“Cô ta muốn giết chết tôi, bắt cô ta lại.” Trần Hùng chỉ kịp kêu gào mấy tiếng rồi ngất lịm đi, mọi người ai nấy cũng hốt hoảng vội vã đưa ông ta tới bệnh viện.
Ông ta đi rồi, mọi sự chú ý đổ dồn về phía Lâm Di, ai ai cũng nhìn cô bằng một con mắt dò xét rất quái lạ, cô bực tức buột miệng thanh minh cho mình:
“Ông ta sàm sỡ tôi, định cưỡng hiếp tôi, tôi chỉ là tự vệ thôi.”
Nói xong, Lâm Di tỉnh bơ bước ra khỏi căn phòng và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lúc cô đi ra, Bạch Linh và Tuệ San hớt hải chạy vào.
Đụng mặt Lâm Di, hai tay Bạch Linh bấu lấy bả vai của cô.
Giọng gấp gáp:
“Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu có bị làm sao không?”
Vừa lúc nãy có người hớt ha hớt hải tìm cô báo là Lâm Di đánh phó tổng Trần nhập viện luôn rồi, Bạch Linh vội vã cùng với Tuệ San chạy qua, con tim cô nãy giờ vẫn còn đập thình thịch.
Lâm Di thấy cô bạn cau mày bất an, cô cảm thấy như được an ủi phần nào vì ở đây cô không hề đơn độc, Lâm Di cầm lấy tay của Bạch Linh nhẹ giọng trấn an:
“Mình không có bị làm sao hết?”
Nói xong câu này, Lâm Di liếc mắt sang Bạch Tuệ San rồi cất giọng thâm sâu:
“Nhưng mà chuyện gì thì phải hỏi cô ta rồi.”
Lâm Di chuyển hướng sang nhìn Bạch Linh, đôi mắt mở to lưng tròng như ra hiệu một điều gì đó.
Bạch Linh hiểu ý quay sang chất vấn Tuệ San:
“Cô đã làm cái gì?”
Bạch Tuệ San chột dạ, mở miệng lắp bắp:
“Sao lại là em, em có làm gì đâu.” Bạch Tuệ San nhìn Bạch Linh rồi lại nhìn Lâm Di với ánh mắt ngơ ngác tỏ ra vô tội.
“Cô ta không biết ở đâu ra cầm tài liệu dúi vào tay mình, bảo mình đem đến cho phó tổng, lúc đó mình còn chưa kịp nói gì thì cô ta đi mất dạng.”
Lâm Di nhìn Bạch Linh ra sức giải thích phân bua, cô nói lớn tiếng để mọi người có thể nghe thấy, Lâm Di còn cố tình tỏ ra ấm ức bằng chất giọng trầm khàn như sắp khóc đến nơi.
“Chát”.
Bạch Linh nghe Lâm Di nói xong là cơn tức liền dồn lên não, cô không nể mặt mà vung tay tát cho Bạch Tuệ San một cái, mặt cô ta lập tức lệch sang một bên in hằn năm dấu tay đỏ chót.
Bạch Tuệ San bị đánh bất ngờ, phút chốc không kìm nổi bản tính, cô ta quay mặt lại quát:
“Sao chị dám đánh tôi.” Bạch Tuệ San ấm ức ôm mặt.
“Tôi còn chưa tố cáo cô với tổng giám đốc là may lắm rồi đó.”
Bạch Linh chỉ thẳng mặt cô ả cảnh cáo, Lâm Di đứng cạnh cười trộm trong lòng, thầm nghĩ ngày xưa hai đứa tôi là cặp bài trùng đi đâu cũng có nhau.
Bạch Linh bất mãn, nhìn cô ta, hơi to tiếng:
“Khi cô mới vào tôi đã nhiệt tình cảnh báo cô tránh xa Trần Hùng ra vì ông ta thường xuyên có những cử chỉ quá phận, không đúng đắn với nhân viên nữ, Lâm Di là người mới cô ấy không biết cô không những không nói mà còn gài bẫy người ta, cô cũng thâm độc quá đấy Bạch Tuệ San à.”
Bạch Linh giận dữ, nắm tay của Lâm Di kéo đi, trước khi đi Bạch Linh còn dằn mặt cô ta một câu: “Trong số hàng trăm người ứng tuyển vị trí thư kí, chính tôi là người chọn cô nhưng tôi cũng có thể khai trừ cô bất cứ lúc nào, nếu có lần sau nữa thì cô lập tức cuốn gói khỏi đây luôn đi.”
“Bạch Linh khốn kiếp, cô đợi đó cho tôi.” Bạch Tuệ San đỏ bừng bừng vì tức giận, cô ả cắn chặt môi dưới cục tức này quả nuốt không trôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, giải tán hết cho tôi.” Bạch Tuệ San rống lên, quên luôn hình tượng dịu dàng nhu mì mà mình cất công tạo dựng.
Bao nhiêu con mắt đồng loạt hướng về Bạch Tuệ San mà bàn tán, soi mói, rõ ràng cô ta muốn cho Lâm Di ê mặt trước mọi người, ai ngờ kế hoạch không thành còn biến mình trở thành vật trung tâm mặc cho người ta phán xét, thật là tức chết mà.
Náo loạn một trận, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.
Lâm Di chạy ra ngoài mua hai hộp cơm rồi hẹn Bạch Linh lên sân thượng.
Cả hai cô gái ngồi trên băng ghế đá dưới mái hiên.
Lâm Di lấy đưa cho Bạch Linh hộp cơm.
“Thật ra mình hẹn cậu lên đây là có chuyện muốn nói.
Mình với Ngôn Thần Ngạo có quan hệ hôn nhân không chính thức, anh ta là chồng trên danh nghĩa của mình.”
Nói xong, mắt Lâm Di đỏ lên sắp khóc, ánh mắt nhìn Bạch Linh buồn man mác, biểu cảm trên mặt cực kì nghiêm túc.
Bạch Linh đang nhai cơm trong miệng đành nuốt vội xuống, suýt chút nữa bị sặc vì nghe được mấy lời nói của Lâm Di.
Bạch Linh mở to mắt kinh ngạc, cô không dám tin những gì mà Lâm Di mới nói.
Thấy cô bạn cau mày không tin, Lâm Di lấy điện thoại trong túi ra mở ảnh cô và Ngôn Thần Ngạo thời còn hẹn hò lúc đó anh lấy danh nghĩa Trần Tinh Húc để tiếp cận cô.
Bạch Linh lướt nhẹ mấy tấm ảnh trong điện thoại, xong rồi lại nhìn Lâm Di, hỏi một câu khẳng định:
“Cậu nói thật.”
Sau câu nói của Bạch Linh là Lâm Di bắt đầu kể lại cuộc đời mình từ lúc ngồi tù cho đến hôm nay.
Hai cô gái say sưa trò chuyện đến hết giờ giải lao.
Nghe Lâm Di kể lại, Bạch Linh trầm ngâm, không biết nói gì ngoài cầm lấy tay Lâm Di an ủi, trong thâm tâm của Bạch Linh cô vô cùng khâm phục ý chí kiên cường của Lâm Di.
Qua giờ nghỉ trưa, một đồng chí công an đến theo lời tố cáo của Trần Hùng, Ngôn Thần Ngạo đích thân đón tiếp, lúc này anh mới biết toàn bộ sự việc.
Ngôn Thần Ngạo gọi tất cả mọi người tập trung dưới đại sảnh công ty, anh không cần biết đúng sai thế nào trực tiếp khiển trách Lâm Di trước mặt mọi người.
Còn bắt cô đến bệnh viện xin lỗi ông ta rồi đến đồn công an lấy lời khai.
“Tôi không sai, việc gì tôi phải xin lỗi ông ta.
Tôi không đi.”
“Không đi.
Cô bị sa thải.” Giọng Ngôn Thần Ngạo rất lạnh lùng.
Lâm Di nghe được cúi đầu, che đi sự yếu đuối, tủi thân.
Mấy giây sau cô ngước lên, tỏ ra kiên cường giọng nói đè nén đáng thương:
“Tôi đi xin lỗi ông ta là được chứ gì.”
Lâm Di quay đầu hướng mắt ra cổng lớn mà bước đi, đôi mắt cô phiếm hồng, nước mắt lã chã rơi đầy mặt, thấy tấm lưng cô đơn của Lâm Di, trái tim của Ngôn Thần Ngạo bất giác nhói lên, đôi mắt anh chùng xuống khó chịu.
“Tổng giám đốc, chuyện này là do...”
“Đủ rồi.
Sự việc này kết thúc ở đây.
Hôm nay cô ta bị phạt ở lại tăng ca dọn dẹp văn phòng xong mới được về.” Ngôn Thần Ngạo sắc mặt không vui, quay đầu rời khỏi.
Bạch Linh thấy Lâm Di chịu ấm ức, không nhịn được định lên tiếng thanh minh ai dè, còn chưa kịp nói hết câu đã bị Ngôn Thần Ngạo chặn họng.
Cô áy náy bứt rứt khó chịu vô cùng khi nhìn Lâm Di bước đi mà không thể làm gì được.
Sau đó mọi người bắt đầu giải tán, chỉ có mỗi Tuệ San ở lại, nung nấu ý định trả thù Bạch Linh vì cái tát lúc sáng.
Lúc Bạch Linh vẫn còn ngẩn ngơ nhìn Lâm Di, Tuệ San đi tới khoanh tay chắn trước mặt Bạch Linh, giọng điệu cô ả thốt ra mang đầy sự khiêu khích, còn có hả hê đắc ý:
“Đấy chạy trời cũng đâu có khỏi nắng.
Ngay cả tổng giám đốc còn không thèm bênh vực cô ta mà.”
“Chát.”
Cô ta càng nói Bạch Linh càng tức thay cho Lâm Di, khi cơn giận không thể kiềm chế, Bạch Linh vung tay giáng xuống bên má của Tuệ San một cái tát, chảy máu miệng.
Bạch Tuệ San đau đớn ôm mặt, cô ta tức giận nghiến răng mặt đỏ bừng bừng, rống lên:
“Mày dám đánh tao.”
Cô ta hét lên, rồi giơ tay định đánh trả lại, nhưng đã bị Bạch Linh chộp lấy rồi hất mạnh, Bạch Tuệ San suýt nữa bị ngã do mất thăng bằng.
Bạch Linh nhìn cô ta hừ lạnh một tiếng, rồi lên giọng đả kích:
“Coi chừng có camera đấy mất hết hình tượng bây giờ, để tổng giám đốc nhìn thấy sợ rằng cơ hội làm bà chủ cũng không còn đâu.
Bản sao cũng chỉ là bản sao, dù có trét bao nhiêu phấn, thì cái nết và cái mặt đã thấy khác biệt rồi.”
Bạch Linh nói xong quay ngoắt người rời khỏi, để lại Tuệ San với bộ mặt khó coi vô cùng.
Ở bệnh viện Lâm Di phải hạ mình xin lỗi ông ta, bởi vì có cảnh sát ở đó nên ông ta không thể làm khó cô, vết thương trên người ông ta và vết thương ở chỗ hiểm không quá nghiêm trọng để cấu thành tội danh mưu sát mà ông ta mặc định cho Lâm Di.
Về phần Lâm Di sau khi lấy lời khai vì không có chứng cứ chứng minh ông ta cưỡng hiếp mình nên cô cũng được về.
Đêm đó Bạch Linh là người ở lại với cô, giúp cô dọn dẹp… Và Lâm Di có cơ hội hỏi Bạch Linh về Trần Linh Linh qua đó biết được bản chất thật về con người của Linh Linh.
“Mấy năm trước lúc còn sinh viên, mình có đến đây làm thêm và tình cờ nhìn thấy Trần Linh Linh đi chung với tổng giám đốc, Bạch Tuệ San và Trần Linh Linh giống nhau đến 80% dĩ nhiên Linh Linh xinh đẹp và có khí chất hơn cô ả kia rất nhiều.
Vào đây làm được mấy tháng mình nghe mấy chị làm lâu năm kể lại là Linh Linh là một người rất tử tế, cư xử hòa đồng, thân thiện với mọi người không phân biệt sang hèn, cô ấy còn lập một cái quỹ từ thiện để giúp đỡ những anh chị em công nhân có hoàn cảnh khó khăn, mình còn nghe nói cô ấy học rất giỏi, 15 tuổi đã tốt nghiệp trung học, 18 tuổi học xong chương trình đại học.”
Nghe Bạch Linh nói về Trần Linh Linh với rất nhiều mỹ từ, Lâm Di không khỏi kinh ngạc, cô còn tưởng cô ta xấu tính lắm.
Lúc này cô mới biết vì sao mà Ngôn Thần Ngạo lại đem Bạch Tuệ San về ở cùng.
Lâm Di cau mày đăm chiêu, nói như vậy thì mấy năm trước ai là người đã đuổi nữ giúp việc ở nhà họ Ngôn khi ấy đi, còn đánh người ta nữa chứ, không phải Trần Linh Linh đuổi thì còn ai được.
Tối hôm đó.
Bạch Tuệ San không về cùng Ngôn Thần Ngạo mà tách riêng đi, cô ta trở về căn hộ của mình, gọi điện cho Trịnh Vỹ Tuấn kể rõ sự tình.
Không hiểu vì cớ gì mà khi nghe Bạch Tuệ San trình bày Trịnh Vỹ Tuấn vội vã mua vé máy bay trở về thành phố S.
Làm xong công việc, Bạch Linh chở Lâm Di về nhà, nhìn tòa nguy nga tráng lệ Bạch Linh không khỏi sửng sốt, cô cảm thán:
“Cậu sướng thiệt đó nha, sau này mà có trở thành con dâu hào môn thật thì cho mình hướng ké với nha.”
“Rất tiếc phải nói với cậu một điều, nằm mơ mình còn chưa mơ được chứ đừng nói đến biến thành thật.”
Lâm Di tạm biệt cô bạn đi vào trong.
Khi mở cửa căn phòng của mình, còn chưa kịp bật đèn thì kinh hãi hồn bay lên tận chín tầng mây, tim muốn nhảy ra ngoài khi nhìn thấy bóng ai đen thui cao lớn ngồi trên giường mình.
.....!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT