Người gọi điện thoại là Từ Qua, Lục Thịnh đi đến chỗ yên tĩnh nghe máy, "Từ Qua, anh đang ở bệnh viện."

"Bố em thế nào rồi?"

"Vẫn đang làm phẫu thuật, em đừng lo lắng quá." Từ Qua ở đầu bên kia trầm mặc, Lục Thịnh im lặng trong chốc lát, nói, "Tô Nhiên và bố em kết hôn lúc nào?"

"Anh biết cô ta?" Lục Thịnh đã gọi thẳng tên Tô Nhiên, vậy là đã nói rõ vấn đề.

"Bạn gái cũ của Hạ Hầu Ngọc." Lục Thịnh cũng không che giấu, nói thẳng, "Trước kia bọn anh từng gặp nhau."

"Sau khi mẹ em qua đời, cô ta liền vào cửa, sinh con trai xong mới đăng ký kết hôn." Giọng Từ Qua vang lên, có vẻ mệt mỏi, "Bố em —— nɠɵạı ŧìиɦ."

Lục Thịnh muốn ở cạnh Từ Qua ngay bây giờ, lúc ấy Từ Qua có bao nhiêu tuyệt vọng?

"Bố mẹ em gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công ty là do hai người cùng nhau lập lên. Nếu như lúc đó họ ly hôn, bố em sẽ tổn thất một phần lớn tài sản." Từ Qua im lặng rất lâu mới nói tiếp, "Mẹ em mất ngoài ý muốn, với ông ấy đó là kết quả tốt nhất."

Lục Thịnh không muốn chờ ở cửa phòng phẫu thuật, cút mẹ nó đi!

"Em cũng từng nghi ngờ Tô Nhiên, nhưng bố em bảo vệ cô ta quá tốt, em không tìm được chỗ xuống tay thăm dò." Giọng của Từ Qua hơi thương cảm, "Bây giờ có lẽ là báo ứng của bố em, ông ấy không vô tội."

Nhiều năm như vậy, Từ Qua không biết phải tâm sự những chuyện này với ai. Kỳ thật nói với Lục Thịnh cũng không phải một lựa chọn tốt, nhưng cô vẫn nói.

"Trương Vũ đã gửi hồ sơ vụ án bắt cóc đến, bây giờ anh sẽ gửi cho em."

"Anh bận việc thì đi đi, không cần phải để ý ông ấy, mỗi người đều có số mệnh của chính mình."

"Quan hệ của bố em và Tô Nhiên có tốt không?"

Từ Qua bật cười, "Cứ vậy thôi, theo nhu cầu của nhau."

"Một lát nữa anh đến thăm em, đừng suy nghĩ quá nhiều, sự thật sớm muộn cũng được phơi bày, chỉ là vấn đề thời gian."

"Anh chú ý an toàn."

Điện thoại bị Từ Qua cúp máy, Lục Thịnh vừa đăng nhập hòm thư vừa đi đến phòng phẫu thuật. Đi được một nửa, anh đột nhiên dừng chân, đẩy cửa lối thoát hiểm, bước vào gọi điện cho Lưu Dương.

Lưu Dương bắt máy rất nhanh, Lục Thịnh nói thẳng, "Dùng hai dãy số đó đăng nhập hòm thư."

"Hòm thư gì?"

"Có hòm thư nào thì thử hết."

"Được, tôi sẽ làm ngay."

Lục Thịnh cúp máy, tắt điện thoại di động, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy giọng của Tô Nhiên.

"Mọi chuyện kết thúc... Chúng ta cao chạy xa bay được không?"

Giọng của cô ta càng lúc càng nhỏ, Lục Thịnh đưa tay bóp mi tâm, Tô Nhiên đang nói chuyện với ai? Mọi chuyện kết thúc? Cao chạy xa bay?

Quan hệ giữa vợ chồng họ có tốt không? Theo nhu cầu. Một người ham mê sắc đẹp của phụ nữ trẻ tuổi, một người tham tiền, liệu cô ta có vì tiền mà lấy mạng người khác không?

Thời gian Tô Nhiên và Hạ Hầu Ngọc chia tay cũng rất trùng hợp, vào lúc Hạ Hầu Ngọc bị gãy chân, bọn họ liền vội vàng chia tay. Cô ta có thể vì tiền bán tình yêu, còn có chuyện gì mà không dám làm?

Nếu như Từ Phú Xuân chưa lập di chúc, ông ấy mà mất thì người hưởng lợi lớn nhất là Tô Nhiên.

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, anh không nghe thấy gì nữa.

Lục Thịnh đẩy cửa bước ra ngoài, đăng nhập Weibo xem tài liệu gửi đến, mới xem được một ít đã nhìn thấy Tô Nhiên. Cô ta ôm đứa bé ngồi trên ghế dài trong hành lang, không biết đứa bé vì sao lại khóc, cô ta chỉ nhíu mày ôm chặt đứa bé, chứ không dỗ đứa bé.

Lục Thịnh gửi tài liệu cho Từ Qua, nhét điện thoại vào túi áo rồi bước đến. Tô Nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh đến gần, lập tức hoàn hồn, nở một nụ cười điềm đạm đáng yêu.

Lục Thịnh gật đầu xem như chào hỏi, đứng chờ ở bên cạnh, vẫn đang phẫu thuật.

Đợi khoảng năm phút, người trợ lý quay lại, Tô Nhiên ngẩng đầu liếc cô ta một cái, lập tức nhíu mày, sắc mặt rất khó coi.

Điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông, anh thấy người gọi là Lưu Dương bèn cầm điện thoại bước nhanh đến cuối hành lang, chợt nghe thấy giọng nói của người trợ lý vang lên ở phía sau, "Tôi mang thai con của Từ tổng."

Lục Thịnh không quay đầu lại, anh không muốn tham dự vào những chuyện này, tốc độ bước chân tăng lên nhanh chóng.

"Thế thì sao? Ai biết có phải thật hay không?" Giọng nói của Tô Nhiên vẫn ưu nhã như cũ, "Ông ấy còn ở bên trong, sống chết chưa rõ, một con mèo con chó đến bảo đây là con của ông ấy, cô đang làm trò à?"

"Cô nói ai là con mèo con chó?" Trợ lý lên giọng, giọng điệu bén nhọn.

Lục Thịnh xuống lầu nghe điện thoại, giọng Lưu Dương vang lên, "Đội trưởng Lục, tôi đã thử tất cả hòm thư, không tìm thấy gì. Đây không phải tên đăng nhập và mật mã."

Lục Thịnh hơi đau đầu, thời gian trôi qua từng ngày, vẫn không tìm thấy chứng cứ là trách nhiệm của anh. Đã kiểm tra camera giám sát, ngày Trần Nhã Tĩnh bị bắt cóc, không có chứng cứ chứng minh Hạ Hầu Ngọc có mặt ở hiện trường, về phần anh ta làm việc đó bằng cách nào, Lục Thịnh thực sự không nghĩ ra.

Chu Trạch vẫn chưa khai báo, bọn họ đang ở trong thế bị động.

Ca phẫu thuật của Từ Phú Xuân kết thúc lúc 3 giờ chiều, bất ngờ là ca phẫu thuật lại thành công. Nhưng loại bệnh này rất phức tạp, bệnh nhân được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lục Thịnh tìm bác sĩ mổ chính hỏi thăm tình trạng của Từ Phú Xuân.

"Anh nói là do thuốc gây nên? Chuyện này không thể đoán được." Bác sĩ lắc đầu, "Không có cách nào giám định được, bệnh nhân có tiền sử mắc bệnh cao huyết áp, phát bệnh cũng không ngoài ý muốn."

"Cám ơn bác sĩ."

Lục Thịnh ra khỏi văn phòng, anh định đi đến chỗ Từ Qua, chợt nhìn thấy tình nhân nhỏ của Từ Phú Xuân ở đối diện. Lục Thịnh muốn tránh cũng không tránh được, ngẩng đầu nhìn cô ta, "Có việc?"

"Lúc nào Từ tổng mới tỉnh lại?"

"Cái này cô phải hỏi bác sĩ, tôi cũng không biết." Lục Thịnh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt cô ta hơi hoảng hốt, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, nói, "Từ tổng phát bệnh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

"Hử? Kỳ lạ thế nào?"

"Thân thể của Từ tổng vẫn rất tốt, đi kiểm tra sức khoẻ cũng khỏe mạnh bình thường. Dù ông ấy có tiền sử bị huyết áp cao, nhưng đã uống thuốc khống chế được bệnh. Gần đây vợ ông ấy tìm một phương thuốc dân gian để bồi bổ sức khỏe cho ông ấy, càng uống thì sức khỏe càng kém. Anh là cảnh sát cũng là bạn trai của Từ Qua, bây giờ người bị hại là bố cô ấy, ông ấy đột nhiên bị thế này, các người không nghi ngờ sao?"

"Nghi ngờ cái gì?"

Trợ lý mím môi, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Từ phu nhân hoàn toàn có khả năng hại Từ tổng."

"Vậy cô sớm chiều ở chung với ông ấy, cũng có cơ hội ra tay."

"Tôi điên rồi sao? Tôi hại ông ấy tôi cũng không chiếm được cái gì, tại sao tôi phải làm vậy?"

"Cô có đơn thuốc bổ không?"

"Không có."

"Có chứng cứ xác thực không?"

"Sáng nay ông ấy nhận điện thoại của Từ phu nhân mới xảy ra chuyện, tôi nghi ngờ cô ta nói chuyện gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông ấy."

"Nghi ngờ cũng không thể làm chứng cứ." Lục Thịnh nói, "Gần đây ông ấy có uống thuốc không?"

"Có, thuốc điều hòa huyết áp."

"Có thể mang thuốc đến cho tôi xem thử được không?"

"Được được, tôi để trong túi xách, tôi sợ người khác lấy đi." Trợ lý vội vàng mở ra túi xách, lấy ra một lọ thuốc đưa cho Lục Thịnh, "Chính là cái này, ông ấy vẫn luôn uống thuốc này."

Lục Thịnh nhìn trợ lý lấy lọ thuốc ra, nếu như lọ thuốc có vấn đề gì thì cô ta sẽ bị bắt, anh nhận lấy, "Tôi sẽ điều tra, mấy ngày này phiền cô trông nom ông ấy."

Mỗi người đều có mục đích của riêng mình, nếu Từ Phú Xuân chết thì quả thực là tai họa ngập đầu với cô ta. Những thứ mà Từ Phú Xuân hứa cho cô ta trước đó, sẽ không có nữa.

Từ Qua là con gái của Từ Phú Xuân, ít nhất sẽ không cần mạng của Từ Phú Xuân, đây cũng là nguyên nhân sau khi Từ Phú Xuân phát bệnh, cô ta gọi điện thoại cho Từ Qua.

Lục Thịnh cất lọ thuốc vào túi, quay người đi khỏi bệnh viện.

5 giờ chiều Từ Qua mới nhìn thấy Lục Thịnh, anh bỏ hộp giữ nhiệt cầm trong tay xuống, đi vào toilet lấy nước nóng và khăn mặt đến lau mặt và tay cho Từ Qua. Điều dưỡng cũng làm những chuyện này, nhưng không cẩn thận như Lục Thịnh. Mũi Từ Qua ê ẩm, nhìn anh chằm chằm.

Lục Thịnh lau mặt cô sạch sẽ, anh bỏ khăn mặt xuống, bàn tay ấm áp khẽ vuốt mũi Từ Qua.

"Còn nhìn?"

Giọng nói trầm thấp, mang theo ý cưng chiều.

Từ Qua cau mũi, "Vị canh hôm nay không giống hôm qua."

"Hôm nay anh không có thời gian về nhà nấu canh." Lục Thịnh đi rửa tay rồi lau khô, mở hộp giữ nhiệt đổ canh ra, "Ca phẫu thuật của bố em rất thành công."

Từ Qua nửa ngồi, giơ tay muốn cầm chén canh, Lục Thịnh đập khẽ vào tay cô, "Anh đút cho em ăn."

Mặt Từ Qua nóng lên, há mồm chờ anh đút.

Lục Thịnh thổi nguội canh rồi đút cho Từ Qua, thời gian ở cạnh Từ Qua ít càng thêm ít, anh vô cùng quý trọng mỗi một phút giây ở bên Từ Qua.

"Thích không?"

"Không ngon như anh làm." Từ Qua nuốt canh xuống, hơi xoi mói.

Lục Thịnh khẽ cười, cầm thìa nhấp một ngụm, "Đồ ăn của quán này khá ổn, đừng kén chọn."

Từ Qua nhìn gương mặt tuấn tú của anh, híp mắt uống hết canh anh đút, "Chúng ta dùng chung một cái thìa, có tính là hôn gián tiếp không?"

Lục Thịnh nhướng mày, cúi đầu hôn Từ Qua một cái rồi mới đút cho cô ăn tiếp, "Có thể trực tiếp sao lại muốn gián tiếp?"

Từ Qua: "..."

Lục Thịnh đút cho cô ăn hết một chén canh, mới nhắc đến Từ Phú Xuân, "Ừm... tình nhân của ông ấy nói, có thể đây là vụ mưu sát, không phải chuyện ngoài ý muốn."

Từ Phú Xuân có quan hệ phức tạp, Từ Qua cũng xấu hổ không biết nói gì.

"Có chứng cứ trực tiếp không?"

"Cô ta đưa cho anh một lọ thuốc mà bố em vẫn uống hàng ngày, bây giờ anh sẽ về đơn vị một chuyến, kiểm nghiệm xem bên trong có thành phần độc hại không. Uống canh nữa không?"

"Không." Từ Qua nghĩ đến chuyện này, khẽ nhíu mày, "Tô Nhiên làm?"

"Bây giờ chưa thể kết luận."

"Người mong bố em chết nhất chính là Tô Nhiên." Từ Qua nở nụ cười châm chọc, "Nhưng cũng là do bố em cầu người người đến."

Từ Qua nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và bố, ông ấy biết rõ những người phụ nữ này muốn cái gì, mục đích của bọn họ là gì. Rõ ràng họ đã phơi bày trước mắt ông, cái gì ông ấy cũng biết, nhưng ông tự cho mình là đúng, cảm thấy mình có thể khống chế toàn cục, đùa bỡn vận mệnh của người khác.

Lục Thịnh thực sự không biết nói gì với cha vợ tương lai, sinh hoạt cá nhân của ông quá hỗn loạn.

"Lục Thịnh."

"Hử?"

"Em muốn ra cửa sổ nhìn bên ngoài một lúc, anh bế em qua đó được không?"

Lục Thịnh do dự một lúc, vén chăn bế Từ Qua đến cạnh cửa sổ, anh thả cô xuống ghế sofa, vội vàng cầm tấm thảm che kín người cô. Từ Qua gầy đi, chỉ còn lại mỗi xương.

"Em nghe mẹ em nói, trước kia hai người họ rất yêu nhau."

"Con người sẽ thay đổi."

Từ Qua quay đầu nhìn Lục Thịnh chăm chú, ánh mắt trầm tĩnh, "Anh —— cũng thay đổi sao?"

Lục Thịnh ngồi bên cạnh Từ Qua, nắm chặt tay cô, trả lời không do dự, "Không, mỗi người có ranh giới đạo đức khác nhau."

Từ Qua gác cằm trên vai Lục Thịnh, nhắm mắt lại, "Em không thích người như bố em."

Lục Thịnh ở bên Từ Qua không được bao lâu đã về đơn vị, việc phải làm quá nhiều mà Từ Phú Xuân mãi không tỉnh. Đến ngày thứ ba, Từ Qua miễn cưỡng xuống giường được, cô không đi thăm Từ Phú Xuân mà ngồi nguyên một ngày trong phòng bệnh đọc hồ sơ vụ án. Vụ án bắt cóc năm đó còn có điểm đáng ngờ, trong tài liệu chỉ ghi có năm người. Ba người chết tại chỗ, hai người bị phán chung thân, hiện giờ đang bị nhốt trong trại giam Thành phố B.

Nhưng trong trí nhớ của Từ Qua, tổng cộng có sáu người tham gia vụ án này, vì còn có một người chỉ đạo qua điện thoại. Người đó là ai? Bây giờ đang ở đâu? Người đó mới là mấu chốt.

Từ Qua mở ảnh chụp ra, phát hiện ba người chết là kẻ cầm đầu vụ bắt cóc, hai người bị bắt có địa vị không quá cao, không biết nhiều chuyện. Khẩu cung, cũng chỉ ra như thế.

Điện thoại đổ chuông, Từ Qua cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là Ngưu Tiểu Hoa, cô hơi bất ngờ. Từ Qua suy nghĩ một lát rồi bắt máy.

"Tôi là Từ Qua."

"Chị Từ Qua." Giọng Ngưu Tiểu Hoa vang lên trong điện thoại, hơi rụt rè, "Hôm nay em được nghỉ nên muốn đến thăm chị, chị đang ở đâu?"

Ngưu Tiểu Hoa —— Từ Qua nghĩ đến cô bé, trầm mặc một lúc, nói, "Gần đây chị bị bệnh đang nằm viện, không tiện gặp cho lắm, chờ chị khỏe sẽ đến thăm em."

Tô Nhiên cứ đinh ninh Từ Phú Xuân sẽ chết, nhưng lão già Từ Phú Xuân này vẫn ngoan cường sống sót. Sáng nay Tô Nhiên đi hỏi bác sĩ trưởng, bác sĩ nói với cô, bệnh nhân chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, cơ thể khôi phục rất tốt.

Tô Nhiên rất nôn nóng, vừa ra khỏi bệnh viện liền gọi điện thoại cho Hạ Hầu Ngọc, chuông đổ rất lâu Hạ Hầu Ngọc mới bắt máy, Tô Nhiên nói, "Ông ta vẫn còn sống. A Ngọc, có phải anh tính toán sai rồi không? Sao ông ta lại còn sống?"

"Thể chất của mỗi người khác nhau, em đừng vội." Giọng Hạ Hầu Ngọc vẫn nhẹ nhàng như cũ, không hề dao động, "Không phải anh đã nói tạm thời không được liên lạc với anh sao? Sao lại gọi điện thoại?"

Tâm trạng của Tô Nhiên rất tệ, lúc trước cô vốn không có ý định chia tay với Hạ Hầu Ngọc. Nhưng Hạ Hầu Ngọc tàn tật, tiền đồ bị hủy hoại, anh là người không có tương lai. Dù Tô Nhiên không để ý toàn thế giới phản đối lấy anh, thì thế nào chứ? Hạ Hầu Ngọc có thể cho cô cái gì? Cuối cùng bọn họ vẫn sẽ đi vào con đường chia tay.

Giọng Tô Nhiên mềm nhũn, "A Ngọc, em sợ."

"Có anh ở đây, đừng sợ." Giọng nói dịu dàng của Hạ Hầu Ngọc mê hoặc linh hồn cô, "Bây giờ tạm thời không được hành động. Ông ta mắc loại bệnh này, dù có tỉnh lại cũng để lại di chứng trong thời gian dài, lúc này mới ra tay xử lý ông ta."

"Làm cách nào?"

"Không phải hòm thư cũng không phải bất kỳ phần mềm trò chuyện nào." Lưu Dương hết cách với hai dãy số này, ném di động lên mặt bàn, nhíu mày, "Mẹ nó, rốt cuộc cái này là cái gì? Hắn có bị điên không mà chơi trò này?"

Lục Thịnh lật xem tài liệu vụ án một lần nữa, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lục Thịnh ném bút đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng chuyên án.

"Đội trưởng Lục, anh đi đâu đấy?"

"Đi ra ngoài hút thuốc."

Lục Thịnh lấy điếu thuốc này ở phòng bệnh của Từ Qua, anh ngồi bên giường bệnh gọt táo, qua những ngón tay thon dài của anh, lớp vỏ mỏng như cánh ve rũ xuống, Từ Qua nhìn chằm chằm tay anh, vẻ mặt si mê.

"Vụ án vẫn chưa có tiến triển mới?"

Lục Thịnh đọc một dãy số, anh gọt xong vỏ táo, cắt thành miếng bỏ vào đĩa, "Em cảm thấy dãy số này có ý nghĩa gì?"

"Tên và mật mã đăng nhập Baidu Cloud."

Lục Thịnh bỗng ngẩng đầu, "Baidu Cloud?"

Từ Qua bỏ một miếng táo vào miệng, xoa xoa tay lấy điện thoại mở một ứng dụng, "Dãy số anh vừa đọc là gì?"

Lục Thịnh đọc lại một lần, Từ Qua bấm số, nói, "Để em nhìn xem...ai? Đăng nhập được rồi."

Lục Thịnh cầm điện thoại của Từ Qua đọc lướt qua, sắc mặt biến đổi, trong đó có một số video và đoạn audio. Lục Thịnh bấm mở file nhưng không được.

"Phải tải xuống." Từ Qua nói, "Điện thoại của em không có mạng, chỗ này không có wifi, anh về đơn vị tải đi."

Lục Thịnh cầm điện thoại của Từ Qua định rời đi, Từ Qua vội vàng gọi anh, "Điện thoại của em."

Lục Thịnh trả lại điện thoại cho Từ Qua, khóe môi cong cong, cúi đầu ôm mặt Từ Qua hôn một cái, "Chuyện mà thuận lợi, tối nay anh sẽ đến."

Vừa nãy Từ Qua có nhìn thoáng qua màn hình, hình như mấy file này có liên quan đến Chu Trạch, điểm mấu chốt của vụ án à? Chứng cứ mà Chu Trạch để lại?

Ngu ngốc để lại chứng cứ thế sao?

Cô vừa ăn hết quả táo thì điện thoại đổ chuông, Từ Qua cầm điện thoại lên bắt máy, giọng của người phụ nữ truyền thẳng vào màng nhĩ, "Từ Qua, bố cô tỉnh rồi."

Nửa tiếng sau Từ Qua đến phòng chăm sóc đặc biệt, người phụ nữ kia đang trông ngóng, vừa nhìn thấy Từ Qua liền vội vàng chạy đến, suýt nữa tông ngã Từ Qua. Từ Qua kịp thời giơ tay ngăn cản cô ta, "Đừng đến đây."

Người phụ nữ dừng lại, nhìn Từ Qua, "Bố của cô đã tỉnh, Từ tổng tỉnh rồi."

Từ Qua hơi nhíu mày, nhìn cô ta, "Ừ."

Điều dưỡng đẩy xe lăn đi vào trong, bây giờ vết thương của Từ Qua vẫn chưa ổn, cô sợ đi bộ động đến vết thương nên ngồi xe lăn đến, cũng thuận tiện làm việc.

Thủ tục vào phòng chăm sóc đặc biệt rất rắc rối, Từ Qua liền chờ ở bên ngoài, tình nhân nhỏ của bố cô không vào được, gấp gáp đi qua đi lại ở bên ngoài. Từ Qua cảm thấy buồn cười, lạnh lùng nhìn cô ta.

Cô gái này trông còn nhỏ tuổi hơn cả cô, tiêu chuẩn đạo đức thấp thật.

Một lúc sau, Tô Nhiên đi ra, Từ Qua nhìn thấy Tô Nhiên, sắc mặt dần nghiêm túc.

"Tiểu Qua." Tô Nhiên cười với Từ Qua, "Con qua đây à, gần đây thế nào?"

"Rất tốt." Từ Qua nói, "Bố tôi tỉnh rồi?"

"Tỉnh rồi, nhưng tình hình không tốt lắm. Bây giờ ông ấy đã ngủ, ngày mai con hãy đến thăm ông ấy."

Từ Qua hơi híp mắt dò xét Tô Nhiên, cười cười, "Vậy cũng được, bây giờ tôi cũng không tiện vào thăm ông ấy."

Ánh mắt Tô Nhiên dao động, "Nếu không có việc gì nữa thì dì đưa con về nhé?"

"Không cần, tôi chưa muốn về." Từ Qua quay đầu nói với người trợ lý, "Không phải cô muốn vào thăm bố tôi à? Bây giờ có thể vào, nhưng không được quấy rầy bố tôi nghỉ ngơi."

Tô Nhiên vội vàng quay đầu nhìn Từ Qua, Từ Qua mỉm cười với cô ta, "Không được à?"

"Bây giờ không thích hợp." Tô Nhiên cười gượng.

"Không thích hợp chỗ nào? Cô ấy là thư ký của bố tôi, cũng không phải người ngoài."

Ánh mắt Tô Nhiên trầm xuống, "Hiện giờ sức khỏe của bố con không tốt —— "

Từ Qua nhấn mạnh: "Cô ấy sẽ không quấy rầy."

Đang nói thì điện thoại của Từ Qua đổ chuông, cô cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là Ngưu Tiểu Hoa, cô liền bắt máy, "Tôi là Từ Qua, có việc gì thế?"

"Chị, em đến bệnh viện thăm chị. Chị đang ở đâu thế?"

Từ Qua quay đầu nhìn hai người đang đối đầu với nhau, ra hiệu điều dưỡng đẩy mình đi. Đi cách ra một khoảng, Từ Qua nói, "Em đứng ở đại sảnh phòng khám bệnh chờ chị, chị sẽ đến ngay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play