Suốt chặng đường còn lại, Thường Nhạc vẫn sợ hãi như cũ, bất quá trốn trong ngực Hà Tri Túc liền giúp cô an tâm hơn nhiều.
Lúc ra khỏi, cô nhìn thấy người đóng vai cương thi không cầm theo đạo cụ, chỉ còn mặc quần áo và ngồi ở đó ánh mắt Thường Nhạc có chút u oán.
"Chị, chị dọa cho nhân viên công tác sợ hãi." Mạt Ly ở bên cạnh cười nói.
Thường Nhạc có chút bất lực, đi đến trước mặt nhân viên nói: "Thực xin lỗi, là do cháu quá sợ hãi nên nhất thời không khống chế được âm lượng."
"Không sao, chỉ là chị gái nhỏ lần sau gặp lại chú không cần quá sợ hãi."
Thường Nhạc gật gật đầu nhưng trong lại suy nghĩ: Lần sau ư? Chắc chắn sẽ không có. Kiếp này cô xin thề sẽ không bước vào nhà ma nữa.
Lúc về, Mạt Ly nhỏ giọng hỏi cô: "Chị, cảm giác được bạn trai bao vệ rất tuyệt nha."
Thường Nhạc nhìn tiểu tinh linh đang nháy mắt nhìn mình đành trả lời.
"Ừ."
Đến khi trở về nhà, dì liền cùng với Mạt Ly ra về. Trước lúc rời đi, Mạt Ly đứng trước mặt cô mà nói: "Chị, đợi em trưởng thành em sẽ dẫn chị đi chơi tàu lượn siêu tốc."
"Được, được..." Thường Nhạc trả lời hết sức yếu đuối.
"Tuy nhiên lần sau mà có đi chơi em nhất định sẽ dẫn theo bạn trai, tới lúc đó 4 người chúng ta sẽ cùng đi."
"Được."
Hai đứa con gái cao hứng hàn huyên rồi kết giao bạn bè. Rất nhanh chóng taxi đã di chuyển tới sân bay.
"Hôm nay đi chơi có vui không con?" Mẹ An Hân hỏi Thường Nhạc.
Thường Nhạc nhớ lại việc cả ngày liền nói: "Rất tuyệt ạ."
"Con cảm thấy Mạt Ly là một cô bé như nào?"
"Cảm giác... Mạt Ly chính là một cô bé đáng yêu, rất giống với dì." Thường Nhạc thành thật nói.
"Dì ấy thường hay thích so sánh người yêu với mẹ. Lúc lên đại học, dì ấy được hầu hết nam sinh trong kí túc xá theo đuổi, quà với hoa tươi nhận không hết. Sau này cô ấy lại cưới một người hết sức bình thường."
"Nếu dì ấy thích so sánh thì tại sao không gả cho một người có nhiều tiền ạ?".
"Bởi vì cô ấy chọn gả cho người mà cô ấy yêu. Còn về việc chi tiêu sinh hoạt sau này cô ấy lại cho rằng đó là một vấn đề nhỏ. Cao Hoa Phân yêu người kia nên liền lựa chọn hắn, kì thật cô ấy là một người suy nghĩ rất đơn giản." An Hân nhớ lại những việc trước kia ôn nhu cười.
Chẳng trách dì có thể nuôi được Mạt Ly đáng yêu như vậy chắc hẳn là do cô bé sống trong gia đình nhiều tinh yêu thương.
Còn Hà Tri Túc thì ngược lại. Anh luôn lạnh lùng, có phải vì gia đình không thể cho anh tình yêu nên anh mới không mỉm cười với người khác?
Buổi tối, Thường Nhạc nằm trên giường mở khủng trò chuyện của mình với Hà Tri Túc ra.
Thường Nhạc: Tôi thích cậu, Hà Tri Túc.
Viết xong rồi trực tiếp gửi đi rồi buông di động cầm cốc vào phòng bếp uống nước, lúc trở về di động vẫn chưa thông báo tin nhắn hồi âm nhưng tin nhắn kia đã qua hai phút nên không thể gỡ đi.
Đêm khuya khi Thường Nhạc đã ngủ say thì Hà Tri Túc mới giải xong đề, anh tắt đèn bàn học rồi quay lại phòng ngủ. Điện thoại của anh lưu rất ít số, cho nên đối với anh điện thoại chỉ là một chiếc ví hiện đại.
Nhưng lúc này màn hình lại hiện lên một dòng tin nhắn, muộn thế này ai còn nhắn nữa? Wechat lẳng lặng hiển thị một dòng tin nhắn của Lý Thường Nhạc từ mấy giờ trước.
Thích? Anh cười nhạo, rồi sau đó nhắn lại.
Hà Tri Túc: Tôi không thích cậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT