EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.

----------------------------

Thư Hoài Đạt dự đoán đến mức chính xác, Chung Dật Minh quả nhiên đi thăm dò quan hệ kết giao của nàng. Hắn cảm giác, một người phụ nữ hoàn toàn không có nhu cầu sinh hoạt chuyện vợ chồng, thậm chí đi đến mức độ chống cự, nhất định là ở bên ngoài có sự lựa chọn tốt hơn, càng yêu thích hơn, nên mới dẫn đến Thư Hoài Đạt đối với mình bất mãn.

Bằng không lấy cảm tình giữa hai người, không có ái tình cũng có thân tình, Thư Hoài Đạt làm sao có khả năng như thế, quả quyết yêu cầu ly hôn?

Nhưng kết quả làm hắn không tin được, bởi vì cùng nàng qua lại, thân thiết cũng chỉ có trưởng bối của Thư gia cùng bên Trầm Mộ Ngôn, tiếp theo là Chu Nghê, còn dư lại chính là rất ít khách hàng trên phương diện làm ăn của nàng. Đã như vậy, chuyện nàng ly hôn, nguyên nhân xem ra là bởi vì chính mình. Điều này làm cho hắn càng thêm buồn bực, Thư Hoài Đạt bên này nói không thông, vậy chỉ có thể mượn Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn trợ giúp.

Thư Hoài Đạt bị Chung Dật Minh thường xuyền quấy rầy, khiến cho cả người tâm tình đều không tốt, không phải đến công ty đón nàng khi tan tầm, thì chính là phái người hướng văn phòng nàng tặng đồ.

Sự tình đã nói ra miệng, tự nhiên cũng không cần thiết lưu lại cho hắn mặt mũi, dễ dàng tạo ra hiểu lầm. Bởi vậy Thư Hoài Đạt phát ra thông báo cho cấp dưới, một khi nhìn thấy người tặng quà do Chung Dật Minh phái đến, không cần đưa đến cho Thư Hoài Đạt, tự mình các nàng xử lý.
Mà Chung Dật Minh nhưng là không thể tiến vào văn phòng quản lý của Hoa Duệ cùng Thịnh Quang. Bị đối xử như vậy khiến cho người khác truyền miệng nhau tin đồn, sự chú ý được nâng cao, nhắm vào đôi tài tử giai nhân của thương giới này.

Mặc kệ Chung Dật Minh ôm cây đợi thỏ, Thư Hoài Đạt vẫn là đi vòng một đường khác mà rời đi, nếu như hắn canh giữ ở bãi đậu xe, nàng liền gọi xe để về nhà. Như vậy tiếp theo mấy lần sau, Chung Dật Minh liền không đến nữa.

Để Thư Hoài Đạt không hề ngờ đến chính là Chung Dật Minh thật sự dám đến Thư gia. Nhìn thấy trong nhà của chính mình để một chiếc xe quen thuộc, nàng nhướng mày, một nụ cười cực đạm nhạt hiện lên.

"Mẹ, những đồ bổ này hai người hãy ăn trước, qua một thời gian nữa con lại đem đến. Này huyết tổ yến là loại thực phẩm quý hiếm, đối với thân thể rất tốt."

Còn chưa đến phòng khách đã nghe thanh âm nho nhã lễ độ của Chung Dật Minh, Lê Nhu Mẫn trái lại không nói gì. Thư Hoài Đạt đến gần, trước khi Chung Dật Minh kịp quay đầu lại thì nàng liền lên tiếng, "Mẹ, con đã về."

"Trở về, chuẩn bị ăn cơm rồi." - Lê Nhu Mẫn lúc này mới có vẻ mặt ôn hòa, đứng lên kéo tay của Thư Hoài Đạt, tuy là không trách cứ gì Chung Dật Minh, nhưng đối với hắn không nói lời nào mới chính là chỉ trích lớn nhất.

Chung Dật Minh sắc mặt tái xanh, khó coi đến đòi mạng, từ chính mình đi vào bây giờ, Thư Hòa Thái không ở phòng khách, Lê Nhu Mẫn chỉ ngẫu nhiên lúc hắn nói chuyện mới đáp lại vài chữ, người sáng suốt đều nhìn ra được là họ đều đối với hắn cảm thấy bất mãn.

Thư Hoài Đạt quay đầu cười một tiếng nói, "Nếu Chung tiên sinh đã ở đây, vậy thì đồng thời ăn một bữa cơm đi. Tôi cho người đem thêm một bộ bát đũa."

Một câu nói hữu lễ, đại biểu cho sự xa lánh, Lê Nhu Mẫn nhất định là không có ý tứ mời hắn lưu lại, câu nói này của Thư Hoài Đạt không phải là cho hắn bậc thang, mà là cho hắn một cái tát vào mặt. Bởi vì Lê Nhu Mẫn không còn đem hắn xem là người của Thư gia, mà Thư Hoài Đạt cũng chỉ xem hắn như là khách mời.

Thời điểm món ăn được đem lên, cũng là lúc Thư Hòa Thái từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Chung Dật Minh đang khá là ân cần, trên mặt ông không có biểu hiện gì, trực tiếp ngồi ở chủ vị. Ông nhìn Thư Hoài Đạt đang kéo tay áo vì nàng vừa mới đi ra khỏi phòng bếp rửa tay, đột nhiên nói một câu, "Hoài Đạt, gần đây thường ở nhà ăn cơm, cho nên muốn ăn gì thì con hãy nói với dì Lý. Con đi ra ngoài lâu, ba mẹ cũng không biết con có khẩu vị gì mới hay không."

"Khẩu vị của con cùng với trước kia giống nhau, không có gì mới, dì Lý đều biết." - Thư Hoài Đạt ngồi vào bên người Lê Nhu Mẫn, tiếp nhận chén đũa từ tay dì Lý, còn nói, "Đúng rồi dì Lý, thêm một bộ bát đũa cấp Chung tiên sinh."

"Hoài Đạt tuy rằng sức ăn nhỏ, nhưng là từ nhỏ đều không kén ăn, điểm ấy rất tốt." - Dì Lý cười híp mắt phụ họa, nói xong mới đi về phía bếp lấy thêm bát đũa cho Chung Dật Minh.

Cũng không phải là Thư gia đối với người làm quản giáo không nghiêm, mà là Thư Hoài Đạt sớm đã thông báo, sau này đối xử với Chung Dật Minh như là khách mời thì tốt rồi, chuyện trong nhà trừ phi là Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn, hoặc là nàng bàn giao xuống, bằng không không cần phải bận tâm Chung Dật Minh.

Dì Lý tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, Thư gia có thể trên thương trường đặt chân nhất định là có phương pháp của chính mình, đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ đi đắc tội ai.

Chung Dật Minh sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, người trong nhà này đã muốn hoàn toàn không xem hắn là người trong nhà mà đối đãi. Nhưng hắn chỉ có thể nuốt ngụm máu này vào trong, quả thật là do hắn, cho nên mới dẫn đến tình huống này.

"Ba, ba uống quen rượu quốc nội, lần này nếm thử rượu con mang từ nước ngoài về xem sao."
Sự suy sụp này không đủ hạ gục Chung Dật Minh ngã xuống, hắn thu dọn tâm tình lại sau đó rót cho Thư Hòa Thái một ly rượu, lại cho mình một ly đầy.

Thư Hòa Thái không chút suy nghĩ, quay đầu hỏi Lê Nhu Mẫn, "Tôi có thể uống rượu sao?"

"Là ai nói kiêng rượu?" - Lê Nhu Mẫn chậm rãi hỏi ngược lại, chậm chậm nói - "Ngày hôm nay có khách, uống thì uống đi, uống ít là được rồi."

Đây chính là sự tương tác qua lại giữa hai vợ chồng Thư Hòa Thái, đại sự Thư Hòa Thái làm chủ, việc nhà Lê Nhu Mẫn nói một không hai, hai người ông tới tôi lui phảng phất giống như đang thương nghị chuyện quan trọng, nhưng cũng lộ ra mấy phần cảm giác ấm áp. Cứ như vậy càng là giống như đánh vào gương mặt Chung Dật Minh một cái bạt tai.

Bình thường không có gì, vào lúc này mà còn như vậy, hắn thực sự cảm thấy u tối. Thư Hoài Đạt thấy thế, khóe miệng không nhịn được cong lên, không nói gì tiếp tục ăn đồ ăn của chính mình.
Thư gia tuân theo quy củ, ăn không nói, ngủ không nói. Cuối cùng, trên bàn cơm ngoại trừ thanh âm không cẩn thận của cái muôi va chạm vào chén dĩa thì ở ngoài cũng không có tiếng vang gì. Thư Hòa Thái không nhìn Chung Dật Minh một chút, một mình thưởng thức rượu của chính mình.

Chung Dật Minh suy nghĩ thật kĩ, không có yên ổn mà ăn cơm, khi bữa cơm chiều đã đi đến thời điểm cuối cùng, hắn mở miệng nói, "Ba, mẹ, con biết con đã làm chút chuyện sai lầm, con đảm bảo sau này không tái phạm."

Nói với Thư Hoài Đạt không thông, liền đem chủ ý đánh lên đầu ba mẹ vợ. Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn, hai vợ chồng tự nhiên cũng có thể thấy, Lê Nhu Mẫn âm thầm lắc lắc đầu, Thư Hòa Thái nhưng là trong đôi mắt lóe lên một tia âm trầm.

Trước hôn nhân, hồ đồ làm sao cũng có thể cho qua, thế nhưng sau kết hôn nhất định không được làm càn. Đàn ông nếu đã lập gia đình, lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt thì đã không còn là vấn đề đơn giản, huống chi Chung Dật Minh cũng không phải là chỉ có đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Cậu là nghĩ như thế nào?" - Thư Hòa Thái âm trầm hỏi một câu, Thư Hoài Đạt nghe vậy, ở một bên yên lặng nghe.

Chung Dật Minh coi như mình đã lấy được quyền lợi khiếu nại, bố mẹ vợ cùng vợ đều đang xem mình như nhân vật trung tâm, cho nên bận bịu mà trịnh trọng nói, "Ba mẹ, Hoài Đạt, con là làm không đúng, con không nên ở bên ngoài làm bừa. Lần này coi như con nhất thời hồ đồ, lần sau nhất định không tái phạm."

Thư Hoài Đạt ý tứ không rõ mà thấp giọng nở nụ cười, "Được rồi ba, đừng trêu hắn. Hai người trở về phòng đi, con sẽ nói chuyện với hắn."

Thư Hòa Thái gật đầu, nếu đã đáp ứng con gái tự mình xử lý, thì sẽ không trên đường mà nhúng tay. Ông chỉ liếc Chung Dật Minh đang có chút thả lỏng gương mặt, liền dìu Lê Nhu Mẫn lên lầu.

"Hoài Đạt, anh đã muốn nhận sai, em liền không thể cho anh một cơ hội sao? Anh về sau tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy, chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, anh nhất định hảo hảo bồi thường cho em." - Chung Dật Minh đứng lên, con mắt lại giống như muốn dính vào người THư Hoài Đạt, e sợ bỏ qua bất kì vẻ mặt biểu hiện nào của nàng.

Hắn cảm thấy, nhiều năm như vậy đều là cùng mình chung đụng, Thư Hoài Đạt dĩ nhiên sẽ niệm tình cũ, chỉ cần mình thái độ đầy đủ ấm áp, nàng trước sau vẫn sẽ là tha thứ chính mình.

"Nửa năm trước, người chủ quản bị anh sa thải vì có liên quan đến thu nhận hối lộ. Tôi cảm thấy có thể đưa hắn trở lại, năng lực của hắn cũng không tệ lắm, không cần thiết phải vì một ít chuyện bẩn mà phủ định tất cả công lao của hắn." - Thư Hoài Đạt đứng lên, thần thái thong dong bình tĩnh - "Anh nói đúng không?"

Chung Dật Minh vốn đang không hiểu rõ, vài giây sau mới phản bác, "Chuyện này làm sao có thể đây, công tác có thể tìm người khác, nhưng hôn nhân lại không phải trò đùa?"

"Nói hay lắm, hôn nhân dĩ nhiên không phải trò đùa." - Thư Hoài Đạt khẽ một câu, nàng đi ra khỏi bàn ăn, đến bên người Chung Dật Minh, thẳng tắp nhìn hắn đã có chút lùi bước, "Anh hỏi chính mình một chút đi, tôi liệu có thể trở thành trò đùa của anh được không, anh có thật sự coi trọng hôn nhân của chúng ta hay không?"

Chung Dật Minh còn không kịp nói, Thư Hoài Đạt liền tiếp, "Anh ở đây theo tôi nhận sai, thế nhưng trước một ngày còn làm ra chuyện như vậy. Chung Dật Minh, anh thực sự biết sai rồi sao?"

"Anh.."

"Tôi ngày đó đã nói rõ ràng, quyết định này sẽ không đổi." - Thư Hoài Đạt cũng không tính để cho hắn phản bác, chứng cứ đều ở tại tay nàng, hôn nhân này vô luận như thế nào cũng phải ly hôn. Thanh âm nàng nhẹ chút nói, "Huống hồ chúng ta trong lúc đó đã không thể tiếp tục hiện trạng này. Anh cảm thấy chuyện đó không đủ, tôi lại thích duy trì hiện trạng như vậy. Ở một ít phương diện mà anh coi trọng, tôi sẽ không vì anh mà miễn cưỡng thỏa hiệp. Nếu tiếp tục như vậy, anh vẫn cảm thấy ổn sao?"

Vừa đấm vừa xoa, đều không phải vô dụng. Ít nhất Chung Dật Minh liền nghĩ đến, đích xác lúc trước kết hôn không có nhìn ra vấn đề liên quan đến sinh hoạt vợ chồng, nhưng mà sau kết hôn thì cảm tình hai người lại nhanh chóng quay về ngọn nguồn bình thản, giống như chưa từng kết hôn vậy.

"Nhưng là, em tại sao lại không muốn cho anh cơ hội thay đổi đây, mấy năm qua chúng ta đều rất hạnh phúc, chỉ ngoại trừ chuyện này." - Chung Dật Minh nắm lấy tay nàng, cùng thường ngày mang theo chút lạnh giống nhau, nhưng lúc này đây hắn lại cảm thấy lạnh đến thấu xương.

"Chỉ cần chuyện này thôi cũng đủ cho anh phản bội hôn nhân chúng ta, nó còn chưa đủ trọng yếu sao? Tôi không thể thỏa mãn những gì anh muốn, cũng không thể tiếp tục duy trì hôn nhân với anh. Anh có thể ngẫm lại, lui về phía sau tiếp tục như vậy, thật là chuyện mà anh muốn làm sao?" 

Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng rút tay của mình về, lại bồi thêm một câu, "Cuộc đời chúng ta còn rất dài, tôi không muốn đối mặt với một đoạn cảm tình tan vỡ, anh cũng sẽ không thể đối mặt với một người phụ nữ mãi không thể cho anh tình yêu."

Chung Dật Minh khắc sâu vào trong lòng, bên trong rõ ràng chính mình phạm sai cỡ nào đều không còn gì để nói, nhưng là ly hôn, sự trừng phạt này hắn vô luận như thế nào cũng không thể nhận.

"Hoài Đạt, anh có thể sửa, nhưng là không cần ly hôn được hay không?" - Chung Dật Minh biểu tình lập tức suy sụp, càng là nắm chặt hai tay Thư Hoài Đạt không buông.

Hắn tưởng rằng Thư Hoài Đạt sẽ niệm tình hôn nhân nhiều năm của hai người, cũng sẽ không có quá nhiều sự cứng rắn. Nhưng tại lúc này đây hắn mới nghĩ đến, Thư Hoài Đạt cũng không phải là loại phụ nữ bình thường. Nàng nói một thì không nói hai, không thua gì các bậc trưởng bối, sự vĩ đại của nàng há lại có thể so sánh với những người phụ nữ bình thường khác.

Thư Hoài Đạt tránh ra khỏi tay hắn, bởi hắn cũng không dám dùng nhiều lực đạo của tay. Hắn không dám dùng lực nhiều, nơi này là Thư gia, là địa phương mà hắn không nên làm càn. Nàng thuận tay tháo xuống chiếc nhẫn đã nằm nhiều năm ở ngón áp út của nàng, đặt vào lòng bàn tay hắn, thản nhiên mà nói, "Tách ra đi, như vậy đối với anh, với tôi đều tốt. Hiện tại ly hôn, thứ chúng ta còn chỉ là cảm tình bất hòa mà thôi."

Lời này ngang với sức mạnh của một chiếc búa tạ giáng xuống, Thư Hoài Đạt trong tay có quá nhiều chứng cư xuất quỹ của hắn, nếu là đưa ra ngoài, hình tượng mà hắn nhào nặn trước mặt mọi người liền sụp đổ.

Chung Dật Minh sắc mặt u tối, trong mắt tất cả đều là đau khổ không cam lòng, nhưng cũng không thể cứu vãn.

"Dì Lý, thay con tiễn Chung tiên sinh. Còn nữa, Chung tiên sinh, mời anh đem về những thứ mà mình mới vừa đưa đến. Vô công bất thụ lộc."

Chung Dật Minh khuôn mặt giống như là cứng ngắc hẳn đi, há miệng không nói ra lời. Thân là con rể hiếu kính bố mẹ vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, vô công bất thụ lộc là câu dành cho người ngoài, Thư Hoài Đạt thật sự là, không chừa cho hẳn nửa con đường để quay đầu.

Thư Hoài Đạt đứng xa, nhìn bóng lưng hắn mà mỉm cười, nhìn hắn không cam tâm tình nguyện mà rời đi, trong lòng phiền muộn của nàng mới tiêu tan được một ít.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Chung Dật Minh vẫn còn chuyện muốn làm, không làm mấy chuyện thì hắn sẽ không từ bỏ.

Chương sau, cặp đôi phụ sẽ có tiến triển.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Chào mấy chị, mấy em, mấy cô, mấy dì, ahihi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play