Trong lúc đám người đang bàn tán xôn xao thì thấy được tấm thân nhỏ bé của Thư Trừng bước về hướng thi thể với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô ta là ai vậy? Gan dạ quá, xác chết cũng dám đụng.”
“Cô ta hình như là người mà Long tổng dẫn đến nhỉ. Không biết đó là ai nữa, nhưng mà can đảm thật.”
Nhìn thấy khung cảnh này, Hứa Tuấn lại ngây cả người ra. Tuy rằng cậu ta biết được chuyên ngành của Thư Trừng ở trường đại học là pháp y học, nhưng cậu ta vẫn có chút không yên tâm. Cậu ta đến gấn An Kha và nói nhỏ: “Em Trừng đang làm gì đấy? Không có vấn đề gì chứ.”
Đây là lần đầu tiên An Kha tận mắt chứng kiến Thư Trừng kiểm tra thi thể, vẻ mặt bình tĩnh yên lặng đó khiến cho cậu không nhịn được mà thầm khâm phục. Cậu không nỡ rời mắt: “Trừng Trừng là pháp y chiêu mộ riêng của FBI, cậu nghĩ sẽ có vấn đề gì?”
Hứa Tuấn bị trấn động thật rồi, trẻ tuổi như vậy đã làm việc ở FBI nổi tiếng khắp thế giới. Ánh mắt của cậu ta mãi nhìn chằm chằm bóng lưng ốm nhỏ ở phía trước thi thể không rời mắt.
Thư Trừng ấn nhẹ lên vết thương trên cổ của xác nữ đó, có một lượng máu nhỏ nhỏ giọt ra từ vết thương. Ngón tay của cô tiếp tục chuyển sang vết thương trên mặt trái của xác nữ, khẽ lật vết thương lên đã có thể nhìn thấy được hàm răng bên trong khoang miệng. Ánh mắt của cô lại chuyển sang vết thương bên mặt phải, đều là bị vật sắc bén đâm xuyên da thịt đến thẳng khoang miệng. Thư Trừng nhìn qua nhìn lại ba vết thương đó, một hồi lại đưa ngón tay vào vết thương trên mặt của xác nữ, một hồi lại đứa ngón tay vào vết thương trên cổ của xác nữ, sau đó lại cau mày suy nghĩ gì đó.
Lúc cảnh sát đến biệt thự thì liền nhìn thấy Thư Trừng đang ngồi xổm bên cạnh thi thể.
Người phụ trách vụ án này là đội trưởng đại đội hình trinh của cục công an thành phố - Trần Hàn, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Trần Hàn tìm đến chủ nhân của căn biệt thự này - Hứa Tuấn, trực tiếp hỏi: “Người bên cạnh thi thể là ai? Sao các cậu có thể để cho người khác tùy tiện chạm vào thi thể?”
“Cô ta là...”
“Cô ta là bạn của tôi, là một pháp y.”
Hứa Tuấn vừa muốn lên tiếng, trong đám người đã có một giọng nói trầm vững mạnh mẽ truyền đến.
Ánh mắt của đám người chuyển sang hướng giọng nói vang lên, một người đàn ông ăn mặc bình thường nhưng lại không mất phong độ đang bước về hướng hiện trường vụ án. An Kha đặc biệt để ý nhìn ngắm người đàn ông này, đôi mày anh khí, đôi mắt to, mũi cao ngất, đôi tay anh để trong túi quần, trong sự tùy ý lại có tư thế anh dũng, mạnh mẽ hơn người. Suốt đoạn đường anh đi, mọi người tự giác nhường đường.
Trần Hàn nhìn thấy người đến: “Thì ra là bạn của Phàm Thạc, vậy chắc thực lực không tầm thường nhỉ.”
Quý Phàm Thạc đưa mắt nhìn sang người bên cạnh thi thể, khẽ xoay mặt qua: “Chú Trần, tôi với chú cứ đợi xem thôi.”
Quý Phàm Thạc nhìn thôi đã nhận ra được người ở bên cạnh thi thể, là vì tấm lưng cô rời đi hôm qua là cô độc cao ngạo, yên lặng, người lạ cấm gần. Lúc này, tấm lưng trước mắt cũng giống hệt như vậy. Cô của hôm nay bới tóc ngắn lên với một cái nơ bướm màu xanh đậm ở sau gáy, phần cổ vai thon dài không có tâm điểm gì. Cô mặc một cái đầm dạ hội ngắn màu tím mang cảm giác dịu hiền, lộ ra đôi chân thon dài, trên chân là một đôi giày gót thấp màu nhạt, những món này càng thêm cho cô một chút đẹp như không giả tạo.
Khóe môi của Quý Phàm Thạc khẽ nhướng lên một cái, kéo dây chặn cảnh báo ra và bước về hướng Thư Trừng.
“Sao? Có thu hoạch gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT