*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Chiêm rút ngắn lại vài bước nhanh đễn chỗ Văn Mặc, cậu khó chịu nói: "Vào đi."

Văn Mặc đi phía sau cậu vài bước, ánh mắt hắn nhìn vào tuyến thể xoay một vòng của cậu, chậm rãi nói: "Xem ra thuốc chăm sóc rất tốt."

Tô Chiêm:.....!!!"

Cậu nhớ tới lúc dùng thuốc chăm sóc tuyến thể cảm giác thoải mái lành lạnh, không khống chế được mặt liền đỏ lên, đặc biệt là khi nghĩ đến vật kia là do Văn Mặc mua, cậu lại càng khó chịu, cậu quay đầu lại hung dữ nói: "Không phải, là do khả năng hồi phục của tôi tốt."

Văn Mặc cười như không nhìn cậu, chậm rãi nói: "Mặc kệ như thế nào, thấy cậu hồi phục tốt, tôi rất vui."

Văn Mặc nói xong, hắn dựa sát vào Tô Chiêm, thấp giọng nói: "Nếu tiện tôi sẽ tiếp tục."

Thanh âm kia có chút trầm thấp, mang theo từ tính, Tô Chiêm không kìm lòng được tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.

Một giây sau, Tô Chiêm dùng hết sức lùi lại vài bước, không có chút khí thế trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Dùng cái gì, cậu đừng nghĩ đến."

Văn Mặc cười như không nhìn cậu: "Thật không? Tôi thấy cậu có vẻ rất yêu thích tin tức tố của tôi."

Tô Chiêm lắp bắp phản bác lại: "Ai... ai nói... tôi...... "

Cậu không biết nói dối, cũng không biết nói ra những lời quá cay nghiệt.

Văn Mặc cười cợt nói: "Tôi cũng rất yêu thích tin tức tố của cậu, mùi rất dễ chịu, trong veo, mang theo hơi nước, sạch sẽ lại nhẹ nhàng...... "

Tin tức tố của Tô Chiêm bị Văn Mặc hình dung rõ ràng, môi mỏng của thiếu niên khẽ động, nói ra một chữ liền cảm thấy ái muội, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm bỏ bừng, cậu gắng gượng một chút khí thế cuối cùng phản bác lại: "Nói bậy!"

Cậu vừa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, từ lúc nào mà cậu lại trở nên ăn nói vụng về đến như vậy, nói như nào không nói lại nói ra mấy câu như thế này.

Văn Mặc dường như không để ý loại phản kháng vô dụng này của cậu, hắn dựa theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Chúng ta đều yêu thích tin tức tố của đối phương, điều này thể hiện cho......"

Tô Chiêm muốn bịt kín miệng Văn Mặc.

Nhưng rất nhanh Văn Mặc đã nói tiếp: "Thể hiện cho việc giữa chúng ta có độ xứng đôi rất cao."

"Tô ca!" Phương Thập Thu cùng mấy đồng bọn khác hướng về phía nhà ăn 2 đi tới.

Hai nhóm người chạm mặt một cách ngẫu nhiên, hai mắt nhìn nhau.

Vẻ mặt Phương Thập Thu phức tạp nhìn Tô Chiêm: "Tô ca, mày...... tại sao mày lại như vậy chứ?"

Không phải là cùng ăn một bữa cơm với Văn Mặc cho nên mới giấu giấu diếm diếm sao?

Tô Chiêm nhìn thấy Phương Thập Thu bày ra vẻ mặt đó, cậu có cảm giác xấu hổ không tên gọi là bắt gian, cậu không dễ chịu nói: "Cái kia... mày... mày nghe tao giải thích......"

"Không cần giải thích đâu." Phương Thập Thu bày ra bộ dạng mày đã phản bội tình anh em: "Tô ca, nếu như mày nói sớm, tiền đặt cược kia...... tao nhất định đã đặt vào người một nhà tương thân tương ái rồi."

Phương Thập Thu đã mất mấy trăm rồi đây!

Đã nói là bạn tốt với nhau cũng nhau đi nốt cả một đời, thế mà lại không thống báo đáp án chính xác với mình cho vụ cá cược.

Tô Chiêm: "......"

Phương Thập Thu thở dài ai oán nhìn Tô Chiêm, một lúc sau liền đi cùng những bạn học khác.

Sắc mặt Tô Chiêm đen lại, cậu cảm giác bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.

Kẻ cầm đầu Văn Mặc này còn đầy hứng thú hỏi cậu: "Tiền đặt cược gì vậy?"

"Không có chuyện gì." Hiện tại cậu chỉ muốn yên lặng, cho nên đừng hỏi cậu yên lặng là ai.

Văn Mặc không truy hỏi cậu nữa: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm?"

"Tôi muốn đổi chỗ khác!" Tô Chiêm xấu hổ giận dữ nói, lại trông giống như một đứa bé cáu kỉnh.

Vừa nãy Phương Thập Thu vừa mới vào, giờ cậu lại vào, hai nhóm như hai con chiến mã mắt to trừng mắt nhỏ rất khó coi.

"Được." Văn Mặc tốt tính nói: "Vậy bây giờ chúng ta đến nhà ăn 1."

Tô Chiêm phẫn nộ cùng Văn Mặc đến nhà ăn.

Văn Mặc bình tĩnh tự nhiên đi theo cậu, không chút cảm giác khó chịu nào khi lần đầu đến nhà ăn 1.

Bọn họ tới muộn, nhà ăn 1 những đồ ăn ngon cũng đã sớm không còn, Văn Mặc tùy tiện chọn một bát mì sợi.

Hắn mang mì trở lại chỗ ngôi, cắn một miếng, không kìm được liền cau mày.

Có quá nhiều bột ngọt, sợi mì quá cứng ngắc, thực sự không ngon, dạ dày của hắn cùng với đầu lưỡi vừa nếm đã có thể đưa ra được khuyết điểm của đồ ăn.

Tô Chiêm thấy, hỏi hắn: "Sao vậy, thấy khó ăn sao?"

"Ừm không quá ngon." Văn Mặc ăn ngay nói thật, nhưng bù lại một câu: "Có điều đi cũng với cậu, ăn cái gì cũng được."

Tô Chiêm: "......"

Lần này Văn Mặc không nói ra những lời vàng ngọc, nhưng những lời này so với những lời nói trước đây khiến ngày ta cảm thấy không dễ chịu.

"Cái kia." Tô Chiêm bới bới đĩa cơm hỏi: "Cậu tìm tôi cuối cùng là có chuyện gì?"

"Cuối tuần này, tới nhà tôi chơi."

Tô Chiểm sửng sốt một chút, theo bản năng từ chối: "Không cần, chúng ta cũng không thân nhiều, đến nhà cậu cũng không được."

"Không thân nhiều?" Văn Mặc ung dung hỏi ngược lại cậu: "Ở chung một phòng ký túc, dùng chung một nhà tắm, còn đánh dấu tạm thời quá hai lần, rõ ràng đã biết mùi hương của nhau, còn chưa thân sao?"

Tô Chiêm: "...... "

Nói rất có lý lại càng không cách nào có thể phản bác lại được.

"Vì thế nên tôi mời cậu đến nhà tôi chơi vào cuối tuần này." Văn Mặc kết luận: "Nếu cậu hiểu đó là một sự giúp đỡ thì cũng có thể."

Tô Chiêm không quá đồng ý: "Trong nhà cậu có việc gì cần tôi giúp một tay?"

"Đương nhiên là có." Văn Mặc đặt đũa xuống, lịch sự lấy khăn giấy lau miệng: "Ví dụ, cuối tuần này ở nhà chỉ có một mình tôi, cha tôi muốn tôi dọn dẹp lại nhà cửa, nhưng tôi lại không thể làm một mình, vì thế nên tôi muốn có người giúp."

Tô Chiêm không nói gì: "Mấy người là đại thiếu gia nhà có tiền, khoongphair từ nhỏ đã có người hầu hạ chăm sóc sao, tại sao lại muốn tự mình dọn dẹp?"

Văn Mặc: "Tôi cho rằng cậu cso sự hiểu nhầm đối với đại thiếu gia như tôi. Từ nhỏ, nhà tôi không có người hầu, cha tôi rất chú trọng đến vấn đề riêng tư, không thích có người hầu quấy rối ông ấy với ba nhỏ trong không gian riêng. Hầu hết các công việc trong nhà đều được làm bằng máy móc và tự thân vận động nếu không biết sử dụng. Tung bình nửa năm họ mới gọi nhân viên làm theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa. Khi tôi ba tuổi đã bị cha tôi cưỡng chế làm việc nhà, nói là rèn luyện khả năng tự lập cho tôi."

Tô Chiêm không chút khách khí bật cười: "Không nghĩ tới cậu đã phải trải qua những ngày tháng như vậy."

"Đúng." Văn Mặc không một điểm dễ chịu thừa nhận mình chỉ là một osin không công khi ở nhà: "Lần này cha tôi với ba nhỏ ra ngoài tận hưởng tuần trăng mật, đã bàn giao cho tôi phải dọn dẹp xong, nếu chỉ có một mình tôi bắt tay ào làm sẽ rất khó khăn, muốn mời cậu đến giúp đỡ."

Ừm, kỳ thực thì việc đi hưởng tuần trăng mật vẫn chưa được quyết định, nhưng có điều hắn rất hiểu rõ Văn Sam Vũ, hắn là con trai của hai người, nếu như hắn mang Cố Sanh Nghiệp từ đoàn phim về, Văn Sam Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ muốn bắt cóc Cố Sanh Nghiệp, nếu không phải như vậy thì không phải là cha hắn Văn Sam Vũ mà hắn biết.

Về phần tại sao không có người hầu, việc này đều là bởi vì Cố Sanh Nghiệp.

Văn Sam Vũ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà được sinh ra, đối với việc có người hầu ông ấy đã thích ứng được từ rất sớm, ông hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi bọn họ dọn dẹp căn nhà. Nhưng Cố Sanh Nghiệp lại có xuất thân nghèo khó, không chịu đựng được cảm giác người hầu nhìn thấy việc riêng tư, đặc biệt là cả ngôi nhà này tràn đầy chiến tích của bọn họ, càng nghĩ đến thì lại càng không muốn thuê người hầu đến rồi.

Văn Sam Vũ vì Cố Sanh Nghiệp mà bỏ tật xấu được nuông chiều từ bé, tự thân vận động có được đủ cơm ăn áo mặc, mãi đến tận khi hắn được ba tuổi......

Đây là cuộc sống của hắn.

Nói nhiều rồi nhưng nhận lại chỉ là nước mắt. (Chắc là như vậy:))))

Bất quá lần này thật sự cũng không có gì phải dọn, vì cuối tuần trước hắn vừa mới thu dọn xong, nhiều nhất cũng chỉ là hơi bụi vì một tuần này chưa ai về, khẳng định dọn dẹp sẽ rất nhanh.

Cái gì mà quét dọn nhà cửa, chỉ là cái cớ, trọng điểm chỉnh là đem tiểu khả ái này lừa đến nhà hắn, để sống trong "Thế giới hai người."

Tô Chiêm nghe việc Văn Mặc nói, đúng là hắn cần giúp đỡ, nhưng lại luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ không nói ra được: "Có vẻ không hay lắm, dù sao cũng là nhà cậu, người lớn trong nhà cậu vẫn còn ở đó...... "

"Không có." Văn Mặc mặt không biến sắc phản bác: "Hai người họ đi hưởng tuần trăng mật, tuần này sẽ chưa trở về đâu."

Tô Chiêm lẩm bẩm nói nhỏ: "Tình cảm của hai người họ thật tốt."

Cậu rất ao ước, bởi vì cha mẹ cậu tình cảm không tốt. Hơn nữa hiện tại cũng không phải là không tốt mà vẫn đề là, mẹ của cậu, không phải là người sinh ra cậu.

Bởi vì beta không thể sinh ra được omega, chỉ có alpha với omega cũng nhau mới có thể sinh ra omega.

Trong ký ức của cậu, mẹ cậu beta Nhiếp Uyển Nhu rất lạnh nhạt với cậu, kể cả cha cậu Tô Bằng Sính alpha cũng đối sử với cậu rất lạnh nhạt, cho nên cậu rất ít cảm nhận được tình mẫu tử.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì không phải là do bản thân sinh ra, cho nên mới không yêu thương đi.

Văn Mặc thấy vẻ mặt Tô Chiêm lơ mơ, trầm mặc, hắn nói: "Đúng tình cảm của hai người họ rất tốt, vì thế nên tôi cảm thấy tôi chắc chắn là con ghẻ luôn. Giống như điện thoại di động."

Tô Chiêm nghe đến đó, không nhịn được cười: "Tôi không nghĩ tới luôn, nam thần cao lãnh của trường chúng ta, ở nhà lại chỉ là điện thoại di động."

"Ừ." Văn Mặc không chút xấu hổ thừa nhận: "Bất quá những món đồ tôi tính tiền điện thoại so với hai người họ tôi còn tiết kiệm hơn nhiều." (Đoạn này tôi không hiểu nổi chị em ạ:))) theo tôi nghĩ là kiểu cha của anh mặc lúc cần ảnh gọi ba nhỏ về để ổng âu yếm thì alo gọi nhờ vả xong đến lúc ba nhỏ về tới tay rồi thì lại đá anh mặc đi:)))

Tô Chiêm không nhịn được cười rộ lên.

Văn Mặc không thích nói chuyện phiếm, nhưng khi nói lại là người rất dễ trò chuyện, cũng sẽ tán ngẫu, có thể làm cho người ta cười đến vui vẻ.

"Vì thế nên, chủ nhật đến nhà tôi chơi." Văn Mặc cầm búa gõ xuống trong lòng: "Vừa vặn cậu cũng không về nhà, không phải sao?"

Mí mắt Tô Chiêm run rẩy, cậu không nghĩ tới Văn Mặc lại để ý đến việc này, đã nghĩ đến biện pháp cho cậu, này là...... có ý định đem cậu bán đi sao?

Trong lòng Tô Chiêm ngũ vị tạp trần, rất cảm động, không nghĩ tới kẻ thù cũ của cậu Văn Mặc lại vì cậu mà cân nhắc những chuyện này, nhưng chuyện này cũng không dễ chịu là bao khi cậu có cảm giác lại nợ ân tình của kẻ thù cũ.

"Để... để nói sau đi." Cậu ấp úng nói, sắc mặt có chút hồng.

Văn Mặc nhíu mày, không tiếp tục khuyên nữa.

Chỉ cần Tô Chiêm không nói cự tuyệt, thì chắc chắn 90% cậu sẽ đáp ứng.

Tô Chiêm cũng đã ăn xong, để đũa xuống chuẩn bị rời đi, Văn Mặc nói: "Chờ một chút."

Hăn đứng lên, chưa qua mấy phút hắn đã cầm hai chai nước khoáng chạy lại chỗ cậu.

Hắn chậm rì rì nói: "Tôi thấy mặt cậu rất đỏ, nếu cảm thấy nóng quá, thì đây cho cậu một chai nước."

Mặt Tô Chiêm không khống chế được ngày càng đỏ hơn, cậu có chút muốn xù lông, nhận lấy chai nước khoáng, hung dữ nói: "Không có, tôi đang rất tức cậu."

Văn Mặc cười như không nhìn cậu, thấy tô Chiêm đặc biệt không thích ứng được quay đầu đi trước.

**

Buổi chiều thư sáu, tâm tình Tô Chiêm phức tạp sắp xếp lại đồ đạc.

Lúc cậu đang sắp xếp lại, cậu thấy bình thuốc mà Tô Bằng Sính đưa cho cậu.

Bình thuốc này chính là thủ phạm làm cho cậu bị mắc chứng ỷ lại tin tức tố.

Hại cậu bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời hai lần, đến nay làm cậu luôn phải trốn tránh, không dám để cho Văn Mặc biết về chứng ỷ lại tin tức tố của cậu.

Lúc Văn Mặc về đến phòng, thấy Tô Chiêm không vui vẻ mà buồn rầu ngồi trên giường, rũ mắt nhìn vào một bình thuốc nhỏ vẻ mặt cậu rất khó coi.

Ánh hoàn hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gò má của Tô Chiêm, cả mặt thiếu niên là một màu vỏ quýt, có chút nhìn không rõ.

Trong lòng Văn Mặc đột nhiên trở nên căng thẳng, đi tới bên cạnh cậu cúi đầu liếc mắt nhìn bình thuốc cậu cầm trên tay, tùy ý hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"

Tô Chiêm giật mình vội vàng cất bình thuốc nhỏ đi, giải thích: "không có gì... tôi... tôi chuẩn bị đi rồi."

Cậu nói xong, đeo cặp sách lên lưng chuẩn bị ra khỏi phòng.

Văn Mặc kéo tay cậu lại, nhiệt độ bàn tay hắn nóng rực truyền qua lớp áo chạm đến cánh tay Tô Chiêm, Tô Chiêm cảm giác như bị bỏng, cậu không dễ chịu lắc lắc cánh tay: "Kéo... kéo tôi làm gì?"

"Cùng đi đi, cha tôi gọi tài xế đến đón tôi." Thưởng cho hắn vì hắn lừa được ba nhỏ Cố Sanh Nghiệp về nhà mà đặc biệt gọi tài xế cho con trai "tội nghiệp" để tiện việc đưa đón.

"Không cần." Tô Chiêm lắc đầu: "Tôi bắt taxi về là được."

Tuy rằng gia cảnh Tô Chiêm so với các bạn học khác cũng được, nhưng không đến mức có xe đến đưa đón, bình thường đều là chính cậu tự gọi taxi.

Văn Mặc trừng trừng nhìn cậu, hắn bỗng nhiên kéo cánh tay Tô Chiêm lại, đem đối cậu ôm vào trong lòng.

Bước chân Tô Chiêm lảo đảo, trực tiếp đụng vào ồng ngực Văn Mặc.

Văn Mặc cúi thấp đầu nhìn cậu, trong con ngươi đen láy của hắn chỉ phản chiếu ra bóng dáng của Tô Chiêm, từng chút một sát lại gần cậu hơn.

Tô Chiêm giật mình, khó chịu đẩy Văn Mặc ra: "Kéo tôi làm gì?"

Văn Mặc nhìn cậu trong chốc lát, buông cậu ra, chậm rì rì nói: "Ở chung với cậu hai ngày, giờ bỗng nhiên lại tách ra, tôi cảm giác sẽ rất nhớ cậu."

Tô Chiêm: "......"

Cậu cảm giác Văn Mặc lại bắt đầu cợt nhả với cậu.

Cậu đeo cặp sách, hừ nhẹ một tiếng: "Cùng là đàn ông con trai đã lớn cả rồi nhớ nhung gì nữa chứ."

"Ừm, không nói nhớ nhung." Văn Mặc nhe lời sửa lại, thanh âm lạnh lùng, nhưng lời nói của hắn lại rất trêu ngươi: "Tuyến thể của tôi rất thích tin tức tố của cậu, mấy ngày này thiếu nó, tôi cảm thấy rất bồn chồn."

Tô Chiêm:......!!!

Cái này con mẹ nó so với nhớ nhung còn quá đáng hơn nhiều, Tô Chiêm không chịu được, đỏ mặt ném ra một câu: "Bên trong đầu óc cậu còn có thể nghĩ ra mấy chuyện này à." nói xong liền chạy

Ừm, Tô Chiêm giống như không để ý quan hệ của cậu với Văn Mặc không phải là người yêu, Văn Mặc nhớ tin tức tố của cậu chuyện này có đúng hay không.

Tô chiêm chạy ra cổng trường, gọi một chiếc xe taxi, trên đường về nhà cuối cùng cậu cũng đã tỉnh táo lại.

Nhà của Tô Chiêm nằm ở trung tâm thành phố trong một tiêu khu xa hoa, ở vùng ngoại thành còn có một biệt thụ nhỏ, bình thường vì để thuận tiện cho Tô Bằng Sính đi làm, cho nên đa số đều ở lại tiểu khi trong trung tâm thành phố, Tô Chiêm ngồi xe phải đến một tiếng mới về đến nhà.

Cậu thanh toán tiền xe, đứng dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn với kiến trúc cao lớn, đột nhiên cậu cảm thấy rất xa lạ.

Cậu sinh sống ở căn nhà này mười mấy năm, chính cậu cũng không nhận ra.

Cậu hít một hơi thật sâu, sau nhiều lần làm tâm trí bình ổn cậu mới vào thăng máy lên lầu.

Cậu dùng chìa khóa mở cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, giống như không có bất kỳ ai.

Rõ ràng là cuối tháng chín trời không lạnh lắm, nhưng cậu cảm thấy đứng ở trong căn nhà này lại lạnh đến tận xương tủy.

Cậu không còn nhận ra nhà mình nữa rồi.

Nghe thấy tiếng cửa mở, mẹ của cậu Nhiếp Uyển Như đi ra từ phòng ngủ chính, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cậu nói: "Con về rồi, ta đi làm cơm."

Tướng mạo của Nhiếp Uyển thực ra vẫn còn rất được, ngũ quan cân đối, có loại đoan trang theo tháng năm lắng đọng xuống, nhưng vẻ mặt bà rất lạnh nhạt, nhìn Tô Chiêm giống như không hề có một chút tình cảm yêu thương nào dành cho đứa con trai này.

Giống như, con của chính mình chỉ là một người lạ.

Miệng Tô Chiêm đắng ngắt, cậu khó khăn gọi: "Mẹ."

Nhiếp Uyển Như hờ hững gật đầu: "Phòng của con đã được thu dọn lại rồi, vào trong nghỉ ngơi đi."

Nhiếp Uyển Như vẫn như vậy, khi cậu còn nhỏ đã rất ít khi nói chuyện với cậu, rất ít quan tâm đến cậu, giống như chỉ là một trách nghiệm của người làm mẹ, như một gông xiềng ràng buộc bà.

Tô chiêm đeo cặp sách vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của cậu từ trước đến giờ đều được lau dọn sạch sẽ, Nhiếp Uyển Như xưa nay đều xử lý những việc này một cách trôi chảy, có thể cậu cũng không đòi hỏi nhiều lắm, dù sao cậu với Nhiếp Uyển Như căn bản cũng không có cùng huyết thống.

Nhưng...... cậu cũng là người, cậu cũng muốn được cảm nhận tình yêu thương, cậu thậm chí đã từng nghĩ, dù cho chỉ là nuôi một con vật, nếu như nuôi tới tận mười mấy năm trời ắt hẳn cũng sẽ thích đi, cậu tự nhận cậu không kém cỏi, cậu là một thiếu niên ấm áp, nhưng Nhiếp Uyển Như giống như chưa từng yêu thích cậu.

Cậu nhắm mắt lại, thả cắp sách xuống, đi ra khỏi phòng, nhìn Nhiếp Uyển Như bận rộn trong bếp, cậu rũ mí mắt, thấp giọng nói: "Mẹ, con muốn dùng nhờ phòng vệ sinh của cha mẹ, bên phòng con nó có chút vấn đề."

Nhiếp Uyển Như cau mày, một lúc sau vẫn là nói: "Đi đi."

Tô Chiêm tới phòng ngủ chính vào phòng tắm, lấy ra đồ vật cậu đã sớm chuẩn bị, lấy mấy sợi tóc dài cho vào trong túi.

Tóc dụng bình thường đều dính liền với da đầu, có thể dùng để đi xét nghiệm DNA.

Cậu muốn biết, đến cuối cùng cậu có phải là máu mủ của Nhiếp Uyển Như với Tô Bằng Sính hay không.

Tô Bằng Sính rất nhanh đã về, thấy Tô Chiêm đang ở trong phòng mình, ông đi vào trách cứ cậu: "Tại sao vài tuần rồi mới về nhà một lần, con đã uống thuốc chưa?"

Yết hàu Tô Chiêm giật giật, cậu cảm thấy trong miệng mình đắng ngắt, trốn tránh trả lời: "Con luôn luôn nghe lời của cha."

Câu nói này đã ăn vào tai Tô Bằng Sính, Tô Bằng Sính thở phào nhẹ nhõm, bảo cậu ra ngoài ăn cơm.

Trên bàn cơm rất yên tĩnh, không có một người quan tâm xem những tuần qua Tô Chiêm đã sinh hoạt với học tập như thế nào, Tô Chiêm yên lặng ăn xong, đến nhà bếp rửa bát của mình cho sạch, sau đó cậu trở về phòng.

Cậu cảm thấy trong lòng cậu ngột ngạt đến lợi hại, cậu thật sự không muốn ngơ ngẩn ở trong căn nhà này thêm một khắc nào hết, hiện tại thậm chí cậu còn hoài niệm về lúc cậu ở cùng phòng với Văn Mặc.

Mặc dù là ký túc xá nhưng đã được Văn Mặc tu sửa trở nên đặc biệt thoải mái, hơn nữa bạn cùng phòng Văn Mặc này tuy rằng ngoài miệng luôn thích nói mấy câu cợt nhả, nhưng trên thực tế ngoại trừ cái mồm toàn phun ra từ không thích hợp Văn Mặc còn có nếp sống rất tốt, đồ đạc được đặt rất chỉnh tề, nếu để ý đến sẽ thấy căn phòng ngay ngắn rõ ràng, nếu như quên đi những lúc tên Văn Mặc luôn làm cậu đỏ mặt tức giận đến xù lông đi, thì kỳ thực làm bạn cùng phòng với Văn Mặc thật sự rất tốt.

So với người trong nhà cậu còn tốt hơn.

Cậu mang theo tâm tình buồn bực làm xong đống bài tập, nằm lên giường, cảm thấy ban đêm đặc biệt lạnh lẽo cùng cô đơn đến lạ thường, cậu lăn lộn qua lại không ngủ được, lấy điện thoại ra, cậu vào wechat lướt lại một lần xem xong liền đăng nhập vào nick kèn trumpet, vào trong nhóm của Văn Mặc xem qua.

Chuyện này không nhìn thì không biết, cậu vừa lướt xuống bên dưới nhìn thấy đám người này lại đang thương lượng một chuyện gì đó.

Sắp đến sinh nhật của Văn Mặc rồi.

Cuối tháng chín là sinh nhật của Văn Mặc, mới tính toán chưa được bao lâu, fan của Văn Mặc đã cùng nhau thương lượng xem tặng quà gì cho hắn.

Sinh nhật Văn Mặc......

Trong lòng Tô Chiêm yên lặng ghi nhớ lại, sau một hồi, mắc mớ gì cậu phải quan tâm.

Nhưng mà Văn Mặc cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, tuy rằng Văn Mặc nói là nhờ cậu đến giúp hắn làm việc nhà, nhưng cậu cũng không đáp ứng, cậu luôn có cảm giác giúp Văn MẶc làm việc nhà rất kỳ quái, loại hành vi này quá thân mật, vượt qua cả gianh giới bạn cùng phòng.

Nếu không thì, vẫn là nên tặng cho Văn Mặc một món quà sinh nhật đi.

Tô Chiêm nghĩ như vậy, sau khi lướt qua một đống tin nhắn, cậu theo vài người chơi vài hiệp để ăn gà*, sau đó mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

(ăn gà: để chỉ thuật ngữ trong game PUBG:> tớ không chơi game nên không biết nhiều lắm:>)

Sáng thứ bảy, cậu dậy sớm ăn sáng xong, không chịu được bầu không khí ngột ngạt trong nhà, cậu chủ động nói muốn ra ngoài đi dạo rồi rời đi.

Cậu ở trên đường lang thang không có mục đích, không biết bản thân muốn làm cái gì, cậu muốn mời bạn cùng lớp đi chơi game, cùng nhau đùa cợt nhưng phần lớn bạn học vẫn còn chưa rời giường, như cậu sáng sớm mười giờ ra khỏi cửa, đã là một học sinh rất chăm chỉ rồi.

Cậu vô cùng buồn chán, chợt nhớ tới chuyện mua quà sinh nhật cho Văn Mặc, cậu chi bản thân một lý do để đi dạo phố, đến trung tâm mua sắm.

Trong trung tâm mua sắm ở lầu một thường thường là các loại mỹ phẩm dưỡng da và nước hoa, Cậu đi ngang qua các quầy mỹ phẩm mặt không biến sắc, khi đi ngang qua quầy nước hoa, cậu bỗng nhiên dừng lại.

Cậu ngửi thấy được một mùi hương rất quen thuộc, rất giống với mùi tin tức tố của cậu.

Cậu cẩn thận ngửi, đi tới một quầy, trên biển có ghi một vài chữ tiếng anh: JO MALONE*

Cậu khó hiểu, hình như cậu đã từng nhìn thấy nhãn hiệu này ở đâu đó rồi, nhưng rõ ràng là cậu không hề có hứng thú với loại nước hoa mà con gái hay sử dụng này.

Nhân viên nhìn thấy một thiếu niên dung mạo tuấn tú đến gần, lập tức tươi cười chào hỏi: "Xin chào, xin hỏi là bạn đang muốn xem nước hoa sao, có phải là để mua tặng bạn gái không?"

Tô Chiêm mơ hồ "Ừm" một tiếng, cậu xem tới xem lui một hồi lâu mới tìm được một chai nước hoa, cậu lập tức đưa cho nhân viên cửa hàng: "Có phiền không nếu em ngửi thử ạ."

Nhân viên đưa cho cậu một tờ giấy thấm hương nước hoa, cậu cầm giấy lên ngửi thử, trong lòng cậu cả kinh.

Mùi hương này rất giống với mùi tin tức tố của cậu, điểm khác biệt duy nhất là mùi hương của nước hoa này là mùi trước khi dùng và sau khi dùng. (chắc vậy đó:)))

Cậu cúi đầu nhìn trên thân chai nước hoa, trên đó viết: WILD BLUEBELL COLOGNE* (xuất hiện ở chap bao nhiêu tôi cũng không nhớ nữa, vì tôi lướt lướt lại waaaaaaaa)

Cậu chợt nhớ đã nhìn thấy ở đâu, chính là ở trên trang cá nhân của Văn Mặc.

Lúc cậu vừa mới thêm bạn bè với Văn Mặc, cậu chỉ thấy trong trang của hắn toàn là hình ảnh chai nước hoa này, phía trên còn có chữ: yêu thích.

Hóa ra Văn Mặc đã biết mùi tin tức tố của cậu từ rất lâu.

Tô Chiêm đỏ mặt.

Alpha yêu thích tin tức tố của omega, nếu nói trắng ra thì đó chính là tình cảm thẳng thắn. (theo tôi nghĩ thì na ná giống tỏ tình ý:))

*JO MALONE: Jo Malone London là một thương hiệu nước hoa và nến thơm của Anh, được thành lập bởi Jo Malone vào năm 1990. Nó được sở hữu từ năm 1999 bởi Estée Lauder. Thương hiệu này được biết đến với nước hoa, nến, sản phẩm tắm và hương thơm phòng.



Editor: chap này dài thật sự luôn á mn:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play