Lục Thời Sâm dẫn chó đi dạo xong, về nhà tắm rửa, đang định bắt đầu công việc hôm nay thì nhận được một tin nhắn…

“Chàng trai, còn định thuê phòng không? Buổi trưa có người muốn đến xem phòng, nếu cậu muốn thuê tôi sẽ không bảo họ tới.”

Là chủ nhà của một căn phòng mấy ngày trước đã xem.

Bởi vì tòa nhà số ba xảy ra án giết người — cho dù hiện trường vụ án không nằm trong tòa nhà này, nhưng có vài người mê tín phong hủy đang tính toán đổi phòng.

Có điều…

Lục Thời Sâm đứng ở ban công phòng khách nhìn ra ngoài, đợt trước bởi vì trên tầng quá ồn nên hắn thật sự đến mấy tòa nhà ở khác xem qua phòng ở.

Chất lượng giấc ngủ của hắn không tốt, hơi có tiếng động đã đủ quấy nhiễu hắn chìm vào giấc ngủ. Nhưng xem trong ngoài mấy căn nhà cũng không tìm được nhà mới thích hợp.

Căn nhà trong tòa nhà này khi đó được sửa sang đẹp đẽ rồi bán ra, bố cục và trang trí trên cơ bản giống nhau, nhưng chỉ có tầm nhìn của tòa nhà số ba là tốt nhất, đứng trên ban công có thể nhìn ra rất xa.

Lục Thời Sâm hóng gió một lúc trên ban công, nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh trên con đường cái trước cục thành phố, một chiếc xe cảnh sát chạy ra. Hắn trở về phòng, trả lời tin nhắn trên điện thoại: “Không thuê nữa, cô cho người khác thuê đi.”

*

Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm một dòng chữ trên trang tiêu đề, ZT… Chắc là một tên người?

Màu chữ trên trang tiêu đề đậm hơn màu chữ trên trang khác, nhưng nét chữ ngoáy hơn, nếu phán đoán không sai, dòng chữ này viết muộn hơn thời gian ghi chép nội dung khác trong nhật ký. Có lẽ… sau khi Chu Diễn lên đại học rồi mang đến phòng ở cũ viết?

Mạnh Chiêu tiếp tục lật ra sau, nội dung Chu Diễn ghi chép trong quyển nhật ký vô cùng ngắn gọn.

“Phiền quá, không muốn làm bạn với họ, nhưng lại người bị cô lập tiếp theo là mình.”

“Nếu có thể chuyển trường thì tốt rồi.”

“Lúc đi ngang qua ZT muốn nói với cậu ấy một tiếng xin lỗi, nhưng lão Hổ ở phía trước quay đầu lại gọi mình một tiếng, chắc hắn đã nhìn ra rồi? Thảo nào buổi chiều không để ý tới mình, được rồi, mình cũng không muốn để ý đến họ.”

“Lúc thi ZT không có bút chì 2B, không ai cho cậu ấy mượn, mặc dù lão Hổ lại quay đầu dùng ánh mắt cảnh cáo mình, nhưng mình vẫn cho cậu ấy mượn. Thật sự rất xấu hổ. Có điều, mấy ngày cuối tuần có lẽ hơi khó sống.”

Đây cũng là… Sự kiện bạo lực học đường? Mạnh Chiêu suy đoán Chu Diễn là nhân vật trong sự kiện này, giống như những gì anh ta nói trong trang tiêu đề, là một người đứng bên cạnh, nhưng hình như anh ta lại có quan hệ tốt với kẻ chủ mưu “Lão Hổ”.

Trong vài trang sau đó, Chu Diễn không ghi chép thời gian cụ thể, tất cả trong quyển nhật ký của anh ta đều là một vài biểu đạt cảm xúc hóa:

“Sợ hãi, làm sao bây giờ..”

“Chắc là không liên quan đến mình, mình không làm gì sai.”

“Lại không ngủ được, buổi tối sao tới nhanh như vậy.”

“Đừng để tôi mơ thấy cậu nữa, van cậu.”

Mạnh Chiêu nhanh chóng lật hết quyển nhật ký, đặt sang bên cạnh rồi tìm từ khóa “Bạo lực học đường trung học phổ thông Văn Chiêu” trên máy tính. Nhưng trên mạng cũng không có thông tin liên quan.

Anh lại lấy điện thoại của Chu Diễn ra, mở album ảnh. Lưu trong album ảnh phần lớn là ảnh chụp chung của Chu Diễn và bạn bè, vậy có thể thấy được nhân duyên của Chu Diễn cực tốt, bạn nam nữ đều rất nhiều. Trừ cái đó ra, trong đó thỉnh thoảng còn xen lẫn một hai tấm ảnh chụp chung của anh ta và Triệu Vân Hoa.

Nhìn từ tư thế chụp ảnh và nụ cười thoải mái trên mặt của hai người, nếu Mạnh Chiêu không biết trước quan hệ của hai người họ, anh nhất định sẽ đưa ra phán đoán “Hai người này là mẹ con”. Dù sao thì phần lớn dì dọn phòng không có khả năng ngồi cùng bàn ăn cơm với khách hàng mình phục vụ.

Phần lớn ảnh chụp trên bàn cơm, Mạnh Chiêu tưởng tượng cảnh tượng khi chụp những bức ảnh này. Có lẽ Triệu Vân Hoa làm một bàn thức ăn ngon, Chu Diễn vui vẻ ngồi bên cạnh bàn, lấy điện thoại ra chụp đồ ăn trước, sau đó giơ điện thoại nói với Triệu Vân Hoa: “Dì Triệu ơi, chúng ta chụp ảnh chung đi!”

“Em về rồi,” Lúc này Trình Vận đi vào văn phòng, dùng tay quạt lên mặt, “Hôm nay nóng quá, em mang ghi chép bên công ty luật đi photo một bản mang về.”

“Để đó trước đi, vừa lúc,” Mạnh Chiêu ra hiệu cho cô đi tới, anh viết bốn chữ “Cấp ba Văn Chiêu” trên giấy ghi việc, xé ra đưa cho Trình Vận, “Gọi điện cho trường cấp ba này, điều tra thêm năm đó Chu Diễn học lớp nào, sau đó xin danh sách về.”

“À…” Trình Vận nhận tờ giấy, hơi bất ngờ nói, “Điều tra đến trường cấp ba rồi ạ?”

“Manh mối thôi,” Mạnh Chiêu đứng dậy khỏi máy tính, “Anh đến phòng pháp y trên tầng một chuyến, trở về đưa danh sách cho anh.”

“Biết rồi ạ…” Trình Vận kéo dài giọng nói.

Bởi vì không có thi thể mới đưa tới giải phẫu, Lệ Cẩm đang rảnh rỗi đi dạo trang web mua sắm, thấy Mạnh Chiêu tới đây, cô đứng lên: “Đội phó Mạnh, vụ án có tiến triển không?”

“Không có tiến triển gì lớn,” Mạnh Chiêu nói, “Em tới muốn xác nhận lại thời gian tử vong của Chu Diễn, trong khoảng từ chín giờ đến mười giờ đêm xảy ra vụ án, đúng không?”

“Đúng, có phải muốn hỏi có thể rút ngắn thời gian không?” Lệ Cẩm lật ghi chép giải phẫu ra, “Trước sau thật ra có thể rút ngắn tám phút, lúc đó chị đã nói chuyện này với em rồi.”

“Không phải rút ngắn, em muốn hỏi, có khả năng Chu Diễn bị sát hại trước chín giờ không?”

“Không có khả năng.” Lệ Cẩm nói một cách ngắn gọn chắc chắn.

“Sư tỷ, em không nghi ngờ năng lực chuyên ngành của chị, nhưng mà…” Mạnh Chiêu hơi nhíu mày lại, anh nhớ đến thời gian hiểu thị ở góc trái trên cùng giám sát, tám giờ bốn lăm phút Triệu Vân Hoa xuất hiện trong giám sát. Lúc đó bà ấy đang lục thùng rác, lại hướng phía trước, giám sát gần hiện trường vụ án nhất hiển thị, Triệu Vân Hoa xuất hiện trong hình ảnh giám sát gần Ngự Hồ Loan vào tám giờ bốn mươi mốt phút.

“Hoàn toàn không thể lùi về trước hai mươi phút,” Lệ Cẩm nói, “Chị giải phẫu thực quản, dựa vào tốc độ tiêu hóa thức ăn để phán đoán thời gian tử vong, bây giờ thi thể của Chu Diễn vẫn chưa nhận đi, người nhà nói buổi chiều đến nhận, nếu đội phó mạnh không yên lòng thì chị mời thầy của chị đến, bảo ông ấy xem ngay tại đây?”

Thi Kỳ – thầy của Lệ Cẩm là giáo sư chuyên ngành pháp y ở đại học công an, đã hơn bảy mươi tuổi, tùy tiện mời ông cụ đến dường như không thích hợp lắm. Huống chi Lệ Cẩm là học trò cuối cùng của Thi Kỳ, lại là tiến sĩ chuyên ngành pháp y. Lúc đi học năm nào cũng đứng đầu môn chuyên ngành, không có lý lẽ lần này sẽ lỡ tay, nhưng tình huống bây giờ, Mạnh Chiêu lại cảm thấy thực sự giải thích không thông.

“Trước tiên đừng mời, bảo người nhà tạm thời đừng đến nhận thi thể,” Mạnh Chiêu nói, “Đợi em thông báo.”

“Được.” Lệ Cẩm đồng ý rất sáng khoái.

Lúc xuống cầu thang, Mạnh Chiêu sắp xếp manh mối của vụ án, nhìn từ vết máu lôi kéo trên mặt đất, sức lực của hung thủ cũng không mạnh.

Nhìn từ vết dây hằn hướng xuống dưới trên cổ người chết, chiều cao của hung thủ sẽ thấp hơn một mét bảy ba.

Nhìn từ video giám sát, một ngày trước khi vụ án xảy ra, Triệu Vân Hoa đã từng xuất hiện trong màn hình theo dõi ở tiểu khu Ngự Hồ Loan. Nghe nói mỗi ngày Triệu Vân Hoa đều sẽ đến thùng rác ở Ngự Hồ Loan tìm kiếm thùng giấy. Tuy nói có đầy đủ lý do giải thích tại sao bà ấy lại xuất hiện trong màn hình giám sát, nhưng vì thế nên bà ấy cũng có đủ thời gian lấy đồ chuyển phát nhanh của Chu Diễn mà nhân viên gioa hàng để trong thùng đồng hồ nước.

Còn có, “ZT” ghi trong nhật ký của Chu Diễn, “Z” và chữ đầu của “Triệu” vừa khéo trùng hợp, điều này sẽ trùng hợp à…

(“Triệu” có bính âm là zhào)

Đủ loại manh mối và trực giác khiến anh đành phải tập trung tầm mắt trên người Triệu Vân Hoa, nhưng trong khoảng thời gian người chết tử vong, Triệu Vân Hoa lại có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng…

Vụ án này thật sự hơi kỳ lạ, Mạnh Chiêu không khỏi sinh ra cảm giác này. Đầu tiên là sợi lông chó kia, lại đến mặt tường quét vôi trong tòa nhà số bảy, rồi đến chuyện ăn cắp nhạc. Bây giờ lại xuất hiện sự kiện bạo lực học đường mười năm trước trong quyển nhật ký của Chu Diễn… Quá nhiều nhân tố quấy nhiễu, dường như đều có đủ liên quan với vụ án này, nhưng không thể nối liền thành một đường.

Mạnh Chiêu đi vào văn phòng, Trình Vận vẫn đang gọi điện lên lạc với nhân viên của nhà trường.

Anh đi đến trước máy vi tính, nhấn mở lịch sử giám sát gần Ngự Hồ Loan. Buổi tối một ngày trước khi xảy ra vụ án, Triệu Vân Hoa giống như trước kia mang theo một túi rác to màu đen, bên trong đựng thùng giấy, lon nước và chai rượu bà ấy tìm được trong thùng rác. Có lẽ túi rác hôm nay hơi nặng, Triệu Vân Hoa phải dùng hai tay xách túi, mới không đến mức kéo lê cái túi trên mặt đất dẫn đến làm rách đáy.

Sức lực Triệu Vân Hoa rõ ràng không lớn, thậm chí khiến Mạnh Chiêu có phần nghi ngờ sức lực của bà ấy, rốt cuộc có thể ghìm chết Chu Diễn không. Nhưng tối đó Chu Diễn uống rượu, nếu như là trạng thái say rượu đầu nặng chân nhẹ, kết quả cũng chưa biết chừng…

“Anh Chiêu, nhân viên nhà trường nói, phải đưa giấy chứng nhận mới đồng ý cho danh sách lớp.” Trình Vận cúp điện thoại, quay đầu nói với Mạnh Chiêu, “Em đi một chuyến.”

“Để anh đi.” Mạnh Chiêu đứng lên, cầm chìa khóa xe, “Có chuyện khác cho em làm.”

“Chuyện gì ạ?” Trình Vận đi tới.

“Em đi xem lịch sử Tieba của trường cấp ba Văn Chiêu, trọng điểm xem mấy năm cấp ba Chu Diễn có liên quan đến thảo luận bạo lực học đường không. Từ khóa có lẽ hơi không rõ ràng, xem cẩn thẩn.”

“Ghi chép Tieba mười năm trước à…” Trình Vận nói thầm.

(Tieba là một diễn đàn trực tuyến)

“Tra được thì liên lạc với anh bất cứ lúc nào.” Mạnh Chiêu nói rồi vừa đi ra ngoài vừa gọi một cuộc điện thoại cho Chu Kỳ Dương.

Chu Kỳ Dương nhận được điện thoại liền nói: “Anh Chiêu, có phải anh muốn đến cùng kiểm tra với bọn em không?”

“Trước tiên bảo họ kiểm tra đi,” Mạnh Chiêu đi về phía xe của mình, “Em điều tra xem bây giờ Triệu Vân Hoa ở đâu, chú ý đừng rút dây động rừng.”

“Hả? Lẽ nào là bà ấy?” Chu Kỳ Dương nhớ đến Triệu Vân Hoa trong giám sát, cũng đưa ra nghi ngờ giống Mạnh Chiêu, “Một người phụ nữ trung niên bốn  mươi, năm mươi tuổi, ghìm chết một tên đàn ông cao to hai tám tuổi…”

“Đừng quên đêm đó Chu Diễn uống say.” Có đồng nghiệp khác nói bên cạnh.

“Hơi say mà, cũng không phải say đến mức không biết gì.”

Nghe thấy hai người tranh cãi bên kia điện thoại, Mạnh Chiêu cúp máy đi đến bên cạnh xe của mình, lái xe ra khỏi cục thành phố.

Trường cấp ba Văn Chiêu cách khu Hoài An gần hai mươi cây số, cho dù trên đường không bị kẹt xe, Mạnh Chiêu vẫn lái hơn nửa tiếng mới đến.

Bởi vì Trình Vận đã nói rõ mục đích trong điện thoại nên chỉ cần đưa ra chứng nhận cảnh sát với nhân viên của nhà trường, đối phương sẽ tìm ra danh sách lớp năm đó, giao cho Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nhận lấy, xem danh sách từ trên xuống dưới, sau đó chỉ vào hai chữ “Triệu Đồng” hỏi: “Có thông tin của học sinh này không?”

Người phụ nữ phụ trách tiếp đón bên ngoài hơn bốn mươi tuổi, bà lại gần nhìn thoáng qua danh sách, sau đó ngước mắt nhìn Mạnh Chiêu. Chỉ cái nhìn này, Mạnh Chiêu đã thấy được sự cảnh giác trong mắt bà.

“Sau khi chúng nó lên đại học hồ sơ đã chuyển ra hết,” Đối phương nói, “Ở chỗ chúng tôi không có hồ sơ.”

“Vậy nếu không thi đậu thì sao?” Mạnh Chiêu hỏi.

“Không thi đậu thì trả lại cho họ,” Giọng điệu của đối phương có phần qua loa, dường như muốn mau mau đuổi Mạnh Chiêu đi, bà lặp lại lần nữa, “Chỗ chúng tôi không có hồ sơ.”

“Triệu Đồng đã chết đúng không?” Mạnh Chiêu nhìn vào mắt đối phương hỏi thẳng.

Người phụ nữ đối diện có vẻ như bị ánh mắt của anh dọa sợ, nhưng bà nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, giọng nói cũng trở nên rất lạnh nhạt: “Đã là vụ án của nhiều năm trước sao bây giờ muốn điều tra? Tòa án cũng nói nó tự sát, không có liên quan gì đến nhà trường, chẳng lẽ vừa xảy ra sự kiện tự sát, nhân viên nhà trường chúng tôi đều phải chịu trách nhiệm à?”

Thảo nào thái độ tránh né, hóa ra là sợ bị truy cứu trách nhiệm, Mạnh Chiêu cười khẩy một tiếng trong lòng, mở miệng bình tĩnh nói: “Nếu bà không rõ, vậy thì bảo chủ nhiệm lớp của Triều Đồng đến phối hợp điều tra đi.”

Bởi vì sự kiện bạo lực học đường năm đó, Trương Nhạc – chủ nhiệm lớp của Triệu Đồng đã từ chức vào mười năm trước, bây giờ đang làm buôn bán nhỏ với người nhà. Cho dù không quá vui lòng, nhưng nhân viên nhà trường vẫn gọi điện thoại cho Trương Nhạc, hỏi được địa chỉ hiện tại của ông.

Đối phương cũng rất phối hợp, nói không làm phiền cảnh sát đến một chuyến mà ông tự đến trường là được.

Nhân viên nhà trường sắp xếp cho Mạnh Chiêu một văn phòng bỏ trống, sau đó thì không thấy bóng dáng nữa.

Trong khoảng thời gian đợi Trương Nhạc đến, Mạnh Chiêu đứng ngoài cửa sổ, nhìn xuống các học sinh đang học tiết thể dục trên bãi tập.

Hình như đồng phục của tất cả các trường cấp ba ở thành phố Minh Đàm đều là kiểu dáng xanh trắng. Đã mười hai năm kể từ khi anh tốt nghiệp trung học, nhưng từ xa nhìn lại, kiểu dáng đồng phục có vẻ như cũng không thay đổi nhiều.

Trên bãi tập các nam sinh đang đánh bóng rổ, trong ấn tượng của Mạnh Chiêu, lúc học cấp ba anh cũng đánh bóng rổ một lần.

Mạnh Chiêu nhớ rõ ràng chuyện này là vì một ngày trước trận đấu bóng rổ, kết quả phúc thẩm về vụ án giết người của cậu anh Mạnh Tường Vũ đã được đưa ra, thẩm phán tuyên trắng án cho Mạnh Tường Vũ ngay tại tòa. Sau hôm đó Mạnh Chiêu ở trong trường học cảm thấy trút được gánh nặng, toàn thân thoải mái, đi đường cũng có cảm giác bay lên bất cứ lúc nào.

Đúng lúc ngày hôm sau có tiết thể dục, hôm đó giáo viên thể dục sắp xếp nam nữ chia ra hoạt động nhóm, nam sinh đánh bóng rổ, nữ sinh thì chơi trò chơi trên bãi tập. Bởi vì đánh bóng rổ không cần nhiều người, thế là giáo viên thể dục lên tiếng, nói nam sinh cũng có thể tham gia trò chơi với nữ sinh.

Phần lớn các học bá của lớp thí nghiệm 1 không có nhiều hứng thú với bóng rổ, rất nhiều nam sinh vừa nghe đánh bóng rổ đã chủ động tham gia nhóm bên cạnh cùng chơi trò chơi với nữ sinh. Chín nam sinh còn lại vì nhân số không đủ mà rơi vào cục diện bế tắc.

Với tư cách là học tra duy nhất không ăn nhập trong lớp thí nghiệm 1, từ đầu đến cuối Mạnh Chiêu không hòa đồng với mọi người cho lắm. Anh không muốn đánh bóng rổ cũng không muốn chơi trò chơi, lúc này đang ngồi xổm bên bãi tập hưởng thụ thời gian thoải mái hiếm có. Đang nghĩ làm thế nào né tránh tầm mắt của giáo viên thể dục để đến nơi khác hóng gió, ai ngờ mấy học sinh tốt thảo luận với nhau một lúc, thế mà cử một người đi tới hỏi anh có muốn cùng chơi bóng rổ không.

Hiếm khi tâm trạng của Mạnh Chiêu tốt nên đứng dậy tham gia với họ. Đến bây giờ anh đã không nhớ rõ tình hình trận đấu cụ thể, chỉ nhớ mấy người đối diện hơi cùi bắp, chỉ có mình Lục Thời Sâm gánh team.

Khi đó Lục Thời Sâm đập bóng chạy tới, đang định nhảy lên ném rổ, Mạnh Chiêu cũng nhảy lên theo để cản hắn, cùng lúc đó, một người đối diện xông tới định ngăn cản Mạnh Chiêu, ngăn cản anh đập bóng trong tay Lục Thời Sâm.

Khi người kia đụng tới rất lỗ mãng, Mạnh Chiêu đang nhảy lên, hai chân không chạm đất, cường độ va chạm này không nhẹ, huých Mạnh Chiêu lảo đảo ra sau hai bước, mất trọng tâm ngã ngồi trên mặt đất.

Thật ra chuyện này không hề liên quan đến Lục thời Sâm, dù sao đụng người và phạm quy đều không phải hắn. Nhưng Mạnh Chiêu nhớ đến lúc đó người giơ tay ngược lại là Lục Thời Sâm. Lục Thời Sâm mở lòng bàn tay về phía anh, rũ mắt xuống nhìn anh, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn người.

Cho dù tư thế này khiến Mạnh Chiêu không muốn duỗi tay nắm lấy bàn tay trước mặt cho lắm, nhưng bởi vì cha Lục Thời Sâm Lục Thành Trạch vừa biện hộ cho Mạnh Tường Vũ, căn cứ nguyên tắc “đối phương là con trai của ân nhân nên không thể quá thờ ơ”, Mạnh Chiêu vẫn cầm bàn tay kia, mượn lực của Lục Thời Sâm để đứng lên.

“Có cần đến phòng y tế không?” Mạnh Chiêu nhớ lúc đó Lục thời Sâm hỏi vậy.

Anh rút tay về: “Không cần.”

Bây giờ nghĩ lại, bởi vì ba năm cấp ba ở trong lớp luôn là trạng thái rời rạc, bây giờ những người bạn anh có thể nói tên chẳng còn mấy người. Nhớ lại ký ức liên quan đến thời cấp ba, Lục Thời Sâm thế mà chiếm hơn phân nửa.

“Cộc cộc cộc.” Cửa được gõ.

Mạnh Chiêu hoàn hồn lại, quay người nhìn sang, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ở cửa: “Có phải cảnh sát Mạnh không? Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Là Trương Nhạc – chủ nhiệm lớp năm đó của Triệu Đồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play