EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------

Cảm giác an toàn là thứ không nhìn thấy, sờ không được, nó chính là loại cảm giác làm người ta khó nắm bắt nhất, nhưng loại cảm giác này lại là thứ có thể quyết định vị trí của một người trong lòng người khác.

Trầm Mộ Ngôn nghĩ thật lâu, cuối cùng làm ra một quyết định, muốn Cố Thấm Phong biết cô ở trong lòng nàng vô cùng quan trọng, hoàn toàn khác với những người khách qua đường trước đây. Những người đó chỉ là đi ngang qua, mà Cố Thấm Phong mới là nơi dừng của nàng.

Ánh nắng chiều nơi chân trời làm sắc mặt của mọi người đều nhiễm một tầng hồng nhạt, ngay cả gương mặt đang chau mày của Cố Thấm Phong cũng có chút ấm áp.

"Tiểu Phong tử, ba mẹ đang chờ." Trầm Mộ Ngôn gấp gáp để Cố Thấm Phong không có thời gian cân nhắc, vừa hưng phấn lại sốt ruột đem cô kéo vào nhà mình, Trầm Bách Phúc Kiến cùng Dương Ấu Thiến đã chờ ở phòng khách từ trước rồi.

Người yêu của con gái dù sao cũng là nữ nhân, Dương Ấu Thiến sợ Cố Thấm Phong cảm thấy không được tự nhiên, khi hai người vừa vào cửa thì đứng lên chào đón, cầm tay Cố Thấm Phong vui vẻ, cười nói: "Đây chính là Tiểu Phong? Dì luôn nghe Mộ Ngôn nhắc tới con, lần này cũng chịu dẫn con về nhà rồi." Vừa nói xong quay đầu nhìn Trầm Mộ Ngôn giận dữ nói: "Mộ Ngôn, con thất thần đứng đó làm cái gì?"

"A? Con muốn làm cái gì?" Trầm Mộ Ngôn như lạc trong mộng, nàng muốn làm cái gì?

"Chào dì, lần đầu tiên tới thăm lại không có mang gì, con thất lễ rồi." Gương mặt Cố Thấm Phong có chút ửng đỏ, nói xong cũng quay đầu liếc Trầm Mộ Ngôn một cái. Chuyện này quá đột ngột, vừa tan việc thì tới đón cô, một đường chạy tới đây, không hề cho cô thời gian để từ chối hay chuẩn bị.

Lúc này Trầm Bách Phúc Kiến cũng vui tươi hớn hở đi tới, dùng sức vỗ bã vai của con gái mình, suy nghĩ rồi cười nói: "Ha ha ha, đến đây thì cần mang cái gì nữa, khẳng định là Mộ Ngôn sốt ruột lắm rồi, ha ha ha..."

"Ai nha ba đừng dựa con, tránh ra, đáng ghét muốn chết." Trầm Mộ Ngôn kéo tay Trầm Bách Phúc Kiến xuống, một bộ dáng ghét bỏ, quay đầu lại dùng ngữ khí ôn nhu nói với Cố Thấm Phong: "Tiểu Phong tử, chúng ta đi ăn cơm đi, em đã dặn làm món chị thích từ trước rồi, mọi thứ đều không thiếu, đi đi đi..." Trầm Mộ Ngôn vừa nói vừa kéo tay Cố Thấm Phong đi vào nhà ăn.

Gương mặt Cố Thấm Phong càng đỏ hơn, hầu như là không dám nhìn Trầm Bách Phúc Kiến và Dương Ấu Thiến, trong lòng đối với Trầm Mộ Ngôn muốn từ chối lại không từ chối được. Ánh mắt của hai người đang đứng đó thì không cần phải nói rồi, rõ ràng đối với chuyện của Trầm Mộ Ngôn và cô ở cùng một chỗ đã tán thành vô điều kiện rồi.

Thực đơn ở Trầm gia luôn rất phong phú, nhưng hôm nay có thêm Cố Thấm Phong, thì càng phong phú hơn rất nhiều, chỉ là món mà Cố Thấm Phong thích đã chiếm hơn phân nửa. Lúc vào bàn ăn, Trầm Mộ Ngôn rất tự nhiên kéo Cố Thấm Phong ngồi kế bên mình, đối mặt với ba mẹ, nàng đột nhiên cảm thấy bữa cơm này rất trang nghiêm và quan trọng.

Trưởng bối còn chưa có động đũa, vãn bối đương nhiên không thể vượt lễ rồi. Trầm Bách Phúc Kiến thản nhiên cầm ly rượu nhấm một ngụm, ánh mắt giống như vô tình liếc mắt nhìn Trầm Mộ Ngôn, trong lòng nàng liền hiểu rõ, do quá khẩn trương nên vô thức chà sát hai tay ở dưới bàn.

"Ba mẹ, con có chuyện muốn nói..." Trầm Mộ Ngôn thanh thanh cổ hòng, quay đầu nhìn thoáng Cố Thấm Phong cũng nghi hoặc nhìn nàng, dũng khí mạnh mẽ quét sạch một lo âu xuất hiện.

Trầm Mộ Ngôn cười cười, nắm tay Cố Thấm Phong lên trên bàn cơm, giọng nói ôn nhu hoàn toàn khác với vừa rồi: "Ba, mẹ, hai người đều biết con dẫn Thấm Phong về nhà là có ý gì rồi. Con không muốn giống như trước kia, không để ý chuyện gì, mà ý tưởng này không phải chỉ là hứng thú nhất thời, mà từ sau khi quen biết chị ấy, con đã bắt đầu có ý nghĩ này rồi.

Con rất muốn được ở cùng chị ấy, con cũng biết, nếu con không tranh thủ, thì con và chị ấy vĩnh viễn chỉ là bạn thôi. Mà con sẽ bỏ qua người mà con muốn bên nhau cả đời, con cũng biết chị ấy không an tâm, cũng không có tin tưởng con, nhưng con cũng không biết làm sao mới rửa sạch quá khứ của mình. Con chỉ có thể ở trước mặt ba mẹ nói rõ lòng của con, con muốn ở cùng với chị ấy."

Trầm Mộ Ngôn khẩn trương vô cùng, âm thanh cũng bắt đầu khàn đi. Nàng quay đầu nhìn chăm chú vào thần tình của Thấm Phong, cố gắng cười thật tươi, chỉ là mũi nàng đau xót vô cùng, nước mắt thì đảo quanh trong hốc mắt.

Trầm Mộ Ngôn rất ít khi đứng đắn gọi tên Cố Thấm Phong như vậy, luôn luôn là trái cũng 'Tiểu Phong tử', phải cũng là 'Tiểu Phong tử", thâm tình chân thành cũng không phải là không có, nhưng không trang trọng như hôm nay.

Một câu 'Rửa sạch quá khứ' làm Cố Thấm Phong thấy đau xót vô cùng, mím chặt môi, từng chút từng chút thay đổi của Trầm Mộ Ngôn lần lượt xẹt qua, tay cô run rẩy, thật lâu mới nâng lên giúp nàng quệt nước mắt trên mặt.

"Đừng khóc, trang điểm xinh đẹp như vậy, khóc thì làm sao còn đẹp nữa!" Cố Thấm Phong rút tay được Trầm Mộ Ngôn nắm, ôn nhu nâng mặt của nàng lên, ngón cái cẩn thận thay nàng lau nước mắt.

Trầm Bách Phúc Kiến và Dương Ấu Thiến rất có hứng thú nhìn hai người, cũng không lên tiếng quấy rầy, ánh mắt nhìn chằm chằm nhưng dư quang thì chú ý tới gương mặt đỏ như máu của Cố Thấm Phong.

Trầm Mộ Ngôn thì mải mê nhìn cô, giống như cũng đang chờ cô đáp lại, lòng của cô mềm nhũn rồi lại mềm, rốt cuộc cũng chịu hành động, như chuồn chuồn lướt qua khẽ hôn má Trầm Mộ Ngôn, nói: "Chị đồng ý."

Lúc này hô hấp Trầm Bách Phúc Kiến mới trầm tĩnh lại, mạnh mẽ vỗ tay nói: "Ây nha, được rồi được rồi, ăn cơm thôi, con gái với con rễ của ba ha ha ha..." Nói được một nửa mới giật mình tự thấy mình nói không đúng, liền ngừng lại, sửa cho đúng: "Không đúng, không đúng, cả hai đều còn con gái mới đúng, nhưng nếu không ngại thì là con rễ cũng được ha ha ha..."

Dương Ấu Thiến tức giận vỗ tay Ông một cái: "Đừng cười nữa, con gái còn đang khóc mà ba thì cười vui vẻ như vậy."

Trầm Mộ Ngôn hít hít mũi, mặt cọ xát vào lòng bàn tay Cố Thấm Phong, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phong tử, chị thật lòng đồng ý với em sao? Không phải an ủi em đúng không?" Thanh âm nồng đậm giọng mũi, lại có chút do dự, vừa nghe thật khiến người ta đau lòng.

Cố Thấm Phong thở dài một tiếng, lại không do dự lên tiếng: "Không phải, hai ngày trước chị đã nói sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi. Em nghĩ là chị kêu em chờ, chỉ vì món quà bình thường thôi sao?"

Cô nói xong, thần sắc trầm xuống một chút, bỏ tay phủng trên mặt Trầm Mộ Ngôn xuống, đứng lên nhìn thẳng tới chỗ Trầm Bách Phúc Kiến và Dương Ấu Thiến, trịnh trọng cúi đầu, dừng lại mấy giây mới đứng thẳng dậy, đối diện với hai người nói: "Dạ, trước tiên con muốn xin lỗi. Đối với Mộ Ngôn, con đã xử lý không được thỏa đáng, là con luôn đeo tâm tình lo được lo mất, làm Mộ Ngôn thương tâm. Nhưng từ giờ, xin hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ không phụ em ấy, cho dù con cũng giống em ấy, đều là nữ nhân, nhưng con có đầy đủ năng lực để hoàn thành hứa hẹn này."

Ngữ khí của Cố Thấm Phong rất nhẹ, lại rất kiên định. Những gì vừa rồi cô mới nói, đã cần rất nhiều thời gian để suy nghĩ, đã hiểu rõ trái tim, mới nói ra miệng.

Trầm Bách Phúc Kiến gật gật đầu, vẻ mặt thì vô cùng hài lòng, nâng tay bảo Cố Thấm Phong ngồi xuống, mỉm cười nói: "Đều là người một nhà, sau này không cần khách khí như vậy. Tiểu Phong, nếu không có việc gì thì thường xuyên cùng Mộ Ngôn về nhà, chúng ta cùng nhau ăn cơm, đúng rồi, còn có ba mẹ con, lựa chọn thời gian chúng ta cùng nhau gặp mặt, con thấy thế nào?"

Cố Thấm Phong ngồi xuống, vui vẻ cười, đồng ý nói: "Dạ được, chút nữa về, con sẽ nói với ba mẹ, thời gian con sẽ sắp xếp, rồi cùng với mọi người quyết định thời gian cụ thể."

Dương Ấu Thiến gật đầu tán thành, cũng cười nói: "Vậy liền giao cho Tiểu Phong, hai lão già chúng ta cũng không có ý kiến gì. Đến đến đến, ăn cơm thôi, nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội hết, Mộ Ngôn đã dặn đầu bếp làm riêng cho con." Vừa nói vừa chủ động gấp đồ ăn bỏ vào trong chén Cố Thấm Phong.

Khung cảnh hài hòa, thật sự giống như con rễ cùng với ba mẹ vợ đang bàn lúc nào tổ chức đám cưới.

Trầm Mộ Ngôn nhìn như vậy, trong lòng vừa cao hứng vừa thẹn thùng, cũng bắt đầu ăn cơm, luôn luôn quay đầu qua chăm sóc Cố Thấm Phong, có lúc mắt hai người chạm nhau, cô cũng cười, trên mặt thì đỏ ửng, đáy mắt thì tràn đầy ôn nhu.

Tiếp theo mọi người đều nói nói cười cười, không khí rất hòa hợp. Trầm Mộ Ngôn thì khác với thường ngày, nói ít hơn, chăm chú nghe ba mẹ dò hỏi và Cố Thấm Phong trả lời.

Sau bữa cơm, Dương Ấu Thiến cùng với Cố Thấm Phong đi pha trà, để Trầm Bách Phúc Kiến với Trầm Mộ Ngôn ở lại phòng khách. Cố Thấm Phong biết Bà có chuyện muốn nói riêng với cô, cũng không hỏi nhiều, thành thật đi theo Bà.

Trầm Bách Phúc Kiến bình thường rất thích thưởng thức trà, Dương Ấu Thiến cũng học cách pha trà, cho nên Bà cũng có thể gọi là bậc thầy trà đạo. Cố Thấm Phong chăm chú nhìn, dần dần giơ khóe môi cười rộ lên.

"Ba của Mộ Ngôn với ba của Hoài Đạt quen biết đã lâu, bình thường không uống trà sẽ ngủ không yên. Vậy mà Mộ Ngôn một chút cũng không hứng thú, luôn luôn trốn ra ngoài chơi, không chịu học." Trong lời nói Dương Ấu Thiến mang theo ý cười, lúc nhắc tới Trầm Mộ Ngôn, tuy có bất đắc dĩ nhưng lại không hề có ý trách cứ.

Hai tay Cố Thấm Phong nhận ly trà đã được chuẩn bị tốt, mỉm cười nói: "Em ấy bây giờ đã thay đổi, hoàn toàn không giống với trước kia."

Dương Ấu Thiến quay đầu phụ họa nói: "Đúng vậy, trước kia ai mà ăn được của Mộ Ngôn chứ, bây giờ cũng có người trị được rồi."

Cố Thấm Phong buồn cười, nhẹ nhàng nở nụ cười, thấy Dương Ấu Thiến xoay người đối mặt với mình, muốn nói lại thôi, cô liền thu thần sắc, lẳng lặng chờ.

Quả nhiên, Dương Ấu Thiến lâm vào hồi ức, mi phong hơi hơi nhăn lại, hai tròng mắt như xuyên thấu qua Cố Thấm Phong nhìn một số hình ảnh đã qua.

Tươi cười bên môi Bà bắt đầu mờ mịt, u u nói: "Tiểu Phong, Mộ Ngôn chưa từng dẫn ai về nhà, ngoài trừ Hoài Đạt đã cùng lớn lên từ nhỏ, cho dù trước kia có một số người quan hệ với Mộ Ngôn, nhưng cũng không bao giờ dẫn về gặp chúng ta.

Con cũng biết rõ, Mộ Ngôn đã từng rất ham chơi, nhưng có chuyện có lẽ con không biết, Mộ Ngôn đã từng thật lòng, nhưng kết quả thất bại thảm thương. Bởi vì người đó luôn luôn không chỉ vì tình cảm mà tiếp cận con gái dì, dì không dám nói là hoàn toàn vì lợi ích nhưng tình cảm đó nhất định có tạp chất, cái con bé nhận được chỉ là đau khổ.

Mộ Ngôn đối với con là thật lòng, cho nên con bé mới dùng dũng cảm cuối cùng để có tương lai với con, khi biết rõ tâm tình của con, con bé không biết nói sao, làm sao để con tin tưởng con bé, để con biết rằng con không giống với những người trước kia. Tiểu Phong, bữa cơm này đối với chúng ta mà nói chỉ là một lần gặp mặt, nhưng đối với Mộ Ngôn mà nói, đây là sự kiên trì không có đường lui."

Dương Ấu Thiến thu hồi ánh mắt, tập trung lẳng lặng nhìn Cố Thấm Phong, đáy mắt tràn đầy ý cười hiền lành.

Cố Thấm Phong chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn vô cùng, đây là vì Trầm Mộ Ngôn xót xa khổ sở. Trước đây, rất nhiều lúc cô nhìn Trầm Mộ Ngôn chỉ biết làm càn, mà bây giờ lại đau lòng vì Trầm Mộ Ngôn chưa bao giờ được đối xử thật lòng.

Cô hít hít mũi, bỏ ly trà xuống, nắm tay Dương Ấu Thiến, cưỡng chế cổ họng nghẹn ngào, nhìn Bà gật đầu: "Dì, con hiểu được, con rất rõ ràng..."

Có đôi khi ánh mắt cũng sẽ biết gạt người, nhưng bản năng là chân thật nhất, cô nhìn thấy rõ Trầm Mộ Ngôn không biết làm sao để cô tin tình cảm của mình.

Cố Thấm Phong đã từng được nghe quá nhiều lời đồn đãi về Trầm Mộ Ngôn, cũng tự mình được nhìn thấy dáng vẻ khi nàng gọi điện câu dẫn Đường Quân Hạo, cô tự nhiên đem Trầm Mộ Ngôn khi quen biết cô với Trầm Mộ Ngôn trước kia hòa cùng một chỗ, tự cho là mình sẽ không nắm bắt được nàng, không thể giữ được nàng.

Nhưng Cố Thấm Phong chưa bao giờ suy nghĩ cẩn thận, người muốn có được Trầm Mộ Ngôn bộ chỉ là số ít sao? Kiên trì của Trầm Mộ Ngôn chỉ đơn giản vì muốn có một cuộc tình với cô thôi sao? Không, nàng đã trả giá quá nhiều rồi. Cô đã để thời gian của hai người lãng phí quá nhiều rồi.

Màn đêm dần buông xuống, Trầm Mộ Ngôn đưa Cố Thấm Phong ra cửa, ở gara ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: "Tiểu Phong tử, chị có thể ở lại, đã trễ như vậy rồi, về làm cái gì?"

Cố Thấm Phong cúi đầu vỗ vỗ tay Trầm Mộ Ngôn đang ôm eo cô, chờ nàng thả lỏng mới xoay người lại, không chút do dự ôm nàng vào lòng, ôn thanh trấn an nói: "Mộ Ngôn, bây giờ chị muốn về nhà, có chút văn kiện cần xử lý gấp, ngày mai đi làm cần phải dùng. Hơn nữa chị mới vừa gặp ba mẹ em, bây giờ ngủ ở lại, quá thất lễ rồi."

Trầm Mộ Ngôn làm sao nghĩ Cố Thấm Phong chu đạo như vậy, chỉ cảm thấy một khi đã xác định, thì ở cùng một chỗ có gì không thể? Ba mẹ cầu còn không được, sao lại để ý nhiều quy củ như vậy.

"Ở đâu có quy củ mà thất lễ?" Trầm Mộ Ngôn khinh thường nói, chặt chẽ ôm eo Cố Thấm Phong, làm nũng nói: "Ở cùng một chỗ sao lại có nhiều vấn đề như vậy? Thái độ của ba mẹ chị cũng thấy rồi, ở lại không phải rất bình thường sao? Em muốn chị ở lại, không muốn chị đi."

Đuôi lông mày Cố Thấm Phong run lên, khóe miệng không thể ức chế mà giơ lên, nhắc nhở nói: "Mộ Ngôn, em gần ba mươi mốt tuổi rồi, làm nũng cái gì chứ!" Vài ngày nữa là nàng ba mươi mốt tuổi rồi, tuy rằng vẫn còn rất trẻ, sức sống vẫn tràn đầy, gợi cảm mười phần, tất cả đều chọc người thương tiếc, nhưng dù sao cũng đã hàng ba rồi...

Vừa nghe như vậy, Trầm Mộ Ngôn liền mất hứng, giận dữ nói: "Ba mươi mốt tuổi thì làm sao? Ba mươi mốt tuổi không được làm nũng sao? Ai quy định? Em thích làm nũng với chị, có vấn đề gì?"

Hai tay Cố Thấm Phong quấn quanh thân thể Trầm Mộ Ngôn, nhân nhượng gật đầu khẳng định: "Không thành vấn đề, làm nũng như thế nào cũng được, nhưng tối nay chị phải về nhà."

Trầm Mộ Ngôn nhìn biểu tình ôn nhu của Cố Thấm Phong, trong lòng mềm nhũn, bĩu môi tính toán sẽ buông tay. Chỉ là bộ dáng rất ủy khuất, làm Cố Thấm Phong nhìn có chút không đành lòng, nàng còn chưa buông tay thì nhanh chóng hôn lên môi nàng.

"Ngô..." Trầm Mộ Ngôn mở to hai mắt nhìn vào đôi mắt hàm chứa ý cười ấm áp, lăng lăng tùy ý Cố Thấm Phong xâm nhập vào miệng của mình, dùng đầu lưỡi để trấn an mình.

Xung quanh gara thực im lặng, chỉ có âm thanh mập mờ của môi lưỡi quấn nhau. Cố Thấm Phong coi như là tương đối thanh tỉnh, không bao lâu thì thả lỏng thế công, rồi hôn nhẹ lên môi nàng, thấp giọng trấn an cười nói: "Mộ Ngôn, như vậy có thể an ủi em được không? Chị đã thừa nhận với ba mẹ em rồi, sẽ không đổi ý, không nên suy nghĩ lung tung được không?"

Trầm Mộ Ngôn lại sửng sốt, bao nhiêu bấn an trong lòng vì một câu nói của Cố Thấm Phong mà biến mất không thấy.

Cố gắng trong thời gian dài, thay đổi trong thời gian dài, tất cả chỉ vì được Cố Thấm Phong thừa nhận mà thôi.

Trầm Mộ Ngôn không có sợ Cố Thấm Phong sẽ thay đổi ý định, chỉ là quá mức chân thật làm nàng thấy ẩn ẩn bất an.

Biểu tình trên mặt nàng cũng lắng xuống vì câu nói của Cố Thấm Phong, hóa thành một loại yên tĩnh ôn nhu. Nàng cúi đầu dựa sát vào cổ Cố Thấm Phong, cọ sát, rồi nhẹ giọng nói bên tai cô: "Em tin chị mà."

Nàng dừng lại một chút, trong mắt lại có một chút giảo hoạt, bên môi vạch ra độ cong có chút mập mờ, lại lần nữa mở miệng nói: "Vừa rồi chỉ là sốt ruột muốn cùng chị làm chuyện khác mà thôi, chính là cái loại cởi quần áo trên giường đó. Bất quá chị đã nói như vậy, em chỉ có thể từ từ chờ đợi..."

Trầm Mộ Ngôn nói xong, cảm nhận được thân thể Cố Thấm Phong cứng lại, nàng kiều mỵ cười khẽ một tiếng, rời khỏi cái ôm ấm áp của Cố Thấm Phong, nhẹ nhàng bước vào nhà.

Chỉ để lại một mình Cố Thấm Phong đỏ mặt đứng đó, ngẩn người nâng tay sờ soạng khuôn mặt nóng đến bỏng tay của mình.

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Trầm đại tiểu thư quá thâm tình rồi, Cố tổng chống đỡ không nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play