Ở một phòng điều tra khác, Hồ Bân Quốc đang tỏ ra vẻ mặt đau thương, ánh mắt ưu sầu thảm thiết khác xa với Hứa Tuấn lúc ban nãy. Khi ông ấy nhìn thấy Quý Phàm Thạc, ông ấy đã kích động nói: “Đồng chí, cậu cảnh sát, cậu nhất định phải giúp tôi bắt được hung thủ đã giết chết Tiểu Linh, cậu nhất định phải bắt được hung thủ.”
Quý Phàm Thạc trả lời một cách khuôn khổ với vẻ mặt không biểu cảm: “Không cần ông nhắc nhở nhiều, vốn dĩ bắt được người phạm tội là trách nhiệm của cảnh sát.”
Anh chậm rãi bước đến trước bàn và ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Hồ Bân Quốc: “Ông với Dương Linh có quan hệ gì?”
Sắc mặt của Hồ Bân Quốc trở nên khó chịu hơn một chút, ông ấy đưa mắt xuống dưới mặt bàn, suy nghĩ một hồi thì nói: “Tiểu Linh là con gái nuôi của tôi.”
Quý Phàm Thạc nhướng mày nhìn ông ấy: “Thật sự là như vậy chứ?”
Hồ Bân Quốc giương mắt nhìn Quý Phàm Thạc, trong tích tắc, ông ấy đã bị đôi mắt đen ngầu mà sâu sắc của anh dọa cho phải nhìn xuống dưới bàn trở lại, dường như đôi mắt đó có thể nhìn thấu được những chuyện giấu kín trong lòng của ông ấy.
Quý Phàm Thạc chậm rãi nói: “Hồ Tổng không nói thì tôi cũng biết, Dương Linh là người tình của ông chứ nhỉ. Nhưng đối với gia đình ông mà nói, cô ấy là kẻ thứ ba.”
Hồ Bân Quốc cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt của Quý Phàm Thạc, chỉ ấp a ấp úng mà gật đầu: “Đúng, cậu nói không sai.”
“Hai người bắt đầu mối quan hệ này từ lúc nào?”
Hồ Bân Quốc biết được mình không thể che giấu gì nữa, cho nên lần này ông ấy thành thực trả lời: “Chắc được nửa năm hơn rồi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Linh thì tôi đã thích em ấy, để giữ em ấy ở bên tôi, cứ mỗi tháng tôi đều cho cô ấy một trăm nghìn nhân dân tệ, tôi biết em ấy không có tình cảm với tôi, em ấy chỉ ở bên cạnh tôi vì tiền của tôi mà thôi. Nhưng tôi đồng ý như thế, chỉ cần có thể giữ được em ấy ở bên cạnh tôi thôi thì đã đủ rồi.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Vậy ông có biết ngoài ông ra, cô ấy còn có quan hệ thân mật với người đàn ông khác không?”
Hồ Bân Quốc điềm nhiên lắc đầu: “Tiểu Linh không thích tôi hỏi thăm chuyện riêng tư của em ấy, cho nên tôi cũng chưa từng hỏi.”
“Vậy cô ấy dạo này có đắc tội ai không?”
“Tôi không biết.”
Sau khi bước ra từ phòng thẩm vấn Hồ Bân Quốc, Quý Phàm Thạc nói với Trần Hàn một lời khá giống với trước đó: “Tôi đã hỏi xong những thứ tôi cần hỏi, chú thả ông ấy đi đi.”
Trần Hàn dùng ánh mắt ra dấu hiệu cảnh sát nhỏ bên cạnh mình, bản thân chú ấy thì cùng đi về hướng viện kiểm nghiệm tử thi với Quý Phàm Thạc.
“Phàm Thạc, lần này có phát hiện gì không?”
Quý Phàm Thạc trả lời ngoài lề: “Đến nơi của Thư Trừng trước đi, xem thử cô ấy có thu hoạch gì mới không.”
Viện kiểm nghiệm tử thi ở sâu bên trong bộ công an, đó là một tòa tổng hợp ở ngay phía sau tòa nhà hình trinh, viện kiểm nghiệm thi thể ở tầng B1 của tòa tổng hợp.
Khi Quý Phàm Thạc với Trần Hàn đi đến ngoài cửa viện kiểm nghiệm thi thể thì vừa đúng bắt gặp Thư Trừng bước từ bên trong ra.
Trần Hàn có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy, xong rồi à?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Thư Trừng nhìn chú ấy một cái, quay sang nói với Quý Phàm Thạc: “Anh biết cái xác đó không cần phải kiểm nghiệm lần hai, anh cố tình sai tôi đi nơi khác, ngoại trừ nguyên nhân của Hứa Tuấn, có phải là anh còn nghi ngờ gì khác không?”
Quý Phàm Thạc ngây người ra, cô lại đoán được tiếng lòng của anh. Anh mỉm cười: “Có kết quả gì khác không?”
Thư Trừng nói với sắc mặt bình lặng: “Không phải là anh đã biết sẵn đáp án rồi sao?”
Ánh mắt của Trần Hàn không ngừng xoay chuyển giữa hai người, cuộc đối thoại cứ đẩy qua đẩy lại như thái cực này khiến cho chú ấy nghe mà cảm thấy choáng váng.
“Đợi đã đợi đã, Phàm Thạc, Tiểu Thư pháp y, rốt cuộc hai người đang nói gì vậy? Có phải là kiểm nghiệm thi thể có manh mối gì mới không?”
“Không có.” Quý Phàm Thạc cười trả lời.
Trần Hàn lại càng giống hòa thượng Trượng Nhị bỡ ngỡ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Không có manh mối gì mới mà cháu lại cười vui như vậy để làm gì?”
(hòa thượng Trượng Nhị: nguyên gốc là tiểu hòa thượng không thể sờ được sau gáy của con bức tượng cao một trượng hai thước (tầm khoảng hai mét mười lăm đến hai mét hai mươi lăm xăng-ti-mét). Ý chỉ không hiểu rõ vụ việc gì đang xảy ra, không hiểu được người khác đang nói gì.)
“Đi thôi, đến phòng làm việc của rồi chú nói tiếp.”
Ba người rời khỏi viện kiểm nghiệm tử thi đi đến tòa hình trinh, cả ba người đều không hẹn mà gặp, đồng loạt nhìn về chiếc xe Benz S500 đậu trước bãi giữ xe và người đang đứng ở bên cạnh chiếc xe đấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT