*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Tiểu Tiên kinh ngạc nhìn trên gương mặt của Doãn Tân biểu lộ ý cười nhàn nhạt, mãi cho đến khi đối phương đi đến bên cạnh mình. "Không phải đã kêu cô đừng đến rồi hay sao?"
Doãn Tân cúi thấp đầu, tinh tế thì thầm: "Nếu như tôi không đến, cô có thể ứng phó được sao?"
"...Chút chuyện nhỏ này, còn không làm khó được tôi."
"Vậy cái gương mặt nhỏ này của cô đều đỏ là chuyện như thế nào?" Doãn Tân nói xong còn không coi ai ra gì, giơ tay nhéo Triệu Tiểu Tiên một chút. "Tôi nhìn thấy cô tức giận đến đỉnh đầu đều bốc khói."
Sự xuất hiện của Doãn Tân hiển nhiên là nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người, đặc biệt là Triệu Hiểu Du. Thật ra cô biết cuộc sống của Triệu Tiểu Tiên ở Doãn gia cũng không tệ lắm, chẳng qua là hôm nay nhìn thấy Doãn Tân không đến, cho nên muốn mượn cơ hội này đem đến cho Triệu Tiểu Tiên một chút không thoải mái. Cho dù thực chất tham vọng cũng không có hiệu quả gì, nhưng chỉ cần có thể làm cho Triệu Tiểu Tiên khó chịu, xem như cũng đạt được mục đích.
Nhưng ai mà ngờ được, lúc nãy Doãn Tân không đến, kết quả thời điểm này lại đột nhiên xuất hiện.
Cùng Triệu Tiểu Tiên nói nói mấy câu, Doãn Tân mới lại một lần nữa ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sự ấm áp ở đây, cái gọi là 'Bạn bè của chị ruột Triệu Tiểu Tiên'.
"Vừa rồi muốn tâm sự cái gì?"
Mọi người: "..."
"Không có gì không có gì, chỉ nói hâm mộ Doãn phu nhân, rốt cục tìm được một nơi tốt."
"Vậy sao?" Doãn Tân ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại nói: "Chứ không phải đang nói tôi gắn mắc Tổng giám đốc, ngay cả sinh nhật của Triệu đại tiểu thư cũng không chịu đến?"
"..."
"Hay là nói rõ ràng thân thể của tôi khá tốt, có thể làm việc bình thường, nhưng lại không thể tham dự sinh nhật?"
"..."
Doãn Tân cười lạnh một chút, đột nhiên nhìn về phía một người nào đó đang không kịp đề phòng. "Đúng rồi, vừa nãy cô mới nói hôm nay anh của cô đi đến Doãn thị ký hợp đồng? Là công ty nào vậy?"
"Ách, ách..."
Tổng giám đốc Doãn nhìn đối phương nửa ngày không thể nói ra lời, cũng có thể là sợ nói ra sẽ bị ghi vào trong sổ đen, cho nên bộ dạng không dám nói. Cô hơi hơi nhíu mày: "Rốt cục là ký hay không ký a?"
"..."
"Doãn Tổng, bọn họ đều là bạn của tôi, cô vẫn là đừng nên làm khó dễ bọn họ." Tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu, Triệu Hiểu Du đúng lúc mở miệng, ý đồ muốn làm một cái giảng hòa.
Nhưng mà cuối cùng không những không thành công mà còn khiến cho Doãn Tân cảm thấy buồn cười, ánh mắt lại tràn đầy sự trào phúng. "Tại sao lại có thể gọi là làm khó dễ? Đây không phải là tùy tiện tâm sự hay sao?" Cô còn đem toàn bộ lời nói ném trả lại. "Vừa rồi không phải đều đang nói chuyện phiếm hay sao? Thế nào, tôi không xứng cùng mọi người tán gẫu?"
Triệu Hiểu Du:...
Tổng giám đốc Doãn rõ ràng là đang bao che khuyết điểm cho cô vợ nhỏ của mình, cho dù thị lực không tốt cũng có thể nhìn ra, phàm là có một chút hiểu biết thì lúc này nên cụp đuôi, nhanh chóng tẩu vi thượng sách.
Cho nên không bao lâu sau, dòng người liền tản ra nơi khác, ngoại trừ Triệu Hiểu Du lúc gần đi còn không quên ném ra một ánh mắt không cam lòng, bộ dạng thoạt nhìn giống như là món nợ này còn chưa tính xong.
Sau khi đám người rời đi sạch sẽ, Doãn Tân mới lôi kéo tay của Triệu Tiểu Tiên, trong nháy mắt giống như hơi hoảng sợ một chút, quay đầu lại đối mặt với hai vị lão nhân của Triệu gia.
"Ách..." Doãn Tân theo bản năng muốn xưng hô kêu 'Bác trai', 'Bác gái' để bắt đầu, nhưng lời vừa đến miệng lại tạm thời thay đổi, biến thành lắp ba lắp bắp kêu một tiếng "Ba mẹ".
Hai vị lão nhân của Triệu gia sau khi nghe thấy tiếng kêu, tâm tình liền rơi vào trạng thái cực kỳ phức tạp.
Không biết vì sao, giờ phút này khi bọn họ nhìn thấy Doãn Tân, có thể cảm thấy được một cảm giác áy náy mãnh liệt.
Triệu Đông Tuyền thoạt nhìn lúng ta lúng túng, nâng nâng tay. "Ngồi... ngồi đi."
"Được."
"Cái kia... cái đó..." Triệu Đông Tuyền liếc mắt một cái với lão bà của mình, ý đồ là đem cái đề tài kia ném cho đối phương, nhưng lại nhận lấy thất bại, sau khi bị người kia ném trở lại, hắng giọng một chút rồi nói: "Nghe Tiểu Tiên nói con đang mang thai?"
Doãn Tân gật gật đầu. "Ân."
Vốn dĩ đã suy nghĩ một trăm lần, sau khi gặp Doãn Tân, vì đứa con gái bảo bối này của nhà mình, hai vợ chồng tuyệt đối phải gây khó xử cho Doãn Tân một chút, ít nhất tuyệt đối là không thể đưa ra sắc mặt tốt.
Thế nhưng gặp phải cái kết quả này, cái... cái này thật là khó mở miệng?
Triệu Đông Tuyền đắn đo cả buổi, cuối cùng lại hỏi một câu: "Tiểu Tiên không có gây thêm phiền phức gì cho con chứ?"
Triệu Tiểu Tiên:...
Doãn Tân:?
"A, không có, không có." Doãn Tân vẫy vẫy tay. "Tiểu Tiên khá tốt, đặc biệt ngoan."
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy còn vội vàng thuận theo gật gật đầu.
Các trưởng bối nửa tin nửa ngờ, tựa hồ không tin, Lý Duẫn Lam nói: "Không có việc gì, con cứ nói thẳng ra đi, Tiểu Tiên có chỗ nào không tốt, ba mẹ bắt nó sửa lại."
Triệu Tiểu Tiên:...
"Tại sao con lại cảm thấy, lời này giống như là được nói theo cách khác?"
Lý Duẫn Lam cũng không thèm phản ứng lại Triệu Tiểu Tiên, trong lúc nhất thời Doãn Tân mới giống như là con gái ruột của mình: "Có yêu cầu gì con cứ việc nói ra."
"Thật sự không có gì." Doãn Tân nói: "Hai người không biết, trong khoảng thời gian này, đều là Tiểu Tiên chăm sóc cho con."
"Nó sẽ chăm sóc người khác?" Lý Duẫn Lam vô cùng hoài nghi.
"Tại sao con lại không thể? Mỗi ngày con đều làm bữa cơm dinh dưỡng cho cô ấy!"
Lý Duẫn Lam nhíu nhíu mày, chân thành đặt câu hỏi: "...Có thể ăn sao?"
Triệu Tiểu Tiên: "Đương nhiên là có thể ăn a!" Tiểu công chúa tức giận chống nạnh, nghe thử một chút đi, đây là lời nói của mẹ ruột nói hay sao? "Con tham gia rất nhiều lớp học, mua rất nhiều sách, bây giờ trù nghệ của con rất là cao siêu!"
"Phải phải phải, chuyện này con có thể làm chứng." Doãn Tân cười cười giải thích: "Gần đây con không có khẩu vị ăn uống gì, may mắn là có Tiểu Tiên."
"Như vậy sao..." Hai vị lão nhân của Triệu gia lúc này mới có chút tin tưởng, nhưng trong lúc nhất thời lại có một loại ảo giác bản thân mình có phải là nuôi một đứa con gái giả mạo hay không.
Sau đó người mẹ già lại tìm thấy một cái trọng điểm khác. "Không có khẩu vị ăn uống, vậy có nôn nghén không?"
Triệu Tiểu Tiên: "Nôn! Nôn rất lợi hại."
Doãn Tân: "Cũng còn tốt."
Triệu Tiểu Tiên: "Ai nha, cô đừng có khiêm tốn, chính là rất lợi hại, nôn đến mặt trắng bệch." Nàng vừa nói đến đây vẻ mặt liền có chút đau lòng, khoa tay múa chân diễn tả sinh động như thật. "Nước mắt đều rớt ra, đứng còn không vững."
"...Cô còn nói thêm gì nữa, tôi rất nhanh liền không chịu được."
"Bộ dạng của cô lúc đó cũng giống như là rất nhanh liền không chịu được." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi một cái. "Đặc biệt dọa người."
Hai vị lão nhân Triệu gia:...
Nhìn thấy hai cô con gái tương thân tương ái như vậy thì rất là yên tâm.
Ngược lại Doãn Tân nói không có khẩu vị ăn uống đúng là sự thật, trong buổi tiệc sinh nhật có một bàn đầy thức ăn ngon nhưng lại không thấy Doãn tổng đụng đũa mấy cái, thời điểm quay trở về, Lý Duẫn Lam kêu người hầu chuẩn bị một đống đồ dùng để dưỡng thai, một đống đồ bổ và nguyên liệu nấu ăn để kích thích khẩu vị, toàn bộ đều nhét vào cốp xe để Doãn Tân mang theo trở về.
"Tôi cảm thấy địa vị trong gia đình của cô và tôi đều bị đảo ngược." Triệu Tiểu Tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thầm.
Vốn dĩ nghĩ đến việc Doãn Tân mang thai, dự định để bản thân mình ở Doãn gia lên như diều gặp gió đã bị hạ xuống thấp rất nhiều, lại không nghĩ rằng khi về nhà của chính mình, địa vị còn rơi xuống thấp thêm mấy lần.
Nghĩ lại mới vừa rồi ở trong buổi tiệc, ánh mắt ba mẹ nhìn Doãn Tân, ở đâu còn có dáng vẻ giống như mấy lần trước nhìn thấy kẻ thù? Quả thật là còn thân hơn so với con gái ruột.
"Như thế nào, ghen à?" Doãn Tân nói.
"Tôi mới không thèm ăn giấm." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi. "Ba mẹ tôi có thể có cái nhìn khác đối với cô, chấp nhận cô, tôi còn cảm thấy rất là vui mừng."
Doãn Tân suy nghĩ, cô đã hy sinh lớn đến như vậy, nếu còn không thay đổi vậy thì cũng có chút kỳ quái. Có lẽ ba mẹ của Triệu Tiểu Tiên phần lớn là cảm thấy áy náy, dù sao có thể gặp phải trường hợp này giống như cô khả năng thật đúng là không có bao nhiêu người.
"Nói thật vừa rồi tôi còn rất khẩn trương, cũng may thuận lợi qua cửa."
"Tại sao tôi lại cảm thấy cô chẳng những không có khẩn trương, ngược lại còn rất kiêu ngạo. Cô nhìn xem mấy người bạn đó của Triệu Hiểu Du, ngay cả thở mạnh cũng không dám."
Doãn Tân: "Đó cũng là vì cô."
Doãn Tân đang nói đột nhiên lại nghĩ đến cái gì. "Còn nữa, hiện tại là tôi khẩn trương xong rồi, tiếp theo nên đến lượt cô khẩn trương."
Triệu Tiểu Tiên:?
Doãn Tân: "Ba mẹ tôi mới vừa gọi điện thoại cho tôi, nói là cuối tuần này hai người họ sẽ trở về."
"A?!"
Việc ba mẹ của Doãn Tân sẽ trở về cũng đã nói từ rất lâu rồi, nhưng mà vẫn luôn không có xác định được thời gian, cho nên ban đầu cái loại khẩn trương này dần dần liền phai nhạt.
Thế nhưng trước mắt lại đột ngột đưa ra tối hậu thư, không còn trì hoãn nữa, cái loại cảm giác hoảng hốt lo sợ giống như là mất đi rồi tìm lại được này, làm cho Triệu Tiểu Tiên trong nháy mắt liền rối loạn mấy phần.
"Cuối tuần này? Nhanh như vậy..." Triệu Tiểu Tiên đau khổ cay đắng, lo lắng nói: "Vậy... tôi có cần phải chuẩn bị chút gì hay không, có cần đi đón họ không? Có cần..."
"Không cần." Doãn Tân bất đắc dĩ ngắt lời nói: "Đừng lo lắng, không có đáng sợ như vậy. Cô cứ như bình thường là được, trong nhà sẽ có xe đi đón, tự bọn họ có thể trở về."
Mặc dù là nói như vậy, nhưng cái định nghĩa 'Đáng sợ' lại không phải căn cứ vào việc có ăn thịt người hay không, cho nên không nhịn được vẫn cứ muốn khẩn trương.
Cho dù Triệu Tiểu Tiên là loại người mang một tâm hồn rộng mở, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bởi vì cái loại tâm tình phức tạp này mà liên tiếp mờ mịt hết mấy ngày trời, thậm chí là càng về sau nàng hận ba mẹ của Doãn Tân không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng, để cho nàng có thể sớm chết sớm đi đầu thai.
Nhưng cho dù là đếm từng ngày chờ đợi như vậy, thời điểm chân chính chờ đến một ngày kia, Triệu Tiểu Tiên đã làm tốt một đống lớn tâm lý chuẩn bị nhưng mà vẫn bị một chuyện bất ngờ phá rối.
Lúc ấy nàng đang hết sức chuyên tâm ở trong phòng bếp bận việc nấu cơm trưa cho Doãn Tân, tiếp đó đột nhiên liền nghe được từ trong phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai của một người phụ nữ.
"Đây... đây là tình huống như thế nào?!" Giọng nói của đối phương rất là xa lạ đối với Triệu Tiểu Tiên, nhưng sự sụp đổ và tức giận ở bên trong giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng sau đó liền có người đi đến trấn an, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn tạm thời buông xuống chuyện ở trong tay, đậy lại nắp nồi, cũng tò mò xoay người hướng về phía phòng khách đi đến.
Cách một cánh cửa, từ bên trong phòng khách truyền đến âm thanh tương đối mơ hồ, cũng chính là cái âm thanh thét lên chói tai mới vừa rồi có hơi nghe rõ một chút. Triệu Tiểu Tiên từ phía sau cánh cửa thò một cái đầu ra ngoài, không dám tùy tiện ra mặt, đồng thời nhìn trộm nhất cử nhất động ở bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy phòng khách cách đây không lâu còn vô cùng sạch sẽ, giờ phút này lại không biết gặp phải chuyện gì, khăn giấy bị rút ra rơi lung tung rối loạn đầy ở trên mặt đất, phần lớn ở trong đó còn bị cắn xé cực kỳ dữ tợn.
Gối ôm ở trên sôpha, trái cây ở trên bàn... Các loại đồ vật đều rơi rải rác ở trên mặt đất, trong lúc nhất thời thậm chí còn rất khó tìm được một nơi có thể đặt chân.
Triệu Tiểu Tiên:...
Cái này đúng là tiểu tai họa!
Tuy rằng trước mắt không nhìn thấy cái bóng dáng kia của Kha Kha, không biết sau khi đã phạm phải sai lầm đã chạy trốn đến chỗ nào rồi, nhưng cái loại hiện trường vụ án này, suy nghĩ lại cũng không có khả năng có người khả nghi thứ hai... phải nói là chó khả nghi.
Nhìn nhìn lại hai 'người xa lạ' đang quang minh chính đại đỏ mặt tía tai, một nam một nữ, đều là bộ dáng bốn năm mươi tuổi, Triệu Tiểu Tiên nhớ lại một chút, hình như chưa từng nhìn thấy qua trong nhà có hai cái người hầu này.
Hơn nữa phong cách ăn mặc còn rất có khí chất cao cấp.
Đầu óc của nàng chỉ mắc kẹt không đến hai phút, sau đó thời điểm ánh mắt chạm đến rương hành lý ở phía sau, trong nháy mắt liền rơi vào bên trong trạng thái khủng khoảng đến chấn động lòng người —— họ là ba mẹ của Doãn Tân?!!
"Rốt cuộc tình huống này là như thế nào, ở trong nhà bị trộm cướp hay sao?!" Lâm Thư không thể tưởng tượng được nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, không thể tin được là trong khoảng thời gian bọn họ không có ở nhà, cái nhà này đã xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế Kha Kha phạm án cũng chỉ là chuyện của vài phút trước, người hầu phụ trách trông giữ trong một lúc không để ý đã để nó chuồn ra ngoài, kết quả vừa nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của Lâm Thư, khi đuổi theo ra đến nơi, hiện trường cũng đã biến thành cái dạng này.
"Chắc... chắc là do Kha Kha..." Người hầu cúi đầu nói xin lỗi, ánh mắt còn nhìn khắp nơi tìm kiếm cái tiểu tổ tông kia, lúc này không biết lại trốn ở chỗ nào.
Nhưng mà cô còn chưa tìm được, ngược lại Triệu Tiểu Tiên đang đứng ở trong đã thấy trước, tiểu tử kia đang trốn ở dưới gầm tủ gỗ, trong lòng ngực còn đang ôm một quả táo, mài răng từng cái từng cái giống như là đang gặm.
Tiếp theo đó một người một chó cứ như vậy mà bốn mắt nhìn nhau, Triệu Tiểu Tiên cảm giác được động tác gặm táo của đối phương hình như dừng lại một chút, lắc lắc cái đuôi, cảm giác được giây tiếp theo có thể xông đến về phía nàng.
Ở trong đầu của Lâm Thư còn có một dấu chấm hỏi. "Kha Kha? Là ai?"
"Là... là một con tiểu Corgi do thiếu phu nhân nuôi."
Lâm Thư nghe vậy hiển nhiên là cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. "Trong nhà nuôi chó?" Biểu tình kinh ngạc của bà trong lúc nhất thời cũng không nhìn được cảm xúc cụ thể gì, thời điểm vừa định tiếp tục hỏi gì đó, vật nhỏ ở phía dưới gầm tủ trong nháy mắt liền tháo chạy ra ngoài.
Từ chỗ cái tủ chạy đến chỗ của Triệu Tiểu Tiên ở đầu bên kia, một đường chạy thẳng nhất định phải đi qua vị trí hiện tại của Lâm Thư, cho nên không thể tránh khỏi, lão phu nhân không những là bị 'Đụng' một cái, mà đột nhiên bị một cái vật nhỏ gì đó xẹt qua làm cho sợ đến mức lập tức ngã vào trong lòng của Doãn lão gia.
Nếu không phải là do thân phận, Triệu Tiểu Tiên cảm thấy thời điểm nàng bị dọa đến nỗi mắt trợn trắng, có khả năng là đã mắng ra lời thô tục.
Mà xấu hổ nhất chính là, lúc này cái con chó ngốc chỉ vừa mới phạm phải tội lỗi tày trời còn đưa ra vẻ mặt nhiệt tình lấy lòng, nắm ống quần của Triệu Tiểu Tiên, kêu "Gâu gâu gâu" muốn được ôm một cái.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Lập tức bị bại lộ, đồng thời Triệu Tiểu Tiên thu hoạch được tầm mắt của tất cả mọi người, không thể giả vờ tàng hình được nữa, nàng miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, gượng cười hai tiếng, thuận tiện hướng về phía con chó ngốc bên cạnh ở dưới chân nhẹ nhàng đá một cái, kéo dài ra khoảng cách giữa cả hai.
Sau đó lại tuyên bố một câu không có mức độ gì đáng tin: "Con cùng nó cũng... cũng không thân..."
- --------------------------
Phòng khách sau khi được cấp tốc quét dọn sạch sẽ, ba mẹ chồng mới cố gắng miễn cưỡng ngồi xuống cái ghế sôpha 'đã không còn sạch sẽ', Triệu Tiểu Tiên vẫn đứng ở một bên không dám ngồi xuống, Lâm Thư an bài nàng vài tiếng mới vội vã cuống cuồng ngồi xuống ở bên cạnh.
"Con so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn nhiều." Lâm Thư quan sát Triệu Tiểu Tiên một hồi lâu, sau đó liền đưa ra một lời đánh giá khách quan. Bà thoạt nhìn chính xác như lời nói của Doãn Tân, chắc là một người khá tốt để chung sống, cho dù mới vừa rồi đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng giờ phút này còn có thể vừa cười híp mắt vừa nói chuyện ôn hòa cùng với nàng như thế này.
Điều này làm cho tinh thần của Triệu Tiểu Tiên được thả lòng ở một trình độ rất lớn. "Cũng tạm được..."
Lâm Thư cười cười. "Cũng khó trách Tiểu Tân thích con nhiều năm như vậy."
Nhưng mà nói đến điều quỷ dị nhất không phải là thái độ lấy lòng của Lâm Thư, mà là cái con chó kia mới vừa nãy thiếu chút nữa dọa cho bà hồn phi phách tán, giờ phút này lại còn có thể nằm trong lòng bà với vẻ mặt vô cùng thích thú, thỉnh thoảng hưởng thụ sự vuốt ve.
Nhưng mà so sánh với nhau, Doãn lão gia tựa hồ không có hiền lành như vậy, Triệu Tiểu Tiên nhìn gương mặt của ông ấy, không cười nhưng cũng không giống như tức giận, dù sao chính là bộ dạng không dễ dàng thân cận.
Là không hài lòng đối với nàng hay sao? Triệu Tiểu Tiên rối rắm suy nghĩ.
"Đây là con chó do con nuôi?" Lâm Thư vừa vuốt ve chó con vừa hỏi.
Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu. "Ân." Nàng vô cùng chân thành nói xin lỗi: "Con rất xin lỗi, con không quản giáo tốt..."
"Không có việc gì không có việc gì, chó con không hiểu chuyện, đều là việc rất bình thường, quản giáo tốt thì được rồi." Lâm Thư không có vấn đề gì. "Mẹ chính là không nghĩ đến, thế nhưng trong nhà lại nuôi chó, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì rồi."
Triệu Tiểu Tiên:?
Lâm Thư: "Con cũng không biết, trước đây mẹ cũng muốn nuôi chó, nhưng mà hai bố con họ không thích, đặc biệt là Tiểu Tân, nói cái gì cũng không đồng ý, mẹ cũng chỉ có thể làm theo." Bà nói tiếp: "Kết quả không nghĩ đến, thế nhưng nó lại đồng ý cho con nuôi."
Lâm Thư rất có cảm xúc chặc chặc lưỡi. "Thật đúng là có vợ thì quên mẹ, cái đồ tiểu bạch nhãn lang."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Còn có chuyện này sao?
Lâm Thư suy nghĩ một chút, giống như là đột nhiên lại nghĩ đến cái ý kiến hay ho gì đó. "Nếu không thì như thế này, con lại nuôi thêm một con."
"A?" Có ý tứ gì?
Lâm Thư: "Lấy danh nghĩa của con, lại nuôi thêm một con chó Husky, sau đó để cho mẹ nhận làm con thừa tự."
"Còn nhận làm con thừa tự? Bà cho là nuôi con nít hay sao." Doãn lão gia vẫn luôn không lên tiếng, không đồng ý nói: "Tôi không đồng ý a!"
Nhưng mà cho dù ông ấy nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, Triệu Tiểu Tiên lại cảm thấy sắc mặt của Lâm Thư cũng không thay đổi một chút nào, hoặc là căn bản giống như là không nghe thấy.
Ánh mắt vẫn tràn đầy mong đợi như cũ nhìn Triệu Tiểu Tiên. "Thế nào, cứ quyết định như vậy?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Nàng đây là nên đồng ý hay là không đồng ý a?
Vẻ mặt đang vô cùng khó xử và khổ sở, trong đầu của Triệu Tiểu Tiên đột nhiên hiện lên một chuyện gì đó, trong nháy mắt đồng tử phóng đại, vô cùng lo lắng đứng dậy chạy về hướng phòng bếp. "Cái nồi của tôi..."
Cũng may là Triệu Tiểu Tiên kịp thời nhớ ra, nếu không ngày hôm nay phòng bếp đúng là chạy trời không khỏi nắng.
Nàng mang bao tay vào nhanh chóng tắt lửa. nước canh đã trào ra bên ngoài, cũng may là không quá nghiêm trọng, sau khi tắt lửa được một lúc liền dần dần lắng xuống lại.
Nàng thật cẩn thận mở ra nắp nồi, mở con mắt nhìn thoáng qua ở bên trong...
Còn may còn may, chỉ cần nấu như vậy thêm một lát, không tính là quá tệ.
"Mẹ vừa rồi còn đang tò mò, cái hương vị gì mà lại thơm như vậy, là con đang nấu cơm?"
Mới vừa luống cuống tay chân xử lý xong cục diện rối rắm, Triệu Tiểu Tiên đã bị âm thanh của Lâm Thư đi theo vào ở phía sau làm cho hoảng sợ.
"Ân." Nàng còn hơi xấu hổ, lần đầu tiên để cho Lâm Thư nhìn thấy được cái tình cảnh như thế này, vì thế nhịn không được sốt ruột giải thích nói: "Con... ngày thường con không có như vậy."
Lâm Thư nhìn vẻ mặt tràn ngập lo lắng lại ủy khuất của tiểu nha đầu, nhịn không được cảm thấy buồn cười, rốt cục hình như bà đã có chút hiểu được vì sao Doãn Tân lại say mê nha đầu này như vậy.
Quả thật là, có chút đáng yêu.
Con bé giống như rất khẩn trương, đến mức vẫn luôn vô cùng căng thẳng, ngay cả thời điểm mới vừa nãy, khi ngồi cũng luôn cúi đầu, rũ mắt, ngón tay thì siết chặt cái quần, đốt ngón tay đều trắng lên.
"Đừng khẩn trương, mẹ cảm thấy rất tốt a." Lâm Thư nói: "Đã lâu rồi mẹ không ngửi được mùi canh thơm ngon như vậy."
Bà nói xong ánh mắt còn giống như đã thèm chảy nước dãi nhìn vào hướng ở trong nồi xem thử, Triệu Tiểu Tiên lại đột nhiên mãnh liệt vang lên chuông cảnh báo, không chút dấu vết chắn lại ở phía trước cái nồi.
Thời điểm Lâm Thư không nhìn thấy gì liền nghiêng nghiêng cái cổ một chút, sau đó Triệu Tiểu Tiên lại càng ngăn chặn kín kẽ.
"Đây là... cơm trưa dinh dưỡng làm cho Doãn Tân..." Cuối cùng thật sự là không chịu đựng nổi, yếu ớt giải thích.
Bởi vì không nhớ đến việc ba mẹ của Doãn Tân sẽ đột ngột trở về, cho nên Triệu Tiểu Tiên vẫn cứ theo như bình thường mà làm, chỉ đủ khẩu phần cho một mình Doãn Tân.
"Ai nha, mẹ biết, mẹ chỉ nhìn thử..." Bộ dạng của Lâm Thư cho dù nhìn như thế nào đều cũng không có sức thuyết phục, bà thật vất vả đem Triệu Tiểu Tiên di chuyển qua một bên, sau đó hít một hơi thật sâu cái hương thơm ngào ngạt, tiếp đó lập tức thuận tay cầm lấy một cái muỗng ở bên cạnh, múc một chút xíu đưa đến bên miệng.
Triệu Tiểu Tiên: "Ai..."
"Mẹ chỉ nếm thử một miếng."
"..."
Nói là chỉ nếm một miếng, nhưng Triệu Tiểu Tiên vẫn cứ trơ mắt nhìn Lâm Thư sau khi nếm thử một miếng tí xíu, thuận tay cầm lấy một cái chén ở bên cạnh, sau đó nhìn ra được đã rất kiềm chế múc một muỗng, nhìn nhìn rồi lại cảm thấy hình như là quá ít, sau khi cân nhắc lại bổ sung thêm một muỗng.
"Không nghe nói tay nghề của con lại tốt như vậy a." Lâm Thư chiếm tiện nghi còn không quên khen vài câu, nhưng đó cũng là thật sự cầu thị, lúc trước bà còn tưởng rằng Triệu Tiểu Tiểu cũng giống như những đại tiểu thư khác, hai tay không dính xuân thủy, chuyện gì cũng sẽ không làm.
Chỉ là cho dù thật sự như vậy cũng không có vấn đề gì, Doãn gia có rất nhiều người hầu, không cần tự mình làm. Thế nhưng cũng không thể phủ nhận trù nghệ của Triệu Tiểu Tiên có thể tăng thêm không ít điểm cho nha đầu này.
"Mới gần đây." Triệu Tiểu Tiên thẳng thắn nói.
"Phải không?" Lâm Thư không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ lại đây là cơm dinh dưỡng làm cho Doãn Tân, bà lại hỏi: "Không phải đây là vì Tiểu Tân mà cố ý đi học chứ?"
"Ân." Triệu Tiểu Tiên gật gật đầu.
"Vậy thật là không uổng công nó vì con mà mang thai đứa bé." Lâm Thư thuận miệng nói.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Tiểu Tiên đỏ lên, không biết xuất phát là do chột dạ hay là do áy náy, cúi thấp đầu gãi gãi.
Thừa dịp như thế một chút, Lâm Thư đã cầm chén ăn xong rồi, sau đó lại khẽ sờ sờ rồi cầm cái muỗng lên.
Lần này cho dù như thế nào Triệu Tiểu Tiên cũng phải ngăn cản, nhưng mà nói như thế nào cũng không thể ngăn cản được.
Lâm Thư thành thục làm mấy cái động tác, múc ra đồ ăn không còn thừa lại bao nhiêu ở trong nồi, sau khi múc xong liền nhấc chân bỏ chạy: "Đồ ăn ngon như vậy, mẹ lấy một chút cho lão Doãn nếm thử..."
Triệu Tiểu Tiên nhìn người trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng, quay đầu lại ảo não nhìn đáy nồi, buồn rầu thở dài.
Nhưng mà chẳng mấy chốc lại nhịn không được nở nụ cười, mặc kệ nói như thế nào, cái cửa ải này của nàng xem như là đã qua được một nửa, ít nhất thì bộ dáng của mẹ Doãn Tân hình như rất vừa lòng đối với trù nghệ của nàng, hơn nữa cũng chính xác nếu như nói là rất dễ sống chung.
Triệu Tiểu Tiên đem đồ còn dư lại múc ra, sau đó cầm chén đũa đưa đến cho hai vị trưởng bối.
"Không phải nói là cho Tiểu Tân sao?" Thân làm mẹ, Lâm Thư rất không biết xấu hổ biết rõ còn cố hỏi một câu, trên mặt lại hoàn toàn nhìn không ra được chút khách khí nào, liền vươn tay tiếp nhận.
Chỉ còn dư lại có bấy nhiêu sợ là không đủ cho Doãn Tân nhét kẽ răng.
"Còn có chút thời gian, con lại làm thêm một phần nữa."
Không biết có phải là do được mỹ thực làm thăng hoa tâm trạng hay không, Triệu Tiểu Tiên cảm giác biểu tình trên mặt của Doãn lão gia giống như đã thả lỏng hơn rất nhiều, còn hơi hơi lộ ra một nụ cười nhạt vừa lòng.
Triệu Tiểu Tiên cảm giác trong lòng lại kiên định một chút.
Đang muốn quay về phòng bếp nấu lại từ đầu, liền nghe được ở ngoài cửa có người kêu một tiếng "Tiểu thư".
Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nhìn thoáng qua bên ngoài, liền nhìn thấy Doãn Tân đang bước chân dài, lập tức đi đến.
"Tại sao cô lại quay trở về?" Triệu Tiểu Tiên bật thốt lên hỏi.
Vừa hỏi xong mới nhớ đến ba mẹ của Doãn Tân còn đang ngồi ở bên cạnh, kết quả lại phát hiện hai vợ chồng già vội vàng buông chén xuống, bộ dạng giống như không kịp chờ đợi phải gấp rút chạy nhanh.
Triệu Tiểu Tiên:?
Doãn Tân cũng thật kỳ quái, ngày thường sau khi về nhà đầu tiên chắc chắn là muốn cùng nàng chào hỏi nói chuyện, hôm nay lại có chút sốt ruột, không kịp cùng nàng nói cái gì liền bỗng nhiên tăng tốc đuổi theo.
"Đã hồi đô trở lại, còn có thể chạy đi đâu?" Doãn Tân tức giận chặn lại ở trước mặt hai vợ chồng già, sau đó giơ tay búng một cái ý kêu Tôn Ngang.
Nhận được mệnh lệnh, thư ký Tôn như ngựa không dừng vó liền đuổi theo đi qua, trong tay còn ôm một xấp văn kiện, thoạt nhìn còn rất nặng.
"Đây, những cái tương đối quan trọng cần phải bàn giao đều ở đây hết, xem thật tốt trong hai ngày là có thể hoàn mỹ hiểu hết mọi thứ. Con có tri kỷ hay không?"
Doãn Thừa:....
- ------------------------
Ngày 05-12-2020