Sau đó, anh đến nhà tắm giặt một cái khăn mặt đưa cho cô lau mặt, anh càng nhìn bộ dạng của cô thì càng tức giận, anh vứt khăn mặt xuống đứng trước mặt cô, sao cô lại bị làm ra bộ dạng như thế này?”.
Nhớ đến hành động của Hà Thuy Trạch đối với mình thì toàn thân Lâm Tân Ngôn lại run rẩy.
Cô không biết nói như thế nào và có thể nói cái gì.
“Nói chuyện” Đột nhiên anh giữ chặt hai vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Nói cho tôi biết, cô đã bị làm gì chưa?”
Có một cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt anh.
Lâm Tâm Ngôn lắc đầu.
Nếu như cô không tỉnh lại, cô không dám nghĩ tiếp.
Cô không hề nghĩ rằng Hà Thuy Trạch sẽ làm ra chuyện như vậy với cô.
Cơn bão đang ngưng tụ ở trong mắt Tông Cảnh Hạo kia vẫn chưa tan đi, vẫn đang lượn vòng trong đáy mắt anh, “Ai làm như vậy với cô?”.
Lâm Tâm Ngôn cắn môi không nói chuyện. Cô chỉ ôm lấy cơ thể mình run lẩy bẩy.
Tông Cảnh Hạo, “Tôi đang hỏi cô đấy!” Anh cắn hàm răng sau, không khống chế được sự tức giận của mình.
Lâm Tân Ngôn mở mắt ra, nước mắt bỗng nhiên tu ra.
Cô vẫn không lên tiếng, nước mắt vẫn im lặng rơi xuống, từng giọt từng giọt theo má lăn xuống.
Tông Cảnh Hạo đi đi lại lại ở bên cạnh giường.
Anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy bao giờ.
Lâm Tâm Ngôn nhắm mắt, động tác của anh rất nhanh sau đó liền dừng lại, trong phòng chỉ nghe thấy hơi thở của anh và tiếng khóc nức nở của cô.
Một bóng đen có mùi vị nồng nặc nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể vì bất an và run lẩy bẩy của cô, lòng bàn tay nóng bỏng mịn màng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thương yêu mà đau xót, cuối cùng hôn lên đầu mũi cô.
Cả quá trình này Lâm Tân Ngôn hoàn toàn không biết phải làm thế nào, cô cảm thấy chấn động, kinh ngạc, cũng cảm thấy ấm áp, cô cảm nhận được tình ý mà Tông Cảnh Hạo chưa từng biểu đạt.
"Cô đi tắm đi” Tông Cảnh Hạo ôm cô lên đặt vào trong nhà tắm.
Anh xả một bồn nước ấm, vẫn còn đang bốc khói.
Lâm Tân Ngôn ngớ người nhìn anh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc một người đàn ông kiêu ngạo như thần lại làm những việc như vậy vì cô.
Tông Cảnh Hạo quay người nhìn cô, “Cô muốn tôi tắm cho cô sao?"
Cái gì?
Lâm Tâm Ngôn nhanh chóng lắc đầu, nhanh chóng từ chối, “Không cần, không cần đâu”
Tông Cảnh Hạo, “Tôi ở bên ngoài đợi cô, cần cái gì thì gọi tôi” Anh căn dặn.
Lâm Tần Ngôn, “Ok”
Cửa nhà tắm đóng lại, Lâm Tân Ngôn khoá ngược từ bên trong, sau khi xác định là không mở được thì cô mới dám cởi quần áo bẩn thỉu trên người.
Hành động của Hà Thuy Trạch khiến cô bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy rùng mình.
Cô bước vào trong nước, nhiệt độ vừa đủ, cô còn chưa chìm xuống đáy bồn thì tóc đã giống như rong biển nổi trên mặt nước, giống như hiếm lắm mới có thể thấy được một cơ thể tuyệt đẹp đang ngâm mình trong nước vậy.
Cô xoa bóp từng tấc da thịt trên người, cô không dám nghĩ đến việc khi cô hôn mê thì Hà Thuy Trạch đã làm những chuyện gì với cô.
Cô dùng sức kì cọ, cô muốn rửa sạch những phần da thịt bị chạm vào.
Lẽ nào cô muốn anh đi làm hoà thượng?
Lâm Tâm Ngôn lại nhắm mắt lại, cô không nói bất kì câu gì nữa, làm ra vẻ đã ngủ say rồi.
Cơ thể cô vẫn cương cứng, không hề thả lỏng như khi ngủ say. Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô, sau đó bật cười, anh lật người lại ôm cô ngủ.
Lâm Tâm Ngôn ngủ rất say đến hơn 6 giờ sáng mới tỉnh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, Lâm Tân Ngôn vén chăn ra nhẹ nhàng xuống giường, sợ làm anh tỉnh giấc, cô không để ý khi cô ngủ thì khăn tắm quấn quanh người đã bị lỏng và bị Tông Cảnh Hạo nằm đè lên, cô đứng dậy, cơ thể đột nhiên bị lạnh, lúc này cô mới phát hiện khăn tắm đã bị tuột mất.
Khi cô đưa tay ra muốn kéo lại thì Tông Cảnh Hạo lại động đậy. Lâm Tâm Ngôn sợ anh tỉnh lại sẽ nhìn thấy cô đang không mặc gì, thế là cô lại quay lại trong chăn. Tông Cảnh Hạo lật người, chân anh đè lên người cô, ôm lấy cô tiếp tục ngủ.
- -----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT