“Trừng Trừng, việc học ở nước Mỹ của con ra sao rồi? Con học vượt suốt mà, bây giờ sắp tốt nghiệp chứ nhỉ?”

Thư Trừng gật đầu: “Vâng, năm sau tốt nghiệp.”

“Vậy con có ý định gì không?”

“Vẫn chưa suy nghĩ đến.” Thư Trừng không định kể việc bản thân là pháp y được FBI chiêu mộ riêng cho dì nghe. Tuy rằng dì biết được chuyên ngành đại học của cô, nhưng từ đầu dì đã không hy vọng cô làm việc về ngành pháp y. Vì trong mắt của dì, về mọi ngành nghề phải tiếp xúc với phần tử phạm tội sẽ luôn tồn tại một sự nguy hiểm nào đó.

Dì nhìn cô: “Vậy sau khi tốt nghiệp, con đi làm ở công ty của An Kha nhé? Con làm ở chỗ nó, có nó trông nom con thì dì cũng an tâm.”

An Kha là anh họ của Thư Trừng. Thư Trừng hiểu được ý của dì, mình là người con duy nhất của người chị ruột đã mất của dì, đương nhiên dì phải chăm sóc nhiều hơn: “Sao cũng được.”

Dì nhẹ nhàng trả lời: “Vậy được, đợi sau khi con tốt nghiệp thì An Kha sẽ sắp xếp công việc cho con.”

Sau khi ăn xong cơm trưa, Thư Trừng nói dối với dì rằng cô đi mua mấy quyển sách, bước ra đến của thì trực tiếp bắt taxi đến thẳng tòa số năm núi Thanh Vân.

Xe taxi xuyên vượt ở trung tâm thành phố một hồi, đường càng đi càng hoang vắng, những tòa nhà cao ốc ở bên cạnh con đường cũng dần dần bị thay thế bằng những cây gỗ, cỏ dại thẳng đứng, chắc rằng cô đã đến khu ngoại ô.

Chiếc xe taxi đó chạy trên con đường bóng râm một hồi, sau đó đi lên con dốc gập ghềnh, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà với phong cách cổ đại, Thư Trừng trả tiền và bước xuống xe.

Tòa nhà trước mắt chia làm ba tầng, nhìn vào thì tầng một là một khu vườn lớn, sân sau là tòa nhà chính, tầng hai là một cái gác lửng, tầng ba là một cái đình độc lập, trung tâm cái đình có một bộ bàn ghế đá cẩm thạch, toàn bộ tòa nhà này đều bộc lộ một phong cách cổ xưa nồng đậm.

Trong lòng Thư Trừng cảm thấy kỳ lạ, thời buổi này ai giàu có đều sẽ ở các kiểu biệt thự kiểu Âu, nhưng bây giờ vẫn còn có người ở trong những tòa kiến trúc với phong cách cổ xưa như vậy.

Khi đứng trước tòa nhà cổ xưa, giản dị, cũ kỹ đó, Thư Trừng cứ cảm giác như cô đã xuyên không. Cánh cổng màu đỏ được mở một nửa đó đã bị loang lổ, phía trên cánh cổng lại có một tấm biển của màu đen khá là mới, trên tấm biển đó ghi: Hội Thám Tử Phàm Thạc, năm chữ màu vàng kim. Trên cánh cổng lớn có hai cái tay cầm kéo cửa đầu hổ đầy rỉ sét, bức tường trắng của vườn cũng dính một lớp ố đen.

Bên trong khu vườn lớn của tòa nhà có một cây tử đằng to mọc sát bên tường, dưới cây có một chiếc xe cảnh sát đậu đó. Thư Trừng vừa mới bước qua cục gờ cửa đá rất cao đó thì nhìn thấy có hai ông cảnh sát bước ra từ cánh cửa khép hờ ở cuối khu vườn, một người khoảng bốn mươi mấy tuổi và một người khoảng hai mươi tuổi đầu. Hai người vừa bước ra thì cánh cửa đó bị khóa lại từ bên trong.

Người cảnh sát trẻ tuổi đó nói: “Trần đội, người này là ai thế? Có giám cảnh bậc nhất không làm, cứ phải giữ lại ở nơi quỷ như vậy.”

Người cảnh sát lớn tuổi hơn lắc đầu: “Đừng nhắc nữa, cháu thấy nó ở trong một nơi kỳ như vậy, thì cũng nên biết được nó là một người kỳ lạ.”

Khi hai cảnh sát đó bước ra cũng nhìn thấy được Thư Trừng đang bước về hướng sảnh chính, ba người nhìn nhau một cái và không nói gì thêm, đường ai nấy đi.

Và lúc này, ở trong một căn phòng nào đó ở tầng hai của tòa nhà. Quý Phàm Thạc mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng, hai bên mép của cổ áo có đính hai viên đinh tán màu vàng kim, phía dưới hai viên đinh tán là hai cái cúc áo được mở ra đúng chỗ, bầu ngực cường tráng thoắt ẩn thoắt hiện; nửa người dưới của anh được mặc một cái quần tây vừa vặn, hai tay của anh để trong túi quần, cặp lông mày lưỡi mác dày đặc hơi nhướng lên, ánh mắt vừa sâu lắng vừa sắc bén đang hướng thẳng những tấm hình đầy máu me ở trên tường.

Ánh nắng đúng ngọ xuyên qua khung cửa sổ hình chữ thập, chiếu rọi lên trên tấm thân cao ráo mà cường tráng của anh, cả người anh đều mang sự thanh lịch và khí chất anh tuấn không thể che giấu được.

“Rè… rè…” Trong lúc suy nghĩ, điện thoại bị anh chỉnh thành chế độ rung ở trên chiếc bàn gỗ đỏ rung lên. Anh cầm điện thoại lên nghe máy: “Chuyện gì?”

Bên kia điện thoại vang lên một giọng nam nói: “Tôi tặng cho cậu một phần quà.” Giọng nói vừa dứt, Quý Phàm Thạc nghe thấy tiếng gõ cửa ở dưới lầu.

Người ở bên kia điện thoại cũng nghe được tiếng động: “Xem ra là phần quà đến rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play