*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cố Tuân lạnh lùng nói: "Không cần, tôi không muốn dính vào hai người."
Văn Mặc rũ mí mắt, vẻ mặt mơ hồ, nhàn nhạt nói: "Đi cùng đi."
Cố Tuân dừng một chút, hay là đến nhà ăn với bọn họ.
Tô Chiêm cầm cặp lên, thấy mọi người trong lớp đã đi hết rồi, khó hiểu hỏi Văn Mặc: "Sao anh lại đến tìm tôi đi ăn cùng thế?"
"Quan tâm em." Văn Mặc nhìn áo khoác trên người Tô Chiêm, ánh mắt hắn hơi ngừng lại một chút, cười như không cười, cũng không nói thêm gì khác.
Tô Chiêm thấy biểu tình của Văn Mặc có chút kỳ quái, nhìn hắn giống như đang cười, nhưng con ngươi với biểu tình trên mắt hắn hiện ra vài phần hời hợt, hơi nheo mắt lại, cảm giác không đúng lắm.
Cậu không nhịn được hỏi: "Anh sao thế?"
"Không có gì." Văn Mặc rũ mí mắt, thờ ơ hỏi: "Hai người mới nói chuyện gì vậy?"
Tô Chiêm sửng sốt một chút, cậu gãi đầu một cái, cậu không dám nói bản thân tìm Cố Tuân để hỏi về sở thích của hắn, dứt khoát nói: "À thì là, chỉ một vài chuyện lặt vặt thôi."
Văn Mặc hơi híp mắt lại, vẻ mặt hắn vui giận khó mà phân biệt nổi.
Cố Tuân ngược lại trầm mặc trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Tô Chiêm mới hỏi em một ý chuyện liên quan tới omega."
Tô chiêm sờ sờ mũi một cái, không phản bác lại.
Con ngươi đen nhánh của Văn Mặc nhìn Tô Chiêm một lúc, sau quay đầu sang nói với Cố Tuân: "Tưởng An Hành cũng đến."
Thân thể Cố Tuân rõ ràng cứng lại một chút, không nói lời nào bước sang một bên.
Tô Chiêm nghiêng đầu, cậu cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám.
Văn Mặc với Tưởng An Hành luôn ăn ở nhà ăn số hai, mặc dù bây giờ Tô Chiêm không có tiền, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả cơm cũng không ăn được, vì vậy cậu cắn răng đi vào cùng Văn Mặc.
Trên bàn nhà ăn hai, Văn Mặc cầm thực đơn gọi đồ ăn, hắn gọi cái gì mà thịt lợn xào ớt xanh, Tô Chiêm cậu bây giờ cũng không dám nhìn thẳng ớt xanh nữa, có chút xấu hổ hỏi: "Sao anh lại gọi ớt xanh thế?"
Văn Mặc mặt không biến sắc nói: "Bởi vì em hy vọng tôi ăn nó mà."
Tô Chiêm tạc mao: "Tôi hy vọng anh ăn lúc nào?!"
"Nếu không hy vọng tôi ăn, thế tại sao lần trước đi ăn với tôi em lại toàn gọi mấy món này?" Văn Mặc ngẩng đầu lên nhìn cậu, ung dung nói.
Tô Chiêm: "..."
Cậu có cảm giác hắn muốn cậu nộp mạng, cậu có chút không muốn trả lời.
Cậu ho nhẹ một tiếng, liếc trái liếc phải nói: "Chỉ là tôi cảm thấy ớt xanh cũng rất có dinh dưỡng."
"Đúng vậy." Văn Mặc lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục gọi ót xanh: "Tôi cũng cảm thấy nó rất có dinh dưỡng, em hy vọng tôi ăn, tất nhiên tôi sẽ nghe theo lời em mà ăn rồi."
Tô Chiêm: "..."
Lệ rơi đầy mặt. jpg
Đừng tưởng cậu không còn nhớ lời Văn Mặc nói nhá, hắn nói là "Phải là vợ của tôi, mới có thể quản tôi."
Cậu luôn có cảm giác bị hố khi nói chuyện với Văn Mặc, rồi cậu cũng sẽ dùng nhiều phương thức khác nhau để trả lại cho hắn.
Con soi đuôi lớn Văn Mặc này, vừa thù dai lại còn nhỏ mọn tâm tư kín đáo...
Tô Chiêm đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lòng cậu có một tia tuyệt vọng không tài nào giải thích được.
Văn Mặc gọi hai món có ớt xanh, thấy Tô Chiêm ngồn yên lặng bên cạnh, hắn trầm mặc một chút, lại gọi thêm mấy món bình thường mà Tô Chiêm thích ăn lên.
Sau khi gọi thức ăn xong, bầu không khí trên bàn ăn nhất thời trầm mặc xuống.
Tưởng An Hành trước là người luôn làm náo nhiệt không khí bây giờ một câu cũng không nói, trầm mặc ngồi bên cạnh Văn Mặc, hình như đang cúi đầu chơi điện thoại, nhưng ngón tay đặt trên màn hình điện thoại cũng không động một cái.
Cố Tuân lạnh lùng, trầm mặc ngồi một bên, toát ra một loại khí chất làm người khác không dám tiếp cận.
Tô Chiêm lại thiên về hoạt bát hiếu động, cảm thấy bầu không khí có chút khó chịu, cậu nhìn bên trái một chút lại nhìn sang bên phải một chút, muốn nói một chút gì đó.
Ngồi bên trái cậu là Văn Mặc, cậu nhất quyết sẽ không nói chuyện với con sói đuôi to này đâu, trực giác mách bảo cậu cảm thấy nguy hiểm, vậy nên cũng chỉ có thể tìm đến người ngồi bên phải cậu Cố Tuân.
Cậu suy nghĩ một chút, tụy tiện tìm một đề tái: "Sáng nay hình như thầy Lữ bắt đầu giao bài tập cho 11 ngày nghỉ dài hạn đúng không?"
(Đoạn này tôi đang có chút không load kịp.-. nếu tôi nhớ không nhầm thì chương 31 nói là nghỉ hết tháng 11, xong ở chương này lại là nghỉ dài hạn 11 ngày hoang mang quá, nhưng thôi tôi sẽ chỉnh lại ở chương 31 lại thành nghỉ 11 ngày cho khớp zới nhau nkaaaa) Cậu không nghĩ tới cậu vừa mới nói xong, Cố Tuân còn chưa trả lời, Văn Mặc đã chậm rãi nói: "Nhắc cho em nhớ chuyện tôi hỏi em lần trước, sắp xếp nghỉ 11 ngày, em có đồng ý không?"
Văn Mặc nói xong, ngẩng đầu lên nhìn cậu, trong con ngươi đen láy mang theo cố chấp với kiên trì, ý tứ với thái độ của hắn có chút mơ hồ, tỉ như lời hắn vừa mới nói, thật sự là chuyện rất mập mờ.
Tô Chiêm: "..."
Cậu tức giận nhìn Văn Mặc, mặt đỏ bừng cũng không hề hay biết, ánh đỏ hiện trên khuôn mặt trắng nõn phá lệ rất rõ ràng: "Đang trong bàn ăn anh nói chuyện này làm gì?"
"À, không thể nói sao?" Văn Mặc nhướn mi, có vẻ nghiêm túc hỏi cậu: "Vậy thì lúc nào chúng ta mới có thể nói đến chuyện này?"
Khóe miệng Tô Chiêm giật giật, cảm thấy bản thân lúng túng, bối rối sợ mọi người sẽ biết chuyện.
Chẳng qua cũng chỉ là đi chơi với nhau 11 ngày, vốn dĩ cũng không đến nỗi mập mờ như vậy, nhưng lại bị Văn Mặc bất chợt đánh gãy, còn nghiêm túc hỏi ra, làm tăng thêm mấy phần cảm giác không rõ.
Giống như... quan hệ hai người thân mật, đang bàn đến kế hoạch đi du lịch trong tương lai.
"Cái đó..." Tô Chiêm nuốt một ngụm mước miếng, không được tự nhiên nhỏ giọng nói: "Chờ một chút nữa, về ký túc xá, rồi hẵng nói..."
Loại chuyện như này người khác mà nghe được sẽ luôn cảm thấy là lạ.
Nhưng Tô Chiêm đơn thuần đã đánh giá thấp thủ đoạn của Văn Mặc hắn rồi, nhất là lúc tâm trạng Văn Mặc không tooys như hôm nay, những lới hắn nói ra sẽ phá lệ mập mờ, tung tăng trên danh giới, nhưng hắn lại không chọc rách tấm cửa sổ giấy đó.
Văn Mặc rũ mi mắt, giống như rất đồng ý với lời cậu nói: "Được, chút nữa chúng ta về ký túc xá, sẽ nói riêng với nhau."
Tô Chiêm trợn mắt má mồm, hoàn toàn không nói nên lời.
Cậu cảm giác, chỉ cần nói cái gì, nếu nó dược phát ra lại từ miệng của Văn Mặc sẽ đều trở nên mập mờ, không rõ ràng, giống như khẳng định quan hệ của hai người rất đặc biệt.
Cậu vừa thấy Văn Mặc ngẩng đầu lên, nhướn mi nhìn hắn hỏi: "Anh cố tình nói như vậy phải không?"
Bây giờ Tô Chiêm chỉ cảm thấy có trả lời như thế nò cũng không đúng.
Cậu nói không phải, thì Văn Mặc lại cố tình muốn nói đến trên bàn ăn, nếu cậu nói phải, thì lại giống như mỗi ngày ở trong phòng ký túc cậu với Văn Mặc làm chuyện mờ ám gì đó mà mọi người không thấy được.
Tô Chiêm không tự nhiên nói: "Tôi không muốn thảo luận những chuyện này với anh nữa."
"Ừ." Văn Mặc tỏ ra như không có ý kiến: "Nếu em không thích, thì chúng ta không nói đến chuyện này nữa."
Tô Chiêm: "..."
Cậu không nhịn được trợn mắt nhìn Văn Mặc: "Anh thôi đi có được hay không, chuyện gì phát ra từ miệng anh cũng trở nên kỳ lạ, giống như làm cho mọi người thấy giữa chúng ta có một mối quan hệ không thể để cho người khác biết ấy."
Văn Mặc đem lời nói của Tô Chiêm suy nghĩ một lúc, nhàn nhạt nói: "Hai chúng ta, đúng thật là có chút quan hệ đặc biệt."
Tô Chiêm tạc mao vỗ bàn một cái: "Anh, anh —— "
Hết lần này tới lần khác, cậu tức giận nửa ngày một chữ cũng không thể phản bác lại được, vì những gì Văn Mặc nói đều là sự thật.
Văn Mặc này có một loại bản lĩnh trời sinh, có thể đem tất cả những điều rất bình thường qua miệng hắn liền trở nên không bình thường.
Tô Chiêm còn muốn nói gì đó, vừa đúng lúc đồ ăn được mang lên, cô phục vụ cau mày nhìn Tô Chiêm: "Bạn học nhỏ này, không nên tùy ý phá hoại của công, vỗ bàn rất dễ làm hỏng mặt bàn đấy."
Tô Chiêm: "..."
Tức giận đến mức một câu cũng không nói được, cậu tức đến mức sắp biến thành cá nóc rồi!
Cậu tức giận quay đầu lại như một đứa trẻ con, sưng mặt lên, cái gì cũng không nói.
Cố Tuân vẫn giữ nét mặt lạnh lùng từ khi bước vào nhà ăn, lúc này thấy Tô Chiêm tức giận nói không nên lời, thở dài một cái, trực tiếp nhìn thẳng Văn Mặc, nghiêm túc nói: "Giữa em với Tô Chiêm không có chuyện gì xảy ra cả."
Văn Mặc hơi híp mắt lại, biểu tình hắn trầm xuống.
Cố Tuân lạnh lùng tiếp tục nói: "Giữa hai chúng ta rốt cuộc cũng không có ai tin tưởng ai?"
Văn Mặc rũ mí mắt không nói gì.
(bản dịch chỉ được đăng tại wattpad hen24)
Thật ra thì ai hắn cũng không tin được, chỉ là khi thấy Cố Tuân ở cùng một chỗ với Tô Chiêm, trong lòng hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Trước kia Tô Chiêm từng thích Cố Tuân, lý trí nói cho Văn Mặc biết, đó chính là một loại yêu thích hết sức mông lung đơn phương yêu mến đối phương, còn chưa kịp nảy mầm đã bị đánh gãy, không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng về mặt tình cảm mà nói, hắn vẫn rất để ý.
Mỗi alpha đều có một tật xấu muốn chiếm đoạt một cái gì đó làm của riêng, hắn cũng có, thậm chí mà nói còn nghiêm trọng hơn một chút.
Đúng là hắn cảm thấy rất khó chịu khi thấy Tô Chiêm ở cùng một chỗ với Cố Tuân nói chuyện với nhau, hắn rất không vui.
Cố Tuân nói xong với Văn Mặc, quay đầu lại nhìn Tô Chiêm, nhàn nhạt nói: "Cách xa anh ấy ra một chút, tật xấu của anh ấy lại tái phát rồi."
Tô Chiêm cũng không nóng nảy với Cố Tuân, tỉnh táo nghe xong lời nói của Cố Tuân, cậu sợ run lên, nhớ lại cảm giác chung thông thường của AO cậu đã từng thấy trước đây.
Alpha sẽ theo bản năng muốn chiếm đoạt lấy omega mình đã đánh dấu làm của riêng, và coi omega đã bị đánh dấu là của riêng mình.
Tô Chiêm cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng không ổn, nuốt nước miếng cái ực, cơ thể không được tự nhiên cử động.
Phải biết là vì có thể chữa bệnh, Văn Mặc vẫn sẽ còn phải đánh dấu cậu rất nhiều lần nữa, vậy thì... cái bản năng này có phải sẽ càng ngày càng tiếp tục sâu đậm hơn nữa không?
Tô Chiêm vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu cảm thấy, cậu... có thể thăng ngay bây giờ được không.
Tô Chiêm không nói nên lời, Tưởng An Hành im lặng từ đầu đến giờ bỗng nhiên nói: "Ăn thôi, để lâu thức ăn sẽ nguội hết mất."
Một bàn bốn người, mỗi người mang theo một tâm sự riêng, ăn xong một bữa cơm không có chút mùi vị.
Lúc ăn cơm, Cố Tuân gửi tin nhắn cho Văn Mặc: Tô Chiêm tìm em để hỏi chuyện về anh, muốn tạo bất ngờ cho anh, anh cần gì phải khi dễ cậu ấy như thế.
Văn Mặc thấy tin nhắn này, mím môi, mí mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tuân cần cặp sách đi, Tưởng An Hành không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lúc liền lập tức sách cặp lên đi theo.
Tô Chiêm không muốn ngây ngốc ở cùng một chỗ với Văn Mặc, chuẩn bị vác cặp đi, Văn Mặc liền kéo tay cậu lại.
Hiện tại cậu còn có chút tức giận, không muốn để ý đến Văn Mặc, muốn hất tay Văn Mặc ra, nhưng Văn Mặc nắm chặt không buông.
Cậu cau chặt mày hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Cậu vốn tưởng là Văn Mặc sẽ tiếp tục thiếu tao, nhưng cậu nói đầu tiên của Văn Mặc lại là hắn thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi."
Tô Chiêm sửng sốt một chút.
Văn Mặc nhíu chặt lông mày, nghiêm túc nói với cậu: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói chuyện hơi quá đáng."
Sau lời xin lỗi đầy thiện ý của Văn Mặc, Tô Chiêm không tiếp tục được nữa, cậu không tự nhiên nói: "Cái đó, cũng không có gì đâu."
Cũng chỉ là vài câu nói mà thôi, thật ra thì cậu cũng không tức giận lắm.
Văn Mặc kéo tay cậu, không biết là vô tình hay cố ý, ngón cái của hắn như gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi, đừng đi theo bọn Cố Tuân."
Tô Chiêm nhớ đến thái độ của Tưởng Anh Hành với Cố Tuân giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó, không nhịn được hỏi một câu: "Cố Tuân với Tưởng an Hành hai người họ..."
"Rất phức tạp, một lời cũng không thể nói hết được." Văn Mặc nhẹ giọng nói: "Chúng ta quay về ký túc xá đi."
Tô Chiêm nhìn đồng hồ một chút, thấy còn một tiếng nữa mới đến tiết học chiều, cậu do dự một chút, liền theo chân Văn Mặc cùng nhau trở về ký túc xá.
Trở lại ký túc xá, Văn Mặc nhìn cậu cởi áo khoác xuống, con ngươi hắn co lại một chút, không nói gì.
Tô Chiêm tiện tay treo áo khoác lên móc treo trên cửa, xoay người liền thấy Văn Mặc đang nhìn cậu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cậu mím môi một cái, thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Văn Mặc đi tới bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn cậu, alpha cao to đpẹ trai đứng chặn lại ánh mặt trời chiếu từ cửa sổ vào, đem Tô Chiêm giam lại trong một góc nhỏ.
Tư thế giống như bị giam cầm làm cho Tô Chiêm rất không thoải mái, cậu muốn giãy giụa, nhưng Văn Mặc liền nói: "Xin lỗi, lúc nãy, tôi thấy em nói chuyện với Cố Tuân, tôi thấy không vui."
Tô Chiêm cau mày, trong lòng cậu liền trầm xuống, cái cảm giác sợ cái gì cái đó liền tới.
Chẳng lẽ Văn Mặc lại thật sự bị bản năng ảnh hưởng, sinh ra những suy nghĩ làm cậu khó xử đó rồi đi.
(em mượn rượu tỏ tình đấy thì sao nào, em đjt mẹ truyện full đấy thì sao nào)
"Bởi vì bị ảnh hưởng bởi đánh dấu, bản năng của tôi muốn em chỉ là của một mình tôi, tôi thấy em nói chuyện với Cố Tuân thì sẽ không vui vẻ. Tôi biết giữa hai người cũng không có gì, em cũng đã nói, nhưng chỉ là tôi... không thể nào không chế được cái không vui ấy." Văn Mặc dùng thanh âm trầm thấp nói: "Chuyện lúc nãy không tốt lắm, làm cho em tức giận rồi."
Tô Chiêm: "..."
Đầu óc cậu cuối cùng cũng đã được mở mang, chỉ mới tùy tiện suy nghĩ một chút tất cả liền biến thành sự thật.
Văn Mặc nghiêm túc nói xin lỗi như vậy, ngược lại đến Tô Chiêm lại không được tự nhiên.
Thật ra thì Văn Mặc cũng không làm gì cả, chỉ là ngoài miệng nói ra mấy lời thiếu tao mà thôi, bây giờ cậu cũng quen rồi, mặc dù lúc ấy có tức giận, nhưng sau lại cảm thấy cũng không có gì.
"Cái đó, không có chuyện gì đâu." Cậu gãi đầu một cái, lúng túng nói: "Sau này anh nói chuyện chú ý một chút là được."
"Ừ, nhất định tôi sẽ chú ý." Văn Mặc tỏ vẻ biết lắng nghe thấu hiểu nói: "Tôi sẽ tận lực khống chế, nhưng bởi vì chuyện bị ảnh hưởng bởi đánh dấu, có thể tôi sẽ còn làm ra một chút chuyện gì đó ngoài ý muốn, lúc ấy hy vọng em cũng không quá để ý."
Tô Chiêm: "..."
Sao cậu lại có cảm giác, vừa nói vừa tự đem mình đi vòng quanh mặt hố thế này, chuyện này không ổn lắm, còn chuyện ảnh hưởng bởi đánh dấu tạm thời, Văn Mặc còn có thể làm ra chuyện gì?
"Anh còn muốn làm ra chuyện gì?" Cậu cau mày hỏi.
Văn Mặc không trả lời lại cậu, hỏi ngược lại trước: "Em bài xích khi làm những chuyện này với tôi, em có cảm thấy chán ghét không?"
Tô Chiêm sợ run lên một cái, nghiêm túc suy nghĩ tự hỏi bản thân về vấn đề này.
Có những lúc Văn Mặc nói chuyện làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, những giới hạn cũng chỉ dừng lại ở khó chịu mà thôi, ngược lại cũng chưa đến mức làm cho cậu chán ghét cùng bài xích.
Thẳng thắn mà nói, những hành động như này của Văn Mặc cũng không làm cho nội tâm cậu cảm thấy chán ghét, chỉ là, ừm, có lúc làm cho cậu cảm thấy rất không được tự nhiên.
Cậu do dự một chút, hay là đàng hoàng mà nói: "Có lẽ là không."
Văn Mặc rũ mi mắt nói tiếp: " Tôi biết, vì thế để chuộc lỗi cho những gì đã xảy ra ngày hôm nay, tôi muốn mời em ra ngoài chơi trong mười một ngày nghỉ dài này với tôi."
Cái này quá trịnh trọng rồi đi, Tô chiêm theo bản năng lắc đầu: "Không cần đâu, cũng chỉ là vài câu nói thôi, không cần phải chuộc lỗi bằng cách mang tôi ra ngoài chơi đâu."
"Ừm, vậy để tôi đổi cách nói lại vậy." Văn Mặc trầm mặc nhìn cậu, tiếp tục giam cậu lại trong vòng tròn nhỏ bé: "Tôi muốn cùng em đi chơi trong mười một ngày nghỉ này."
Tô Chiêm mím môi.
Đi chơi cùng Văn Mặc đúng thật là một lời đề nghị hết sức dụ hoặc, cậu không cần phải mặt đối mặt với Tô Bằng Sính, nhưng hai người họ cô A quả O, cùng nhau ra ngoài chơi có vẻ không ổn cho lắm...
Vào lúc này, rốt cuộc cậu cũng có được một chút tự giác bản thân là một omega.
Huống chi, cậu cũng không có tiền ra ngoài chơi.
Có lẽ Văn Mặc nhìn thấu được sự do dự của cậu, cúi đầu mang theo một chút âm thanh dụ dỗ nói: "Không đi xa đâu, chỉ chơi ở ngoại ô thôi, ở đó có một biệt thự suối nước nóng, cha tôi đã mua lại rồi, còn giao lại cho tôi, chúng ta đến đó chơi."
Biệt thự suối nước nóng....
Không biết đang nghĩ gì, mặt Tô Chiêm lập tức đỏ lên, không được tự nhiên nói: "Cái đó, để đến lúc đó hẵng nói đi."
Văn Mặc vẫn đứng ở trước mặt Tô Chiêm như cũ, không lên tiếng.
Tô Chiêm dở khóc dở cười nói: "Này, tôi nói xong rồi, anh có thể bỏ tôi ra một chút được không?"
"Tôi còn chưa có nói xong." Văn Mặc rũ mí măt, bỗng nhiên kéo Tô chiêm một cái.
Hai chân Tô Chiêm lảo đảo ngã nhào vào lồng ngực Văn Mặc.
Văn Mặc cúi đầu nhìn tuyến thể sau gáy cậu.
Từ góc độ của hắn nhìn xuống, có thể thấy được tuyến thể của Tô Chiêm một cách rõ ràng, tuyến thể mềm mại yếu ớt cứ như vậy bại lộ trong tầm mắt của Văn Mặc.
Tuyến thể của Tô Chiêm rất trắng, không nhìn thấy được dấu vết đã từng bị đánh dấu qua.
Ánh mắt hắn dần dần tối lại.
Tô Chiêm ngửi thấy một chút tin tức tố mùi gỗ thoang thoảng.
Cậu cau chặt mày vùng vẫy: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Yết hầu Văn Mặc khẽ lên xuống một chút, buông Tô Chiêm ra, thanh âm có chút khàn khàn: "Không có gì, chỉ là tôi muốn nhìn xem tuyến thể của em có phản ứng không ổn nào không."
Tô Chiêm sờ lên tuyến thể phía sau gáy một cái: "Không có chỗ nào không ổn, vẫn tốt."
"Rất tốt... tốt." Thanh âm của Văn Mặc như trầm thấp lại sau khi nói câu này.
**
Sau khi tan học tiết chiều, Phương Thập Thu gọi Tô Chiêm: "Tô ca, tao với mày cùng đi tập luyện đi, hai ngày nữa là đến đại hội rồi, tao với mày không thể nào tuột xích được.
Tô Chiêm do dự một chút: "Mày đi trước đi, tao còn có tí chuyện, đến tiết tự học tối tao sẽ đi."
Phương Thập Thu khoa trương nói: "Không phải đâu Tô ca, mày với học trưởng thật là, một khắc cũng không thể tách rời khỏi nhau."
Tô Chiêm tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Mày nghĩ gì thế, tao ra ngoài trường có chút việc."
"À." Phương Thập Thu thâp giọng hỏi: "Tô ca mày ra ngoài bằng cách nào, có gì đặc biệt sao, mang tao theo với."
"Đặc biệt cái gì." Tô Chiêm tức giận đẩy đẩy đầu Phương Thập Thu ra: "Tao đây có lý do chính đáng, phải đến bệnh viện một chuyến, hôm qua tao bị ngã thành như vầy, hôm nay đến bệnh viện kiểm tra một chút là chuyện bình thường."
Phương Thập Thu bày ra vẻ mặt không tin cậy: "Tô ca đã qua một ngày rồi, hôm qua mày còn không thèm để ý tới, hôm nay lại muốn đi kiểm tra, có gì đặc biệt mau nói với tao đi, tao ở trường học sắp bị ép khô rồi, tao cũng muốn ra ngoài chơi, học cấp ba rồi mà còn chưa thử trốn học một lần thì không gọi là học sinh cấp ba."
"Tao không đùa." Tô Chiêm đeo cặp lên lưng, trực tiếp đi.
Nếu như là mọi khi, cậu sẽ sẵn lòng mang theo Phương Thập Thu, nhưng lần này là mua quà sinh nhật cho Văn Mặc, cho nên nếu lôi kéo theo Phương Thập Thu đi cùng cậu sẽ rất xấu hổ.
Buổi trưa lúc trước khi vào lớp cậu đã tìm chủ nhiệm lớp là thầy Lữ để xin giấy nghỉ tiết, lúc này cậu cầm giấy đi ra khỏi cổn trường.
Bên cạnh trường cậu có một khu trung tâm mua sắm, cậu bước vào trung tâm mua sắm rất nhanh đã tìm được cửa hàng nước hoa Jo Malone.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên tư vấn cho cậu ngửi thử mấy mẫu nước hoa, cậu bỗng ngửi thấy được một mùi hương hết sức quen thuộc.
Cậu nhìn đến chai nước hoa đang nằm trong tay người nhân viên tư vấn kia —— Black Cedarwood & Juniper Cologne.*
Mùi nước hoa được trung hòa lại một chỗ, cực kỳ giống với mùi tin tức tố của Văn Mặc.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu ý của Cố Tuân.
Mùi hương tin tức tố của Văn Mặc, rất giống với mùi hương nước hoa của Jo Malone.
Trùng hợp là, mùi hương tin tức tố của cậu cũng cực kỳ giống với một loại nước hoa tương tự của Jo Malone.
Mùi tin tức tố của hai người, cũng có thể tìm được trong một thương hiệu nước hoa.
Tô Chiêm cảm thấy có chút khó sử không được tự nhiên mà đỏ mặt.
Nhân viên tư vấn hỏi cậu: "Xin hỏi, cậu lấy chai nước hoa này sao?"
Tô Chiêm được hỏi, cậu cảm thấy tay mình để ở chỗ nào đó không đúng.
Cậu nhớ là Văn Mặc cũng bảo cậu tìm đến nhãn hiệu của chai nước hoa này, thứ mà Văn Mặc muốn tìm hẳn là chai này phải không.
Nếu như cậu đem chai nước hoa này đưa cho Văn Mặc, cậu chắc chắn Văn Mặc sẽ rất vui.
Nhưng... nếu làm như vậy có phải sẽ kỳ quái lắm hay không.
Một omega trăm phương ngàn kế muốn tim được nước hoa có mùi tin tức tố của alpha đã đánh dấu mình, sau đó lại đem chai nước hoa đó đưa cho alpha.
Một chuỗi những hành động này vừa có chút khó hiểu không tài nào nói ra được còn có cảm giác hơi mập mờ.
Nhưng nếu không mua cái này, cậu cũng không biết nên tặng hắn cái gì.
Nhân viên tư vấn nhìn cậu đứng im không nói lời nào, hỏi lại thêm một lần nữa: "Xin hỏi, cậu muốn lấy chai nước hoa này sao?"
Đầu óc Tô Chiêm mơ màng, như bị quỷ thần xui khiến, cậu lại thật sự mua chai nước hoa này.
Sau chuyện này, Tô chiêm liền cảm thấy hối hận, rất hối hận, đặc biệt hối hận, tại sao lúc ấy đầu óc cậu lại không chịu nhảy số chứ...
Cậu cầm chai nước hoa trong tay, bước ra khỏi trung tâm mua sắm, bị một trận gió lạnh thổi tới mới tỉnh lại, nhìn chai nước hoa trong tay, chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một hồi, thôi thì làm kẻ gian một ngày đem nước hoa bỏ vào tỏng cặp sách.
Đến tiết tự học buổi tối, Tô Chiêm với mấy người Phương Thập Thu cùng đi vào sân thể dục để tập luyện.
Cậu tùy ý để cặp sang một bên trên bậc thang, Phương Thạp Thu đi về phía bên cạnh cặp sách cậu, một bên vừa mở ra một bên vừa nói: "Tô ca, điện thoại tao hết pin rồi, cho tao mượn sạc dự phòng của mày một chút."
bình thường Tô Chiêm đều rất hào phóng, cặp sách để bọn Phương Thập Thu tùy ý mở, cho nên Phương Thập Thu cũng tạo thành thói quen, nào có nghĩ tới Phương Thập Thu vừa mới kéo được một nửa khóa kéo, Tô Chiêm liền chạy từ trong sân đến bậc thang trên khán đài, nhanh nhẹn cướp lại cặp sách, không được tự nhiên nói: "À, mày cần sạc dự phòng đúng không, để tao lấy cho."
Phương Thập Thu nghi hoặc nhìn Tô Chiêm: "Tô ca mày làm sao thế, trong cặp có giấu gì đúng không, không cho người ta động vào một chút, chẳng lẽ là bí mật không thể cho ai biết, hay là cái gì đó dành cho ai đó?"
Không thể phủ định, trực giác của Phương Thập Thu có lúc rất nhạy bén.
Tô Chiêm bị nói trúng tim đen, ấp úng nói: "Mày đừng đoán mò, không có gì hết."
Nhưng Phương Thập Thu càng nghi ngờ hơn: "Rốt cuộc là mày đang giấu cái gì?"
Một giọng nói khác vang lên bên tai bọn họ, Văn Mặc nhàn nhạt nói: "Tô Chiêm, em quên chưa cầm đồ này."
Dưới ánh đèn đường màu ngà ngà, Văn Mặc đứng bên cạnh hai người họ cúi đầu nhìn Tô Chiêm, trong con ngươi đen láy như phảng phất ra một chút ánh sáng, mơ hồ giống như có mấy phần ôn nhu.
Lần này lại đổi thành Phương Thập Thu không được tự nhiên.
Văn Mặc không quay đầu lại nói với Phương Thập Thu: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có không có gì." Phương Thập Thu trong vô thức liền rời đi.
Tô Chiêm để cặp xuống, hỏi hắn: "Sao anh lại tới đây?"
"Em không mặc áo khoác, nên tôi mang tới cho em."
Văn Mặc lạnh lùng nói, cầm trên tay một cái áo khoác màu đen.
Tô Chiêm liền sửng sốt một chút: "Sao lại đổi thành cái khác rồi?"
Văn Mặc nói một cách tự nhiên: "Cái áo trước đó gần như không còn mùi tin tức tố của tôi nữa rồi, cái áo sáng nay tôi đưa cho em em đã mặc liền không cởi ra cả chiều nay."
Văn Mặc nói xong, lại đến gần Tô Chiêm, hạ thấp giọng nói bên tai cậu: "Thật không nghĩ tới em lại có thể ăn nhanh như vậy, còn chưa qua hết nổi ban ngày, đã làm tin tức tố trên áo khoác biến mất hết."
Cơ thể Tô Chiêm cứng lại, sắc mặt không khống chế được mà dần dần đỏ lên.
Sắc mặt của Văn Mặc không chút thay đổi nói tiếp: "Điều này chứng minh nhu cầu của em đối với tôi cũng rất lớn."
Mặt Tô Chiêm đỏ bừng, từ hai má dần dần lan đến hai tai, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn xem biểu tình của Văn Mặc.
Văn Mặc lại chậm rãi bổ sung: "Nhưng không sao, em có thể yên tâm mà ăn thật nhiều, tôi vẫn có thể chịu đựng được mà."
Tô Chiêm: "..."
Cậu hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào ngay bây giờ.
Tác giả có lời muốn nói: Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Black Cedarwood & Juniper Cologne: mọi người có lẽ cũng đã quen thuộc với chai nước hoa này vì tôi đã gắn chú thích vào hai chương rùi mà:> nếu ai chưa biết thì hãy search GG nha. Hôm nay chỉ bổ sung thêm chiếc nước hoa có mùi tin tức tố của hai bạn trẻ thôi nhóe.(này là của anh Mặc nè)(còn đây là của bé Chiêm nè:v)