Tôn Lâm nói: “Tôi nghi ngờ Hầu Ninh từng giết người, hơn nữa không chỉ có một.”

Sau khi lật ra “con át chủ bài” này, y chừa lại cho những người có mặt một khoảng thời gian mà y nghĩ là đủ để tiếp nhận thông tin rồi mới tiếp tục mở miệng: “Tối đó ngoài mặt thì là tôi rủ rê nhưng thực ra là tụ của Hầu Ninh, cậu ta bỏ tiền ra, chỉ là mượn danh nghĩa của tôi mà thôi.”

“Mời bạn uống rượu thôi mà, sao phải mượn danh nghĩa của cậu?”

“Lúc đó cậu ấy nói với tôi, cậu ấy để ý một cô gái nhưng vô tình làm phật lòng cô gái đó, sợ dùng danh nghĩa của mình người ta sẽ không tới nên mới bảo tôi ra mặt.”

“Cậu ta có nói cô gái đó là ai không?”

“Không nói, tôi cũng không hỏi.” Tôn Lâm cười: “Chuyện này rất thường thấy trong giới, dù sao cũng không bền, nhớ chi cho rõ. Hơn nữa cậu ta bỏ tiền ra lấy tiếng cho tôi, tôi còn lắm mồm làm chi nữa?”

Quan Nam chẳng tỏ rõ suy nghĩ: “Lúc đó những ai đã tới?”

“Mấy người hay chơi chung đều tới cả, khoảng hơn hai mươi người ấy.” Tôn Lâm tiện thể nói ra vài cái tên: “Đúng rồi, còn có thằng khốn Lý Sơn, nó nói là Hầu Ninh mời nó, cũng không biết lấy mặt mũi đâu ra mà dám nói năng lung tung, bị tôi giễu cợt nên xách đuôi đi mất.”

“Hình như cậu rất ghét người này.”

“Thằng chúa bám váy đó như đồ ôi thiu ấy, ai gặp cũng tởm.”

“Chuyện đặc biệt đó xảy ra sau khi hay trước khi Lý Sơn đến?”

“Trước đó.”

“Nói cụ thể đi.”

“...” Tôn Lâm ho khan một tiếng, vẻ mặt rõ là mất tự nhiên: “Hôm đó Hầu Ninh hơi là lạ, mở tụ uống với bọn tôi một chầu rồi nghe điện thoại đi mất, đi suốt không về. Tôi cũng không hơi đâu quan tâm, tôi đi vào phòng tạp vụ cạnh toilet với một cô gái mới quen tối đó, chúng tôi...” Y giơ tay phải làm đại một động tác, không trần trụi nhưng kết hợp với vẻ mặt ánh mắt là đủ khiến mọi người có mặt hiểu rõ sự “huyền bí” bên trong.

“Chúng tôi đang làm đến cao trào thì tự dưng có người tông cửa bước vào, tôi vô thức bịt miệng cô ả kia lại không cho cô ta kêu lên, sau đó nghe thấy giọng nói Hầu Ninh rất lạnh lùng. Cậu ta nói: “Chú Lưu, chú yên tâm đi, con bảo đảm giải quyết êm xuôi, bảo đảm cho cô ta chết gọn ghẽ như mấy người trước đó vậy, cảnh sát đều không tìm ra, nhất định sẽ không khiến chú khó làm việc đâu.”

Không biết có phải vì lúc đó quá sốc hay không mà khuôn mặt trắng bệt của Tôn Lâm dần lấy lại sự hồng hào, từ trán đến gò má trông cứ như say rượu.

Y vẫn còn khϊế͙p͙ đảm: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy như vậy. Trước mặt tôi, Hầu Ninh luôn rất dịu dàng, có lần ăn cơm, có một nhân viên phục vụ làm đổ canh lên đồ cậu ấy vừa đặt về, cậu ấy cũng không nổi giận, lần duy nhất nổi điên là một lần họp mặt cậu ấy đã đập cho Đổng Bân nhừ tử. Lúc đó cậu ta như phát điên vậy, tôi không tài nào kéo nổi, sau đó nghe Đổng Bân nói lúc đó chẳng qua là thấy cậu ta nhìn bóng lưng một cô gái trong điện thoại rồi thẩn người mới buột miệng trêu cô gái đó vài câu, Hầu Ninh liền lập tức ra tay.”

“Sau đó thì sao?”

“Bị cậu ấy làm lung tung lên cả tôi cũng mất hứng, dọn dẹp tí rồi đi ra ngoài với cô gái kia.”

“...”

Tôn Lâm nhìn vẻ mặt của Quan Nam, đột nhiên phát hiện hình như anh cũng không quan tâm chuyện này nên lập tức bổ sung: “Tôi nghi là lúc đó cậu ấy đi vào né tránh cái gì đó, cậu ấy nói chuyện rất nhanh, bước đi rất gấp, đại loại là nói xong cũng đi mất.”

“Cô gái tối đó ở cùng cậu là ai?”

“... Tôi không rõ lắm, hình như là bạn cặp của ai đưa tới hôm đó, sau đó hình như là bị đá rồi, còn không thì là cải tà quy chánh rồi không dắt tới nữa. Lúc đó tôi thấy cũng bình thường, sau đó cũng không muốn liên lạc nữa.”

“...” Cái... giới qq này cũng loạn chết m* đi ấy chứ!

Quan Nam thở ra hỏi: “Vậy cậu làm sao để chứng minh là cậu nói thật?”

“Lúc tôi chơi với con gái, tôi thích nghe họ kêu.” Tôn Lâm khoe khoang không giới hạn: “Vì thế tôi luôn có thói quen ghi âm, lâu lâu lấy ra nghe cũng hay hay, lúc đó Hầu Ninh nói chuyện tình cờ bị tôi ghi âm lại.”

Quan Nam cuối cùng cũng hết chịu nổi mà nói thẳng: “Cậu đúng là biến thái thật đấy.”

Tôn Lâm ngơ người một lúc, gật đầu cười: “Cảm ơn.”

Quan Nam cũng không muốn lắm lời với cái thứ tệ rạc này: “Ghi âm ở đâu?”

“Anh làm xong chuyện đã đồng ý với tôi, tôi lập tức đưa ra, còn không thì anh có thể coi như tôi nói năng lung tung.”

Đcm nó đúng là vô lại! Trần Du Dung nhìn ánh mắt Quan Nam, đột nhiên lo lắng không biết anh có ra tay đánh người hay không, âm thầm ấn lấy vai anh.

Quan Nam hiểu ý gã, tuy bản thân có vô số cách thức đối phó với phường vô lại, hơn nữa cách nào cũng có thể khiến người này thương tật nặng nề nhưng hiện giờ thời gian cấp bách, cũng không biết cái thứ tệ bạc này còn tác quai tác quái thế nào, hai bên cùng có lợi hình như không phải thật sự là chuyện như ý y.

Anh nhìn Tôn Lâm nói: “Chỉ cần lấy thư ngỏ về thôi sao?”

“Đúng!” Tôn Lâm lập tức nắm tay thề thốt: “Tôi thề là không có bất cứ ý nghĩ nào khác tôi chỉ muốn dẹp gọn hoạ tôi gây ra, những thứ khác thì tôi không lo.”

“Quan Nam hơi nghẹn họng bởi sự “thành thật” của y, anh đáp trả: “Cậu cũng biết phân chia quyền hạn trách nhiệm lắm đấy chứ!”

Tôn Lâm không cho là vậy, thành thật lần nữa: “Làm người không được tham lam, nếu tôi yêu cầu cô Hứa phải nhận luôn thư đấu thầu thì anh nhất định không đồng ý, tới hồi cũng có lúc xử lý tôi thôi, tuy là tôi vô lại nhưng mà không có ngu.”

Quan Nam nói: “Đưa đồ ra đây!”

..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, s1.truyenhd.com, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...

Nội dung cuộc ghi âm hoàn toàn khớp với những gì Tôn Lâm nói, vì lúc đó hai bên đang ở trong một không gian khá khép kín, giọng nói Hầu Ninh trở nên rất rõ ràng. Cảnh sát đối chiếu khoảng thời gian ghi âm là cỡ mười giơ ba mươi phút tối 28, cũng có thể coi như trùng khớp với thời gian Hà Tiếu ra vào quán bar, hơn nữa, camera quán bar cũng đã ghi lại được sau khi Hà Tiếu rời đi khoảng hai ba phút sau, Hầu Ninh cũng vội vã đi theo sau.

Vì vậy, hiện giờ có bốn vấn đề trực quan nhất đang bày ra trước mặt cảnh sát:

Thứ nhất, chú Lưu là ai?

Thứ hai, theo ghi âm thì Hầu Ninh giết người theo chỉ định, hơn nữa người chỉ định rất có khả năng là chủ đầu tư phía sau Hầu Ninh, vì sao chủ đầu tư phải chỉ thẳng muốn giết Hà Tiếu?

Thứ ba, nếu cái chết của Hà Tiếu cũng giống như đám người Tôn Minh, Vương Tố Lan, đều là bị diệt khẩu, vậy rốt cuộc cô ta đã biết những chuyện gì không nên biết?

Thứ tư, nếu là giết người diệt khẩu, trong tình huống đã xác nhận mục tiêu, rốt cuộc sao lại phải dụ Hà Tiếu đến quán bar Lưu Hoả?

Quan Nam đầu tiên nghĩ tới chú Lưu có thể là Lưu Thuật Huân nhưng với tuổi tác của Lưu Thuật Huân, chắc là không đến nỗi khiến Hầu Ninh phải gọi bằng chú, vì tôn trọng sao? Cách giải thích này có hơi miễn cưỡng.

Nghe giọng nói chuyện của Hầu Ninh thì hai người có vẻ thân thuộc, Hầu Ninh bảo “chú Lưu” yên tâm, bảo là nhất định không làm ông ta khó làm việc, ý rõ ràng chính là trêи “chú Lưu” còn có người khác?

Vậy người này liệu có phải người khiến Lưu Thịnh và Lưu Thuật Huân hình thành mối quan hệ cân bằng mà Lý Quảng Xuyên nói hay không?

Nhớ đến Lý Quảng Xuyên, Quan Nam lại đột nhiên nhớ ra Lý Quảng Xuyên ở dưới trướng Lưu Thuật Huân đã lâu đến vậy, nếu Hầu Ninh là thế lực Lưu Thuật Huân dốc lòng nâng đỡ, vì sao lại không nghe gã nhắc đến? Không lẽ vì để phòng bị mà không chỉ giấu sự tồn tại của Thích Ca, đến con cờ biểu hiện thành ý này cũng giấu gã?

Quá nhiều chuyện để nghĩ, nghĩ mãi cũng không hết, Quan Nam nghĩ mình quả thật cần liên lạc với Lý Quảng Xuyên lần nữa.

Ngoại trừ chút suy đoán không thể cho là đáp án này, những vấn đề khác vẫn hóc búa như nhau, đội cảnh sát lại chìm vào một mối bận rộn mới.

Lần thứ n xem camera, Quan Nam vô tình tìm ra bóng dáng của một người trong số khách hàng tới lui, tuy chỉ là cái bóng thoáng qua rất nhanh nhưng anh chỉ vừa nhìn là nhận ra ngay.

Lục Đỉnh Hiên!

Quan Nam hết sức bất ngờ, nhớ tới nguyên nhân mà trước đây Trương Bích Dao có giải thích là vì sao cô ta lại chọn nơi xa để đi: Là vì nghe đồng nghiệp nói từng gặp bác sĩ Lục ở đó nhưng rất tiếc là không lần nào cô ta gặp được.

Lúc đó anh không để ý, sau đó thì chắc là do ấn tượng Lục Đỉnh Hiên để lại ở bệnh viện Quang Minh quá sâu sắc nên tâm lí anh chắc mẩm cái Trương Bích Dao nghe nói chỉ là “nghe nhầm đồn bậy”.

Một người sạch sẽ cùng cực như vậy, dường như bẩm sinh là đã hoàn toàn không có duyên với nơi ô hợp như quán bar đêm.

Thế nhưng thì ra hắn lại thật sự cũng đi tới những nơi như thế sao?

Lúc suy nghĩ này xuất hiện, đầu tiên Quan Nam nghĩ là một sự biện bách liên quan đến lý tưởng và hiện thực nào đó, theo hình tượng lý tưởng mà anh thiết lập cho Lục Đỉnh Hiên thì hắn sẽ không tới nhưng sự thật thì hắn đã tới, điều này nói lên điều gì?

Rõ là chả nói lên được gì.

Những người không như vẻ bề ngoài có ở khắp nơi trêи đời này, đâu thể nào người ta không như mình nghĩ thì người ta sẽ là tội phạm đâu? Quá lắm cũng chỉ là ngoài ý muốn, to tát hơn chút thì là khó mà tin được thôi.

Nhưng sự “ngoài ý muốn” của Lục Đỉnh Hiên cũng quả thật không chỉ đơn giản là trong ngoài không giống nhau, Quan Nam nhớ lại muôn vàn chuyện trước đó, trong lúc đang vò đầu bứt tai, một vài hình ảnh hư ảo không nắm bắt được đột nhiên lại trở nên rõ ràng.

Ví dụ như đêm Hà Tiếu chăm bệnh ở bệnh viện Quang Minh, cô ta rõ là đã sợ hãi chuyện gì đó, mà nỗi sợ này có lẽ còn kèm theo cả sự đe doạ, vì thế sau khi về phòng bệnh và một khoảng thời gian trước khi bị diệt khẩu mới không dám nói chuyện. Người cô ta gặp trước khi mất khống chế ngoài Lý Sơn ra thì chỉ có Lục Đỉnh Hiên, thậm chí sau khi cô ta về phòng bệnh, Lục Đỉnh Hiên cũng đã tới.

Chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nếu Trương Bích Dao không lần nào gặp được Lục Đỉnh Hiên thì chứng tỏ hắn không tới thường, hoặc có thể nói là rất ít khi hắn đến. Vậy là điều gì khiến hắn tham gia vào cái nơi không hề thích hợp với mình như thế này, hơn nữa còn là cùng một ngày với ngày Hà Tiếu chết?

Vẫn là trùng hợp sao?

Một chuyện khác thường có thể gọi là trùng hợp nhưng những chuyện tình cờ cứ liên tiếp chồng lên nhau thì khó gọi là trùng hợp được nữa rồi.

Quan Nam nhanh chóng nghĩ ngợi, rất nhiều chuyện vẫn nghĩ không thông suốt, những mảnh ghép không liên kết được liên tiếp sượt qua trước mặt, nhanh chóng mà chuẩn xác. Khi từng điều trùng hợp không xác định gộp lại với nhau, dồn vào một góc tầng cuối cùng, vì trọng tâm không vững nên gió thổi cỏ lay cũng có thể đổ vỡ.

Đầu óc anh nhanh chóng bật ra ý nghĩ rõ ràng và ngắn gọn: Móng đã không vững thì dở ra xây lại vậy.

“Chúng ta nên điều tra lại thêm về bệnh viện Quang Minh nhưng cần điều chỉnh lại thời gian then chốt, bắt đầu từ ngày Hà Tiếu ở lại bệnh viện đổ về trước.” Cuối cùng, anh đề nghị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play