*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Hiểu Du: "Tôi cho các người gấp năm lần!"

Doãn Tân buồn cười kéo kéo khóe miệng, cô nhìn thoáng qua thời gian. "Tôi không cùng cô ta nâng giá, các người còn ba phút, lấy tiền rời đi, hay là chờ một tờ ngân phiếu khống."

Không thể không nói, bộ dạng gấp gáp của Triệu Hiểu Du, thật đúng là vừa buồn cười lại vừa có chút thật đáng thương.

Những kẻ liều mạng rất nhanh đưa ra lựa chọn, vội vàng không ngừng thu dọn đồ vật rồi chuẩn bị tranh thủ thời gian rút lui.

"Này! Này!! Các người không được đi, không được đi!! Mau trở lại ——!"

Thời điểm Doãn Tân lớn tiếng cười quả thật là rất không nể mặt mũi, cô nhìn bộ mặt kia của Triệu Hiểu Du đã đỏ rực, ngăn cản hơn nửa ngày nhưng ngay cả một người cũng không thể ngăn cản, cuối cùng làm cho người khác thấy phiền muốn chết còn bị đẩy một chút, ngã xuống đặt mông ở trên mặt đất.

"Nói thật, tôi cảm thấy cô đúng là rất hài hước."

Triệu Hiểu Du tức giận trừng mắt nhìn Doãn Tân.

"Không có bản lĩnh thì đừng có bắt chước người ta học làm người xấu, cô không sợ nếu chơi lớn, sẽ thua luôn cả bản thân?"

"Doãn Tân!" Triệu Hiểu Du hung tợn hét tên của Doãn Tân. "Cô cho rằng như vậy là cô đã thắng rồi sao?"

Doãn Tân nhún vai một cái. "Nếu không thì sao?"

Đám người xấu đều đã đi hết, chỉ còn lại một đại tiểu thư không có bất kỳ sự uy hiếp nào, còn không tính là cô đã thắng sao?

Nhưng mà Doãn Tân thật sự đã tính sai một nước, một giây trước cô còn tưởng rằng Triệu Hiểu Du không có bất kỳ cái uy hiếp gì, giây tiếp theo lại đột nhiên đứng lên.

Triệu Hiểu Du không biết từ đâu lấy ra một con dao gọt trái cây, hay là nói con dao này vẫn luôn yên lặng được giấu trong người cô ta, dựa vào việc bản thân mình ở gần Lâm Thư hơn một chút so với Doãn Tân, tìm đúng thời cơ, đem con dao gọt trái cây kia để ở trên cổ của Lâm Thư.

"Cô đừng đến đây!!"

Doãn Tân: "...!"

Lúc này mới hối hận bản thân mình chủ quan thì cũng đã chậm, lông mày của Doãn Tân một lần nữa nhíu lại, mặc dù toàn thân đều tản ra cảnh cáo muốn giết người, nhưng cũng chính chính xác xác là không có đi về phía trước.

"Tôi muốn Triệu Tiểu Tiên!! Mau kêu Triệu Tiểu Tiên đến đây!"

"Không có khả năng."

"Vậy tôi sẽ giết bà ta!"

Doãn Tân hơi hơi nheo mắt lại. "Triệu Hiểu Du, cô thật sự là không muốn sống nữa?"

"Cô quản tôi?" Triệu Hiểu Du quát lên: "Tôi cho cô hai phút, mau đem Triệu Tiểu Tiên đến đây!"

Doãn Tân lại không có một chút nào dao động. "Như vậy đi, cô muốn trả thù như thế nào, tôi làm con tin cho cô."

"Tôi không cần!! Cô nghe không hiểu tiếng người sao, cô còn cứ kéo dài thời gian như vậy tôi liền giết bà ta! Tôi thật sự sẽ giết bà ta!" Giống như là sợ Doãn Tân không tin, Triệu Hiểu Du nhấn mạnh lại lần nữa, đồng thời lưỡi dao run rẩy kia lại hướng gần về động mạch thêm mấy phần.

"Được được được, trước tiên cô đừng có xúc động." Doãn Tân bất đắc dĩ mới ra vẻ thỏa hiệp lui về sau. "Tôi giúp cô đi kêu Triệu Tiểu Tiên."

Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng đương nhiên không có khả năng là Doãn Tân sẽ thật sự đi làm như vậy.

Ánh mắt của cô vô tình hay cố ý cứ liên tục xác định vị trí cái tay cầm dao kia của Triệu Hiểu Du, đầu óc cứ suy nghĩ hết này đến lần khác xem có biện pháp nào hay có tình huống nào có thể đảm bảo Lâm Thư không bị thương, đánh rớt cái con dao kia ở trong tay của Triệu Hiểu Du hay không.

Nhưng mà ngay khi Doãn Tân vẫn như cũ cảm thấy hết đường xoay sở liền xoay người đi, trực giác của cô nhận thấy hình như có thứ gì đó nhanh chóng bay qua trước mắt cô, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên căn bản đó là thứ gì Doãn Tân cũng không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy hình như là một vật nhỏ vừa dài vừa nhọn giống như là cây tăm xỉa răng.

Tiếp theo đó cô liền nghe được Triệu Hiểu Du kêu thảm thiết một tiếng, sau đó là âm thanh rơi xuống đất của con dao gọt trái cây, Doãn Tân lại một lần nữa quay đầu lại, liền nhìn thấy Triệu Hiểu Du đang che lại cái tay đang chảy máu của mình, bị đau đến mức gương mặt đều trắng bệch.

Doãn Tân:?

Còn chưa kịp phản ứng với tình huống đột nhiên xảy ra, sau đó Doãn Tân liền nhìn thấy một đám nhân viên cảnh sát từ bên ngoài cửa tràn vào bên trong.

Còn có Du Lý đang cầm một món đồ chơi không biết là thứ gì.

Cảnh sát khi nào đến đây, Doãn Tân thật đúng là không cảm nhận được một chút nào, tiếng bước chân được huấn luyện chuyên nghiệp gần như không có, nếu như không phải cuối cùng cảnh sát tự đi vào, Doãn Tân cũng không biết ở phía sau cô thế nhưng lại có nhiều người vây quanh thế này.

Lâm Thư sau khi được giải cứu liền được kiểm tra đại khái một chút ngay tại chỗ, ngoại trừ ở phía sau tai bị trúng một đao làm cho hôn mê, bên ngoài cũng không có bất kỳ vết thương nào khác, chỉ là cho dù như thế cũng không có khả năng sẽ tránh khỏi không lưu lại di chứng sau này, cho nên lúc đó thuận theo 120 đưa đến bệnh viện.

"Cô không sao chứ?" Triệu Tiểu Tiên đi theo ở phía sau cảnh sát tiến vào, vừa vào liền vội vàng chạy đến bên người Doãn Tân, từ trên xuống dưới kiểm tra hết một lượt ở khắp nơi.

"Tôi không có việc gì, một chút việc nhỏ cũng không có." Doãn Tân thoải mái hào phóng để Triệu Tiểu Tiên kiểm tra.

Lúc này Triệu Tiểu Tiên mới thở ra một hơi. "Mẹ cũng không có việc gì chứ?"

"Chắc là không có việc gì." Doãn Tân trấn an nói: "Chắc chắn không có việc gì."

Mọi người vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc này Doãn Tân mới lại nhìn về phía Du Lý. "Vừa rồi là cô ném ám khí?"

Du Lý nhìn Doãn Tân một cái, sau đó nâng tay lên, cho chính mắt Doãn Tân nhìn thấy món đồ ở trong tay cô. Vốn dĩ Du Lý muốn phản bác, nhưng mà suy nghĩ lại, ám khí cũng không phải là chuyện xấu gì.

"Từ đâu ra?" Doãn Tân hỏi.

"Thời điểm trước kia ở trong đội tôi tự mình làm cái đồ chơi này, bắn rất tốt ở khoảng cách gần, lực sát thương không có lớn như là súng, nhưng mà đối phó với cái loại con gái yếu đuối như là Triệu Hiểu Du cũng đã đủ dùng rồi."

Doãn Tân có chút mơ hồ. "Cô mang theo cái này đi ra ngoài?"

Du Lý lắc lắc đầu. "Lúc tôi từ chức có đem cái này tặng cho người khác rồi, chỉ là cảnh sát đến đây ngày hôm nay là đồng đội trước kia của tôi."

Doãn Tân nghe xong liền hiểu ra. "Trùng hợp như vậy a?"

Du Lý nhàn nhạt cười cười, ai nói không phải chứ?

Triệu Hiểu Du vừa kêu đau thảm thiết vừa bị cảnh sát nhét vào trong xe cảnh sát, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên đứng ở xa xa nhìn Triệu Hiểu Du một cái, sau đó lại nhìn Du Lý vẫn còn đi ra ngoài, đem đồ vật ở trong tay đưa lại cho một người cảnh sát nào đó.

"Hôm nay tôi không có bắn lệch." Du Lý nói, giống như rốt cuộc cái vướng mắc đã tồn tại rất lâu ở trong lòng cuối cùng đã được xóa bỏ. Tuy rằng lời nói ra chỉ là đùa giỡn, nhưng mọi người đều biết việc này đối với Du Lý mà nói là có ý nghĩa lớn lao đến cỡ nào.

Đối phương vỗ vỗ bả vai Du Lý. "Khi nào có hứng thú về đội?"

Du Lý cười cười không nói chuyện.

Triệu Tiểu Tiên lôi kéo vạt áo của Doãn Tân, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy, Du Lý chắc là vẫn muốn làm cảnh sát."

"Cô ấy chính là không qua được cái cửa ải kia của chính mình."

Triệu Tiểu Tiên thở dài một cái.

Doãn Tân nhìn nhìn trước sau, lúc này mới tiếp tục hỏi: "Lục Nguyệt Hi đâu?"

"Bị dọa cho hoảng sợ, được người của Lục gia phái đến đưa đi rồi."

"Những người ở tầng cao nhất đó chắc còn không biết đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Nói đến cái này, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vốn dĩ là khả năng bọn họ thật sự không biết, chỉ là cô cho phát loa thông báo khắp tòa nhà, muốn không biết cũng khó."

"Cô không nói tôi cũng quên mất." Doãn Tân nói: "Người kia là nửa đường tôi bắt được, không ngờ cũng có chút năng lực."

Trở về nhất định phải tăng thêm tiền lương.

Sau khi rời khỏi khách sạn, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên liền đi theo xe cứu thương trực tiếp đến thẳng bệnh viện, đợi cả một đêm, cũng may đến cuối cùng kết quả kiểm tra của Lâm Thư biểu hiện tất cả đều bình thường, không lâu sau đó người cũng chậm rãi tỉnh lại.

Lúc mới vừa tỉnh lại, đầu óc của Lâm Thư vẫn còn có chút nặng nề, bà giơ tay sờ sờ cái cổ bị đau nhức, cảm giác khó chịu giống như là đang ngủ thì bị rơi mất cái gối.

Sau đó mới dần dần nhớ đến chuyện không lâu trước đây.

"Tôi bị, bắt cóc rồi?"

Mới vừa nói xong, ở một bên đang quay lưng lại với Lâm Thư gọt trái cây, Triệu Tiểu Tiên liền kinh hỉ quay đầu lại. "Mẹ tỉnh rồi!"

Lâm Thư mờ mịt nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái, tốn rất nhiều sức lực mới ngồi dậy được, nhìn nhìn cách bày trí của phòng bệnh, sau đó sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một cái kết luận: "Chắc là không bị mất chỗ nào."



Triệu Tiểu Tiên cười nói: "Không có không có, mẹ vẫn còn rất tốt nha."

"Tiểu Tân đâu?" Lâm Thư giơ tay xoa xoa đầu, dần dần thả lỏng lại. "Hai đứa đều không có việc gì chứ?"

"Chúng con đều không có việc gì."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Thư vui mừng xong rồi mới tiếp tục hỏi: "Cho nên là ai bắt cóc mẹ?"

Triệu Tiểu Tiên: "..."

"Mẹ không biết a?"

Lâm Thư nhíu mày một cái. "Không biết gì?"

Bà nhớ rõ là bản thân kêu bảo vệ chuẩn bị cùng nhau đi chi viện cho Doãn Tân, kết quả mới vừa đi được nửa đường, đột nhiên không kịp đề phòng bị người khác làm cho hôn mê.

Trong lòng của Triệu Tiểu Tiên áy náy không thôi, nàng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt tự trách: "Thật xin lỗi..."

Lâm Thư không hiểu chuyện gì, nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Con nói xin lỗi cái gì a?"

"Đều là bởi vì con."

Lâm Thư cảm thấy khó hiểu, nhưng tiếp theo đó giống như lại đoán được cái gì, bà thử thăm dò hỏi: "Sẽ không phải lại là cái Triệu Hiểu Du kia chứ?"

Triệu Tiểu Tiên khó xử gật gật đầu.

"Haizz, con thay cô ta xin lỗi cái gì, con cũng là người bị hại." Lâm Thư nói: "Chỉ là lúc trước quả thật là mẹ đã xem thường cái nha đầu kia, cô ta đúng là có thể làm ra cái loại chuyện này."

Lòng hiếu kỳ của Lâm Thư nổi lên, truy đuổi theo hỏi: "Đúng rồi, con nói cho mẹ nghe một chút, rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

Nếu nói tấm lòng rộng lớn của Lâm Thư xếp thứ hai, Triệu Tiểu Tiên cũng không dám xưng thứ nhất, nghe xong toàn bộ câu chuyện, giống như là nghe kể chuyện cười của nhà người khác.

Ngoại trừ thỉnh thoảng có xen vào hai câu bình luận, nói đến đoạn tình tiết căng thẳng thì còn có thể cười ra tiếng.

"Vậy Triệu Hiểu Du cũng là quá thảm đi?" Lâm Thư nói: "Cứ như vậy bị đồng đội vứt bỏ?"

"...Ân."

Sau khi cười đủ rồi Lâm Thư mới nghiêm túc trở lại: "Mặc kệ như thế nào, trước đây mẹ đã từng nói qua, mẹ phải cho cô ta thân bại danh liệt. Chỉ là cộng thêm chuyện lần này, thân bại danh liệt chắc là không đủ." Bà nói: "Mẹ còn phải cho cô ta ngồi tù mọt gông."

Xuất phát từ lo lắng cho sự an toàn, tốt nhất là cả đời này đừng ra ngoài.

Cuối cùng, kết quả tuyên án của Triệu Hiểu Du có thể nói là khiến cho mọi người hả lòng hả dạ, cho dù Triệu gia có lòng muốn cứu thoát đứa con gái này, nhưng mà không thể nghi ngờ là dưới thế lực của Doãn gia, cuối cùng vẫn chỉ có thể từ bỏ.

Nghe nói thời điểm Triệu Hiểu Du nhìn thấy Triệu Đông Tuyền thì khóc lóc vô cùng thảm thiết, sau khi vô cùng thành khẩn nhận sai, lại cầu xin Triệu Đông Tuyền bằng bất kỳ giá nào có thể cứu mình đi ra ngoài, kết quả cũng không được như ý nguyện.

"Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước còn làm chứ?"

Sau khi Doãn Tân nghe Tôn Ngang kể xong, chỉ nhàn nhạt ném ra một câu: "Còn những tên khác thì sao?"

"Đã bắt được gần hết, còn có mấy người đang lẩn trốn, đoán chừng không bao lâu nữa là có thể sa lưới."

Doãn Tân vừa lòng gật gật đầu, lúc ấy đang trong hoàn cảnh đặc biệt, vì vậy mới cho đám người kia một chút ngon ngọt, chỉ là đương nhiên không có khả năng cho không.

Thử nghĩ xem, muốn bắt người của cô, lại làm bị thương người của cô, làm gì có đạo lý nào lại còn đưa tiền cho bọn chúng ung dung ở ngoài vòng pháp luật?

Bên trong mỗi cái thùng tiền đều được gắn một con chip định vị siêu nhỏ, cảnh sát sẽ dựa theo tín hiệu để truy lùng, trong đêm đó liền bắt được mấy người đem về.

Chuyện này đến đây xem như là hạ màn, Doãn Tân thở ra một hơi thật dài, sau đó ánh mắt nhìn cửa sổ sát đất ở văn phòng chủ tịch —— cho nên vì sao cô vừa mới ở cữ xong, liền phải đến công ty làm việc??

Lão Doãn lấy lý do bởi vì phu nhân bị hoảng sợ, nói cái gì mà nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng thật ra chính là nhìn thấy Doãn Tân đã hoàn toàn khôi phục, cho nên gấp gáp không thể chờ nổi liền rời khỏi vị trí công tác, lần này lợi hại đến mức ngay cả chức vị chủ tịch cũng muốn nhường lại, trực tiếp đưa Doãn Tân lên đến đỉnh.

Vì thế cho nên lúc trước Doãn Tân và Lâm Thư ký cái bản thỏa thuận gia đình kia còn có ý nghĩa gì chứ?

Nói rõ một tuần bốn ngày, hiện tại quả thật là đã gần một tuần rồi.

Đối với chuyện này, chủ tịch Doãn có suy nghĩ, chi bằng lại sinh thêm một bảo bảo??

Chuyện sinh em bé này quả thật là cho dù Doãn Tân không nghĩ đến, Triệu Tiểu Tiên từ đầu đến cuối vẫn luôn ghi nhớ.

Tiểu nha đầu mỗi ngày cứ luôn nhắc mãi một mình bảo bảo quá cô độc, mau nhanh chóng sinh thêm một đứa.

Còn phải nhân lúc trước khi bảo bảo lớn lên lại sinh thêm một đứa, như vậy sau này có thể dễ dàng nói dối hai đứa là sinh đôi.

Doãn Tân nghe xong, đầu óc liền mơ hồ. "Cho dù tính bây giờ bắt đầu mang thai, bọn chúng ít nhất cũng kém nhau một tuổi, cô cho là chứng minh thư cùng hộ khẩu vốn không có tồn tại hay sao?"

"Chứng mình thư không phải là đến khi lớn mới có thể làm hay sao, đến lúc đó tâm trí cũng đã được định hình, có biết cũng không có việc gì."

Doãn Tân: "..."

Triệu Tiểu Tiên thích thú suy nghĩ. "Chúng nó sẽ tha thứ cho lời nói dối thiện ý này của tôi."

Doãn Tân mờ mịt nhìn Triệu Tiểu Tiên trong chốc lát, nhưng đến cuối cùng vẫn đặc biệt kiên định lắc đầu. "Không được không được, sinh con quá cực khổ."

Doãn Tân cứ liên tục sử dụng bản thân như một cuốn tài liệu để thể hiện những mặt trái khi sinh con, với ý đồ làm cho Triệu Tiểu Tiển nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nhưng hiển nhiên là Triệu Tiểu Tiển chưa từng tự mình trải nghiệm, luôn cảm giác bản thân chắc chắn có thể làm được.

"Tôi có thể chuẩn bị bắt đầu mang thai kể từ hôm nay, đem bản thân mình ăn đến trắng trẻo mập mạp, đến lúc đó liền có sức lực."

"...Cô đem chuyện sinh con xem như là khuân vác gạch sao?"

"Ai nha, tôi mặc kệ..." Nói đạo lý không dược liền làm nũng, Triệu Tiểu Tiên giống như là quyết tâm, ôm lấy cánh tay của Doãn Tân lắc lắc. "Lại sinh thêm một đứa đi mà."

Tiếp đó làm nũng cũng không có tác dụng, Triệu Tiểu Tiên liền trực tiếp tiền trảm hậu tấu, trước tiên lén uống thuốc rồi sau đó chui vào trong lòng của Doãn Tân, bắt đầu làm các loại kiểu dáng quyến rũ.

Kết quả bị chủ tịch Doãn liếc mắt một cái liền nhìn thấu, nhưng mà trước khi nhìn thấu, chủ tịch Doãn giống như còn phản xạ có điều kiện đặc biệt nhớ lại một chút, bản thân mình ngày hôm nay ở nhà có uống cái đồ vật gì kỳ quái hay không.

- ---------------------

Ngày 20-05-2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play