Thiên Băng khóa chốt cửa phòng tắm cẩn thận, lột bỏ hết bộ đồ lót rồi leo vào bồn tắm ngập nước. Cô vừa tẩy trang, tiện tay vứt luôn bộ tóc giả nặng trịch trên đầu xuống sàn.
Sau khi tắm xong, cô mới nhớ ra mình không có đồ mới để thay, cô cũng không thể kêu Dực Phàm cho mình mượn một bộ đồ.
Nhưng Dực Phàm không phải không biết, sau khi mặc cái áo tắm màu trắng thì anh cũng tiện tay lấy luôn cái áo mi đầy hoạ tiết trong tủ đồ của mình, chậm rãi đi đến trước cửa phòng tắm của cô rồi lên tiếng:
"Anh để đồ ở bên ngoài"
Anh biết cô sẽ không dám mở cửa ra lấy, bèn cúi người đặt xuống mép cửa cho cô. Thiên Băng ở bên trong, nhìn qua lớp kính mờ mờ trên cửa phòng tắm, cô thấy Dực Phàm đã đặt đồ xuống rồi quay bước đi mất, cô chần chừ một lúc, mới quyết định nắm khóa cửa rồi mở ra thật khe khẽ, sau đó nhanh chóng thò tay ra ngoài, chợp ngay cái áo của Dực Phàm rồi lôi vào bên trong, đóng chặt cửa lại.
Dực Phàm đứng hiên hiên bên cạnh cửa phòng tắm, vì thấy hành động dè chừng của cô mà anh đưa tay gác lên khóe môi mình, cảm thấy buồn cười.
Sau khi mặc đồ xong, cô mở cửa bước ra ngoài thì chẳng thấy Dực Phàm đâu nữa, nhưng khi vừa quay sang bên phải, bất chợt trông thấy anh đang đứng hiên hiên với cái áo tắm trắng toát, cô giật cả mình, bèn cau mày hỏi:
"Anh đứng đó làm cái gì vậy? Dọa chết tôi rồi"
Dực Phàm không trả lời câu hỏi dư thừa của cô, anh đi tới cô, giương tay một phát, cả người cô đều bị bế gọn trong vòng tay của anh nhưng cô lại vung chân đạp tung tóe, vùng vẫy làm loạn.
"Thả tôi xuống, anh tính làm gì hả? Chẳng phải nói sẽ động vào tôi sao?"
Anh đặt cô lên giường, sau đó thong thả đi vòng qua bên kia tắt đèn đi, chỉ chừa mỗi cái đèn ngủ là bật sáng bên cạnh tủ giường.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, cứ thế kéo chăn lên đắp thì cô lại cảm thấy khó chịu, một phút cũng không muốn nằm cạnh cái tên này.
Cô xoay người, bèn thò chân xuống giường định đứng dậy rời đi, nhưng khi chưa kịp tự tung tự tác, cả người cô đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo cái "bịch" xuống nệm, cô liền sửng sốt, vùng vẫy hét toáng lên:
"Tránh xa tôi ra, đồ khốn này"
Dực Phàm ở bên trên cô, đúng là hào hứng lúc nãy của anh đều bị cô làm cho bay biến hết rồi, anh đành nằm lại xuống giường, kéo cô một cách khít chặt vào người rồi vòng tay ôm lấy, nhỏ nhẹ giọng:
"Anh chẳng làm gì cả, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ làm theo ý em"
Thiên Băng ngạc nhiên, nhưng rồi không vùng vẫy nữa mà ngước mặt lên nhìn anh, làm bộ ngây ngô hỏi:
"Thật vậy à? Nếu như tôi nói...tôi muốn anh giết tôi, anh có làm không?"
Dực Phàm cười như không cười, tay vuốt ve mấy lọn tóc còn ẩm ướt của cô rồi ngồi dậy, nói: "Em thừa biết là anh không thể giết em"
Rồi anh đứng dậy đi lại đằng tủ, lục lọi một chút rồi lấy một chiếc khăn trắng bước tới chỗ cô.
Anh ngồi trước mặt cô, nhẹ nhàng phủ chiếc khăn lên trên đỉnh đầu cô, lau thật nhẹ thật nhẹ từng lọn tóc đen mượt, cư xử rất dịu dàng.
Thiên Băng không phản ứng, đúng là thật quen thuộc, ngày trước cũng đã từng như vậy, khi trong lòng cô vẫn còn xem Dực Phàm là anh trai và gọi anh ta một tiếng "Dực Phàm ca" đến mức dung thuộc.
Ngày ấy cô thường nũng nịu, vẫn hay bắt anh phải lau khô tóc cho mình. Không hiểu sao từ khi còn bé, cô chẳng bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt ai, nhưng đối với anh, cô lại không thể kìm lòng mà va vào người anh khóc chỉ vì anh luôn mang lại cho cô một cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ, lòng tin và cảm xúc của cô đối với anh đã thay đổi tất cả, không còn tự nhiên như trước nữa, mà tựa như kẻ thù có muốn cũng không thể hận.
Cô đúng là không thể chấp nhận được, trong lòng tự dưng trở nên tức bực khó chịu, cô nổi giận rồi vô tình hất tay anh ra, giật chiếc khăn rồi ném vào mặt anh một cách giận dữ, nói lớn:
"Đừng tỏa ra tốt đẹp nữa, cả con người của anh, thật kinh tởm"
Dực Phàm khá bất ngờ trước hành động của cô, chiếc khăn cô ném đang hớ hên nằm trên tóc anh, che đi nửa khuôn mặt sầu muộn nhưng hoàn mĩ.
Anh đơ vài giây, sau đó đưa tay kéo chiếc khăn xuống, nhắm mắt cười hửng hờ, bảo:
"Phải, tôi kinh tởm, em cũng chẳng thuần khiết như bên ngoài mọi người thường thấy"
Dực Phàm đáp lại rất nhanh, câu nói ấy làm cho Thiên Băng điêu đứng.
"Anh nói vậy là ý gì? Cho dù trước đây tôi đã giết rất nhiều người, nhưng tôi biết phân biệt kẻ nào cần loại, kẻ nào cần giữ, còn anh, ngay cả ba mẹ của chúng ta, cả bà Valerie, ông Dylan, dì Linh nữa..."
Giọng cô nghẹn nức lên như sắp khóc nhưng lại gắng gượng nén đi, vì căm giận nên nói tiếp:
"Tôi không hiểu, tuy họ đã rời khỏi tổ chức lâu như vậy nhưng anh vẫn không buông tha cho họ, anh giết họ là vì cái gì hả?"
Dực Phàm vẫn không nhìn sang cô mà đáp:
"Anh đã cho chúng sống qua lâu suốt 7 năm qua, những kẻ biết và liên quan đến tổ chức dù có rời khỏi cũng không thể không khử trừ, anh không muốn có hậu họa sau này, chỉ thế thôi"
"Hậu họa?" Cô cười nhạo báng: "Anh sợ mình bị quả báo sao? Anh đã giết đi những người có ơn với nhà họ Ấn, có ơn với chúng ta, anh không phải là con người, anh là ác quỷ"
Dực Phàm cảm thấy nặng trịch lòng, nhưng lại cười khẽ hỏi:
"Băng Băng, em đang giảng đạo lí với anh sao?"
"Chỉ là tôi không hiểu suy nghĩ của bên trong anh, bác hai xem trọng anh như vậy, tại sao anh lại còn đối xử với ông ta bằng cách tàn độc như thế?"
Dực Phàm ngạc nhiên, nếu không nhắc đến Ấn Nhật Đông thì có lẽ anh cũng đã muốn quên đi ông ta, anh muốn nhốt ông ta trong ngục tối cả đời, phải chịu dằn vặt, sống không bằng chết.
"Ông ta đáng bị như thế, nếu như em nghĩ ông ta hoàn toàn tốt đẹp thì em đã lầm rồi"
Thiên Băng cau mày, được nước nên bắt đầu dò hỏi:
"Vậy còn chuyện hôn ước của anh và Trần Tử Nha, tất cả là sao hả?"
Dực Phàm biết cô đang thăm dò mình, nhưng vẫn ung dung trả lời cho cô biết.
"Vì anh cần Trần Hạch Long giúp mình làm tiền giả, lão già đó đúng là xảo huyệt, tuy đã giàu có như vậy rồi nhưng vẫn còn tham lam đến gia sản của nhà họ Ấn. Vì thế ông ta đã ra điều kiện với anh, muốn anh lấy Tử Nha cháu gái của ông ta, hết cách nên anh mới đồng ý, cũng đã kí vào giấy tờ hợp đồng hôn nhân với Tử Nha sau ba năm, nếu ba năm sau anh không giữ lời, toàn bộ gia sản của nhà họ Ấn sẽ được chuyển nhượng qua cho nhà họ Trần một cách hợp pháp, đồng nghĩa với việc...chúng ta sẽ mất trắng tay"
"Cái gì? Toàn bộ gia sản của nhà họ Ấn sao? Tại sao anh lại có thể đi đánh cược vào một chuyện lớn như vậy?"
Thiên Băng bật kinh ngạc, cũng vừa mới nhớ ra một chuyện mình đã luôn thắc mắc từ bé, bây giờ cô mới biết năm đó mẹ mình và Trần Hạch Long có nói chuyện liên quan đến tiền, hóa ra là tiền giả.
Dực Phàm chợt ngửa mặt lên trần nhà, hai tay chống xuống tấm nệm dày trông có vẻ khá mệt mỏi, nói tiếp:
"Để làm ra một tờ tiền giống hệt tiền thật, đòi hỏi cá nhân phải có chuyên môn rất cao trong công đoạn và không phải dễ dàng, nhưng thay vì chấp nhận lấy cháu gái ông ta để giữ lại tài sản, anh thà nghĩ cách khác"
Nhưng Thiên Băng lại thêm một pha tức giận không ngờ đến, cô lớn giọng:
"Anh điên rồi sao? Nếu vậy thì toàn bộ tài sản và công sức của ba mẹ để lại sẽ rơi vào tay người khác chỉ vì cái lời hứa ngu ngốc đó của anh, còn nữa, về chuyện đống tiền giả đó, anh dùng để làm gì hả?"
Dực Phàm bật cười nhạt, rồi liếc mắt sang cô nói:
"Băng Băng, đó là những chuyện em không cần phải biết, cũng đừng lo lắng về chuyện này, những gì em cần làm là ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, như thế đủ rồi"
Cô bèn mím môi lại, dù sao mình cũng đã biết được một ít thông tin, đúng là Dực Phàm vẫn còn giấu diếm cô rất nhiều điều.
Sáng hôm sau.
Cô vừa tỉnh giấc trên giường, nhớ lại tối qua Dực Phàm đã say giấc bên cạnh cô suốt một đêm dài, vậy mà bây giờ thức dậy cô lại chẳng thấy anh đâu nữa.
Ngỡ bây giờ là thời gian tự do tự tại, cô bèn bước chân ra khỏi giường rồi đi tới mở cửa phòng ra. Nhưng đập vào mắt cô là hai gã đàn ông cao to mặc đồ đen đứng canh giữ bên ngoài, thấy cô, chúng liền bảo:
"Nhị tiểu thư, mời cô ở yên trong phòng"
Cô bèn cau mày hỏi:
"Tại sao tôi không thể ra ngoài? Dực Phàm đâu?"
"Anh Phàm đã dặn dò chúng tôi không được phép cho cô ra khỏi phòng này nửa bước, những chuyện khác chúng tôi không có phận sự trả lời"
So với những kẻ ở đây, chúng luôn nghĩ "Nhị tỷ" và "nhị tiểu thư" là hai người khác nhau hoàn toàn.
Tất nhiên khi cô ở mang lớp cải trang Nhị tỷ như trước kia, tự khắc bọn chúng nhìn thấy sẽ phải hạ thấp đầu cúi chào. Nhưng ở hình hài Ấn Thiên Băng này, cô chỉ được chúng xem như là em gái của Dực Phàm, vì thế cái gọi "nhị tiểu thư" ở đây không quá khó hiểu. Những kẻ biết rõ thân phận của cô chỉ có vài tên đàn em thân cận, nếu nói người đầu tiên thì là gã luôn làm tài xế và kề bên cạnh Dực Phàm mỗi khi ra ngoài, đó là A Kiên.
Nhưng bây giờ dựa vào sự canh giữ nghiêm ngặc của chúng, cô đoán được Dực Phàm đã ra ngoài rồi.
Cô đành trở vào phòng đóng cửa lại, tìm kiếm điện thoại hôm qua mình đã giấu dưới gối nằm, sau đó mở lên xem bảng tin tức mới nhất hiện nay.
Nhưng khi vừa bật lên, hàng loạt các thông tin về vụ tai nạn tàu hỏa đêm qua có lẽ là tin mới nhất, bỗng nhiên cô cứng mắt, đọc từng dòng một, nạn nhân cho thấy là một người đàn ông trung niên, tóc tai mọc lỏm chỏm, có dấu hiệu bị tâm thần phân liệt và đã không may bị tàu hỏa đâm chết tối qua.
Cô chỉ hi vọng đây không phải là ba của Tiểu Tuyết, nếu không cô sẽ cảm thấy tiếc nuối và có lỗi với Tiểu Tuyết đến nhường nào.
Cô vẫn còn thấp thoáng nhớ số điện thoại của Thiên Dịch, nhưng thay vì gọi cho cậu thì cô lại do dự, cô nghĩ bản thân mình cần biết những chuyện Dực Phàm đang làm, vì thế việc trở về cùng cậu có lẽ là không nên, cũng vì sự an toàn của cậu, cô đành phải nhẫn nại thêm một chút nữa.
Cô nhìn xung quanh căn phòng, toàn bộ đồ của Dực Phàm có lẽ đều để ở đây, cô bắt đầu đi lục lọi, muốn tìm ra một cái gì đó thật hữu ích.
Nhưng một hồi sau, cô mới thấy trong phòng này chẳng có gì đáng để lấy cả.
Bỗng điện thoại cô trên giường reo lên, ngẫm cũng biết chỉ có mỗi Dực Phàm là gọi tới. Cô bèn bắt máy, cau mày cằn nhằn:
"Anh đang ở đâu vậy? Tại sao lại nhốt tôi ở trong phòng chứ?"
"Anh đang trên đường về, nếu em đã tự tiện lục tung mọi đồ đạc trong phòng anh thì hãy dọn dẹp lại như cũ đi"
Nghe vậy cô sực ngạc nhiên, thoáng thầm nhủ:
(Tại sao anh ta lại biết hành động của mình? Chẳng lẽ...)
Cô bắt đầu nhìn xung quanh, rõ ràng chẳng thấy có một cái camera nào cả, không lẽ là camera lổ kim?
Cô bèn chao mày, cảm thấy bản thân mình đã bị Dực Phàm kiểm soát quá chặt chẽ nên vô cùng bức bối, nói:
"Ấn Dực Phàm, anh muốn theo dõi mọi hành động của tôi đến vậy sao? Ngay cả quyền riêng tư tự do của tôi anh cũng muốn nhìn thấy, anh hết chuyện để làm rồi à?"
"Những người khác làm gì anh không quan tâm, nhưng với em dù một hành động nhỏ anh cũng sẽ tận tình theo dõi"
Thiên Băng không nói gì nữa, chỉ nghiếng răng tức bực rồi ngắt máy cái "rụp", sau đó thẳng thừng đi vào phòng tắm.
Ngoài đường, Dực Phàm đang ngồi vắt chân trên một chiếc xe do A Kiên thủ lái, di chuyển không nhanh cũng không chậm, anh đưa mắt ngắm nghía phong cảnh bên ngoài ô cửa xe, một hồi mới thốt giọng hỏi:
"Nói thử xem, Băng Băng sẽ còn chống đối tôi đến khi nào?"
A Kiên ngồi phía trước trầm mặc, gã không biết cười, suốt ngày một vẻ như một, đáp:
"Dựa theo tính cách của cô ấy, tôi nghĩ rất khó để chinh phục"
Dực Phàm bèn cong môi cười nhàn nhạt, trong lòng không thiếu kế sách để khiến Thiên Băng ngoan ngoãn nghe theo mình.
"Phải, nếu dễ dàng như thế, tôi đâu cần làm đến nhường này"
Sau khi đánh răng xong, Thiên Băng ngồi một chỗ trên giường, nhất thời bất động vì biết bây giờ bản thân luôn luôn bị dò sát.
(Thật đáng ghét, ngay cả một chút thời gian tự do anh ta cũng không cho mình)
Rồi cô nhìn qua cái cửa sổ đang mở toan toác đằng kia, bèn đi tới ngó mắt xuống xem, lầu cao chót vót, phía dưới còn có mấy tên thuộc hạ mặc đồ đen đang đi tuần tra xung quanh, khá là bận rộn.
Tòa nhà căn cứ này được xây dựng rất lâu từ khi Ấn lão gia còn trẻ, nó bao gồm có 7 tầng.
Bản thân cô cũng ra vào tòa nhà này rất thường xuyên, mọi ngóc ngách trong đây không chỗ nào là cô không biết, nhưng thời gian gần đây, Dực Phàm cũng đã âm thầm biến một vài căn phòng trống để trở thành phòng thí nghiệm nghiên cứu cho hoạt động của mình.
Thiên Băng bắt đầu hình dung trong đầu, tầng một và tầng hai là dùng để tiếp đón các vị khách từ bên ngoài vào, cũng dùng để làm phòng họp mặt cho những cuộc tranh thảo luận trong công việc.
Tầng ba là chỗ dành cho những thành viên cấp thấp, đa số đều là bọn đàn em chuyên nhận nhiệm vụ đi gom góp tiền bạc, thâu nợ hoặc đi giao dịch những chuyện cỏn con, kiểm tra và giám sát an ninh, phòng chống những kẻ lạ mặt từ bên ngoài tự ý đi vào. Những món hàng hay thư từ được gửi đến nếu như chưa có cuộc gọi xác nhận của Dực Phàm thì trước tiên sẽ qua tay bọn chúng kiểm tra. Nếu cảm thấy không có gì nguy hại thì chúng sẽ nhờ người chuyển lên cho Dực Phàm.
Tầng bốn là club và bar, là nơi có mấy cô gái chân dài ăn mặc trang điểm gợi cảm, thêm vào đó là hàng tá mấy quầy rượu dành cho mấy gã đốt tiền vào thưởng thức. Đương nhiên lũ đàn em trong tổ chức đều thích chỗ này. Tên Tiểu Hi Tử cũng thường xuất hiện quanh quẩn ở đây chơi bời đãi tiệc, một tay nâng rượu, một tay ôm eo vuốt mông mấy cô gái tiếp khách ở đó đến mức khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Tầng năm là nhà giam và cầm tù, bốn về đều là cửa ngục, những kẻ bị bắt vào đây đa số là vật thí nghiệm hoặc làm nhiệm vụ thất bại, một số trà trộn vào làm gián điệp hoặc được cho là có ý định muốn tạo phản. Có người bị giam từ khi còn trẻ, nay da dẻ đã nhăn nheo già đi, đối với họ đây là sự cay nghiệt nhất còn hơn cái chết, cả thanh xuân và tuổi đời ngắn ngủi, sơ xuất một chút lại bị cầm tù cả đời.
Rất nhiều kẻ bị ảnh hưởng tâm lí rất mạnh, tìm cách để tự tử, cào cấu chà xát tay chân trong ngục tối, hoặc là cởi áo ra rồi dùng nó quấn thành vải, tự tay siết cổ mình đến hết hơi hết thở.
Thật đáng sợ, cảm giác tù ngục kêu gào mỗi ngày đều có thể nghe thấy thoang thoảng. Nhưng bây giờ có lẽ đã khác, Dực Phàm đã cho xây dựng bốn vách tường kính cách âm quanh các nhà tù, dù có gào la thế nào thì chẳng ai có thể nghe thấy được nữa.
Thiên Băng mới nhận ra, tòa nhà này chẳng khác gì địa ngục. Là một nơi trá hình chứa đầy sự cám dỗ, ngục tù và tội ác.
Tầng sáu là chỗ cô đang đứng, khắp nơi đều là phòng để nghỉ, chỗ này có đến gần 50 phòng liên kề nhau, tóm gọn thì nó như một khách sạn nhưng lại không cho ai thuê, chỉ dùng để người trong tòa nhà nghỉ dưỡng.
Tầng bảy là tầng thượng, là nơi để ngắm cảnh trù phú khi về đêm, so với các tầng trong tòa nhà này, chỉ có tầng bảy là tốt nhất.
Thiên Băng mãi nghẫm về sơ đồ của tòa nhà này nên không biết Dực Phàm đã trở về từ lúc nào.
Anh mở cửa phòng ra, mới thấy cô đang đứng trầm luân ngay kia cửa sổ, không biết là đang nhìn gì phía dưới mà ánh mắt cô lại suy tư mơ hồ đến lạ.
Anh âm thầm đi lại, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo cô từ đằng sau khiến cô giật mình, theo phản ứng nhất thời, cô xoay người rồi nâng chân phải đá vụt qua, không ngờ Dực Phàm đã nhanh chóng lùi người ra sau một bước tránh cú đá bất ngờ của cô khiến cô sực kinh ngạc, cô bèn hạ chân xuống, cau mày hỏi:
"Là anh sao? Anh về từ lúc nào vậy?"
Tóc Dực Phàm có chút bết keo, trên người khoác bộ vest đen lịch sự, anh vừa giơ tay chỉnh nắn cái nút thắt cà vạt trên cổ áo mình vừa đáp:
"Chỉ là đi gặp khách hàng, vừa về nhìn thấy em nên muốn đi tới ôm em một chút, không ngờ lại bị em cự tuyệt như vậy"
Cô bèn dựa người vào cửa sổ, giang hai tay đặt lên hai bên mép cửa rồi bật cười mỉa mai:
"Nhưng tôi cứ nghĩ là tên biến thái nào đang chạm vào mình, nên nhất thời động tay động chân"
"Vậy nếu biết là anh chạm vào ngay từ đầu, em có động thủ không?"
Dực Phàm hỏi, không ngờ lại sớm nhận được một cái nhếch mép kiêu ngạo của cô, cô hơi nghiêng đầu, ngửa mắt nhìn anh đáp: "Có đấy"
Anh chợt cười nhạt, vì câu trả lời này chẳng vừa ý anh chút nào.
"Thế hôm qua em để Tiểu Hi Tử chạm vào người mình trước mặt anh, là cố tình à?"
Cô ngạc nhiên, rồi đưa tay che lên miệng há hốc phì cười:
"Ấn Dực Phàm, tôi không ngờ chuyện này anh còn để bụng đấy, không phục sao?"
"Phải, em từ chối anh, nhưng lại chấp nhận Tiểu Hi Tử, anh không thích"
"Thế sao anh không xử lí hắn đi, là hắn chạm vào tôi trước cơ mà, nhưng tôi nghĩ cái tên Tiểu Hi Tử đó cũng rất thích tôi đấy chứ"
Thiên Băng giở giọng trêu chọc anh, nhưng anh chỉ hất cằm hừ lạnh.
"Anh không quan tâm đến hắn, anh chỉ không ương thích vẻ mặt của em khi bị gã đàn ông khác chạm vào"
Rồi anh đi tới gần cô, tay giơ lên miết lấy khóe môi cô âu yếm, trong lòng đã xuất hiện ý định muốn hôn lên cánh môi ấy thật nhẹ.
Nhưng bỗng dưng bụng cô réo lên một tiếng "sột sột" kéo dài, cô không thèm xấu hổ mà lại cảm ơn cái đói này đã cứu mình khỏi ý định của Dực Phàm.
Cô bèn gạt tay anh ra khỏi môi, nói:
"Nhưng tôi đang rất đói, tôi chưa ăn sáng"
Anh hơi đờ một chút rồi bật cười khẽ, đành xoay người rồi bảo:
"Được, chúng ta lên tầng thượng ăn đi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT