Từ sau hôm Hà Tri Túc cùng Hách Giai Nhạc rời đi, quan hệ của anh cùng Lý Thường Nhạc đã có sự thay đổi rõ rệt. Đương nhiên, đó cũng là điều anh mong muốn chỉ tiếc là anh lại chẳng mấy vui vẻ.
Lý Thường Nhạc sẽ không còn ở lại đợi anh ăn trưa, họ cũng sẽ không cùng nhau đi xe đạp tới trường nữa. Ngoại trừ lúc giúp cô học phụ đạo ra thì hai người không nói gì nhiều.
Ngày hôm đó, Thương Nhạc đã sớm làm xong bài tập. Ngồi đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của anh, Thường Nhạc liền cảm thấy trận này có chút khó đánh nhưng cũng không vì vậy mà rút lui.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Bộ dạng Thường Nhạc có chút tức giận mà nói. Cô nghĩ rằng nếu đối phó với Hà Tri Túc mà mềm không được thì phải cứng rắn lên.
Hà Tri Túc không để ý tới biểu cảm kia, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Thường Nhạc lập tức có phần chột dạ.
Cô lại một lần nữa lấy hết can đảm mà nói: "Tối mai tôi muốn tham gia tiệc sinh nhật của Ngụy Vi, vậy nên không thể cùng cậu học bổ túc."
"Ừ." Anh cuối cùng cũng trả lời cô, rồi lại giống như không có chuyện gì, tiếp tục làm bài.
Thường Nhạc thầm nghĩ, không nên để cậu ấy tức giận. Nếu khiến cậu ấy giận dỗi sau này không phải chính cô sẽ thiệt hay sao?
"Nghe nói Hách Giai Nhạc cũng sẽ tham gia bữa tiệc, nếu cậu nhận lời mời thì có thể gặp cô ấy." Nếu cô nói Hách Giai Nhạc cũng tham gia thì nhất định anh sẽ tới. Nếu anh cùng đi thì cô sẽ không phải khó xử nữa.
Hà Tri Túc dừng bút, rõ ràng muốn giải thích với cô chuyện này. Nhưng để cô hiểu lầm cũng tốt, làm vậy sẽ khiến cô sớm hết thích mình. Như vậy chẳng phải anh sẽ nhanh chóng được giải thoát hay sao?
"Được."
Thấy anh đáp ứng, Thường Nhạc cũng yên lòng.
"Tôi đã làm xong đề, từ mới cũng đã học thuộc." Thường Nhạc thành thật báo cáo tiến độ.
Hà Tri Túc cầm lấy tờ đề mà cô vừa làm xong, tìm bút đỏ sau đó bắt đầu đối chiếu với đáp án. Qua vài phút, Thường Nhạc thấy anh đánh dấu hầu hết là câu đúng.
"Hôm nay làm rất tốt, hoàn toàn chính xác."
"Thật sao~" Thường Nhạc cầm lấy vở của chính mình, hết sức cao hứng mà hôm lên nó.
Cũng không thể hiểu nổi tại sao, người kia gặp phải tình huống khiến bản thân cao hứng cũng sẽ bày ra bộ mặt thờ ơ, lạnh nhạt. Hơn nữa, đôi mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô khiên cô cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng lại chẳng thể làm gì.
Đáng sợ nhất là, cô đối mặt với gương mặt lạnh lùng kia thì nội tâm lại không ngừng rung động... Thật sự không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ cô lại thích dáng vẻ lạnh nhạt của bọn con trai??
"Cái kia..." Cô muốn nói với anh rằng: Cô đã làm xong bài tập rồi nên anh cũng có thể về nhà. Nhưng nói thẳng như vậy thì không hay nên cô đành khéo léo mà nói: "Tôi đi tắm rửa trước đây." Nói xong liền cầm quần áo ngủ chạy ra ngoài.
Cô đóng chặt cửa phòng tắm cô mới nghĩ đến việc đây rõ ràng là nhà của cô, tại sao cô phải chạy trốn cơ chứ. Nếu phải chạy thì cũng nên là anh, phải đi cũng vẫn là anh!
Lại tính toán một hồi, vẫn nên để anh ngồi thêm một lúc rồi để anh tự ra về. Dù vậy nhưng có chết cô cũng không dám thừa nhận là cô sợ sau khi "Đuổi" Hà Tri Túc về sẽ liền bị mẹ giáo huấn.
"Mình yêu tắm bởi mình có một làn da đẹp~" Cô vừa xoa bọt xà phòng vừa hát.
Ở trong cái nhà này, không một ai yêu âm nhạc cả, thế nên nếu cô mà hát trước mặt bố mẹ thì họ sẽ xem cô như người kì quái. Chỉ có hát trong nhà tắm mới không làm ảnh hưởng đến bố mẹ.
Cũng vì như vậy nên cô đã xếp việc ca hát vào lúc tắm, vẫn tắm rửa và vẫn có thể hát.
Cô sấy khô tóc xong, thay một bộ áo mới, tâm tình vô cùng tốt trở về phòng. Vừa đẩy cửa vào thì phát hiện Hà Tri Túc vẫn chưa rời đi. Điều này khiến cô cảm thấy rất lúng túng. Mỗi lần cô tắm xong đều muốn đi ngủ liền nhưng anh đang ngồi ở đó thì cô ngủ kiểu gì đây?
Cô rất hoài nghi, có phải Hà Tri Túc không nghe thấy lời cô nói hay không, bởi mỗi khi anh tập trung giải đề thì đều không để ý tới chuyện khác.
Cô thập phần kiên nhẫn đi tới trước mặt anh xem tiến độ giải đề.
Thực tế là cô vừa lại gần anh đã phát hiện, cô vừa tắm xong nên mùi hương sữa tắm còn lưu lại trong không khí hết sức dễ chịu.
Suy nghĩ của anh lập tức rối loạn không thể tập trung nữa. Anh cảm thấy hơi khó hiểu, mới như vậy mà đã cảm thấy rung động.
"Cậu làm xong đề chưa?" Thường Nhạc nhỏ giọng hỏi, nếu anh nghe thấy thì tốt còn không thì thôi vậy.
"Chưa."
Thường Nhạc thấy anh trả lời, giật mình ngã ngồi lên người anh, cơ thể anh không biết làm bằng gì mà cứng đến như vậy. Mũi cô vừa đập phải rất đau đớn.
Cô che mũi lại, nước mặt tự dưng cứ thế chảy ra mặc dù cô không muốn khóc.
Hà Tri Túc thấy cô khóc, nhất thời không biết làm gì. Sau đó liền kéo cô trực tiếp ôm vào lòng.
Thường Nhạc vì hành động kia mà quên cả việc che mũi, mắt cứ thế mở to nhìn anh tựa hồ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trời đất như quay cuồng, cô đang ở trong lồng ngực của anh!
Hà Tri Túc cũng không hiểu, rõ ràng anh chỉ muốn kéo cô lại gần để xem vết đau, ai ngờ lại biến thành như vậy.
Tư thế của bọn cô bây giờ là Hà Tri Túc ngồi trên ghế còn Thường Nhạc ngồi trên đùi anh. Cánh tay phải của anh ôm trọn phần hông của cô còn tay trái không biết đặt đâu cho đúng nên đành để qua chỗ khác.
"Hai con học thế nào rồi?" Mẹ An Hân vừa bưng đĩa hoa quả vào liền nhìn thấy cảnh tượng này rồi cười nói: "Mẹ lớn tuổi rồi nên đi nhầm phòng, các con cứ tiếp tục đi." Nói xong bà liền đóng cửa lại rồi cầm đĩa hoa quả trở về phòng của mình. Bà cực kì hưng phấn mà kể lại chuyện vừa nãy cho chồng mình.
"Ông đoán xem lúc nãy tôi vừa nhìn thấy điều gì?"
Lý Hướng Tiền đang xem lịch dạy học hàng tuần nên không để ý tới lời An Hân nói cho lắm.
"Ông nghe tôi nói này." Mặt An Hân có chút đỏ.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Ông giả vờ bình tĩnh xem lịch dạy học rồi quay sang hỏi.
"Chuyện là..."
Lý Hướng Tiền không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm tình của mình, lúc này ông chỉ muốn hỏi vợ mình rằng bà đã đề dao gọt hoa quả ở đâu.
"Tôi đi ra ngoài xem." Lý Hướng Tiền chỉ cảm thấy con gái mình nhất định không phải người như vậy... Nhất định là do Hà Tri Túc bắt nạt.
"Này, ông đừng đi." An Hân cười rồi nhìn ông nói."
"Chẳng lẽ cứ để tiểu tử kia bắt nạt Thường Nhạc ư?" Lý Hướng Tiền không thể hiểu nổi vợ mình đang nghĩ cái gì.
An Hân cảm thấy chồng bà đúng là không hiểu phong tình.
"Hai đứa nhỏ đang yêu đương, ông đi xem làm cái gì?"
"Yêu đương sao?" Lý Hướng Tiền ngẩn ngơ.
"Đúng thế, vậy nên tôi không cho phép ông phá đám hai đứa hẹn hò. Tuổi trẻ của chúng nó thật đẹp, chẳng giống chúng ta." An Hân không khỏi cảm thấy ghen tị với con gái của mình.
****
"Mũi của cậu sao rồi?" Anh hỏi.
Bầu không khí giữa hai người sau sự việc bước rồi liền có phần xấu hổ, thậm chí bọn họ còn càng không rõ về tình cảm của mình dành cho đối phương.
Thường Nhạc vẫn ngồi trên đùi của anh không nhúc nhích nhưng nội tâm của cô thì lại đang rối loạn.
"Vai của cậu...không sao chứ?" Thường Nhạc không biết tại sao cô lại hỏi về chuyện ngốc nghếch kia, mũi va vào vai khác gì lấy trứng chọi đá.
Anh không đáp lại câu hỏi của cô bởi toàn bộ sự chú ý của anh đều rơi vào chiếc mũi bị đụng phải đang đỏ rực kia. Giờ anh mới để ý, mũi của cô rất đẹp, nhìn một cái liền thấy yêu thích.
Anh không tự chủ được lấy tay xoa nhẹ chóp mũi cô rồi hỏi: "Xoa như này có đỡ hơn chút nào không?"
Thường Nhạc ngẩn người, mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh: "Hà Tri Túc, có phải cậu bị ma nhập không?"
"Sao lại nói như vậy?" Thanh âm của anh vẫn như cũ có chút khàn khàn, giống như bình rượu ngon rất dễ khiến người khác say lòng.
"Chính là..." Mặt cô nhất thời đỏ lên: "Cậu đêm nay rất lạ."
"Có gì không giống sao?" Sau này khi nghĩ lại chuyện đêm nay, Hà Tri Tích nhất định sẽ khẳng định, đêm đó anh bị ma nhập.
"À...Cậu rất đẹp trai." Con mắt của cô như mỉm cười, lẳng lặng nhìn người khác cũng khiến cho họ cảm thấy vui vẻ.
****
Đêm nay như định sẵn rằng có người sẽ mất ngủ. Có người vì một cô gái mà tâm ngứa, lại có phần ảo não không thôi.
Hà Tri Túc nhớ lại lúc dùng sức ôm cô vào lòng kia, tự hỏi tại sao lại làm như vậy...khẳng định là bị ma nhập!
****
Ngày hôm sau đối với sự việc tối qua dường như đã bị tất cả mọi người lãng quên. Thực ra không phải họ không nhớ mà họ chỉ không muốn nhắc lại mà thôi. Bởi vì đơn giản là người một nhà nhắc tới việc này khẳng định sẽ rất xấu hổ.
Đến bữa trưa, mẹ An Hân làm món thịt kho tàu mà món này lại để cách chỗ cô ngồi hơi xa làm cô với không tới. Nhưng cô lại không muốn bày ra bộ mặt ham ăn ở trước mặt anh, vậy nên đành chỉ nhìn món ăn ở xa rồi ôm mộng...
Hà Tri Túc nhìn thấy bộ dạng kia của cô có phần đáng thương lại có phần buồn cười, muốn ăn nhưng lại không dám gắp, cô ấy sợ béo sao? Anh thuận tay gắp một miếng thịt bỏ vào bát của cô: "Muốn ăn thì cứ ăn đi, cậu không béo."
Thường Nhạc nghe vậy, mặt lại đỏ lên. Trong lòng cô thầm nghĩ: Cậu anh làm sao mà biết mình không béo? Chẳng lẽ vào tối qua khi ngồi trên đùi cậu ấy... Cậu ấy cảm nhận được?
"Cảm ơn." Cô ngẩng đầu rồi nhìn anh nói lời cảm ơn.
Cô phát hiện, hai vị trưởng bối trước mặt nhìn cô cười một cái tựa hồ như đã phát hiện ra bí mật nào đó.
Có điều gì đó hơi sai sao? Cô thật sự không biết nữa.
Tóm lại hôm nay mọi người đều rất lạ.
Duy chỉ có Hà Tri Túc vẫn đẹp trai~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT