Lâm Di bước theo Ngôn Thần Ngạo muốn hụt hơi làm gì còn tâm trạng để oán trách hay giãy giụa, cô mà phân tâm chỉ một nhịp bước chân thôi là nằm dài dưới sàn mặc anh lôi đi như bao cát.

Cho tới khi anh mở cửa văn phòng, thì đã quá trễ để cô phản kháng. Ngôn Thần Ngạo không một chút do dự ép cô vào tường, Lâm Di nước mắt lưng tròng sợ hãi nhìn anh, cô hốt hoảng, giọng lắp bắp:

“Anh… Anh định làm gì.”

Anh không trả lời mà nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí, biểu cảm trên mặt trở nên đáng sợ làm sao. Lâm Di căng thẳng, con tim như muốn nhảy ra ngoài khi Ngôn Thần Ngạo cố chấp nhìn chằm chằm vào mình.

Anh đột nhiên lên tiếng còn nhấn mạnh từng chữ:

“Tôi cưới cô về là để trả thù, nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy cô mới chính là người quay tôi như chong chóng, tôi còn chưa kịp giải quyết chuyện này thì cô lại gây ra chuyện khác. Có phải cô luôn cho rằng tôi không dám xuống tay với cô nên cứ mặc kệ mà ương bướng ngang ngạnh bất chấp đây là môi trường công sở, cô nghĩ chỉ cần giỏi võ mồm là có thể bình yên sống qua ngày à. Tôi cho cô biết dính tới pháp luật là 10 người như tôi cũng không cứu nổi cô đâu.”

Lâm Di nghe anh nói mà muốn cười ha hả, cô nhìn anh:

“Tôi không phạm pháp, anh có hiểu không hả?”

Lâm Di muốn hét lên để Ngôn Thần Ngạo biết cô không có dễ chọc. Mấy lời của anh cô nghe rõ mồn một nên hơi ngạc nhiên, giải quyết giúp cô ư, giúp cô mà trước mặt bao người hạ thấp uy tín và danh dự của cô, quy chụp cô làm chuyện bất chính, mấy lời của Ngôn Thần Ngạo giống như đang diễn hài làm Lâm Di không ngừng cười chua chát trong lòng.

Mắt cô nhìn anh đầy giễu cợt, dòng suy nghĩ trong cô bị gián đoạn, khi Ngôn Thần Ngạo đột ngột nắm lấy cổ áo cô kéo mạnh, với chất liệu thun co dãn của chiếc váy vô tình làm vai trần trắng ngần phơi bày trước mặt anh.

“Thả…tôi…ra.” Lâm Di thét lên đầy hoảng hốt khi phát hiện sự cố xấu hổ, cô đỏ mặt vội vã điều chỉnh lại váy, còn chưa làm xong đã bị Ngôn Thần Ngạo bắt lấy hai cổ tay cố định trên đỉnh đầu.

“Tôi nói cho cô biết, sau ngày hôm nay cô đã không còn cơ hội đến đây làm nữa rồi.” Hai gương mặt gần trong gang tấc, Lâm Di bị anh áp chế gần như bị động, cô chỉ biết trơ mắt nhìn vểnh tai lên nghe, không nhúc nhích cử động gì được mặc sức để Ngôn Thần Ngạo làm gì thì làm.

Giọng anh cực kì nghiêm túc, ánh mắt lại vô cùng cứng rắn, không giống như đang nói đùa, khoảnh khắc này Lâm Di có thể nhìn rõ được từng đường nét trên gương mặt anh, đẹp trai đến nao lòng, làn da mịn màng khiến phái nữ phải ganh tị.

“Đợi giải quyết xong chuyện này cô biết tay với tôi.”

Mấy lời của anh lọt vào tai cô cứ như là búa tạ, nặng nề làm sao, Lâm Di hoang mang trong lòng không khỏi thấp thỏm và hoảng sợ. Không cho cô đến đây làm nữa sao? Nếu vậy cô sẽ tìm ba mẹ chồng giải quyết hộ, muốn tiếp tục giam lỏng cô, không dễ vậy đâu.

Lúc cô còn đang thất thần vì lo lắng, Ngôn Thần Ngạo cúi xuống định hôn lên đôi môi đã tái đi của mình thì Lâm Di đã quay mặt tránh đi, giọng cô kiên định:

“Thả tôi ra. Tôi không phải là đồ chơi của anh.”

Nói ra câu này sống mũi Lâm Di bắt đầu cay cay, tiếng nức nở khe khẽ vang lên, cũng không đủ khiến Ngôn Thần Ngạo dừng tay mà ngược lại còn làm anh thêm hưng phấn.

“Cô là đồ vật trong tay tôi, tôi thích làm gì thì làm.”

Anh cười gian trá y như một kẻ xấu xa đang chuẩn bị làm chuyện đồi bại, Lâm Di đối diện với anh run cầm cập. Cô càng cựa quậy hai cơ thể càng ma sát vào nhau, tư thế mập mờ xấu hổ này thật khó chịu.

Lâm Di bất ngờ cảm nhận lòng bàn tay trên đỉnh đầu dần được nới lỏng, cô mới vùng vẫy phản kháng định vụt chạy liền bị anh nắm cổ tay kéo lại, không kịp trở tay đôi môi bất ngờ bị anh lấp đầy, thân người nhỏ nhắn không chút sức lực bị anh khóa chặt trong lòng.

Ngôn Thần Ngạo hôn quá thuần thục, dần dà Lâm Di bị anh dẫn dắt khó lòng vượt qua được cửa ải cám dỗ, môi cô dần hé để anh tùy tiện xâm nhập, nụ hôn nóng bỏng diễn ra trong hai phút.

Lâm Di thở hổn hển khi Ngôn Thần Ngạo rời khỏi đôi môi mình, đôi mắt chăm chú nhìn xuống vòng một đầy đặn rồi bất giác nở nụ cười như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

Bị anh nhìn đến phát ngượng, cô xấu hổ kéo cổ áo lên rời ánh mắt sang chỗ khác.

Rồi anh bất ngờ ghé sát vào tai cô thì thầm:

“Chẳng phải cô cũng rất muốn làm đồ chơi của tôi sao.”

Ngôn Thần Ngạo nói mà ánh mắt nhìn cô như đang giễu cợt, xong rồi lại vùi mặt vào xương quai xanh của cô hôn xuống, bị anh xem thường khinh rẻ Lâm Di rơi vào trầm mặc toàn thân cứng đờ, từ trong hốc mắt rơi xuống dòng nước mặn chát, cô cảm thấy sắp không thở được rồi, như có con dao nhọn đang cắm sâu vào ngực trái của mình vậy.

Cô đẩy anh ra, đau lòng khi Ngôn Thần Ngạo thản nhiên chỉnh trang lại y phục rồi bước nhanh ra cửa.

“Còn đứng đó đợi công an đích thân lên đây còng tay đem xuống à.”

Câu nói làm cô sực tỉnh, cô lau nước mắt vội vã chỉnh lại y phục rồi rảo bước ra cửa.

Lâm Di đuổi theo Ngôn Thần Ngạo mệt bở hơi tai, khi cô xuống tới đại sảnh đã thấy anh ngồi chễm chệ nghiêm túc trong phòng chờ, xung quanh có hai đồng chí công an, trợ lý Lưu và Bạch Linh.

Lâm Di đẩy cửa vào, gật đầu một cái chào mọi người, sau đó ngồi xuống cạnh Ngôn Thần Ngạo.

Lúc này một trong hai người công an lên tiếng:

“Bệnh viện quốc tế Jes vừa tiếp nhận một trường hợp chấn thương đầu, hai người đi cùng nạn nhân tố cáo cô Lâm Di của quý công ty hành hung người khác. Chúng tôi mời cô Lâm Di về đồn làm rõ, lấy lời khai những bên liên quan, đồng thời chúng tôi cần xem lại camera giám sát ở hiện trường nơi xảy ra vụ ẩu đả trên.”

“Lâm Di là tôi đây, tôi sẽ hợp tác điều tra.” Cây ngay không sợ chết đứng, khi anh công an vừa dứt câu là cô đứng lên cất giọng đanh thép, không nao núng hay tỏ ra sợ hãi gì.

Lâm Di khiến cho tất cả có mặt trong phòng phải sửng sốt.

“Được rồi mời cô đi theo chúng tôi.”

Hai đồng chí công an đi trước Lâm Di cất bước theo sau, trước khi bước ra cửa cô kịp để lại cho trợ lý Lưu một lời nhắn: “Về nói với anh tôi rằng tôi vẫn ổn.”

Trợ lý Lưu nhẹ gật đầu, Lâm Di mỉm cười mạnh mẽ, ánh mắt lưu luyến nhìn lần lượt từng người, Bạch Linh khóe mắt cay cay ấm ức thay cho cô bạn.

Ngôn Thần Ngạo thì quay mặt vào trong, Lâm Di rủ mắt buồn bã hụt hẫng khi chỉ thấy bóng lưng của anh.

Cô ảo não bước vội ra xe cùng với hai anh công an. Khi tiếng bước chân cô ngày một vang xa Ngôn Thần Ngạo mới nhẹ quay đầu nhìn theo bóng lưng của cô đến khi dần khuất, ánh mắt anh đượm buồn đôi khi trong anh vẫn còn nhiều thứ không nỡ, như Lâm Di chẳng hạn.

Thông qua Bạch Linh trợ lý Lưu đã phần nào hiểu rõ được vấn đề nên anh lập tức về báo cáo với Hoàng Thiên Phong.

Lâm Di bị tạm giữ để điều tra vì Bạch Tuệ San sau khi tỉnh lại đã viết đơn tố cáo Lâm Di vu khống và hành hung mình.

Hoàng Thiên Phong không muốn va chạm trực tiếp với Ngôn Thần Ngạo cũng không muốn vì em gái mà phá vỡ quan hệ hợp tác cùng có lợi giữa hai tập đoàn. Nên anh đã âm thầm điều tra một chút về kẻ đang cố tình nhắm vào em gái mình là Bạch Tuệ San.

Cùng thời gian đó, Ngôn Thần Ngạo điều động thám tử có kinh nghiệm nhất đi điều tra nhằm tìm ra nội gián phá hoại công ty.

Hơn một ngày không thấy Lâm Di lượn lờ trước mặt, Ngôn Thần Ngạo cứ thấy trống vắng, buồn buồn làm sao. Tối đó anh quyết định về nhà cha mẹ, vừa bước vào cửa anh đã nghe thấy giọng mẹ cao vút:

“Lâm Di đâu rồi mà về có một mình, sao anh không dắt con bé về chơi?”

“Cô ta hành hung người khác, bị người ta tố giác, ở đồn công an hơn ngày nay rồi.”

Lâm Huệ Mẫn đang ngồi trên ghế bỗng bật dậy, sút chút nữa còn đứng không vững, bà đấm túi bụi vào lưng anh:

“Cái thằng này sao mày không đợi con nhỏ chết héo trong tù rồi mày nói luôn.”

“Thì cô ta cũng giống mẹ thời trẻ mà, ngang tàng hung dữ không ai chịu thấu, cô ta ăn hiếp người ta dễ như chơi ấy mà, hồi đó lần đầu tiên mẹ gặp Ba còn sút làm cho ông ấy tuyệt tự tuyệt tôn luôn mà... Mẹ không nhớ sao? Mẹ nên hỏi ba thì hơn? Mẹ thương cô ta như thế thì mẹ tự cứu cô ta đi. Nếu trong sạch sẽ được thả sớm thôi mà, còn ngược lại thì ăn cơm tù vậy thôi.”

Ngôn Thần Ngạo ngồi xuống sofa dáng vẻ ung dung, còn nhịp nhịp chân trông vô cùng hưởng thụ, chẳng có chút gì lo lắng cho vợ.

Lâm Huệ Mẫn giận run người khi nghe thằng con nói mấy câu chẳng thể lọt tai, bà phát điên khi thấy bộ dạng khó ưa của thằng con bà quát lên:

“Mày nhớ câu này nhé con, rồi sẽ có ngày mẹ mày sẽ viết đơn ly hôn thay cho vợ mày để nó bỏ mày, lúc đó đừng có khóc. Mày là đàn ông con trai mà đi ức hiếp một đứa con gái mày không thấy ngượng hả”

Ngôn Thần Ngạo nhướn mày: “Mấy lời này để con nói mới đúng, ly hôn rồi mẹ nhận cô ta làm con gái luôn đi nhé, con không có ý kiến gì đâu.”

Anh lại tiếp tục công kích:

“Ba có bí quyết gì mà có thể chịu đựng được với bà vợ hung dữ như mẹ vậy.”

Ngôn Thần Ngạo nói xong là dửng dưng đi lên phòng mình, để mặc Lâm Huệ Mẫn tức nổ đom đóm mắt. Lúc này Ngôn Uyển Nhu chống nạn từ phòng đi ra, cô gân cổ nói lớn: “Ở với Lâm Di thì không mọc sừng chứ ở với Trần Linh Linh coi chừng mọc sừng không hay, bởi vì cô ta đẹp như tiên vậy á, nhiều người dòm ngó lắm.”

Ngôn Thần Ngạo nghe thấy hết nhưng cũng mặc kệ em gái, anh không rảnh để đôi co mấy chuyện vớ vẩn này. Đóng cửa phòng lại, Ngôn Thần Ngạo ngồi thừ xuống giường cảm giác trống vắng cô đơn dày vò con người anh mỗi giây mỗi phút, người anh mong mỏi xuất hiện lúc này lại chính là Lâm Di, sau giờ nghỉ trưa là anh chạy lên đồn công an đứng lặng người nhìn vào trong đó như tìm kiếm hình bóng ai kia. Có lúc anh tự thấy mình thật hèn hạ, rồi anh lại suy nghĩ đến những lời nói trong lúc bực tức của Lâm Di lúc trước "có bao giờ anh nghĩ mình đã yêu Trần Linh Linh quá nhiều mà vô tình bỏ qua sự vui vẻ của bản thân", Ngôn Thần Ngạo nằm dài xuống giường mệt mỏi nhắm mắt, trong lòng cảm thán một câu: “Phải chăng đó không phải là tình yêu mà chỉ là trách nhiệm buộc phải thực hiện.”

Sau những ngày điều tra và trích xuất camera giám sát nhiều nơi, người của Thiên Phong phát hiện Bạch Tuệ San cùng với một người đàn ông thường xuyên ra vào khu căn hộ cao cấp trên đường 3 tháng 2, họ còn phát hiện người đàn ông đó chính là Trịnh Vỹ Tuấn. Thậm chí quá khứ ăn chơi làm tiểu tam của Bạch Tuệ San cũng được Hoàng Thiên Phong tra tận gốc rễ nhờ mối quan hệ rộng rãi của mình.

Những đoạn camera thu được Thiên Phong sao lưu thành ảnh và gửi đến Bạch Tuệ San với thông điệp: “Còn nhiều lắm có muốn nữa không.” Như cảnh cáo cô ta nên an phận nếu không đừng trách anh độc ác.

Bạch Tuệ San sau khi đọc xong, run lẩy bẩy mặt mày trắng bệch, lập tức rút đơn tố cáo. Những hình ảnh này mà để đồng nghiệp trong công ty biết được thì cái danh nữ thần ngây thơ trong sáng, lương thiện mà cô ta gầy dựng sẽ tan biến chẳng còn gì.

Cùng thời điểm, đoạn camera giám sát ở hiện trường ghi lại cho thấy Bạch Tuệ San tự té chứ không hề có lực tác động nào của Lâm Di cả. Lâm Huệ Mẫn còn đang tìm cách cứu Lâm Di ra thì buổi chiều hôm đó cô đã được thả.

Cô trở về không được thông báo trước. Ngôn Thần Ngạo đang ngồi ở phòng khách nhìn thấy Lâm Di lủi thủi bước vào, anh bật dậy thật nhanh chạy đến trước mặt cô định quan tâm hỏi han một chút, nhưng khi gần cô trong gang tấc nhìn sâu vào đôi mắt hồn nhiên và gương mặt với biểu cảm bất cần của cô thì anh lại bắt đầu trưng ra bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc mấy câu hỏi han cũng biến mất trong não bộ, Lâm Di đã quen với sự dửng dưng của anh rồi nên cứ thế mà lướt qua người anh đi vào nhà.

Ngôn Thần Ngạo bực bội vì bị cô làm lơ, anh cất giọng cao ngạo:

“Tôi có cho cô vào chưa?”

Lâm Di dừng lại bước chân, đôi mắt lơ đễnh biểu cảm mệt nhọc, còn chưa kịp định thần đã bị Ngôn Thần Ngạo nắm cổ tay lôi đi mạnh bạo ra ngoài.

Vừa đi anh vừa nói:

“Về nhà cha mẹ tôi mà ở đừng ở đây nữa, cô bị sa thải rồi. Phiền phức chết đi được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play