Buổi tối tại phòng khách.

Thiên Băng và Tiểu Tuyết đang ngồi xem một bộ phim mà cô đang đóng gần đây trên tivi

Bỗng Tiểu Tuyết ngạc nhiên, mắt sáng bừng nói lớn:

"Woa, Băng tỷ giỏi quá, có thể đóng một bộ phim thì chắc chắn không dễ dàng"

Thiên Băng bật cười:

"Đúng vậy, Tiểu Tuyết nè, lớn lên em muốn làm gì?"

Tiểu Tuyết mỉm cười đáp:

"Lớn lên à? Lớn lên em muốn làm giáo viên"

Thiên Băng ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao em lại muốn làm giáo viên?"

Cô bé e ngại nói:

"A là vì muốn được đứng trước mọi người truyền dạy những thứ mình biết, điều đó khiến em cảm thấy rất vui"

"Vậy à? Đúng là một ước mơ rất tuyệt"

Cô mỉm cười nói thì Tiểu Tuyết lại hỏi:

"Ơ mà Băng tỷ, tại sao chị lại chọn làm minh tinh vậy?"

Cô mỉm cười trả lời:

"À, khi nhỏ chị rất thích xem phim và hoạt động nghệ thuật, cũng được học rất nhiều thứ từ đánh đàn piano, hát, nhảy múa, mẹ đã cho chị thực hiện ước mơ đó"

"Mẹ? Mẹ nuôi chị ạ?"

Cô bé hỏi thì cô gật đầu tiếp đáp:

"Đúng vậy, khi chị nói chị rất thích làm người nổi tiếng, bà ấy không cản trở mà vẫn rất ủng hộ chị, để có được ngày hôm nay là nhờ bà ấy, cả anh trai và em trai chị nữa"

Tiểu Tuyết ngạc nhiên thì Thiên Dịch bước ra đặt đĩa trái cây lên bàn lên tiếng:

"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Em vừa gọt trái cây, hai người mau ăn đi"

Thiên Băng mỉm cười đáp:

"Cảm ơn em"

Đúng lúc ấy cánh cửa bật mở, Dực Phàm trở về nhà khiến ba người quay sang nhìn ngạc nhiên.

Thiên Băng bật đứng dậy vui mừng lên tiếng:

"Dực Phàm ca, anh cuối cùng cũng về nhà rồi"

Dực Phàm tiến tới mỉm cười đáp:

"Anh về sớm theo như em muốn, xem ra có gì đó rất lạ"

Vừa nói anh vừa liếc mắt sang nhìn Tiểu Tuyết thì cô bé bỗng giật mình.

Thiên Băng mỉm cười đáp:

"Em đã muốn giới thiệu anh với cô bé từ mấy tuần trước, vì anh cứ đi sớm về khuya nên không có cơ hội cho hai người gặp nhau, giới thiệu với anh đây là Tiểu Tuyết, là cô bé tạm thời sống ở nhờ nhà chúng ta một thời gian"

Dực Phàm bật cười nhạt hỏi:

"Vậy ra đây là cô bé mà em đã xin phép anh cho ở nhờ sao?"

Thiên Băng gật đầu đáp:

"Đúng vậy"

Rồi cô nhìn Tiểu Tuyết đang đứng sửng sờ nói:

"Tiểu Tuyết, đây là anh cả của gia đình này, em chào anh ấy đi"

Cô bé lấp mấp nhìn Dực Phàm, anh tiến tới với vẻ mặt lạnh lùng rồi khuỵu chân xuống nhìn cô bé với nét mặt gian tà lên tiếng:

"Anh là Dực Phàm, nghe nói...ba em bị mất tích và chưa được tìm thấy, nên được Thiên Dịch đưa về đây tạm thời sống nhờ...nhỉ?"

Nét mặt Tiểu Tuyết lúc này tái đi, chân cô bật run đưa mắt nhìn Dực Phàm một cách sợ sệt, cô bé cũng không biết tại sao bản thân mình lại bị như thế, thấy vậy Thiên Dịch đứng bên cạnh lên tiếng:

"Anh nói chuyện đàng hoàng đi được không? Cần gì phải nói bằng cái giọng điệu lạnh lẽo đó chứ, làm Tiểu Tuyết sợ rồi kìa"

Bỗng Tiểu Tuyết lấp mấp:

"A...vâng, chào...chào anh"

Nghe vậy Dực Phàm đứng dậy nói:

"Được rồi, anh không cố ý làm cô bé sợ"

Rồi anh quay lưng đi tiếp lời:

"Cô bé có thể sống ở đây"

Dứt lời anh bước lên lầu mất, nét mặt Tiểu Tuyết vẫn tái xanh, cô bé đặt tay lên lồng ngực mình nghẫm nghĩ:

(Lúc nãy là sao? Nét mặt và giọng nói của anh ấy rất đáng sợ, tại sao khi đứng gần anh ấy như vậy mình lại cảm thấy sợ hãi chứ?)

Thiên Dịch thấy lạ bật hỏi:

"Tiểu Tuyết em có sao không?"

Cô bé lắc đầu:

"A không"

Thiên Băng mỉm cười nói:

"Em đừng sợ, anh ấy luôn như vậy với người lạ, nếu em tiếp xúc với anh ấy thường xuyên thì sẽ thấy anh ấy ấm áp vô cùng đấy"

Lúc này Thiên Dịch trễu mắt nghĩ:

(Đồ ngốc, chỉ có mình em anh ta mới có bộ mặt ấm áp thế thôi, với người khác thì còn lâu mới có)

Tiểu Tuyết bật lấp mấp:

"Nhưng..."

Thiên Dịch mỉm cười nói:

"Đừng lo, anh ta không đáng sợ như em nghĩ đâu, chỉ là bề ngoài có chút lạnh lùng mà thôi"

Nghe vậy cô bé đành gật đầu:

"Vâng"

Lúc này tại phòng Dực Phàm, anh đứng ngoài ban công, tay lắc nhẹ ly rượu trắng nghẫm nghĩ:

(Con bé đó...)

Chợt anh nhớ lại tấm ảnh đứa con gái của người đàn ông bị giam ở phòng số 7 rồi bật cười nhẹ lẩm bẩm:

"Thật trùng hợp, tiếc thay ông ta không còn nhớ gì nữa, giữ lại chỉ tốn thời gian công sức mà thôi"

Đột nhiên điện thoại anh vang lên, anh lấy điện thoại xem rồi nheo mày khi cuộc gọi đến lại từ Vu Nhuệ Lam, đành bắt máy lạnh lùng hỏi:

"Gì hả?"

Bên đầu dây kia, cô ta khó chịu đáp:

"Dực Phàm, tại sao hôm nay anh lại về sớm hơn mọi ngày chứ? Tôi ở đây rất nhớ anh, hay là tôi đến Ấn Gia tìm anh nhé"

Nghe vậy anh nhắm mắt nhếch môi nói:

"Tùy, nếu cô muốn chết"

Sau đó anh tắt máy mất, liền nghẫm nghĩ:

(Con ả này ngày nào cũng làm phiền mình, giữ cô ta lại cũng chẳng có ít gì)

Rồi anh quay người dựa lưng vào ban công với làn gió thổi lồng lộng qua mái tóc đen mượt. Chợt nheo mày lo lắng:

(Điều mình quan tâm là Thiên Dịch, không lí nào khi kiểm tra máy tính mình nó lại không phát hiện ra điều gì, tại sao nó vẫn tỏa ra không có gì chứ)

Một tuần sau, Thiên Dịch và Tiểu Tuyết vừa đi ra xe trước nhà thì một tiếng "tách" vang lên khiến cậu giật mình nhìn xung quanh mình. Thấy vậy Tiểu Tuyết khó hiểu hỏi:

"Dịch ca, anh nhìn gì vậy?"

Thiên Dịch trả lời:

"Hình như anh vừa nghe thấy tiếng chụp ảnh"

"Chụp ảnh?"

Rồi Tiểu Tuyết nhìn xung quanh tiếp lời:

"Có ai đâu chứ? Chắc là anh nghe nhầm rồi"

Cậu đành quay lại đáp:

"Có lẽ em nói đúng"

Sau đó vẫn hoang mang bật nghĩ:

(Dạo gần đây mình cứ cảm thấy có ai đó theo dõi mình, hay do mình quá nhạy cảm chăng?)

Khi cậu và Tiểu Tuyết lái xe đi mất. Một người đàn ông lạ đã nấp đằng sau vách tường bỗng dưng xuất hiện, ông ta gửi toàn bộ ảnh mình đã chụp lén sang điện thoại Selena.

Lúc này trên xe ô tô, Selena vừa dặm lại phấn trên mặt mình thì tiếng chuông điện thoại cô vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem thì nheo mày vì toàn bộ ảnh người thám tử mình đã thuê chụp được. Tất cả đều là ảnh chụp lén của Thiên Dịch ở mọi góc nhìn một cách hoàn hảo. Không vừa lòng cô ta nhăn mặt cắn răng bật nghĩ:

(Cái gì vậy chứ? Sao đều là ảnh của em trai Ấn Thiên Băng không vậy?)

Rồi cô ta gọi cho người thám tử ấy cáo gắt nói:

"Tôi đã nhờ anh chụp ảnh và theo dõi Ấn Thiên Băng chứ không phải em trai cô ta, anh làm việc cái kiểu gì vậy?"

Người thám tử lấp mấp hỏi:

"Mục tiêu là Ấn Thiên Băng sao? Vậy mà tôi nghe nhầm thành Ấn Thiên Dịch"

Nghe vậy Selena khó chịu đáp:

"Tóm lại anh mau theo dõi Ấn Thiên Băng lại cho tôi, trong một tuần tôi muốn biết cô ta thường đi đâu? Làm gì? Và giao du với ai?"

Nghe vậy người thám tử gật đầu nói:

"Vâng, tôi xin lỗi, tôi sẽ làm lại đây"

Sau đó Selena tắt máy mất, cô ta nhăn mặt:

(Thật là phí một tuần nay mình mong chờ kết quả xem Ấn Thiên Băng cô ta có tin hot gì không? Cuối cùng lại nhận nhầm thông tin của Ấn Thiên Dịch, thật là tức chết mà)

Sau đó cô ta xem lại những tấm ảnh đã chụp lén được của Thiên Dịch trong điện thoại liền ngạc nhiên khi mọi tấm ảnh của cậu đang đứng đều là những nơi giản dị như cửa hàng tiện lợi, cửa hàng quần áo nhỏ, cô nhi viện, thậm chí còn ở công viên đứng nhìn những đứa trẻ chơi đùa khi hoàng hôn. Bỗng cô ta bật cười nhạt nghĩ:

(Hừ, đường đường là tam thiếu gia của Ấn Gia mà lại đến những nơi tầm thường này sao? Có lầm quá không vậy?)

...

Tại căn cứ tổ chức, một tên thuộc hạ đi vào phòng Dực Phàm thì thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế xoay trầm tư hướng nhìn ra cửa sổ. Hắn tiến tới đặt một bao tài liệu lên bàn anh lên tiếng:

"Lão đại, việc ngài nhờ tôi đã làm xong rồi"

Nghe vậy anh xoay ghế lại mỉm cười nói:

"Rất tốt"

Rồi anh mở bao tài liệu ấy ra, đó là toàn bộ thông tin và căn cứ chứng minh anh và Thiên Băng, cả Thiên Dịch không phải con cháu nhà Ấn Gia thật sự. Chợt tên thuộc hạ lại đặt lên bàn anh một tấm ảnh nói:

"Lão đại, theo như tôi điều tra thì người phụ nữ này đang cạnh tranh với nữ minh tinh Ấn Thiên Băng hiện nay, cô ta là Selena, người đã cùng nữ thần họ Ấn tham gia cuộc thi tuyển chọn nữ thần 3 năm trước và bị loại khỏi vòng chung kết, vì chuyện đó nên đến bây giờ cô ấy rất ghét Ấn Thiên Băng"

Dực Phàm bật cười nhạt rồi đặt bao tài liệu kia lên bàn đáp:

"Mau đem bao tài liệu này để trước căn hộ của cô ta"

Nghe vậy tên thuộc hạ ngạc nhiên rồi gật đầu:

"Vâng"

Buổi tối khi Selena vừa trở về căn hộ, cô ta ngạc nhiên khi trước cửa phòng mình lại có một bao tài liệu gì đó rất lạ. Thấy vậy đành nhặt lên xem lẩm bẩm tự hỏi:

(Bao tài liệu này đâu ra vậy? Sao lại để trước cửa phòng mình? Lại không có tên người gửi)

Sau đó cô ta mở ra xem dần, chợt to mắt ngạc nhiên:

"Không có quan hệ huyết thống, chuyện này là sao vậy chứ?"

Hôm sau, đột nhiên tin tức lan tràn trên mạng. Các báo chí phóng viên không ngừng đồn ầm lên vì có một tài khoản đăng mọi thông tin của Thiên Băng khắp các trang wed. Khi cô vừa bước xuống xe tại công ty giải trí thì bị mọi người quấn lấy vây quanh la hét hỏi triền miên:

"Xin hỏi chuyện cô có phải là nhị tiểu thư của Ấn Gia thật không? Có một bài viết nói rằng ba anh em nhà Ấn Gia chỉ là được nhận nuôi, hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với nhau"

"Vậy chuyện cô là trẻ mồ côi là thật sao?"

Lúc này cô lo lắng nghẫm nghĩ:

( Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại biết được bí mật của mình chứ?)

Mọi người không ngừng quấn lấy cô chen chút một cách đông đúc. Hai tên thuộc hạ ra sức cản đám đông khỏi cô rồi đưa cô vào công ty mất.

Vừa bước vào công ty thì ai nấy đều nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ. Ông chủ bước tới đặt lên bàn một bài báo rồi nheo mày nói:

"Thiên Băng, chuyện này là sao? Tôi cần một lời giải thích"

Tâm trạng cô lúc này vẫn còn hoảng loạn, tay cầm tờ báo ấy lên nheo mày đọc:

"Nữ minh tinh Ấn Thiên Băng và anh em của cô thực chất chỉ là con rơi, hoàn toàn không thuộc dòng tộc Ấn Gia"

Rồi cô nhìn ông chủ bật hỏi:

"Là ai đã đăng những thứ này?"

Ông chủ đáp:

"Có một tài khoản lạ đăng toàn bộ thông tin và chứng cứ về xuất thân của cô, cả địa chỉ cô nhi viện mà cô từng sống nữa"

Thiên Băng sực sửng người thì ông chủ tiếp lời:

"Bây giờ bên ngoài đang rất hỗn loạn, họ cần một lời giải thích và tôi cũng thế"

Lúc này cô sửng sờ rồi nắn trán mình lướt qua ông chủ nói:

"Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát"

Sau đó cô lướt thẳng qua mọi người vào nhà vệ sinh mất, khi đến bồn rửa mặt. Cô nhìn bản thân mình trong gương bật tự hỏi:

"Là ai đã làm điều này chứ? Rõ ràng xuất thân của mình đã giấu rất kĩ, là ai đã đăng những thông tin đó"

"Là tôi"

Đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía sau, Thiên Băng giật mình nhìn tấm gương trước mặt mình thì thấy hình ảnh của Selena bước đến gần. Cô quay lại nhìn cô ta bật nói:

"Selena, cô nói gì vậy?"

Selena mỉm cười đắc ý rồi giơ lên một bao tài liệu đáp:

"Chính tôi là người vạch trần thân thế của cô đó, ai mà lại ngờ được một người tự cao như cô lại chỉ là con rơi, không cha không mẹ chứ hahaha"

Dứt lời cô ta cười lớn thì Thiên Băng nheo mày hỏi:

"Là cô điều tra tôi sao?"

Lúc này Selana bật nghĩ:

(Mặc dù không phải mình điều tra, khi không lại có bao tài liệu này trước phòng mình chứ, đúng là trời giúp mình mà)

Rồi cô ta nhếch môi đáp:

"Hừ, bây giờ bên ngoài người ta không ngừng bàn tán về cô, còn cố tỏa ra thanh cao làm gì chứ, đồ hàng fake"

Thay vì lo sợ và bất lực, Thiên Băng bắt đầu bật cười nhẹ với nét mặt vẫn tự tin, cô chống nạnh vênh mặt nhìn Selena nói:

"Nếu cô đã muốn vậy, tôi không ngại phải phơi bày"

Rồi cô bước ra ngoài mất khiến Selena nheo mày khó chịu:

(Cô ta đang lâm vào tình thế bất ổn như vậy mà vẫn mỉm cười được, đúng là điên)

Một lúc sau, Thiên Băng bước ra trước công ty giải trí nhìn đám phóng viên đang bị bảo vệ ngăn phía dưới.

Khi thấy cô, đám nhà báo phóng viên không ngừng hò hét xô đẩy cả bảo vệ lao tới gần cô thì cô thản nhiên lên tiếng:

"Mọi người không cần quá phấn khích, tôi sẽ giải thích mọi chuyện nên làm ơn đừng chen lấn"

Nghe vậy đám phóng viên dừng lại rồi liên miên hỏi:

"Xin cô hãy giải thích mọi việc về bài đăng này, đó có phải sự thật không?"

Ngay lúc này mọi người đều đang theo dõi trên bảng tin phát sóng trực tiếp, trong phút giây hồi hộp mọi người đều tập trung chờ đợi tin tức của một chuyện động trời.

Thiên Băng nắm chặt hai lòng bàn tay mình, im lặng một hồi nhìn đám phóng viên đang tò mò trước mặt, gắng lấy hết can đảm đành đáp:

"Đó là sự thật"

Nghe vậy ai nấy đều trầm trồ, cô tiếp lời:

"Xin lỗi vì đã che giấu bao lâu nay, tôi vốn chỉ là trẻ mồ côi được Ấn Gia nhận nuôi thôi, tuy không phải nữ thần cao quý gì đó ngay từ đầu, và điều đó không phải điều tôi quan tâm"

Rồi cô bật cười nhạt đối diện với ông kính máy quay phía dưới mấp môi tiếp lời:

"Mọi người có thể nghĩ nguồn gốc của tôi là đứa trẻ không cha không mẹ nhưng tôi lại xem Ấn Gia là gia đình thật sự của mình, hi vọng mọi người không vì chuyện này mà gây khó dễ cho tôi"

Nghe vậy mọi người khắp nơi đều đang xem bảng tin trực tiếp không ngừng thất vọng bàn tán:

"Thì ra đại nữ thần sáng giá mà tôi từng hâm mộ chỉ là đứa trẻ không cha mẹ, cô ấy vốn không phải con nhà quyền quý ngay từ đầu"

"Đột nhiên tôi có chút thất vọng"

Một lát sau Thiên Băng đi vào công ty, một số cô gái đi lại khoanh tay nhếch môi nói:

"Cứ tưởng là nữ thần sáng giá, thì ra chỉ là đồ fake"

"Tỏa ra thanh cao làm cái gì chứ? Bề ngoài có sang trọng đến mấy thì vốn chỉ là con vịt thôi"

Thiên Băng bật im lặng, thấy vậy Tiểu Mai không cam lòng đành đi đến trước mặt Thiên Băng nhìn đám người kia nhăn mặt lên tiếng:

"Chúng ta đều làm việc cùng nhau ở đây một thời gian dài, tại sao mấy cô có thể thay đổi thái độ nịnh hót hàng ngày với Băng tỷ mà trở nên khinh thường chị ấy chứ?"

Một cô gái che miệng bật cười hỏi:

"Tiểu Mai, nay cô còn dám bênh vực cho cô ta sao?"

Thiên Băng lên tiếng trả lời:

"Tuy tôi không có xuất thân tốt đẹp, nhưng tôi lại được Ấn Gia nhận nuôi hợp pháp, dù gì cũng là người của Ấn Gia rồi thì xuất thân là gì có quan trọng đâu chứ"

Mấy cô gái kia vẫn phì cười hỏi:

"Anh trai và em trai cô cũng được nhận nuôi hợp pháp ấy nhỉ? Vậy tối đêm nào cô cũng phục vụ từng người một đúng không?"

Thiên Băng sực sửng sờ thì Tiểu Mai lên tiếng:

"Mấy người nói bậy cái gì vậy? Họ là em trai và anh trai chị ấy thì nào có chuyện đó chứ"

Mấy cô gái kia lên giọng tiếp lời:

"Nhưng ai bây giờ cũng đều biết cô ta và anh trai em trai mình không có cùng dòng máu, đã vậy còn sống chung một nhà thì ai biết được cô ta và hai người anh em của mình đã làm gì"

Đúng lúc ấy Thiên Dịch bật cửa đi vào khiến ai nấy đều ngạc nhiên, cậu bước đến phía sau Thiên Băng vì đã nghe hết được những lời bàn tán cải cọ từ bên ngoài.

Đúng lúc Selena đứng gần đó cũng tiến tới khoanh hai tay vênh mày lên tiếng:

"Ấn Thiên Băng, cô lừa mọi người về thân phận của mình lâu như vậy thì không biết còn chuyện gì giấu nữa không? Chi bằng bây giờ cùng công khai một lượt không phải tốt hơn sao?"

Bỗng Thiên Băng giật mình, ngoài chuyện thân phận của cô ra thì còn một điều nữa đó là gia đình cô đều là tội phạm. Cô bắt đầu bất lực sợ sệt, bàn tay bật run dần thì một bàn tay lớn khác từ phía sau đã đặt lên đầu cô khiến cô ngạc nhiên đờ người ra. Thiên Dịch cúi đầu ngang tầm bên tai cô rồi nhìn Selena và đám người kia bật hỏi:

"Mấy người làm gì vậy? Khi thấy chuyện không tốt đẹp đến với chị tôi thì mấy người lại xúm lấy nhau chế giễu khinh thường chị ấy, tuy không sinh ra ở một gia cảnh tốt đẹp nhưng chị ấy vẫn là nữ thần trong mắt bao người, dù mấy người có soi người khác đến cỡ nào mà không nhìn lại bản thân mình, thì cũng như những ngôi sao sáng không được để ý đến"

Selena cắn răng trỏ tay vào Thiên Dịch nói lớn:

"Cậu là đang bênh vực cho chị mình chứ gì? Dù là gì đi nữa thì cô ta cũng chỉ là con vịt mà thôi, cả cậu cũng thế"

Cậu bật cười nhạt, đi đến chiếc bàn gần đó cầm lấy một ly nước lọc, sau đó tiến chân lại gần Selena rồi thản nhiên đổ ly nước ấy lên đầu cô ta trước bao người sửng sốt đứng nhìn. Cô ta sực to mắt mấp môi khi dòng nước chảy dọc xuống tóc và mặt mình liền ấp úng:

"Ư...ưm...cậu..."

Thiên Dịch bật cười rồi vênh mặt nói:

"Chào cô Selena, gương mặt thất bại trước chị tôi vào cuộc thi ba năm trước"

Selena như bị sốc toàn tập, đó là một sự sỉ nhục đối với cô vì đây là lần đầu tiên cô bị hạ gục trước một người đàn ông khác, thậm chí cậu ta còn nhỏ tuổi hơn mình. Cô ta nhăn mặt tức giận gào lớn:

"Hai chị em mấy người sẽ phải trả giá, tôi sẽ không tha cho các người đâu"

Cô ta định tiến tới đánh Thiên Băng nhưng những người khác đã kìm tay cô ta lại nói:

"Selena đủ rồi, dừng lại đi"

Thiên Dịch xoay lưng nhìn Thiên Băng vẫn còn đang đờ người mà mỉm cười nói:

"Nhị tỷ về thôi, hôm nay như thế đủ rồi"

Cô gật đầu thì cậu đưa cô ra ngoài mất. Tiểu Mai đứng nhìn không khỏi ngạc nhiên, sau đó cô chợt nhớ lại những gì khi quan sát Thiên Dịch, mọi ánh mắt, mọi tiếng cười đều chỉ hướng về một mình Thiên Băng. Lúc này nước mắt cô chợt đọng hai bên khóe mi, cô dụi mắt mình mỉm cười như đã hiểu ra, miệng lẩm bẩm:

"Em biết lí do anh không nói người anh thích cho em biết rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play