Khi Hà Thụy Lâm tỉnh lại, toàn thân không một mảnh vải, chiếc giường rộng lớn vô cùng lộn xộn.
Đưa mắt nhìn quanh không một bóng người.
Cô ta ngồi dậy, dùng chăn quấn lấy cơ thể trần trụi của mình, nhớ lại chuyện tối qua, cô ta lợi dụng video Lâm Tân Ngôn bị coi thường để dụ Tông Cảnh Hạo tới đây, vốn định dùng video đó để đổi lấy cơ hội sống sót cho nhà họ Hà nhưng sau đó cô ta còn chưa kịp nói với anh thì hai người đã uống rượu.
Rồi cô ta say.
Cô ta nhớ mình đã tự cởi quần áo.
Khi ấy trong phòng chỉ có hai người là cô ta và Tong Cảnh Hạo.
Lẽ nào tối qua Tông Cảnh Hạo và cô ta đã phát sinh quan hệ?
Cô ta không phải đứa trẻ chưa trải sự đời đương nhiên có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể mình đã có chuyện gì.
Mặt thoáng chốc đỏ lên.
Tông Cảnh Hạo thật sự hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Cô ta kích động đến độ suýt thì nhảy lên. Cô ta cảm thấy đúng là như vậy, Tông Cảnh Hạo đã muốn mình vào đêm hôm qua. Cô ta rất hiểu Tông Cảnh Hạo, ban đầu khi biết cô ta là người phụ nữ đêm đó, anh đã đối xử với cô ta rất tốt.
Nếu sau này không phải cô ta giả vờ có thai rồi bị tai nạn bị anh biết thì anh cũng không ghét cô ta đến thế.
Bây giờ anh muốn mình cũng có nghĩa là anh đồng ý quay lại với cô ta.
Cô ta nhất định phải mau chóng nói chuyện này cho Hà Văn Hoài, Tông Cảnh Hạo đã đồng ý quay lại với cô ta, như vậy sẽ còn dựa mãi vào tin tức đó không tha sao?
Mặc quần áo xong Hà Thụy Lâm mau chóng rời khỏi khách sạn.
Xe đỗ ở cửa chính nhà họ Hà, khi xuống xe, cô ta nhìn thấy xe của Quan Kinh đỗ ở nơi không xa.
Quan Kinh tới nhà họ Hà?
Phải biết Quan Kình là người bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Cũng là người được anh rất tín nhiệm.
Lẽ nào anh ta tới nói với người nhà chuyện cô ta đã làm lành với Tông Cảnh Hạo?
Càng nghĩ cô ta càng vui vẻ, bước chân đi cũng nhanh hơn.
Đẩy cửa ra, người nhà họ Hà đều có mặt, Hà Văn Hoài ngồi chính giữa sắc mặt tái xanh, Hà Thụy Hành và Hà Thụy Trạch sắc mặt cũng không tốt, Hạ Trấn Du ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nghẹn ngào nức nở, không dám khóc ra tiếng.
Hà Thụy Lâm hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt này đều vì mình.
Cô ta nhìn Quan Kình rồi cười hỏi: “Là A Hạo bảo anh tới đây sao?” Quan Kình bỏ lỡ ánh mắt cô ta, hờ hững đáp: “Đúng”.
Anh từng làm việc cùng Hà Thụy Lâm, hơn nữa trước đây cũng rất có tình cảm tốt, sau này cô ta trở thành người nhà họ Hà, có thân phận, con người cũng thay đổi.
Anh không biết cô ta đã làm gì nhưng anh biết Tông Cảnh Hạo không để lại đất dung thân như này, chắc chắn là do cô ta quá phận.
Quả nhiên Hà Thụy Lâm suýt nữa thì cười lớn ra tiếng.
Cô ta đi tới trước mặt Hà Văn Hoài: “Ba..”
Bóp!
Hà Thụy Lâm bị đánh một cái trọng tâm không ổn định nên ngã xuống, cô ta quỳ trên đất, không dám tin Hà Văn Hoài lại bằng dưng đánh mình.
Cô ta ôm má bị đánh đau tới mức tê dại: “Ba, vì sao ba lại đánh con?”
“Vì sao?” Hà Văn Hoài bị chuyện này nối tiếp chuyện kia làm cho không thở nổi, chuyện tin tức còn chưa giải quyết, bây giờ lại thêm một vụ bê bối nữa, ông sắp bị tức chết rồi.
Còn hỏi ông vì sao lại đánh cô ta?
Toàn thân ông run rẩy, chỉ vào Hà Thụy Lâm: “Con còn có mặt mũi hỏi vì sao?”
“Ba đánh con thì phải có lý do, nếu không con sẽ không tha thứ cho ba!” Hà Thụy Lâm hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn Hạ Trân Du.
Hạ Trân Du cũng không dám cầu xin tha thứ cho cô ta.
“Video gì?” Hà Thụy Hành chỉ vào USB trên bàn: “Em tự xem đi, ba bảo em ở nhà đóng cửa hối lỗi, em thì hay rồi, không biết hối lỗi thì thôi lại còn lén chạy ra ngoài, chạy ra ngoài cũng bỏ qua đi, còn trêu chọc Tông Cảnh Hạo”
Anh ta cười trào phúng: “Nếu cậu ta tùy ý bị uy hiếp như vậy hoặc một video gì đó là có thể lật đổ thì cậu ta có thể đi tới ngày hôm nay sao?
Sắc mặt Hà Thụy Lâm trắng bệch.
Hà Văn Hoài đã tức đến không nói ra lời.
Rất rõ ràng Hà Thụy Lâm muốn uy hiếp Tông Cảnh Hạo, ngược lại còn bị người ta chỉnh.
Trách ai đây? Chỉ trách bản lĩnh không bằng người.
“Ngày mai hai đứa theo ba đi gặp cậu ta” Nếu nói trước kia tin tức vẫn còn có thể hòa hoãn thì bây giờ đã là kết cục của cái chết.
Ông ngồi trên ghế, hai mắt đục ngầu: "Thụy Trạch, Thụy Lâm, hai con gây ra chuyện, nhà họ Hà không thể vì hai con mà đến thanh danh trăm năm cũng không cần được, các con cũng đừng trách ba, chỉ trách các con quả muốn tranh giành”
“Ba, ý ba là gì, ba muốn từ chúng con sao?” Hà Thụy Lâm có chút không dám tin.
“Không phải ba muốn từ các em mà là các em tự tìm đường chết” Hà Thụy Hành nói xen vào: “Các em không làm gì cho gia tộc mà chỉ hưởng thụ vinh quang gia tộc mang lại cho mình, bây giờ cũng phải vì gia tộc làm chút chuyện gì đó mới đúng, hơn nữa chuyện này cũng là vì hai em”
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT