*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người ta thường nói mang thai ngốc ba năm, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy, tại sao cái lời nói này lại không đáng tin cậy như vậy chứ?
Lúc này mới có mấy ngày a, tại sao cảm giác Doãn Tân lại gian xảo như trước rồi.
"Cô... Nói cái gì vậy, đương nhiên là..."
"Lúc trước mẹ tôi vẫn luôn muốn nuôi Husky, cứ ở trong tối ngoài sáng vòng vo, cầu xin trong một khoảng thời gian rất dài." Doãn Tân nói: "Nhưng mà tôi cũng chưa đồng ý." Cô nhìn Triệu Tiểu Tiên. "'Cho nên chắc là bà ấy sẽ không buông tha cái cơ hội này ở chỗ cô."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Được rồi, đã nói đến như vậy rồi, làm sao còn có thể chối cãi đây?
Triệu Tiểu Tiên xấu hổ gãi gãi đầu, chỉ có thể ngắt lời nói: "Ai, Du Lý đâu rồi? Mới vừa nãy còn ở đây mà?"
Doãn Tân nhìn thấy đối phương cố gắng hết sức đổi chủ đề, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ trả lời: "Đi phòng vệ sinh."
"Nha."
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu móc móc ngón tay, đột nhiên lại không biết nên nói cái gì, mãi cho đến khi Doãn Tân lại một lần nữa mở miệng nói: "Có điều, nếu như bà ấy thật sự muốn nuôi, cũng có thể."
Đôi mắt của Triệu Tiểu Tiên sáng lên. "Thật sao?"
"Nhưng mà tất cả mọi sinh hoạt hằng ngày của con chó này đều phải do tự mình bà ấy chịu trách nhiệm, nếu như bà ấy lại cùng ba tôi đi ra nước ngoài du lịch, cũng phải đem con chó theo." Doãn Tân nhìn nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Hơn nữa, thời điểm bà ấy và ba tôi ở nhà thì ba tôi phải cùng tôi đến công ty để xử lý công việc."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Tổng hợp một chút các loại biểu hiện của hai vị lão nhân, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy cái loại yêu cầu này khả năng không quá phù hợp với thực tế.
Nhưng mà Doãn Tân lại vô cùng kiên trì, gằn từng chữ một nói: "Nếu không, đừng, hòng, nuôi."
"...Chi bằng, cô vẫn là tự mình đi nói với mẹ?"
Doãn Tân duỗi cái eo lười, tùy hứng nói: "Không cần."
Gương mặt của Triệu Tiểu Tiên đau khổ, lại thở dài một cái. "Hai người đây là làm khó xử tiên nữ tôi."
Doãn Tân vươn tay nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Triệu Tiểu Tiên, cười nói: "Nhìn thấy bị ủy khuất đến nổi cái mặt cũng gầy đi."
Cô vợ nhỏ bị kẹp ở bên trong tình thế khó xử, vốn dĩ không muốn đi truyền lời của Doãn Tân, dự định chuyện này không ai đề cập đến liền cứ như vậy mà trôi qua.
Kết quả Lâm Thư lại tự mình đến hỏi thăm, Triệu Tiểu Tiên bị ép đến không còn cách nào, cuối cùng thật sự chỉ có thể đem hết lời nói của Doãn Tân, một chữ cũng không thiếu thuật lại một lần nữa.
"Chậc, cái nha đầu này, càng ngày càng kỳ cục!" Lâm Thư có trình tự phê bình nói: "Còn không phải chỉ là một con Husky thôi sao, nuôi thì nuôi, ai sợ ai a?"
Triệu Tiểu Tiên: "...A?"
Lâm Thư nói: "Thoạt nhìn mẹ là một người không có trách nhiệm như vậy sao?"
Triệu Tiểu Tiên nói thầm cực nhỏ: Có một chút.
Chỉ là hiển nhiên Lâm Thư không có nghe thấy, lại nói: "Con đi nói với nó, mẹ có thể đáp ứng yêu cầu của nó, nhưng mà mẹ cũng có điều kiện, đối với chuyện này, mẹ phải cùng nó ước pháp tam chương!"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Một cái chuyện nhỏ như hạt mè, cuối cùng lại làm giống như công đường xử án.
Doãn Tân và Lâm Thư ngồi xuống, mặt đối măt, 'bàn đàm phán' có hơi dài, vì thế cho nên mỗi lần nói với nhau cái gì đều cần phải có người ở giữa truyền đạt, tránh cho nghe không rõ.
Đối với 'ước pháp tam chương', Doãn Tân chính là cũng tán thành. Chỉ là, giống như cố ý so với ai khác càng chuyên nghiệp hơn một chút, cô còn đặc biệt soạn riêng mấy phần hợp đồng, cũng cho người đánh ra cho mỗi bên một bản.
Lâm Thư: "Mẹ có thể giảm bớt số lần đi du lịch, nhưng không thể hoàn toàn không có."
Doãn Tân: "Bác bỏ."
Lâm Thư: "...Bác bỏ cái bác bỏ của con!"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân nhướng mày. "Du lịch cũng có thể, một năm nhiều nhất là hai lần, một lần nhiều nhất là bảy ngày."
Lâm Thư: "Một năm năm lần!"
Doãn Tân: "Một năm một lần."
Lâm Thư: "...Được được, vậy thì một năm hai lần." Bà nói: "Nhưng mà nói trước, cái loại du lịch hành trình ngắn ngày, mẹ sẽ không mang con chó theo, Tiểu Tiên sẽ giúp mẹ chăm sóc nó."
Doãn Tân vừa gật đầu nói chuyện, vừa ở bên trên chỗ trống đã gạch sẵn trong hợp đồng viết ra một con số đã được thảo luận.
"Công ty thì một tuần con đi ba ngày, không tính những tình huống đặc biệt, thời gian còn lại sẽ do ba phụ trách."
Lâm Thư suy nghĩ một chút, lời nói sâu sắc và thành khẩn đánh vào lá bài tình cảm: "Rốt cuộc ba con đã lớn tuổi rồi, trong khoảng thời gian này con mang thai, con nhìn xem con ép ba con như thế nào, tóc đều bạc hết, nếp nhăn cũng sâu hơn."
Lần này ngược lại Doãn Tân không có lập tức phản bác, cô cân nhắc một chút, có hơi nhượng bộ nói: "Một tuần con đi bốn ngày."
"Năm ngày?"
"Ba ngày."
Lâm Thư: "Được được, bốn ngày thì bốn ngày."
Doãn Tân tiếp tục ở trên giấy viết xuống một số "4" ngay ngay ngắn ngắn.
Tuy rằng lão Doãn không có trực tiếp tham gia vào trận chiến đầy kỷ niệm này, thậm chí là hoàn toàn không biết rõ tình hình, thì đã bị sắp xếp đến rõ rõ ràng ràng.
"Ngoài ra tất cả mọi tổn thất do Husky tạo ra đối với căn nhà này, mẹ là người đầu tiên phải chịu toàn bộ trách nhiệm." Doãn Tân tiếp tục nói: "Với lại đến tuổi thì phải đi làm triệt sản."
"Chỉ sinh một lứa có được không?"
Doãn Tân liếc mắt nhìn Lâm Thư một cái: "Có thể sinh, nhưng khi đầy tháng, toàn bộ đều phải đem tặng hết cho người khác."
Cô cũng không muốn nuôi một đại đội phá nhà.
Điểm này Lâm Thư còn chưa kịp cò kè mặc cả, Doãn Tân liền trực tiếp ngầm thừa nhận nhảy qua mục tiếp theo, hiển nhiên là không cho phép thương lượng.
Triệu Tiểu Tiên nghe thấy hai người nói qua nói lại gần được một tiếng đồng hồ, Anh Anh ngủ được một giấc đã thức dậy, bắt đầu ồn ào đòi uống sữa.
Doãn Tân nghe tiếng liền dừng lại động tác trên tay, sau đó buông bút xuống rồi đứng dậy, trịnh trọng nói: "Tạm thời dừng buổi họp mười lăm phút."
Ở trong nhà mua không ít sữa bột đắt tiền, nhưng mà Doãn Tân vẫn luôn khá kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, điều khó chịu duy nhất chính là mỗi lần cho bảo bảo bú sữa, cái đại bảo bảo Triệu Tiểu Tiên này vẫn luôn ở một bên nhìn nhìn, giống như là một chuyện mới lạ đến dường nào.
Vì thế cho nên Doãn Tân vừa phải giờ vờ chuyên tâm làm việc, vừa phải chịu đựng da đầu tê dại, sắc mặt nóng lên, hận không thể đem cái bảo bảo tò mò kia xách lên quăng ra ngoài.
"Tại sao mặt cô lại đỏ như vậy?"
Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên còn biểu hiện thỏa mãn nhìn bảo bảo nhà mình há miệng lớn bú sữa, suy nghĩ cục bột nhỏ ăn nhiều một chút thì có thể nhanh trưởng thành một chút, đứa nhỏ này vừa ăn vừa híp mắt, thoạt nhìn đặc biệt đang hưởng thụ.
Kết quả đột nhiên vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cả gương mặt của Doãn Tân đều đỏ quá chừng.
Cái loại tình huống tương tự thật ra cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là lúc trước Triệu Tiểu Tiên cũng không có để ý. Thế nhưng hôm nay lại càng đặc biệt rõ ràng, cho nên nàng không nhịn được liền hỏi.
Doãn Tân:...
Cô còn không biết xấu hổ mà hỏi, chủ yếu là không muốn nói, cảm giác nói ra rõ ràng sẽ càng lúng túng hơn.
Nhưng mà bây giờ quả thật Doãn Tân càng cúi đầu không nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên giống như càng nghi hoặc, lại đến gần thêm một chút.
Thời điểm Doãn Tân muốn há miệng, không hiểu sao lại "Ngô" một tiếng.
Triệu Tiểu Tiên:?
Doãn Tân: "...Cô có thể đi ra ngoài trước hay không?"
"Vì sao nha?" Triệu Tiểu Tiên càng cảm thấy mê hoặc. "Cô bị làm sao vậy?"
Doãn Tân muốn nói lại thôi, cái đứa nhỏ ở trong ngực cứ hết cắn rồi lại liếm, vốn dĩ cảm giác cũng đã rất kỳ quái, nhưng làm một người mẹ, những tình huống này căn bản đều có thể xem như không đáng kể. Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên cứ trơ mắt mà nhìn như vậy, giống như là một tên biến thái, cái cảm giác kia liền...
Liền quá quỷ dị.
May mắn là Triệu Tiểu Tiên cũng không tính là quá ngốc, bị cái ánh mắt u oán kia của Doãn Tân nhìn trong chốc lát liền giống như bừng tỉnh.
"Cô không phải là..." Không hiểu sao Triệu Tiểu Tiên lại có chút vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của người khác. "Xấu hổ chứ?"
Doãn Tân: "..."
Không nói còn đỡ, nói xong giống như là lớp giấy mỏng manh trên cửa sổ bị chọc thủng, sắc mặt kia của Doãn Tân trong nháy mắt lại đỏ thêm tám độ.
Triệu Tiểu Tiên nói: "Không thể nào, cái này có gì mà phải xấu hổ?"
Nàng suy nghĩ một chút, cũng không phải là chưa làm qua cái chuyện kích thích hơn.
Vốn dĩ nếu Doãn Tân không phải như thế này, Triệu Tiểu Tiên thật đúng là sẽ không suy nghĩ lệch lạc. Nhưng mà hình như một khi tư tưởng đã hướng đến gần phía bên đó, thì sẽ không có cách nào thu hồi lại được.
Lỗ mũi của Triệu Tiểu Tiên đột nhiên liền nóng lên, cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra một ký máu mũi.
Làm thì cũng đã làm rồi, nhưng mà kích thích thì vẫn là rất kích thích.
Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức liền đứng dậy. "Được được, tôi đi ra ngoài trước, tôi đi ra ngoài trước."
Triệu Tiểu Tiên nói xong liền đi ra ngoài, nếu còn tiếp tục nhìn, khả năng thật sự muốn rong huyết tại chỗ. Tuy rằng hiện tại muốn cùng Doãn Tân làm chút gì đã không còn nỗi lo về sau, nhưng mà trước mắt vẫn là bảo bảo tương đối quan trọng hơn.
Chỉ là cho dù đứng ngoài cửa vắng vẻ lạnh lẽo mười phút đồng hồ, hình như căn bản cũng không thể giải quyết được cái vấn đề gì, bộ dạng cách đây không lâu của Doãn Tân cứ lưu lại ở trong tâm trí của nàng không thể xóa bỏ được, càng đắm chìm trong hồi ức càng... không thể tự thoát ra.
Vì thế mới vừa cho con ăn xong, Doãn Tân vừa đi ra ngoài lại bị người khác kéo vào trong phòng. Triệu Tiểu Tiên nhìn qua vô cùng ủy khuất nằm sấp ở trên người cô, lúc này cũng không cần phải lo lắng sẽ đè lên bụng, toàn lực ứng phó liều mạng đem người đè xuống gắt gao.
Thật ra Doãn Tân có thể đem người ép ngược lại, chỉ là cũng không biết có phải cố ý dung túng hay là đơn giản lười nhác không muốn động đậy, chỉ ngoan ngoãn nằm ngửa ở nơi đó, chờ xem Triệu Tiểu Tiên muốn chơi cái hoa chiêu gì.
Kết quả liền nghe được đối phương nói: "Tôi cũng muốn."
Doãn Tân:?
"Muốn cái gì?"
"Muốn..." Triệu Tiểu Tiên liếm liếm khóe miệng. "Muốn ăn cô."
Mới ban đầu Doãn Tân còn không biết động cơ sâu xa của Triệu Tiểu Tiên, hai người dây dưa một hồi lâu, cứ hôn mãi cho đến khi đối phương đột nhiên nhẹ nhàng cắn một cái ở trên quả hồng của cô.
Doãn Tân:!
Trong nháy mắt kia, cả người của bà chủ Doãn trở nên mờ mịt, cứng ngắc một hồi lâu, tùy ý để mặc cho người khác phát điên, đồng thời cảm thấy có một dòng điện cứ chạy tán loạn khắp toàn thân.
Suy nghĩ muốn ngăn cản chợt lóe lên ở trong đầu của Doãn Tân, sau đó lại giống như là không còn chút sức lực nào, cả người liền trở nên mềm nhũn quá mức, tê dại đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng có chút không nhấc lên nổi.
Còn Triệu Tiểu Tiên thì sao, ngược lại càng chơi càng hăng.
Lúc này dường như Doãn Tân mới có chút hối hận, thời điểm ban đầu, chắc là nên có chút ngăn cản cản trở.
Lúc trước bà chủ Doãn vẫn luôn không biết bản thân mình có cái nhược điểm như vậy, cũng có thể căn bản là lúc trước không có, nhưng mà cơ thể sau khi mang thai vô hình đã xảy ra biến hóa, vì thế cho nên vốn dĩ có một số vị trí không phải rất nhạy cảm, lúc này tất cả đối với cô lại giống như là tử huyệt, đụng vào một chút cũng không thể.
"Triệu Tiểu Tiên..." Thật vất vả tích góp được một chút sức lực, Doãn Tân cắn răng nói: "Cô cũng đừng có quá đáng."
Nhưng mà hiển nhiên là Triệu tiểu thư còn chưa chơi đủ, nàng rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của Doãn Tân, có chút không thể khống chế được, có chút muốn dừng mà không dừng được, lại có chút ủy khuất không biết nên làm thế nào...
Nhưng tất cả những chuyện này đều thay đổi thành một câu nói, chính là toàn thân Doãn Tân đều phát ra tín hiệu 'Mau đến đây khi dễ tôi đi'.
Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên là bị làm cho choáng váng đầu óc, lần đầu tiên muốn khi dễ Doãn Tân như vậy, cứ như vậy lại càng muốn khi dễ mạnh mẽ hơn một chút.
Trận chiến này đánh rất lâu, cái gì mà 'Mười lăm phút nghỉ giải lao' đã sớm bị hai người ném ra sau đầu, chờ sau khi Doãn Tân bị áp bức xong đã hoàn toàn không còn sức lực gì, hai người mới ngừng lại cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát. Sau đó Triệu Tiểu Tiên mới phát giác, Doãn Tân 'không còn sức lực' phần lớn chỉ là giả vờ, bởi vì chưa đầy hai phút sau, đối phương liền đột nhiên trở mình, mặt mũi đầy nham hiểm, từ trên cao ngước xuống nhìn nàng.
"Vừa rồi chơi rất vui vẻ có phải hay không?"
Triệu Tiểu Tiên nuốt nước miếng một cái: "Còn... còn tạm được..."
"Tạm được?" Doãn Tân hừ lạnh một tiếng, nếu không phải là cô giả vờ bộ dạng sắp chịu không nổi, nếu không phải cô vứt bỏ mặt mũi yếu ớt cầu xin Triệu Tiểu Tiên khoan dung, tám phần là Triệu Tiểu Tiên còn muốn náo loại đến buối sáng hôm sau.
Cảm giác bản thân mình sắp bị trả thù, Triệu Tiểu Tiên lặng lẽ chuẩn bị tích trữ sức lực để chuồn đi, kết quả bị người kia liếc mắt một cái nhìn thấu, Doãn Tân ngay lập tức đè lại hai tay của Triệu Tiểu Tiên, cố định ở hai bên đầu, thân thể càng đè ép đến không có chút khe hở nào.
"Vậy cô có biết là có nợ thì phải trả hay không?"
"Tôi... trước hết nợ một lần, có được không?"
"Không được." Bà chủ Doãn không chút suy nghĩ liền nói: "Chẳng những phải trả, còn phải trả cả vốn lẫn lời."
Tuy rằng trước kia hai người cũng thường xuyên làm chuyện như vậy, nhưng mà hình như đây là lần đầu tiên chơi ác liệt như vậy, buông thả như vậy.
Mặc dù không đến mức làm hết một lần các loại thông thường, nhưng cũng lấy trình độ lớn nhất ở bên trong kho kiến thức căn bản, dùng để thực tiễn.
Còn Triệu Tiểu Tiên với gương mặt như em bé khiến người khác không thể xuống tay được liền giành được thắng lợi, giả vờ đáng thương, kêu lên hai tiếng, Doãn Tân cũng chỉ có thể đủ loại bất đắc dĩ buông tha nàng. Nhưng vì tuân theo suy nghĩ muốn báo thù, Doãn Tân vẫn là khiến cho cái tên bại hoại này nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt.
Nhưng mà khi bước xuống giường, tắm rửa một chút, phất tay áo một cái, hai bên đều là một trang hảo hán.
Nhìn thấy hai người kia quay trở lại bàn đàm phán, Lâm Thư vuốt vuốt cằm, cảm giác mọi chuyện không có đơn giản như vậy.
"Cho con bú tại sao lại lâu như vậy?" Lâu đến mức làm cho Lâm Thư chờ đến nhàm chán, liền bắt lấy mấy người hầu chơi đánh bài ở ngay trên bàn,
Lúc này vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy, Doãn Tân và Triệu Tiểu Tiên chẳng những đã thay đổi quần áo, trên người rõ ràng còn tản ra một cỗ mùi hương sữa tắm, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
...Hai cái đứa nhỏ này, không cần đến mức đó chứ? Quý trọng cơ hội như vậy sao?
Vẻ mặt của Doãn Tân phiền muộn khi bị người mẹ già yêu quý của mình nhìn chằm chằm, cái chuyện này nghe qua quả thật có chút không đúng, nhưng mà cô cũng rất vô tội a.
Một lần nữa ngồi xuống rồi hắng giọng một cái, bà chủ Doãn một chữ cũng không đề cập đến, mất một giây sau liền nghiêm túc: "Tiếp tục thôi."
Vì không để cho chuyện tương tự xảy ra thêm một lần nữa, sau đó mỗi lần Doãn Tân cho con bú sữa đều phải đóng chặt cửa phòng lại một cách kỹ càng, ai cũng không đề phòng, chỉ đề phòng Triệu Tiểu Tiên.
Cái này cũng là vì muốn trong xác suất lớn, tránh cho cái nha đầu Triệu Tiểu Tiên kia lại nảy sinh ra cái ý tưởng kỳ quái, để cho sinh hoạt vợ vợ được hài hòa thuận lợi.
Lâm Thư sau khi nhận được đặc quyền, ngày hôm sau liền dẫn theo con dâu đi ra ngoài, cùng nhau đi đến cửa hàng thú cưng. Vốn dĩ tưởng rằng đã gây ra động thái lớn như vậy thì ít nhất phải đi dạo hơn mười mấy hai mươi mấy cái cửa hàng mới có thể nhìn trúng con vật mình ưng ý, kết quả vừa mới đến cái cửa hàng thứ hai, Lâm Thư đã không thể đi nữa.
Bà cúi người khom lưng ở trước cái lồng chó, cùng một bảo bảo Husky mới vừa được hai tháng tuổi ở bên trong lồng sắt mắt to trừng mắt nhỏ đến gần mười lăm phút đồng hồ.
Những người đứng ở bên ngoài quan sát, ai cũng không biết được một người một chó đang yên lặng trao đổi cái ám hiệu bí mật gì, sau đó liền nghe thấy hai tay Lâm Thư vỗ một cái, vô cùng sảng khoái nói: "Chính là nó."
Lại nói tiếp, cái con Husky này thật ra có chút không quá giống, không đùa giỡn không ồn ào, mơ hồ một chút, giống như là bị hồn xuyên, vẻ mặt trầm ổn cùng bộ dạng lanh lợi, cảm giác cái cặp mắt chó kia chỉ cần một giây là có thể nhìn thấu hết mọi thứ.
Tuy nhiên cái loại ảo giác này cũng không có duy trì được bao lâu, vừa về đền nhà, mới mở ra cái lồng sắt, con chó con này liền chạy tứ tung ở trong sân, giống như là bị điên rồi.
Cái bộ dạng như thế này giống hệt với phiên bản cuối cùng của 'Tôi rốt cục đã được tự do rồi'.
Lúc này dì Corgi từ ngoài cửa ló cái đầu ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cái tên tiểu tử mới vừa vào nhà, cũng kêu hai tiếng rồi chạy ra ngoài tìm một chút cảm giác tồn tại.
Lúc này tiểu Husky liền dừng lại, lần mò theo âm thanh xoay đầu lại nhìn thoáng qua. Hai con chó bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, dì Corgi ỷ vào việc mình đến trước, hoàn toàn giành được thắng lợi tuyệt đối.
"Mẹ nghe nói Husky và Corgi có thể lai thành Husgi." Lâm Thư nói.
Doãn Tân: "Husgi là cái quỷ gì?"
"Chính là một con Husky chân ngắn lỗ tai dài." Lâm Thư giải thích, suy nghĩ một chút rồi lại có chút tiếc nuối. "Đáng tiếc là Kha Kha đã triệt sản rồi."
"..." Đôi mắt của Doãn Tân trợn trắng. "Tuổi của chúng nó cũng không thích hợp có được không?"
"Tình dì cháu không đáng yêu sao?"
Doãn Tân lắc đầu rồi thở dài. "Nhân loại a, luôn vì ham muốn của bản thân mà luôn có những tư tưởng biến thái."
Lâm Thư:...
"Cái đứa nhỏ này! Nói ai biến thái chứ! Con mới là biến thái, cả nhà con đều biến thái!!" Người mẹ già kính yêu tức giận đến mức ăn nói lung tung. "Husgi đáng yêu bao nhiêu chứ? Không chấp nhận phản bác!"
Doãn Tân: "..."
Nghe nói trong nhà lại nuôi thêm một con Husky, Lục Nguyệt Hi còn đặc biệt đến nhìn, thật ra lại tìm được một cái lý do hợp lý để có thể đi đến Doãn gia, kết quả ngược lại Lâm Thư giống như là tìm thấy hy vọng, lôi kéo con gái nhà người ta bắt đầu thương lượng đến chuyện sinh đẻ của mấy con chó.
"Có thể a, không thành vấn đề." Đương nhiên là Lục Nguyệt Hi đồng ý. "Dù sao Muội Muội nhà con không có triệt sản, chờ con Husky trưởng thành, con liền dắt nó đến đây."
Doãn Tân nhíu mày một cái. "Cắt ngang một chút, tôi muốn hỏi một vấn đề." Cô nói: "Muội Muội và Kha Kha có quan hệ như thế nào?"
Lục Nguyệt Hi biết gì nói đó, ôn hòa trả lời: "Chính là mẹ của Kha Kha a."
Trong lúc nhất thời, trán của Doãn Tân liền xoắn lại giống như một cái bánh quai chèo, vốn đang nói Husky và Kha Kha là tình dì cháu, hiện tại chính là... tình bà cháu a??
"Cái này, có thích hợp không?"
Lục Nguyệt Hi nhìn thấy vẻ mặt của bà chủ Doãn giống như là khó xử liền nói: "Trong giới động vật không có nhiều quy định như vậy, đây chỉ là sinh lý cùng bản năng hành vi của chúng nó, thường thì không dính đến chuyện tình cảm,"
Lời nói thì là nói như vậy, nhưng mà dù sao cũng là người kiểm soát, cái loại người chưa bao giờ nuôi qua sủng vật giống như Doãn Tân, trong chốc lát thật là có chút không tiếp thu được.
Kết quả đang muốn rời khỏi cuộc trò chuyện này, Triệu Tiểu Tiên còn ráng nói thêm: "Vậy nếu thật sự sinh ra Husgi, vậy thì có thể hay không..."
Doãn Tân:...?
Từ biểu tình của Triệu Tiểu Tiên với đôi mắt đang sáng lên, Doãn Tân hầu như đã có thể đoán ra được câu nói tiếp theo của cô ấy.
Doãn Tân cảm thấy cái chuyện này không nên có sự bắt đầu, vì thế cho nên bây giờ không có cách nào có thể kết thúc.
Đặc biệt là khi hai cái mẹ chồng nàng dâu này đứng chung một chiến tuyến, có chung một nhịp điệu, nếu như quyết tâm, vậy cho dù cô và lão Doãn có cực lực phản đối, đoán chừng cũng không có kết quả gì.
Doãn Tân thở dài một hơi, cuối cùng chỉ có thể nhận thua rồi rút lui, tỏ vẻ không muốn liên quan.
Sau khi trò chuyện xong về việc hôn phối của đôi chó, lúc này Lục Nguyệt Hi mới nói đến một chuyện khác.
"Cuối tuần này có một buổi tiệc quan hệ hữu nghị, Tiểu Tiên có muốn đi cùng hay không a?"
"Tôi là người đã kết hôn, không được tốt?"
"Nói là buổi tiệc quan hệ hữu nghị, thật ra chính là mọi người gặp mặt cùng nhau chơi mà thôi, cô nói đã lâu rồi cô không có tham gia cái loại tụ hội này, mọi người đã lâu rồi cũng chưa được gặp cô, nếu không thì nhân cơ hội này, liền lộ mặt một cái?"
Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút, trước kia những người này là muốn chờ xem cái cảnh náo nhiệt của nàng, nhìn xem nàng sống có bao nhiêu khó khăn. Hiện tại đều đã biết nàng sống rất tốt, cho nên vội vàng muốn tranh thủ đến nịnh bợ?
Nhưng mà cũng phải nói lại, quả thật là đã gần một năm nay Triệu Tiểu Tiên không có tham dự cái loại hoạt động như thế này, thật là có chút tưởng niệm.
"Có thể chứ." Triệu Tiểu Tiên vừa xác nhận, ánh mắt lại giống như vừa nhìn Lâm Thư, kết quả đối phương đang chơi đùa với chó con, căn bản không thèm đếm xỉa gì đến nàng. Vì thế Triệu Tiểu Tiên lại gật đầu một cái. "Có thể."
Nói xong, dưới ánh mắt vui mừng của Lục Nguyệt Hi, Lâm Thư mới ngẩng đầu lên. "Dì có thể đi cùng không?"
Mọi người: "...?"
Hiển nhiên là Lâm Thư không cảm thấy tuổi tác của bản thân mình có vấn đề gì, chớp mắt một cái rồi bổ sung: "Muốn trải sự đời."
Nếu nói Doãn phu nhân chưa nhìn thấy sự đời quả thật chính là một trò cười lớn, thời điểm những đứa nha đầu này còn chưa cai sữa, mấy loại trường hợp như thế này đoán chừng Lâm Thư đã chơi đến phát chán, trước mắt chẳng qua là nhất thời hứng khởi, muốn thay đổi gia nhập vào những người trẻ tuổi, lại tham gia náo nhiệt tiêu khiển giải trí một chút.
"Có thể a, đương nhiên là có thể." Lục Nguyệt Hi rất nhanh liền phản ứng lại. "Nếu như dì có thể đi, mọi người nhất định rất hoan nghênh."
Sau khi được cho phép, Lâm Thư liền xoay cái cổ, hướng về phía trong nhà, hỏi Doãn Tân đang không biết ở cái vị trí nào một câu: "Tiểu Tân, con có đi hay không?"
Tiếng thứ nhất không có ai trả lời, có thể là do khoảng cách khá xa, vì thế Lâm Thư lại thay đổi phương hướng, hướng về phía trên lầu hỏi lại một lần nữa.
Lúc này Doãn Tân mới từ từ chậm rãi từ trong phòng bước ra, dựa vào lan can bình tĩnh thoải mái ném ra hai chữ: "Không đi."
"Nha." Lâm Thư cũng xoay cái cổ trở lại. "Vậy nếu như Tiểu Tiên chạy theo người khác, con đừng có khóc nhè a."
Doãn Tân: "..."
Tuy rằng biết rõ loại tình huống này không có khă năng xảy ra, nhưng thời khắc này, cái miệng của Lâm Thư thật đúng là làm cho trong lòng người khác không được thoải mái.
"Ai nha." Triệu Tiểu Tiên hướng về phía Doãn Tân ở trên lầu, vẫy vẫy tay. "Sẽ không sẽ không, cô đừng nghe mẹ nói lung tung."
Doãn Tân không nói một lời nào, đứng ở chỗ đó nhíu mày trong chốc lát, cuối cùng hỏi một câu: "Khi nào đi?"
Vốn dĩ Lục Nguyệt Hi chính là muốn rủ Triệu Tiểu Tiên cùng nhau đi ra ngoài chơi một chút, kết quả đột nhiên lại biến thành một cuộc tổng động viên toàn gia đình.
Chỉ là dù sao cũng là buổi tiệc quan hệ hữu nghị, thật ra tình huống có các trưởng bối tham dự cũng không ít, Doãn Tân lại là một nhân vật lớn ngàn năm khó gặp ở trong giới, cho dù đã kết hôn sinh con, nhưng mà vẫn như cũ là mẫu người yêu lý tưởng ở trong lòng của hàng nghìn hàng vạn thiếu nam thiếu nữ.
Nếu như cô ấy bước ra sân khấu, buổi tiệc lần này đoán chừng sẽ lại náo nhiệt thêm mấy phần.
- ---------------------------
"Nếu như cô thật sự không muốn đi cũng không sao, mẹ chính là đang nói đùa." Triệu Tiểu Tiên nhẹ nhàng đung đưa nôi em bé, vừa nhỏ giọng nói với Doãn Tân ở một bên.
"Tôi biết." Doãn Tân nói, cô đương nhiên biết Lâm Thư chỉ là nói đùa, nhưng mà bởi vì cô đột nhiên nhớ đến bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên lúc bị người khác ức hiếp khi tham gia bữa tiệc rượu lần trước, cho nên có chút không yên tâm.
Cho dù Lâm Thư cũng có ở đó, nhưng mà cái người phụ nữ kia căn bản không đáng tin cậy, đến lúc đó không chừng liền tự mình bỏ đi chơi.
"Tôi không phải là không muốn đi." Doãn Tân nói: "Chỉ là tương đối lười đi, xem như là đi cùng cô."
Triệu Tiểu Tiên thuận theo cây thang trèo lên trên, bộ dạng vênh váo gian xảo nhìn Doãn Tân. "Cho nên cô sẽ không phải là, thật sự lo lắng tôi sẽ chạy theo người khác chứ?"
"Cô dám?" Doãn Tân trừng mắt liếc nhìn Triệu Tiểu Tiên một cái.
"Chậc chậc, được rồi được rồi, tôi không dám." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Đại tổng giám đốc Doãn ưu tú như vậy, tôi dám chạy với ai a, cho dù là chạy với ai tôi cũng đều bị thua thiệt đến chết rồi?"
"Biết được thì tốt." Doãn Tân hừ hừ mấy tiếng, bộ dạng xem như cô biết thức thời, gương mặt kiêu ngạo lên.
Đang nói đến đây, Triệu Tiểu Tiên đột nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ, nàng không nhịn được liền hít mũi thêm mấy cái, kết quả thì nhìn thấy ở trong nôi, bảo bảo không biết từ lúc nào đã thức dậy, đang trợn tròn mắt nhìn nàng, sau đó...
Đột nhiên không kịp đề phòng, "Oa" một tiếng khóc lên.
Triệu Tiểu Tiên:!
Ngay lập tức Triệu Tiên Tiền liền phản xạ có điều kiện giật bắn người lên, vẻ mặt lờ mờ.
"Làm sao vậy?" Doãn Tân cũng nghi hoặc bước đến, nhưng mà còn chưa kịp đi đến bên cạnh thì đã bị một cỗ mùi nước tiểu làm cho lui lại.
"Tiểu rồi tiểu rồi!" Ngay sau đó Triệu Tiên Tiền hốt hoảng nói: "Tả giấy để ở đâu, lấy lấy..."
Hai cái người lần đầu tiên làm mẹ trong nháy mắt luống cuống tay chân cả lên, còn chưa tính đến việc tìm khắp căn phòng cũng không thấy đồ vật, thời điểm Triệu Tiểu Tiên nỗ lực để bắt đầu thì bị ướt đến nửa cái tay áo, tâm tình lúc ấy liền bị đóng băng.
- ------------------------
Ngày 02-04-2021