạnh Chiêu dần dần biến thành lửa giận.
Xe taxi lái đến gần địa chỉ Mạnh Nhã Thù cung cấp, Mạnh Chiêu đẩy cửa xuống xe, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh và tìm kiếm bóng dáng của Mạnh Nhã Thù. Ánh mắt anh lần lượt lướt qua từng quán nhỏ bên đường, sau đó nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế dài ở phía đông chợ đêm cũ, đang cúi đầu nhìn điện thoại, Mạnh Chiêu thở phào nhẹ nhõm, đó là Mạnh Nhã Thù.
Mạnh Chiêu gửi tin nhắn đi: “Nhìn thấy em rồi, bây giờ đứng lên đi về nhà đi, đừng đi nhanh quá, anh sẽ theo phía sau em.”
Mạnh Nhã Thù: “Vâng.”
Sau khi nhận được tin nhắn, Mạnh Chiêu nhìn thấy Mạnh Nhã Thù đứng dậy khỏi ghế dài, bắt đầu không nhanh không chậm đi về phía nhà cũ.
Mạnh Chiêu đi theo Mạnh Nhã Thù từ xa, một tay sờ lên súng lục giắt sau lưng, quan sát bóng người khả nghi ở xung quanh. Sau khi đi khoảng mấy trăm mét, Mạnh Nhã Thù đi vào cư xá.
Từ nhỏ Mạnh Chiêu đã lớn lên ở đây nên rất quen thuộc cư xá này, nếu có người theo dõi trốn ở đây, anh chắc chắn bắt được người này, chưa kể hôm nay anh còn mang súng theo. Nhất định phải bắt được người này trừ hậu hoạn, vẻ mặt Mạnh Chiêu trở nên lạnh lùng.
Lúc Mạnh Nhã Thù sắp đi đến dãy nhà thứ tư, Mạnh Chiêu vừa đến gần góc của dãy nhà đầu tiên nhìn thấy thì một bóng người đàn ông cường tráng lóe ra trong lối đi nhỏ của dãy nhà thứ hai.
Kinh nghiệm trong quá khứ khiến Mạnh Chiêu nhạy bén nhận ra, chắc là người này đang theo dõi Mạnh Nhã Thù. Anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Mạnh Nhã Thù: “Là người này đúng không?”
Mạnh Nhã Thù đi về phía thùng rác phía trước bên phải, ném chai nước khoáng rỗng trong tay vào, đồng thời dùng khóe mắt nhìn thoáng qua người sau lưng.
“Chắc là hắn, không thể hoàn toàn chắc chắn.” Mạnh Nhã Thù trả lời.
“Được, đến đường giao phía trước rẽ trái.”
Sau khi nhận được tin nhắn, Mạnh Nhã Thù lại đi về phía trước mấy bước, sau đó rẽ ở trước dãy nhà thứ tư, hai phút sau, người đàn ông kia cũng rẽ theo, đúng rồi, chính là người này!
Lúc Mạnh Chiêu đang tính nhân lúc người kia không chuẩn bị sẽ tập kích từ phía sau, người kia chợt nhìn về phía anh một cái ở chỗ rẽ, một giây sau, gã đột nhiên chạy nhanh!
Mẹ kiếp, nhanh vậy đã bị phát hiện rồi? Mạnh Chiêu ngay lập tức cất bước đuổi theo, lực bật của anh luôn rất mạnh, dưới chân vừa tăng tốc, khoảng cách giữa hai người đã bị rút ngắn có thể thấy bằng mắt thường. Mà người đàn ông kia cũng liều mạng tăng tốc chạy về phía trước, chạy thẳng đến cửa sau của cư xá.
Cửa sau thông đến một con đường nhỏ ít có người đến, ngay khi khoảng cách của hai người rút ngắn lại và còn thiếu mấy mét nữa là Mạnh Chiêu đã đuổi kịp người kia, bên cạnh bỗng có một chiếc xe lái tới, mạnh mẽ phanh lại trước mặt anh, thân xe nháy mắt chắn tầm nhìn của anh!
Phắc! Mạnh Chiêu bất ngờ dừng bước, dùng bàn tay chống lên thân xe mới không đến mức tông cả người vào. Không kịp so đo với người trên xe, anh thay đổi bước chân toan vòng qua thân xe tiếp tục đuổi theo, lại phát hiện người kia đã không thấy bóng dáng.
Trên đường nhỏ ánh sáng mờ tối, không có lấy một bóng người, nhìn con phố cũ trống trải này, ngực Mạnh Chiêu lập tức dấy lên lửa giận bừng bừng —— vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa thôi! Chỉ thiếu mấy bước nữa, anh đã có thể bắt được người theo dõi Mạnh Nhã Thù, hỏi rõ ràng gã có mục đích gì!
Mạnh Chiêu không có cách nào ức chế cơn giận siết chặt nắm đấm. Người kia đã chạy xa hay trốn đi? Mạnh Chiêu tiếp tục đi về phía trước mấy bước, hy vọng bắt được người kia.
Sau lưng, cửa xe bị đẩy ra, Lục Thời Sâm bước xuống xe, vươn tay giữ chặt Mạnh Chiêu vẫn đang tiếp tục tìm kiếm bóng người kia: “Mạnh Chiêu đừng đuổi theo nữa… ”
Hắn còn chưa dứt lời, Mạnh Chiêu đã tung một cú đấm tới. Lục Thời Sâm vô thức nghiêng đầu né, một đấm khác lại theo sát vung tới.
Nhìn nắm đấm kia vung về phía mình, lần này Lục Thời Sâm không tránh. Qua tia sáng lờ mờ, Lục Thời Sâm có thể nhìn ra được, lúc này Mạnh Chiêu cực kỳ tức giận, khiến hắn nghĩ đến thiếu niên mười hai năm trước, tung cú đấm về phía mình vì em gái góc hu hu.
Bên tai cảm nhận được dòng khí nhỏ xíu do nắm đấm mang tới, một giây sau, cảm giác đau đớn trong dự đoán cũng không xuất hiện, nắm đấm kia lại miễn cưỡng dừng lại khi sắp vung đến mặt hắn.
Mạnh Chiêu thu nắm đấm, cố nén cơn giận của mình, nhìn Lục Thời Sâm nói: “Cậu đang làm gì đấy?!”
“Rất nguy hiểm.” Lục Thời Sâm cũng nhìn anh, giọng điệu nghe vào vẫn bình tĩnh.
Mạnh Chiêu nhăn mày: “Là vì nguy hiểm hay vì không muốn để cho tôi đuổi theo?”
Lục Thời Sâm chỉ nhìn anh, cũng không trả lời.
“Nói chuyện!” Nóng nảy trong ngực Mạnh Chiêu sâu hơn.
Lúc này, Mạnh Nhã Thù không yên tâm tình huống của Mạnh Chiêu cũng theo tới: “Anh ơi, sao rồi?” Cô nhìn Lục Thời Sâm, “Anh Thời Sâm anh…”
Nói còn chưa dứt lời, cô đã ý thức được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
Mạnh Chiêu ý thức được cảm xúc của mình hơi mất kiểm soát, anh quay đi hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu cơn giận của mình, nói với Mạnh Nhã Thù: “Em về nhà trước đi, gần đây đừng ra khỏi cửa, đợi anh bắt được người kia lại nói.”
“Vâng.” Mạnh Nhã Thù gật đầu, lúc đi đến cửa, cô quay đầu lại nhìn hai người.
Hai người cách đó mấy mét đều im lặng, Mạnh Nhã Thù cảm thấy có gì đó không đúng. Trước kia nhìn thấy hai người này đi cùng nhau, dường như lúc không nói lời nào cũng có không khí ăn ý, nhưng lần này, cô lại như thấy được một sự ngăn cách vô hình vắt ngang giữa hai người.
Mạnh Nhã Thù muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì mà thu lại ánh mắt đi về
Im lặng kéo dài một lúc lâu, sắc trời ngày càng tối, bóng đêm dày đặc phác họa ra bóng dáng của hai người.
Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, mặc dù khoảng cách rất gần, nhưng qua sắc trời mờ mịt, lúc này anh cũng không thể nhìn rõ vẻ mặt của Lục Thời Sâm. Bỗng nhiên, như thể lại trở về mười hai năm trước, anh nhìn Lục Thời Sâm như nhìn một con ma-nơ-canh đeo mặt nạ.
Không lâu trước đó, anh còn tưởng rằng mình đã tự tay mở lớp mặt nạ của Lục Thời Sâm ra, nhìn thấy gương mặt sống động chân thực bên dưới lớp mặt nạ kia biết khổ đau, biết phẫn nộ, biết sợ hãi.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, những gì anh nhìn thấy có lẽ cùng lắm là Lục Thời Sâm để mình nhìn thấy một cái mặt nạ khác mà thôi.
Mạnh Chiêu chưa bao giờ có tính cách nén giận, nắm đấm nửa đường phanh lại kia, đã gần như tiêu hao hết tất cả chịu đựng của Mạnh Chiêu, việc đã đến nước này, ngoài ngả bài dường như không còn đường lui nào nữa. Anh không thể chịu đựng được ở chung thân thiết với một người đồng thời lại đồng sàng dị mộng[1].
[1] đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau
Nóng nảy bị bóng đêm pha loãng, cơn phẫn nộ trong ngực Mạnh Chiêu dần bình ổn lại, anh thở ra một hơi, để cho mình miễn cưỡng trở về lý tính. Anh nhìn Lục Thời Sâm, giọng điệu khôi phục điềm tĩnh: “Lục Thời Sâm, chúng ta nói chuyện đi.”
Cặp mắt có màu mắt hơi nhạt của Lục Thời Sâm nhìn Mạnh Chiêu, ánh mắt dừng lại chốc lát trên mặt anh, sau đó nói: “Lên xe đi.”
Hai người kéo cửa xe hai bên lên xe, ngồi vào trong xe, mới đầu cả hai không nói gì chỉ nhìn con phố cũ trống trải phía trước, mấy phút sau, Mạnh Chiêu lên tiếng trước: “Cậu không có gì muốn nói với tôi à?”
Lục Thời Sâm im lặng như cũ.
Đợi mấy giây, Mạnh Chiêu lại nói: “Nếu không có, vậy thì để tôi hỏi nhé.”
Lần này, Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
Bắt đầu hỏi từ đâu? Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, đã đi đến một bước này, vậy thì hỏi rõ ràng hết thảy từ đầu đi.
Anh hỏi thẳng: “Chu Diễn là cậu giết phải không?”
Lục Thời Sâm lắc đầu.
Mạnh Chiêu thở phào nửa hơi nhỏ đến mức khó nhận ra, lại hỏi vấn đề tiếp theo: “Cái chết của Chu Diễn có liên quan đến cậu không?”
Sau một hồi im lặng, Lục Thời Sâm không nói gì.
Thấy chậm chạp không nhận được câu trả lời, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Nếu như cậu từ chối trả lời, vậy tôi chỉ có thể ngầm thừa nhận có liên quan đến cậu.”
Lục Thời Sâm vẫn không nói lời nào.
“Được, vậy câu hỏi tiếp theo, có phải trước kia cậu đã phát hiện tầng hầm viện dưỡng lão không?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
“Mục đích tham gia vào vụ án này, đồng thời dẫn tôi tìm đến tầng hầm viện dưỡng lão là gì?”
Lục Thời Sâm quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, tránh khỏi ánh mắt Mạnh Chiêu: “Liên quan đến chuyện này, tôi không muốn nói.”
Nghe vậy, Mạnh Chiêu cũng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, lại một lần nữa thở dài một hơi. Cho dù khi nhìn thấy Lục Thời Sâm xuất hiện trong video giám sát của cửa hàng sửa đổi, Mạnh Chiêu vẫn ôm chút lòng chờ mong vào vận may, hy vọng có thể nhận được chân tướng từ Lục Thời Sâm, dùng điều này chứng minh Lục Thời Sâm cũng không lừa mình.
Nhưng bây giờ xem ra, anh đã sẵn sàng để Lục Thời Sâm thẳng thắn nói rõ ràng hết thảy, Lục Thời Sâm lại có vẻ như cũng không có ý định thẳng thắn hết thảy với anh.
Sau một lát im lặng, trong lòng Mạnh Chiêu tràn ra chút cảm xúc xót xa, nó gần như lấn át cơn giận trước đó của anh, nhanh chóng tràn ngập ra trong lồng ngực anh. Anh điều chỉnh lại cảm xúc, cố gắng để mình trông vẫn tỉnh táo, tiếp tục hỏi: “Trong quá trình điều tra vụ án, cậu có từng tiết lộ tin tức với ai không?”
“Không có.” Lục Thời Sâm trả lời rất thẳng thắn.
“Bắt đầu từ Triệu Vân Hoa giết lầm Chu Diễn, dẫn ra vụ án lồng tối, sắp đặt giết chết Ngô Gia Nghĩa, những thứ này là cậu lên kế hoạch phải không?” Hỏi xong vấn đề này, trái tim của Mạnh Chiêu cũng bị treo lên theo.
Lại là một hồi im lặng, ngay khi trong lòng Mạnh Chiêu dâng lên cảm xúc tuyệt vọng, tưởng rằng Lục Thời Sâm sẽ không trả lời thì Lục Thời Sâm chậm rãi lắc đầu.
Sự tuyệt vọng kia rút lui như thủy triều, Mạnh Chiêu gần như vội vàng truy hỏi: “Vậy có liên quan đến cậu không?”
Lần này Lục Thời Sâm không nói tiếp nữa.
Tuyệt vọng vừa mới lui xuống lại một lần nữa đánh tới Mạnh Chiêu, trong lòng anh rõ ràng, dù Lục Thời Sâm không phải người sắp đặt chính, nhưng nhìn từ thái độ trả lời vấn đề của hắn, rất nhiều chuyện quả thực đều có liên quan đến hắn. Đến cùng Lục Thời Sâm đóng vai trò gì trong đó? Mạnh Chiêu không dám tưởng tượng.
Sau khi hít sâu một hơi, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi: “Ngày 22 tháng 05, sau khi cậu kiểm tra lại xong đã đi đâu?”
Lục Thời Sâm vẫn không trả lời.
“Tại sao cậu lại xuất hiện trong giám sát của cửa hàng sửa đổi? Xe của Ngô Gia Nghĩa xuất hiện vấn đề là do cậu đúng không?”
Một giây, hai giây, ba giây… Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lục Thời Sâm vẫn im lặng. Mỗi khi im lặng tăng thêm một giây, trái tim Mạnh Chiêu sẽ chìm xuống thêm một ít. Anh nhìn Lục Thời Sâm, lại tăng âm lượng lên: “Nói chuyện, cậu nhất định phải trả lời câu hỏi này?”
Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, bờ môi hơi cử động, trong nháy mắt, Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm, sẵn sàng chờ đợi tiếng “Không phải” kia.
Lục Thời Sâm lên tiếng, lại không nói đáp án trong dự đoán của anh, chỉ thản nhiên hỏi: “Cậu đang dùng thân phận cảnh sát để thẩm vấn tôi sao?”
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lúc đối mặt, lại như là đang giằng co trong im lặng.
Hồi lâu, Mạnh Chiêu lại cất tiếng: “Cho dù thế nào, cảnh sát luôn là thân phận đầu tiên của tôi, khôi phục lại sự thật và đưa hung thủ ra trước công lý, là trách nhiệm tôi không thể trốn tránh. Chu Diễn, Triệu Vân Hoa, Lư Dương… cái chết của họ nhất định phải có lời giải thích.” Dừng lại một lát, sau đó Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Lục Thời Sâm, nói tiếp: “Video giám sát trong cửa hàng sửa đổi đã quay được cậu rất rõ ràng, đây là sự thật không thể nghi ngờ, bây giờ tôi lấy thân phận cảnh sát mời cậu trả lời lại, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Nếu muốn thẩm vấn tôi, tôi không đề nghị ở trong trường hợp này.” Lục Thời Sâm vẫn từ chối trả lời.
Ý thức của Mạnh Chiêu như thể rơi vào vòng xoáy, trong nháy mắt tiến thoái lưỡng nan. Gọi Lục Thời Sâm đến cục cảnh sát ngang nhiên thẩm vấn sao? Vậy chẳng phải mang ý nghĩa tuyên cáo với tất cả mọi người Lục Thời Sâm có hiềm nghi phạm tội? Mạnh Chiêu không làm được, nghĩ đến hình ảnh người trước mắt này đã từng liều mạng cứu mình, tình cảm của mình sẽ vượt lên lý trí. Tiếp tục giống như trước kia? Vậy càng không có khả năng, làm vậy quả thực là sự khinh nhờn với nghề nghiệp cảnh sát này. Mạnh Chiêu điều chỉnh lại cảm xúc một lần nữa, anh nhất định phải xác nhận một vài thứ.
“Được, những câu hỏi vừa rồi, cậu có thể xem như tôi dùng thân phận cảnh sát tra hỏi cậu, cậu cũng có quyền từ chối trả lời. Nhưng câu hỏi tiếp theo, tôi dùng danh nghĩa riêng hỏi cậu, cậu có thể cam đoan trả lời tất cả vấn đề mà không trốn tránh không?”
“Tôi thử xem sao.” Lục Thời Sâm nói.
Mạnh Chiêu nhận ra rằng sau khi đặt câu hỏi tiếp theo, anh và Lục Thời Sâm sẽ không có bất kỳ chỗ trống lùi lại nào nữa.
Mạnh Chiêu lại hít thở sâu một hơi: “Lúc đầu cậu cố ý tiếp cận tôi có phải vì vụ án không?”
Lục Thời Sâm nói: “Ừ.”
“Giữa chúng ta là quan hệ gì?”
Lục Thời Sâm im lặng một lát: “Tôi chưa từng nghĩ đến.”
Mạnh Chiêu cảm thấy mình hơi buồn cười. Khoảng một tháng trước, anh đã hỏi Lục Thời Sâm vấn đề tương tự ở trong bệnh viện, chỉ có điều khi đó vấn đề này liên quan đến Kiều Ngộ, anh hỏi Lục Thời Sâm có thích Kiều Ngộ không, Lục Thời Sâm trả lời là “Chưa nghĩ đến”. Mà bây giờ đáp án giống nhau lại rơi trên đầu mình.
“Vậy cậu muốn biết trong mắt tôi, giữa chúng ta là quan hệ gì không?”
Lục Thời Sâm quay đầu nhìn anh.
Dừng một lát, Mạnh Chiêu thản nhiên nhìn về phía hắn: “Trước đó, tôi đã sẵn sàng dẫn cậu đến gặp người nhà tôi vào lần sau.”
Lục Thời Sâm nhìn anh, trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện chút không hiểu và kinh ngạc.
Nhưng bây giờ Mạnh Chiêu lại không có bất kỳ tâm trạng nào để giải thích cảm xúc của hắn, anh nói tiếp: “Được rồi, Lục Thời Sâm, tôi cũng không muốn hỏi vấn đề dư thừa nữa, một vấn đề cuối cùng, tôi hy vọng nhận được câu trả lời chân thật nhất của cậu?”
Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.
“Đêm hôm đó, tại sao muốn lao tới chặn chiếc xe tải kia?”
Lông mày của Lục Thời Sâm hơi cau lại, hình như đang nghiêm túc nhớ lại tình cảnh đêm đó, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi không biết.” Dừng một lát, hắn lại nói, “Tôi không muốn cậu chết, cũng không muốn nhân chứng trên xe chết. Nếu chiếc xe tải kia đâm vào, kế tiếp vụ án có thể sẽ rất khó thúc đẩy.”
Hắn nói xong, hai người lại rơi vào im lặng.
Chắc là kịp thời dừng tổn hại. Mạnh Chiêu tự nhủ.
Tay của anh tìm đến khẩu súng sau lưng, tháo súng ra, ngón tay chậm rãi vuốt ve thân súng: “Cho dù như thế nào, tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra vụ án này, cho đến khi đào ra được chân tướng.”
Lục Thời Sâm không nói gì.
Mạnh Chiêu nhìn cây súng kia im lặng một lát rồi nói, “Nếu cậu thật sự trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia mưu hại mấy người Chu Diễn, tôi nhất định sẽ không nể tình, tự tay đưa cậu vào ngục giam, thậm chí là pháp trường. Có điều, dù có xuất phát từ nguyện vọng chủ quan hay không, cậu cũng đã cứu tôi một mạng. Tôi nợ cậu một mạng này, đây là sự thật. Cho nên, sau lúc đó, tôi sẽ chọn tự tử để trả cái mạng này cho cậu.”
Mạnh Chiêu nói xong, lại rút một tờ giấy từ bên dưới bảng điều khiển, đặt khẩu súng trên bàn tay có lót giấy, vươn tay đưa khẩu súng có bọc khăn giấy để trước mặt Lục Thời Sâm: “Đương nhiên, cậu vẫn còn lựa chọn thứ hai, nếu cậu không muốn tôi tiếp tục điều tra, vậy món nợ tôi nợ bây giờ có thể trả lại. Súng này có lắp dụng cụ giảm thanh, xung quanh không có giám sát, cậu cũng sẽ không để lại dấu vân tay, sau đó cậu có đầy đủ thời gian quay lại Mỹ.”
Anh nói xong vẫn giữ nguyên tư thế này, đợi Lục Thời Sâm đưa ra lựa chọn.
Vài giây sau, Lục Thời Sâm chậm rãi vươn tay nhận lấy khẩu súng lục.
Mạnh Chiêu nhắm hai mắt lại, đối với anh của bây giờ mà nói, cái chết có lẽ là một sự giải thoát, mặc dù vẫn còn có một chút tiếc nuối, nhưng dường như cũng không có gì để hối hận.
Mấy giây trôi qua, không có bất kỳ tiếng vang nào, Lục Thời Sâm đang do dự sao? Đột nhiên, Mạnh Chiêu cảm nhận được, mấy ngón tay man mát nắm chặt cổ tay mình, giơ tay anh lên sau đó nòng súng lạnh lẽo chạm vào lòng bàn tay. Lục Thời Sâm trả khẩu súng kia lại cho anh.
Lục Thời Sâm thở dại: “Dừng ở đây đi, Mạnh Chiêu.”
Dừng ở đây? Trong lòng Mạnh Chiêu rất rõ ràng hàm nghĩa của câu nói này, điều này không chỉ có nghĩa là Lục Thời Sâm không hy vọng mình tiếp tục điều tra chuyện này, mà còn mang ý nghĩa…
Mạnh Chiêu chậm rãi mở mắt ra, hầu kết di chuyển lên xuống: “Tất cả mọi thứ, đều dừng ở đây sao?”
Lục Thời Sâm không nói chuyện, vài giây sau thì buông cổ tay Mạnh Chiêu ra.
“Được thôi, dừng ở đây.” Mạnh Chiêu gật đầu, cất khẩu súng kia đi, sau đó anh đẩy cửa xe ra bước xuống xe, đưa lưng về phía Lục Thời Sâm đóng cửa lại, chậm rãi đi đến nơi xa.
Lục Thời Sâm bật đèn xe lên, lại một lần nữa nhìn bóng người quen thuộc càng đi càng xa mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT