Trời đã chỉ điểm hơn 10 giờ tối. Có hai tên thuộc hạ vừa đặt người Thiên Băng lên một chiếc giường sắt trong phòng thí nghiệm, chúng trói hai tay và hai chân cô cố định vào thanh giường theo như lệnh của Dực Phàm, nhằm khi cô tỉnh dậy cũng khó lòng mà chạy trốn.

Sau đó chúng bước ra ngoài, đúng lúc Thiên Băng cũng mở mắt ra, vừa đập vào cô đã thấy hình ảnh của Dực Phàm đang đứng khoác lên người một chiếc áo dược y màu trắng toát hệt như các bác sĩ sắp vào ca làm việc, thế là bèn giật mình bật ngồi dậy hoảng loạn hỏi

"Dực Phàm ca, đây...đây là đâu?"

Nhưng khi vừa cố ngồi dậy, cô đã cảm thấy dấu hiệu hai tay và hai chân mình bị trói chặt trên đầu giường, toàn thân bất phản kháng nên bèn nằm xuống vùng vẫy la hét

"Thế này là sao? Sao anh lại trói em? Mau thả em ra"

Cô cứ mãi ồn ào, Dực Phàm dường như chẳng hề để tâm đến, anh chỉ đứng trước một tấm gương lớn cách đó không xa, hai tay chỉnh chu lại chiếc áo trắng mình đang mặc.

Lúc này cô mới để ý phong cảnh xung quanh, phát hiện có những lọ nước đầy màu sắc và các lọ hóa chất được sắp xếp gọn gàng trên khắp các khay tủ kệ, và cũng suy đoán ra được nơi mình đang bị trói, bèn ngỡ ngàng hỏi

"Đây là...phòng thí nghiệm ư?"

Dực Phàm quay lại nhìn cô, cất giọng lạnh lùng trả lời

"Phải, là phòng thí nghiệm anh đã tự mình xây dựng"

"Để làm gì chứ?"

Cô nheo mày, thoạt nhìn anh đang ung dung đi tới một chiếc bàn gần đó, anh trả lời

"Để hoàn thành loại thuốc đó, anh nghĩ em cũng biết mà"

"Thuốc?"

Lúc này cô mới sực ngạc nhiên, khi cô đang dần nhận ra mọi chuyện thì đã thấy anh cầm lên một ống nghiệm thủy tinh được để trên một chiếc khay có đầy đủ các dụng cụ mổ xẻ trên bàn, và nó chẳng khác gì các dụng cụ thường được các bác sĩ phẫu thuật cho bệnh nhân, bên trong ống thủy tinh kia là một thứ nước màu đỏ thẫm như màu máu, Dực Phàm vừa lắc nhẹ nó, vừa nhìn cô bằng một ánh mắt gian tà bảo

"Để thử nghiệm loại thuốc đó anh phải lấy máu của từng người,tất nhiên, em cũng vậy"

Cô sửng sốt tột độ, người hơi run lên

"Dực Phàm ca, đây là mơ phải không? Anh rõ ràng không có nét mặt này, tại sao bây giờ anh lại trở nên như thế?"

Anh đặt ống nghiệm máu đó xuống vị trí cũ, nhếch môi nhìn cô đáp

"Anh trước giờ luôn như vậy, chỉ là em không nhận ra thôi"

Cô mấp môi

"Dực Phàm ca, tại sao...?"

Phía bên ngoài, Vu Nhuệ Lam đang lấp ló đứng quan sát trước cửa của căn phòng thí nghiệm, dù chỉ nhìn được qua một khe cửa và thấp thoáng ít hình ảnh bên trong, nhưng cô ta đã nghe được vài điều không ít.

(Bọn họ đang nói về thứ thuốc gì? Mình còn không ngờ Dực Phàm anh ta dám bắt cả em gái mình về để thử nghiệm, thật là đáng sợ mà)

Phía bên trong, Dực Phàm cầm một ống kim tiêm chứa một ít thuốc mê, sau đó từ từ tiến lại gần Thiên Băng thì cô liền vùng vẫy tay chân trên giường, bất lực trơ mắt nhìn anh cầu xin

"Khoan đã, anh định làm gì? Em van xin anh hãy dừng lại đi"

Chiếc bóng của Dực Phàm cầm kim tiêm tiến tới bao lấy cả người Thiên Băng, anh ngồi xuống bên giường cạnh cô, nhẹ nhàng dùng tay kia nâng cằm cô lên, vừa đưa ánh mắt thâm ác hỏi

"Băng Băng, trước khi cho em uống viên thuốc đó, anh muốn hỏi em lần cuối"

Nghe anh hỏi vậy, cô bắt đầu rưng rưng một màn nước mắt, miệng cứng đờ không thể nói gì thì anh lại tiếp lời

"Em sẽ được mọi thứ em muốn, là gì cũng được, trả lời đi, em có chấp nhận ở bên anh suốt đời này không?"

Cô nghiếng răng dần, bật hất cằm mình khỏi tay anh ra gào lớn

"Không muốn, anh làm sao vậy? Hãy trở lại bình thường đi"

"Hưm"

Bỗng Dực Phàm cười nhạt một tiếng, bèn thay đổi nét mặt gian ác vừa rồi của mình, anh nhắm mắt lại chỉ một giây, nhưng rồi mở ra một cách nhân từ mà cười nhẹ ấm áp khiến cô nhìn trừng trừng sửng sốt, anh vờ hỏi

"Ý em là...anh của lúc này à?"

Nhưng chỉ vài giây sau, anh đã thay đổi lại ánh mắt ban đầu, miệng cong nhẹ gian ác nhấn giọng khẳng định

"Dực Phàm ca mà em nói hoàn toàn không có thực"

Lúc này hai mắt cô hiện rõ sự sợ hãi, mọi thứ cứ như một cơn ác mộng, cô không nghĩ người anh mà mình luôn tin tưởng yêu quý, lại có thể có bộ mặt gian ác này suốt hơn mười mấy năm sống chung.

Dực Phàm nhận thấy biểu hiện bất lực của cô, anh hạ giọng cười nhạt

"Em có muốn biết cái chết của ba mẹ nuôi chúng ta trong phòng thí nghiệm như này vào 7 năm trước không?"

Bỗng cô ngạc nhiên

(Ba mẹ nuôi?)

Dực Phàm bất chợt đập lòng bàn tay vào mắt mình, ngước mặt lên trần nhà cười như một niềm thích thú thừa nhận.

"Chính anh đã giết họ"

Câu nói ấy vừa dứt bên tai để lại cho Thiên Băng một sự điếng người, cô giật mình, toàn thân như bị tê liệt, hai mắt căng lớn tột đột nhưng lại bật cười gắng gượng hỏi

"Không...không thể nào, em không tin, anh đừng đùa nữa, đừng tự ngộ nhận như vậy có được không?"

Dực Phàm gỡ tay ra khỏi mặt, ngước xuống nhìn cô nghiêm túc nói

"Băng Băng, anh chưa bao giờ nói đùa"

Cô nheo mày hằn giọng

"Không đúng, em đã nhờ người âm thầm điều tra, họ nói rằng 7 năm trước có người đã thấy bác hai mua xăng và đi vào phòng thí nghiệm, chính ông ta mới là kẻ giết ba mẹ vì người có thể vào được phòng thí nghiệm lúc đó chỉ có ba mẹ, ông ta và ngài Dylan thôi"

Anh ngạc nhiên, chuyển mắt ngắm nhìn cây kim tiêm trên tay, cong môi hỏi lạnh

"Vậy ra em biết rồi à?"

Cô lại cau mày quả quyết, chỉ vì không muốn tin vào sự thật mà anh vừa thừa nhận nên tiếp lời

"Vì thế người giết ba mẹ không thể nào là anh được"

Dực Phàm cười như không cười, anh đứng dậy quay lưng nói

"Người mua xăng lúc đó là ông ta, nhưng người gây ra hỏa hoạn...chính là anh"

Cô ngước nhìn bóng lưng anh, giọng run run hỏi

"Dực Phàm ca, không phải là thật đúng không? Hãy nói với em rằng những lời anh vừa nói là nói dối đi"

Anh bèn cảm thấy nực cười, quay lại nhìn cô hạ giọng bảo

"Đến nước này anh cũng đành tiết lộ cho em toàn bộ sự thật, rằng ba mẹ nuôi của em đã chết cháy trong căn phòng đó thảm hại như nào"

Cô mấp môi, hai mắt như không thể chớp nổi mà nhìn Dực Phàm chầm chầm

"Không...không thể nào, ba mẹ đã mang chúng ta về chăm sóc và cho chúng ta một gia đình, tại sao anh lại làm vậy?"

Dực Phàm cười nhạt

"Gia đình? Em nghĩ họ thật sự yêu thương chúng ta sao?"

Thiên Băng cau mày, giọng đã khàn như muốn khóc nơi cổ họng, gào lớn

"Anh nói vậy là ý gì chứ?"

Dực Phàm đưa mắt nhìn cô, lạnh lùng nói

"Nếu em không giống đứa con gái đã mất của họ, họ sẽ chẳng bao giờ đối xử với chúng ta tốt đẹp thế này"

Phía bên ngoài, Thiên Dịch đã đi vào trong tòa nhà, cậu nấp sau một vách tường, rón rén nghẫm nghĩ

(Mình cơ bản chỉ có một mình đúng là không thắng nổi, e rằng cả đám thuộc hạ và tay sai đều vâng lệnh Dực Phàm cả rồi)

Bỗng hai ba tiếng bước chân tiến tới đằng sau, cậu giật mình bật phắt quay lại thì đã thấy có ba tên thuộc hạ cũng đang nhìn mình. Dường như chúng không còn quan tâm đến việc cậu là ai nữa mà nhào tới vây bắt xem cậu như một tên tội phạm, cậu cố cắn răng vùng vẫy hỏi

"Này mấy người làm gì vậy? Tôi là lão tam của tổ chức này, mấy người không nhận ra sao?"

Một tên lên tiếng

"Lão đại vừa ra lệnh nếu thấy Ấn Thiên Dịch xuất hiện ở đây, lập tức bắt ngay"

Thiên Dịch cau mày phản kháng

"Mấy người tính phản động à?"

Bên trong phòng thí nghiệm, một tên thuộc hạ bỗng mở cửa đi vào, hớt hãi trước Dực Phàm lên tiếng

"Lão đại, đúng như ngài nói lão tam đã đi vào địa phận của chúng ta và hiện bị chúng tôi bắt giữ rồi"

Nghe vậy Thiên Băng sực ngạc nhiên, Dực Phàm bèn cười nhếch quay lại lạnh giọng bảo

"Rất tốt, đưa hắn vào phòng giam đi"

"Vâng"

Tên thuộc hạ tuân lệnh đi ra ngoài mất. Thiên Băng liền vùng vẫy tay chân trên giường, lo lắng hỏi

"Dực Phàm ca, anh tính làm gì Tiểu Dịch? Chúng ta đều là gia đình với nhau, anh tuyệt đối không được làm hại em ấy"

Dực Phàm giận quá hóa cười, quay sang nhìn cô

"Em quan tâm nó, em lo cho nó tới vậy sao?"

Thiên Băng mím môi nói

"Dù sao Tiểu Dịch không hề liên quan gì đến chúng ta, anh mau thả em ấy ra đi"

Anh bỗng tức giận tiến tới cô gào lớn

"Anh đã không quan tâm đến nó, cho đến khi nó thừa nhận rằng cũng thích em, tới lúc này em còn nghĩ nó thật sự xem em như một người chị sao?"

Cô bỗng kinh hoảng bật phắc im lặng.

Cô đã nhận ra sự khác biệt này từ cái hôm chụp ảnh quảng cáo, khi Lâm Chấn Lục không thể đến nên mọi người quyết định chọn Thiên Dịch vì cậu đã tự đề nghị muốn chụp thế, nhưng trong lúc đang hợp tác, có vẻ như Thiên Dịch đã âm thầm hôn lên cổ cô và cô có thể nhận ra điều đó, Thiên Băng đã suy nghĩ rất lâu, dù nhiều lần cô nhận biết cậu sắp nói ra hết cảm nghĩ của mình trước mặt cô. Nhưng cô vẫn không muốn điều đó xảy ra ngay khi cô không thể chấp nhận được chuyện này.

Lúc này Thiên Dịch bị kéo vào cánh cửa của một phòng giam lớn, nơi có tiếng gào thét của các tù nhân đến đáng sợ.

Khi cánh cửa sắt bật mở, cậu bị tống vào trong một cách không thương tiếc, chúng khóa cửa nhốt cậu lại, mặc cho cậu đứng dậy bàng hoàng hét lớn

"Này mở cửa, mau thả ta ra"

Cậu chạy lại nắm hai tay vào song sắt nhìn phong cảnh xung quanh của một nhà giam tối tăm, có những tiếng kêu la kì lạ cứ thấp thoáng xung quanh đến mức khiến cậu rùng mình. Chợt giọng của một người đàn ông từ đâu đó vang lên, cứ liên tục nói như hấp hối

"Nước...nước"

Cậu ngạc nhiên, cố nghe âm thanh ấy xuất phát ra từ đâu, chợt nhìn sang nhà giam bên cạnh, cậu thấy có một người đàn ông bị treo cả hai tay bằng dây thần thắt lên trần, ông ta vì khát nước mà liên tục nói với giọng điệu yếu ớt

"Nước...nước..."

Anh lên tiếng hỏi

"Ông muốn uống nước sao?"

Người đàn ông đó nghe thấy, bèn liếc mắt nhìn sang bóng dáng cậu thanh niên đang bị nhốt bên cạnh nhà giam mình, cậu lại nheo mày nghĩ

(Ông ta là ai? Sao lại bị Dực Phàm treo lên thế này? Còn nữa cái nhà giam này toàn phát ra tiếng gì đó rất ghê rợn)

Một hồi sau đột nhiên có ba tên thuộc hạ mang khẩu trang đi vào, chúng cầm rất nhiều chìa khóa, liền mở cửa các phòng giam tối tăm đối diện gần đó chỉ cách cậu 3m.

Chúng cầm đèn pin đi vào hai nhà giam, một tên bên nhà giam này vừa kiểm tra tù nhân bên trong, loay hoay nhìn hai tên kia lên tiếng

"Người ở nhà giam này chết rồi"

Hai tên còn lại cũng vừa kiểm tra nhà giam bên cạnh, quay sang nhau bảo

"Bên đây cũng vậy, mau giúp tao mang chúng ra ngoài đi, trông tởm quá"

Sau một lúc, có hai tên khác đẩy hai chiếc xe băng ca vào.

Ba tên kia nhấc hai cái xác đã chết từ lúc nào không hay biết, cơ thể đã bắt đầu có mùi hôi thối nồng nặc, chúng đặt hai cái xác đó lên băng ca. Thiên Dịch chỉ lấp lóa quan sát nhìn, cậu buồn nôn vì mùi hôi thối đến mức phải lấy tay che mũi, nheo mày nghĩ

(Cái gì vậy? Tại sao lại có xác chết trong nhà giam này chứ?)

Chợt cậu giật mình, hai cái xác được đặt lên băng ca và đẩy đi bởi mấy tên thuộc hạ, đều có khuôn mặt bị biến dạng không nhận định được, hơn hẳn còn có nước bọt trào ra từ khóe miệng trong rất kinh tởm. Thế là chúng phủ một chiếc khăn trắng lên hai cái xác, đẩy ra ngoài mất, rồi lại thêm một tên kì lạ khác mang một khay cơm đi vào một nhà giam đằng xa, hắn vừa mở cửa thì tên khác đã chạy tới hô lớn

"Cẩn thận đấy, tên bị giam trong này là bác hai của lão đại, ông ta đã nhiều ngày không ăn uống nên tinh thần vẫn còn kích động, hay cắn người"

Lúc này Thiên Dịch chợt bàng hoàng

(Gì chứ? Mình có nghe nhầm không? Bác hai ông ta đang bên trong nhà giam đó sao?)

Cánh cửa nhà giam mở ra, tên thuộc hạ nhấc khay cơm đi vào trong còn tên kia thì đứng bên ngoài cửa quan sát.

Khi tên đó vừa cúi xuống đặt khay cơm trên nền đất trước một hình bóng đen đang ngồi một góc trong nhà giam, hắn lên tiếng

"Cơm của ông, mau ăn đi"

Bỗng ông ta tức giận, đứng phắt dậy chạy tới đá đổ khay cơm đi, gào thét như cọp hoang lâu ngày muốn vồ con mồi.

Tên thuộc hạ ấy bèn giật mình liền chạy ra khỏi nhà giam, đóng cửa lại cau mày hỏi

"Ông bây giờ chỉ là tên tù nhân thôi mà còn dám hống hách sao?"

Tên thuộc hạ còn lại đứng phía sau, kéo cánh tay tên kia lên tiếng

"Bỏ đi, ông ta chẳng còn nhớ gì đâu"

Sau đó chúng khóa cửa nhà giam rất kĩ lưỡng, vừa quay đi vừa bàn chuyện.

"Không biết bao lâu nữa mặt ông ta sẽ bị biến dạng như những kẻ khác nhỉ?"

Một tên cười cợt lên tiếng, tên kia lắc đầu trả lời

"Thôi nào, tôi không muốn thấy cảnh đó đâu, tởm chết được"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play