Rất nhanh sau đó, tiếp viên hàng không do người nào đó gọi đã đến, nhưng tiếp viên hàng không không phải là bác sĩ, việc cô ta có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để cho bệnh nhân ngồi lại một cách thoải mái nhất. Sau đó máy bay truyền đến âm thanh cầu cứu khẩn cấp: “Trên máy bay có hành khách đang cần cấp cứu khẩn cấp, cho hỏi trong hành khách cho bác sĩ hay không?” Âm thanh cầu cứu khẩn cấp vang lên ba lần, nhưng trên chiếc máy bay này ngoại trừ tiếng nghị luận không có một người nào đứng ra cả.

Mắt thấy cô giáo của mình rơi vào trạng thái hôn mê, học sinh nữ đó sốt ruột và rơm rớm nước mắt: “Cầu xin mọi người đấy, cứu, ai đó có thể cứu giúp cô tôi với, cầu xin mọi người…”

“Vác cô ta xuống dưới đất.” Đột nhiên, một giọng nữ lạnh nhạt truyền đến từ đầu học sinh nữ đó.

Trong chớp mắt, tất cả ánh mắt trên máy bay đều chuyển từ người cô giáo với học sinh nữ đó sang giọng nữ vừa mới cất lên.

Học sinh nữ đó ngẩng đầu nhìn người con gái vừa nói chuyện lúc nãy, cô có một mái tóc ngang vai và cái mái thưa mỏng ngang bằng, nhìn không lớn tuổi, trong tay của cô là một cái túi xách màu đen không phù hợp với độ tuổi của cô tý nào.

“Cô… cô là bác sĩ?” Học sinh nữ đó có chút nghi ngờ. Vẻ mặt của Thư Trừng nhìn như một cô gái tuổi mười bảy mười tám, nhưng sự điêu luyện và sự bình tĩnh bộc lộ ra từ trong đôi mắt to tròn của cô lại không phù hợp với độ tuổi mười bảy mười tám.

“Tôi là tiến sĩ pháp y của trường đại học PSU.”

Lời này vừa thốt ra, trong lòng của mọi người ở đó đều hít một hơi lạnh, cô gái trẻ tuổi như vậy đã là tiến sĩ ngành pháp y.

Lúc vừa vào làm việc ở FBI, Thư Trừng thường xuyên bắt gặp những chuyện nghi ngờ về năng lực của mình. Cô không biết cách nói chuyện, cũng không muốn giải thích những lời phiền phức nên đã cứ cao ngạo mà trả lời: ”Tôi là tiến sĩ pháp y của trường đại học PSU”; ”Tôi là học sinh của Jennifer Watts”. Sau đó cô được mời làm pháp y được FBI chiêu mộ riêng, có tấm thẻ nhân viên, và có thể một mình ra vào hiện trường vụ án thì mới đỡ đi không ít chuyện phiền phức.

Thư Trừng nhìn lướt người cô giáo tóc vàng càng lúc càng yếu ớt đó: “Còn không tiến hành cấp cứu thì cô ta sẽ đột quỵ.”

Học sinh nữ đó lập tức đứng dậy, hai người đàn ông trẻ tuổi ngồi bên cạnh cũng lập tức rời khỏi chỗ ngồi, giúp đỡ vác cô giáo đó xuống đất.

Học sinh nữ với hai chị tiếp viên hàng không thì giữ lại bên phía đầu của cô giáo, Thư Trừng ngồi xổm bên cạnh cô giáo.

Thư Trừng nhìn một trong những chị tiếp viên hàng không: “Biết làm CPR không?”

(CPR: hồi sức tim phổi, là tổ hợp các thao tác cấp cứu bao gồm ấn lồng ngực và hô hấp nhân tạo với mục đích đẩy lượng máu giàu oxy tới não, đưa bệnh nhân thoát khỏi tình trạng nguy kịch)

Chị tiếp viên hàng không đó hiểu ý, chị quỳ gối của hai chân xuống đất, một tay đỡ sau gáy của cô giáo nâng lên, một tay khác chậm rãi đẩy hàm của cô giáo về cùng một phía. Một chị tiếp viên hàng không khác cũng phối hợp ăn ý và bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô giáo.

Thư Trừng lật xem mắt của cô giáo, con ngươi của cô giáo đã dần dần lan rộng. Cô nhanh chóng mở túi xách ra và lấy một loạt các dụng cụ phẫu thuật phơi bày trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người đều thấy quái dị, trên máy bay này không thể đem theo một cây kim nào, tại sao một cô con gái trẻ tuổi như vậy lại có thể đem theo một túi xách dao cụ phẫu thuật.

Nhưng rất nhanh sau đó, cảm nhận quái dị trong lòng mọi người đều bị tay nghề điêu luyện của cô thu hút và làm lơ đi. Tất cả mọi người nhìn cô chằm chằm, cứ muốn xem thử cô gái trẻ tuổi này sẽ có bản lĩnh gì.

Thư Trừng lấy một hộp thủy tinh trong suốt lớn bằng lòng bàn tay từ trong vali ra, từ trong hộp đó lấy ra một cặp bao tay cao su với hoa văn đặc biệt. Sau khi cô đeo bao tay vào, cô lại lấy ra một cuộn vải nhung màu đen, mở cuộn vải nhung ra, bên trong cuộn vải nhung đó là mấy chục cây kim châm.

Thư Trừng nhanh chóng rút một cây kim châm ra, đâm vào huyệt nhân trung của cô giáo một cách chuẩn xác nhất, cây thứ hai đâm vào huyệt lao công ở lòng bàn tay, sau đó cô cởi đi đôi giày sandals thủy tinh của cô giáo ra và đâm tiếp cây thứ ba thứ tư ở huyệt sung tuyền của hai bên lòng bàn chân. Cuối cùng, cô đưa tay vào trong miệng của cô giáo móc đồ nôn mửa bị kẹt trong họng cô ra.

Chỉ là việc trong tích tắc, sắc mặt của cô giáo đã dần tốt hơn, khuôn mặt trắng bệt đó đã có lại chút màu máu.

Thư Trừng cầm lấy đá lạnh mà chị tiếp viên hàng không đã chuẩn bị sẵn trước đặt lên trên trán của cô giáo, sau đó cô cởi bao tay ra và dọn dẹp lại kim, đóng lại túi xách và đứng dậy, giọng nói không có thăng trầm vang lên: “Tìm một sân bay gần nhất hạ cánh cấp bách, đưa cô ta đi bệnh viện.”

Trên mặt của những người vây xem đều kinh ngạc và vui mừng hơn hẳn, tất cả những ánh mắt nghi ngờ đối với cô trước đó đều trở thành sự kinh ngạc và tán thưởng.

Nhưng Thư Trừng lại như không nhìn thấy ánh mắt đó, cô điềm nhiên cầm túi xách tay đặt lên trên ghế, sau đó quay người bước thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhắc đến thuật châm cứu của Thư Trừng, đó là những thứ không có trong giáo trình của ngành pháp y, kỹ năng đặc thù về trung y này là do ân sư Jennifer Watts dạy cho cô. Dù cho bây giờ Jennifer Watts là người đứng đầu của bộ pháp y FBI, nhưng con đường bà ta trở thành pháp y không được may mắn như Thư Trừng. Trước khi Jennifer Watts trở thành pháp y, bà ta đã từng thực tập trong một bệnh viện địa phương, và theo một người bác sĩ người gốc Hoa quốc tịch Mỹ học tập thuật châm cứu. Do đó, khi cô trở thành đệ tử của Jennifer Watts, bà ta đã thản nhiên truyền đạt lại tinh túy kỹ thuật Trung Quốc cho người con gái Trung Hoa này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play