EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------

Có chuyện lớn như vậy, dù thế nào Cố Thấm Phong cũng nên thông báo với người trong nhà một tiếng. Cô biết, Đường Quân Hạo tất nhiên sẽ không tự mình chui đầu vào lưới, lập tức tính toán sẽ trở về Cố gia nói chuyện với ba mẹ của mình.

Nhân lúc có một chút thời gian dư, Cố Thấm Phong gọi điện thoại cho Úc Uyển Ương. Lúc này Úc Uyển Ương vẫn chưa có thức dậy, còn ở trong chăn lười biếng, đưa tay mò trên đầu giường muốn lấy điện thoại đang reo lên.

Úc Uyển Ương híp mắt nhìn tên hiện trên màn hình, lập tức nhấn mút nghe, âm thanh lười biếng vang lên: "Ân?" Một tiếng.

"..." Cố Thấm Phong nâng thái dương: "Uyển Ương, em còn chưa rời giường sao? Bây giờ đã là giữa trưa rồi." Sinh hoạt của Úc Uyển Ương có phải đang rất dễ chịu không? Mỗi ngày ngủ thẳng tới giờ này chưa tỉnh.

"Ân, tối hôm qua em ngủ hơi trễ một chút, em còn rất buồn ngủ a..." Úc Uyển Ương trở mình một cái, cầm điện thoại áp vào mặt, tay thì sờ soạng khắp nơi. Vừa đụng tới một mảnh tơ lụa, sau đó cẩn thận sờ, đưa tay vòng qua eo mảnh khảnh.

Thư Hoài Đạt đang dựa vào đầu giường gõ notebook, cảm giác được eo mình được bị siết lấy, khóe môi cong lên một cái, vẫn không lên tiếng.

Tối hôm qua ngủ trễ một chút...

Cố Thấm Phong vỗ vỗ trán của mình, thanh cổ họng nói: "Sinh nhật của em sắp tới rồi, muốn tổ chức như thế nào? Có muốn chị với dì cùng ăn mừng với em không? Hay là muốn em với Thư Hoài Đạt, hai người thôi?"

Những năm vừa rồi đều là Cố Thấm Phong với Tống Lan Anh cùng cô ăn mừng sinh nhật, cũng không phải là đánh trống khua chiêng gì, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, có lần cùng nhau đi du lịch vài ngày. Năm nay có thêm Thư Hoài Đạt, nên Cố Thấm Phong muốn hỏi một chút, để có thể dễ dàng chuẩn bị.

Úc Uyển Ương nghe vậy, thuận miệng lên tiếng: "Sinh..." Mới nói một chữ thì lập tực tỉnh táo, liền ngậm miệng lại, lén lúc liếc Thư Hoài Đạt một cái, thấy nàng hết sức chuyên chú làm việc, sau đó làm bộ như mơ hồ nói: "Cái kia, Thấm Phong, tối nay em sẽ nói với chị, bây giờ em muốn tiếp tục ngủ..."

Cố Thấm Phong chỉ đành cúp điện thoại, còn Úc Uyển Ương ở bên này thì làm như không có chuyện gì lên tiếng: "Hoài Đạt, chị giúp em để điện thoại bên kia..."

"Được." Thư Hoài Đạt chọn mi, đưa tay nhận lấy di động để lại trên đầu giường, nhớ tới lúc nãy khi Úc Uyển Ương nói chuyện với Cố Thấm Phong, muốn nói lại thôi, bên môi giơ lên ý cười như có như không.

Sau khi cúp điện thoại, nghĩ tới giữa trưa phải về Cố gia, Cố Thấm Phong siết chặt di động do dự không quyết, nhìn chằm chằm tên của Trầm Mộ Ngôn trên điện thoại một hồi lâu, cuối cùng cũng không nhấn nút gọi.

Tới trưa Cố Thấm Phong lái xe về Cố gia, cô có tâm sự, cũng không chú ý cái gì, vào cửa mới nghe được âm thanh mơ hồ.

"Ba, con với Thấm Phong quen nhau đã lâu rồi, nên ổn định cũng đã ổn định. Con muốn triệt để trở thành người nhà của em ấy, cùng Thấm Phong tạo dựng gia đình, Ba thấy thế nào?"

Đái khái là vì ngày hôm qua đã nói rõ, cho nên ngữ khí hiện tại của Đường Quân Hạo đều chỉ xung quanh Cố Thấm Phong. Cô nghe mà nhịn không được phát lên cười, làm cho hai người đang ngồi trong phòng khách nghe được quay đầu nhìn.

"Thấm Phong, con về rồi. Ba với Mẹ con vẫn chưa ăn cơm trưa, Quân Hạo cũng đang ở đây, vậy cùng nhau ăn đi." Cố Chấn Hải đứng dậy, vẻ mặt giống như đối với đề nghị vừa rồi của Đường Quân Hạo rất là hài lòng.

Đường Quân Hạo thấy Cố Thấm Phong trở về, ánh mắt theo bản năng né tránh, rất nhanh liền khôi phục. Hắn đứng lên nắm chặt tay Cố Thấm Phong, ôn thanh nói: "Vợ, anh vừa bàn với ba về chuyện đính hôn, Ba cũng không có phản đối, em thấy lúc nào thích hợp? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

"Vừa ăn vừa nói chuyện?" Cố Thấm Phong cười như không cười nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn về phía của Cố Chấn Hải, Cố Chấn Hải không có phản đối. Xem ra, trước khi cô bước vào cửa, hai người đã nói chuyện rất nhiều rồi.

Đường Quân Hạo bị cô liếc mắt nhìn một cái, trong lòng phát lạnh, tay đang nắm tay cô cũng run rẩy. Chỉ cảm thấy từ tối hôm qua Cố Thấm Phong đã thay đổi thành một người khác, dáng vẻ của cô trước mặt hắn bây giờ vẫn quen thuộc như vậy, nhưng sự lạnh lùng quyết đoán làm cho hắn thấy vô cùng xa lạ.

"Ba, nhà chúng ta mời khách lúc nào lại tùy tiện như vậy? Với thân phận của Đường tiên sinh, nếu chỉ mời ăn những món ăn gia đình, sợ không tương xứng với thân phận cao quý." Cố Thấm Phong giơ giơ khóe môi, bỏ tay Đường Quân Hạo ra, lập tức đi tới bên người của Cố Chấn Hải, tư thái ưu nhã ngồi xuống sô pha.

Cố Chấn Hải vừa nghe, thì thấy có chỗ không đúng, cộng thêm sắc mặt của Đường Quân Hạo biến sắc làm cho hắn nghi hoặc vô cùng.

Sắc mặt của Ông trầm xuống, ngồi trở lại sô pha, quay đầu nhìn Thấm Phong: "Thấm Phong, hai con có chuyện gì rồi? Có chuyện thì đem ra nói rõ."

Xem dạng này, Cố Chấn Hải cơ bản có thể phán định Đường Quân Hạo đã làm chuyện gì rồi.

Cố Chấn Hải đối với thanh niên này không thể nói rõ là hoàn toàn tín nhiệm, nhưng lúc trước con gái Ông đồng ý cùng một chỗ với hắn, cho nên Ông với vợ mới nhận định hắn là con rễ tương lai của mình. Nhưng tóm lại cũng không có triệt để yên tâm, cho nên mới chậm chạp không chủ động nhắc tới hôn sự, chỉ chờ quyết định cuối cùng của con gái mình.

Sao Đường Quân Hạo lại cho Cố Thấm Phong có cơ hội nói chuyện được chứ, vội vàng đi qua giải thích: "Ba đừng lo lắng, con với Thấm Phong chỉ cãi nhau một chút thôi, còn chưa kịp dỗ ngọt em ấy, chút nữa con sẽ cùng em ấy nói chuyện."

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Cố Chấn Hải nghe xong liền nhăn mi lại, con gái của mình như thế nào Ông còn không biết sao? Cố Thấm Phong chưa bao giờ đem cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, cho dù trong lòng có tức giận như thế nào thì cô cũng sẽ nói riêng với Ông hoặc là với Vợ Ông."

Huống chi nếu hai người chỉ là cãi nhau bình thường, thì Cố Thấm Phong càng sẽ không hành động như vậy, quá rõ ràng chuyện này không đơn giản như vậy.

Không đợi Đường Quân Hạo nói thêm cái gì, Cố Thấm Phong chậm rãi lấy di động của mình ra, kéo đến một đoạn ghi âm, sau đó nói với Cố Chấn Hải: "Ba, Ba hãy nghe cái này trước đi."

Trực giác nói cho Đường Quân Hạo biết cái Cố Thấm Phong đang chuẩn bị phát ra hoàn toàn không có lợi cho hắn, hắn kích động muốn ngăn cản lại, nhưng bị ánh mắt của Cố Chấn Hải ngăn lại, ánh mắt âm trầm làm cho hắn cứng ngắt tại chỗ.

<< Cố Thấm Phong, cô hôm nay là đang đùa giỡn với tôi? Ân? Cô tưởng tôi thực sự cần được cô đồng ý mới có thể muốn cô sao >>

<< Cô có tin tôi lập tức bắt cô lăn giường với tôi không? Cho dù truyền ra ngoài thì đã sao, đây là chuyện cô phải làm. Huống hồ thời gian hôn lễ của chúng ta nhanh chóng sẽ được quyết định, tôi đã nhường nhịn cô rất lâu rồi >>

Giọng nói của Đường Quân Hạo từ trong di động truyền ra, giọng nam nhân đặc trưng, nhưng giọng điệu rất là hèn mọn.

Phòng khách nhất thời rơi vào im lặng, yên tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống cũng nghe được âm thanh.

Từ trước tới giờ, Cố Chấn Hải chưa bao giờ thấy tức giận như vậy, hắn nhìn chằm chằm gương mặt trắng bạch của Đường Quân Hạo, bỗng nhiên vỗ một chưởng xuống bàn trà "Ba" một tiếng, làm cho bàn trà được làm bằng mộc đàn hương tinh xảo phát ra tiếng vang nặng nề.

"Ai giải thích cho Ta biết, có chuyện gì xảy ra?" Cố Chấn Hải nhịn xuống đau đớn từ lòng bàn tay, gầm nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn tập trung trên người Đường Quân Hạo.

Con gái của mình bị uy hiếp như vậy, hắn có thể nào không tức giận chứ? Còn chuyện phát sinh quan hệ lại không cần có sự đồng ý? Hắn chỉ cần nghĩ tới thì cả người đều phát run. Hai mắt hắn đỏ lên, cầm ly trà trên bàn đập xuống nền nhà, Đường Quân Hạo run rẩy.

"Đường Quân Hạo, cậu nói chuyện!" Cố Chấn Hải lập tức đứng lên, bước tới trước mặt hắn giơ hai tay muốn nắm lấy cổ áo hắn, Cố Thấm Phong nhanh chóng đứng lên ngăn cản, chắn giữa hai người.

"Ba, Ba bình tĩnh trước đã. Hôm nay con trở về là muốn giải quyết chuyện này, trước hết nghe con nói hết đã." Hai tay Cố Thấm Phong ngăn Cố Chấn Hải lại, Cố Chấn Hải vừa nghe cô nói như vậy, đè xuống phẫn nộ liếc cô một cái, cô phải chặt chẽ đè lại tay Ông, đáy mắt thể hiện rõ sự kiên định.

"Con với Đường Quân Hạo tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau nữa." Cố Thấm Phong thử buông tay của ba mình ra, thấy Cố Chấn Hải không làm thêm cử động gì nữa, cô mới yên tâm đi trở lại sô pha ngồi xuống, đem một tập tài liệu trong túi ra: "Lúc trước con đồng ý cùng với hắn quen nhau vì con thấy giữa chúng con các phương diện đều rất thích hợp, nhưng khi hai người ở bên nhau, nguyên tắc tối thiểu cũng không còn nhớ. Hắn hiện tại làm những việc này, con nghĩ con không thể chấp nhận hắn nữa."

Cố Thấm Phong cẩn thận đem tất cả trải lên bàn trà, mặt Đường Quân Hạo cắt không ra chút máu, nhìn thấy những hình ảnh bất lợi cho mình. Hắn giống như khinh khí cầu bị xì hơi, khí lực cả người đều bị rút hết, lảo đảo lui ra sau mấy bước.

Nhưng làm sao có thể hoàn toàn trách hắn được? Nếu Cố Thấm Phong có thể hiểu ý người một chút, ôn nhu săn sóc một chút, đem thể xác và trái tim đều đặt trên người hắn, thì hắn cần gì phải tìm nữ nhân khác mà giải quyết vấn đề chứ? Ai lại không muốn cùng bạn gái mình tương thân tương ái? Mọi chuyện đều do Cố Thấm Phong bức hắn, vậy thì có quan hệ gì với hắn?

"Ha ha ha..." Hắn không còn bộ dáng khúm núm vừa rồi, giờ phút này hắn giống như một tên tội phạm đang điên cuồng lao ra ngoài, tiếng cười vang vọng trong phòng, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.

Hắn xông lên nắm lấy quần áo của Cố Chấn Hải, ánh mắt hắn đỏ bừng: "Con gái của Ông có xem tôi là bạn trai của cô ta không? Có đối đãi với tôi như là một người chồng tương lai hay không? Cô ta hoàn toàn coi tôi như một người xa lạ, đề phòng giống như phòng trộm vậy đó, sờ một cái đều không được, tôi có thể làm sao bây giờ? Ông kêu tôi làm cái gì bây giờ???"

Quay đầu nhìn về quá khứ, Cố Thấm Phong có bao giờ cùng hắn thân mật đâu? Nếu không phải cô phòng bị như vậy, hắn làm sao lại tìm nữ nhân khác quan hệ.

"Sờ một cái cũng không được, ý của cậu sờ ở đây là như thế nào?" Giọng nói ôn nhu từ một chỗ không xa truyền tới, ba người cùng lúc nhìn tới hướng phát ra âm thanh, Vi Tuyết Lam đang ở một góc cầu thang, lẳng lặng nhìn xuống.

"Mẹ." Cố Thấm Phong đứng thẳng dậy, trong mắt đều là ôn như xưa nay hiếm thấy.

Hai tay Đường Quân Hạo lập tức cứng ngắt, Cố Chấn Hải hừ lạnh tránh thoát tay của hắn, từng bước lui ra sau.

"Ta không phải là một người cổ hủ, hai người nếu tình đầu ý hợp muốn làm cái gì, ta không muốn xen vào." Vi Tuyết Lam thu hồi sự ôn hòa trong mắt, từ bước đi xuống cầu thang, mày nhíu chặt lại, lại lần nữa nhìn về phía mọi người: "Nhưng nếu muốn tuân thủ lễ tiết, muốn sau khi kết hôn mới xảy ra quan hệ cũng không có các gì không hợp lý. Cậu lấy lý do Thấm Phong từ chối quan hệ với cậu mà ở bên ngoài lăng nhăng, cậu còn nhớ rõ lúc trước đã đáp ứng với chúng ta cái gì không? Đáp ứng với ba mẹ cậu cái gì không?"

Sự tức giận của Cố Chấn Hải đã được những lời nói của Vi Tuyết Lam hóa giải phân nửa rồi, chuyện còn lại là chỉ cần phối hợp với vợ mình và con gái nữa thôi. Ông bước nhanh tới bên cạnh Vi Tuyết Lam, ôm đầu vai của Bà thấp giọng nói: "Hắn nói sẽ đối xử với con gái chúng ta thật tốt, con gái chúng ta nói một, hắn tuyệt đối không bao giờ nói hai..."

Vi Tuyết Lam giận dữ nhìn Cố Chấn Hải liếc mắt một cái, đập tay Ông rớt xuống: "Em sao lại không nhớ chứ? Em hỏi hắn ta, chứ có hỏi Anh đâu, Anh sáp miệng vào làm cái gì?"

Lông mày Cố Thấm Phong run lên một cái, quả nhiên sự tức giận của Cố Chấn Hải chỉ có thể là Vi Tuyết Lam tới trị được thôi, chỉ cần nói vài lời, sự tức giận đã mất hơn đi mấy phần.

Hai tay Đường Quân Hạo nắm chặt, tơ máu trong mắt hắn trải rộng, cảm thấy áp lực lớn vô cùng, từng câu từng chữ cắn răng nói ra: "Ba, mẹ, con sai rồi, hai người cho con thêm một cơ hội nữa đi."

Từ sau khi xác định quan hệ, Cố Thấm Phong và hắn đều coi ba mẹ hai bên là  ba mẹ của bản thân mình. Chỉ là bây giờ Đường Quân Hạo gọi như vậy, thì thật sự không thích hợp.

Vi Tuyết Lam mỉm cười, đi tới bên cạnh Cố Thấm Phong, dư quang liếc nhìn những tài liệu trên bàn. Bà cầm hai tay Cố Thấm Phong, nhỏ nhẹ lên tiếng: "Thấm Phong, ủy khuất cho con, chuyện như vậy con nên nói sớm với ba mẹ. Chuyện gì con cũng dấu trong lòng, còn phải ẩn nhẫn cùng hắn ở chung một chỗ, con cho là ba mẹ đều là người có ý chí sắc đá sao? Ba mẹ sao lại để con gả cho một người như vậy chứ!!! Lúc trước ba mẹ đúng là đã giật dây bắc cầu cho hai con, thời gian lâu như vậy vẫn không bàn tới chuyện hôn nhân, là vì chờ quyết định cuối cùng của con. Nếu con đồng ý kết hôn với hắn, ba mẹ đương nhiên đồng ý rồi, nhưng nếu con không thích hắn, chẳng lẽ ba mẹ lại ép buộc con phải lấy hắn sao?"

Cố Thấm Phong cảm thấy khi Vi Tuyết Lam nói chuyện, trên mặt cô hình như có chất lỏng ấm áp chảy xuôi, cô muốn mở miệng nói chuyện, lại như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, chỉ có thể nói: "Mẹ..."

Cố Chấn Hải ngửi được khí tức bất thường, liền nhìn về phía Đường Quân Hạo, chỉ thấy sắc mặt của hắn bây giờ đang thay đổi liên tục, âm trầm rất đáng sợ.

Không đợi hắn làm cái gì tiếp theo, Vi Tuyết Lam quay đầu nhìn Đường Quân Hạo mặt mày xanh méc, nói: "Chấn Hải, tiễn khách đi. Đường tiên sinh, ngày khác tôi với chồng mình sẽ tới nhà gặp ba mẹ cậu, chuyện hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cho gia đình cậu một câu trả lời dứt khoác, mời trở về đi."

Cố Chấn Hải đi qua đẩy Đường Quân Hạo còn đang hoảng hốt ra bên ngoài, cước bộ của hắn lảo đảo, hoàn toàn bị Cố Chấn Hải đẩy ra khỏi cửa. Cho đến khi cửa lớn được đóng lại, hắn mới có phản ứng, hắn vậy mà bị Cố gia đuổi ra khỏi cửa?

"Mẹ..." Cố Thấm Phong lại gọi Vi Tuyết Lam, lo lắng nhìn ba mình đã quay trở lại.

"Như thế nào? Lo lắng hắn ra ngoài nói Cố gia chúng ta không biết chiêu đãi khách? Lo lắng quan hệ giữa nhà chúng ta với Đường gia bị tan vỡ?" Vi Tuyết Lam đau lòng sờ sờ đầu cô, chỉ vào những tài liệu trên bàn: "Con nên nghĩ như thế này, đối với những hắn làm, chúng ta đối với hắn như vậy là còn nhẹ. Nếu có thể bù lại những ủy khuất của con, mẹ với ba con đồng ý làm nhiều hơn nữa."

Cố Thấm Phong không hề nghĩ sẽ nhận được kết quả như vậy, ánh mắt Vi Tuyết Lam từ ái nhìn thẳng làm cho cô cảm thấy có chút xấu hổ. Cô thế nhưng sẽ đem nguyện vọng của ba mẹ mình làm cho đảo lộn, hoàn toàn quên những lời của Vi Tuyết Lam nói.

"Mẹ, con đã nghĩ hai người sẽ không đồng ý..." Ánh mắt của nàng hầu như bị nước mắt làm cho mơ hồ, giơ tay lau đi, muốn nhìn rõ gương mặt ôn nhu của mẹ mình.

"Con gái ngốc, con không nói với ba mẹ làm sao ba mẹ biết được." Vi Tuyết Lam vừa bực mình vừa thấy buồn cười, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô: "Mẹ với ba con đồng ý hắn, là vì lúc trước con đồng ý quen với hắn, muốn cùng hắn một chỗ, không phải sao? Nếu như con không thích, ba mẹ sẽ không bao giờ đẩy con vào chỗ khổ. Tiền của ba mẹ không thiếu, không cần con gái của mình phải hy sinh."

"Mẹ con nói đúng, chúng ta đối với hắn tốt là vì con, nếu như con không kết hôn với hắn thì hắn tự nhiên không còn là con rể của chúng ta nữa. Không phải người ta hay nói con rể chỉ là nửa con trai thôi sao, đương nhiên con gái mình mới là quan trọng nhất chứ, không có con gái thì làm sao có con rể được chứ? Một là con gái, một là nửa con trai, bên nào trọng hơn?" Cố Chấn Hải cũng bình tĩnh nói lên suy nghĩ của Ông, đưa tay ôm đầu vai Vi Tuyết Lam một lần nữa.

Cố Thấm Phong nghe được những gì hai người nói, cảm thấy rất ấm áp, nắm lấy tay Vi Tuyết Lam đang giúp cô lau nước mắt: "Ba, mẹ, cám ơn hai người..."

Cố Thấm Phong bây giờ mới hiểu được, so với quan tâm Đường Quân Hạo với hôn sự của hai người, thì Vi Tuyết Lam luôn luôn quan tâm đến thân thể của cô, tâm tình của cô trước hết, sau đó với tới chuyện của cô với Đường Quân Hạo.

Cả Vi Tuyết Lam cùng với Cố Chấn Hải đều đã thể hiện rõ cái gì mới là quan trọng với hai người.

Lau khô nước mắt xong, Cố Thấm Phong nhìn thấy ba mẹ cô đi vào phòng bếp, lại nghe họ thảo luận với nhau có nên thêm đồ ăn cho bữa tối không? Cô mỉm cười, tuy là rất nhẹ, nhưng lại ôn nhu vô cùng, chung quy đã bỏ xuống được tâm sự bấy lâu nay.

"Vợ à, anh cảm thấy giữa trưa đừng ăn nhiều như vậy, hôm nay không phải Thấm Phong trở về sao? Buổi tối ăn nhiều một chút, cho phòng bếp làm thêm đồ ăn đi..."

"Buổi tối ăn nhiều như vậy làm cái gì, anh muốn cho em với con gái tăng thêm bao nhiêu cân thịt đây? Anh không biết vóc dáng rất quan trọng với nữ nhân sao?"

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Phong tử bên này kỳ thật là thuộc về hai hướng hiểu lầm, nàng vì hai nhà trong lúc đó suy xét càng nhiều (tham kiến Thư Hoài Đạt ly hôn trước nàng cùng Úc Uyển Ương gặp mặt theo như lời), nhưng cha mẹ cũng không biết điểm này.
Về phần cha mẹ bên này nói, trước văn đề cập qua, Đường Quân Hạo thanh danh kỳ thật tại đại thế thượng là tốt, lãng tử hồi đầu thanh danh nha, hơn nữa hắn hiếu thuận biểu hiện. Cho nên Cố gia cha mẹ tuy rằng giật dây bắc cầu, nhưng còn là có lưu đường sống, liền chờ nữ nhi làm quyết định.
Vừa mới nữ nhi lại vì gia đình suy nghĩ, liền hình thành này hai hướng hiểu lầm.
Về phần vì cái gì Úc Uyển Ương ngay từ đầu liền khuyên bảo Cố Thấm Phong, là vì Úc Uyển Ương từ nhỏ đến lớn tiếp xúc gần gũi qua đều là tra nam (phụ thân, trước bạn trai, Chung Dật Minh, Đường Quân Hạo), cho nên nàng càng vì mẫn cảm một ít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play