Chu Trạch không trả lời, Từ Qua ngồi thẳng người, nói, "Dừng xe ở đằng trước."
"Vẫn chưa tới mà."
"Hôm nay tôi không muốn đi." Từ Qua nói, "Dừng xe ở ngay đây đi."
Ô tô đang chạy, muốn làm gì cũng rất nguy hiểm, Từ Qua không muốn gây tai nạn cho những người dân vô tội. Dù Chu Trạch không phải hung thủ gϊếŧ người liên hoàn, thì anh ta cũng tuyệt đối không phải người tốt lành gì.
Trùng hợp là có tiếng còi cảnh sát vang lên ở phía xa, Chu Trạch không dừng xe, trái lại đạp chân ga, tăng tốc. Đường trong nội thành, anh ta đã chạy đến vận tốc 80 km/h.
"Dừng xe!"
Từ Qua gào lên, Chu Trạch nhếch môi, hai tay cầm vô lăng chỉ nhìn về phía trước. Từ Qua đến bắt mình sao? Chắc chắn, cảnh sát đã để mắt đến mình, cô ta là cảnh sát.
"Tôi nói lần cuối, dừng xe." Từ Qua đã tỉnh táo lại, trong đầu cô xuất hiện một trình tự kế hoạch, phía trước là lối qua đường dành cho người đi bộ. Cô ngẩng đầu, xe đột nhiên lao mạnh về trước.
Từ Qua không kịp suy nghĩ thêm nữa, nhào về phía trước túm bộ thiết bị chặn sóng, chợt có ánh sáng lóe lên trước mặt cô. Từ Qua nhanh chóng né tránh, lưỡi đao sượt qua cánh tay cô, Từ Qua ngã ngửa về phía sau, cũng lấy được thiết bị chặn sóng. Cô tắt thiết bị chặn sóng, xe thắng gấp, Từ Qua lao thẳng về trước theo quán tính, đầu đâm vào ghế ngồi.
Một tiếng bang rất lớn vang lên, Từ Qua chưa kịp đứng lên đã cảm thấy lạnh gáy, cô nghiêng người né tránh, mặt đâm vào cửa sổ xe. Dao găm đâm vào ghế ngồi, Từ Qua không kịp làm ra những hành động khác, không gian trong xe thực sự quá nhỏ. Cô trở tay vung còng tay ra, Chu Trạch không ngờ vào lúc nguy cấp thế này cô còn phản kháng được, hắn muốn tránh thì đã chậm, bả vai cố gắng chống cự.
Từ Qua nhào qua, khuỷu tay phải bổ thẳng vào đầu Chu Trạch, người cô cũng đồng thời ngã xuống hàng ghế trước, cô thuận thế dùng còng tay khóa một cánh tay của Chu Trạch. Lúc còn đi học, thành tích tán đả của Từ Qua rất tốt, nam sinh đồng cấp không có ai là đối thủ của cô.
Cổ đột nhiên tê rần, Từ Qua túm tay trái của hắn, nhìn thấy một cái kim tiêm. Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng đến gần gần, Từ Qua khóa nốt tay hắn bằng bên còng tay còn lại.
"Chu Trạch ——" Giọng nói nghẹn lại, đầu cô bắt đầu choáng váng, tốc độ quá nhanh khiến Từ Qua phản ứng không kịp, cô chớp mắt một cái. Ngay sau đó cô bị Chu Trạch đạp ra ngoài, Từ Qua ngã trên ghế phụ, Chu Trạch lộ ra vẻ mặt hung tợn.
"Con đàn bà xấu xí! Chìa khoá đâu?"
Từ Qua nhếch môi, nhanh chóng quay người phất tay, chìa khoá bay ra khỏi ô cửa sổ không đóng, Chu Trạch không ngờ Từ Qua vẫn còn sức. Hắn lại đạp thêm một phát, Từ Qua nghiêng người tránh đi nhưng tốc độ của cô chậm dần, bị hắn đá trúng lưng, cô bổ nhào vào cửa xe. Điện thoại của cô ở phía sau đang đổ chuông, có lẽ điện thoại bị rơi ra trong lúc đánh nhau.
Tiếng còi cảnh sát gần trong gang tấc, Chu Trạch không kịp hành hạ Từ Qua, hắn khởi động xe đâm thẳng về phía trước, có người hét lên. Hắn không quan tâm, đạp chân ga lao thẳng.
Từ Qua nhào đến, dùng hết sức dẫm phanh, tay cũng kéo vô lăng. Không thể để hắn lái xe ra ngoài, hắn điên cuồng như vậy sẽ làm chết rất nhiều người.
"Buông ra!" Phạm vi hoạt động của Chu Trạch bị còng tay hạn chế, hắn tung nắm đấm vào người Từ Qua. Đầu óc Từ Qua mơ màng, cơ thể không nghe theo sự điều khiển, cô dùng hết sức lực đập đầu vào cằm Chu Trạch. Khóa cửa xe mở ra, bụng chợt lạnh lẽo. Từ Qua vẫn đang nắm quần áo Chu Trạch, cô chớp mắt một cái. Cửa ghế lái mở ra, cô kéo Chu Trạch ngã văng ra ngoài, đầu Chu Trạch đập xuống nền xi măng, cũng buông lỏng chuôi dao ra. Hắn hoảng hốt định đứng dậy, Từ Qua đã rút dao trên người ra kề vào cổ Chu Trạch.
Có rất nhiều đặc công xông lên, ý thức của Từ Qua dần tan rã, cô không còn cảm thấy đau đớn.
Lục Thịnh ôm Từ Qua, cố gắng bịt miệng vết thương trên người cô, máu chảy ra rất nhiều, men theo kẽ hở tràn ra ngoài, rất nhanh đã nhuộm đỏ nền xi măng.
"Gọi xe cứu thương!" Lục Thịnh ngẩng đầu, không biết là đang nói với ai, "Mau gọi xe cứu thương."
"Từ Qua bị sao thế?" Lâm Phong và Trịnh Húc đến hiện trường cùng lúc, đầu óc anh hơi mông lung.
"Đã thế này rồi còn hỏi chuyện gì xảy ra?" Lục Thịnh rống lên, đôi mắt đỏ bừng, "Gọi bác sĩ đến!"
Lâm Phong lấy di động ra gọi điện thoại, đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Qua. Người cô mềm nhũn nằm trong ngực Lục Thịnh, máu chảy khắp người, áo sơ mi trắng nhuộm đỏ máu, vô cùng đáng sợ.
Từ lúc gọi điện thoại đến khi bác sĩ đến chỉ có vài phút, nhưng Lục Thịnh lại cảm thấy như trải qua vài thế kỷ, đầu óc anh trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm Từ Qua, không nghe thấy điều gì khác.
Mãi đến lúc Từ Qua được đưa vào phòng cấp cứu, anh bị đẩy ra ngoài, Lục Thịnh đứng ngẩn người ở hành lang.
"Đội trưởng Lục?"
Lục Thịnh quay đầu nhìn thấy một người nước mắt nước mũi tèm lem, anh nhíu mày.
"Cô là ai?"
Thẩm Thiến bật khóc thành tiếng, đội trưởng Lục bị điên rồi à?
Dao đâm rất gần tim, Từ Qua lại tùy tiện rút dao, quả thực là đã nghèo còn gặp cái eo. Lục Thịnh chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, anh im lặng nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu. Lúc ba mẹ qua đời, anh cũng ở trong bệnh viện.
Tường màu trắng, đèn màu trắng, ga giường màu trắng. Bọn họ im lặng nằm đó, không còn nói chuyện cũng không còn cười.
Bây giờ đến lượt Từ Qua, người yêu của anh, sống chết chưa rõ.
Lục Thịnh chôn mặt trong lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
Anh không có tín ngưỡng, nhưng bây giờ anh cầu xin Thượng Đế đừng mang Từ Qua đi.
Thời gian chờ đợi dằng dặc, có người bước đến, "Đội trưởng Lục."
Lục Thịnh quay đầu nhìn sang, là Lâm Phong đang đứng trước mặt anh, "Từ Qua sẽ không sao đâu, mạng cô ấy lớn, lần nào cũng biến nguy thành an."
Lục Thịnh không nói gì, Lâm Phong đưa cho Lục Thịnh một điếu thuốc, "Sẽ không có chuyện gì."
Lục Thịnh không nhận, "Đã tìm được Trần Nhã Tĩnh chưa?"
"Chưa, tìm thấy tóc của Trần Nhã Tĩnh trong cốp xe, Chu Trạch chắc đã chuyển người đi, nhưng hắn không nói gì hết."
Lý trí nói cho Lục Thịnh biết, anh nhất định phải thoát khỏi cơn đau khổ ngay lập tức, vụ án đang rất cam go, anh không thể lãng phí thời gian. Nhưng bây giờ anh không thể làm gì, lý trí vẫn chưa đủ tỉnh táo.
"Thẩm vấn lại, khám xét chỗ ở của hắn và mẹ hắn."
Lâm Phong nhìn Lục Thịnh, lại nhìn cửa phòng phẫu thuật, "Đội trưởng Lục, hay là để tôi chờ ở đây?"
Lục Thịnh trầm mặc.
Lâm Phong cũng cảm thấy rất khó xử, anh cũng lo lắng cho Từ Qua, nhưng công việc là công việc. Mặc dù Chu Trạch đã bị bắt, nhưng vẫn chưa tìm thấy Trần Nhã Tĩnh, lỡ như Trần Nhã Tĩnh vẫn còn sống thì sao?
"Tôi và Từ Qua quen biết nhau đã lâu, xảy ra chuyện như vậy tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh. Nhưng Chu Trạch là do cô ấy dùng mạng mình bắt được, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả chúng ta đều cảm thấy tiếc nuối."
Thời gian im lặng kéo dài, Lục Thịnh ngẩng đầu, "Một năm trước, ba mẹ tôi cũng đi như thế này."
Lâm Phong chưa nhìn thấy Lục Thịnh thế này bao giờ, anh không phải người hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
"Bây giờ." Giọng Lục Thịnh trầm thấp khàn khàn, mang theo vẻ mệt mỏi, "Tôi không thể để cô ấy đi đến nơi mà tôi không nhìn thấy được, không thể." Anh im lặng rất lâu mới nói tiếp, "Tôi chỉ còn cô ấy."
Lâm Phong há to miệng, bây giờ anh nói gì cũng rất tàn nhẫn.
"Đề phòng Chu Trạch tự sát, tôi muốn hoãn lại một lát."
Anh không hoàn hảo như Từ Qua tưởng tượng, anh chỉ là phàm phu tục tử. Anh cũng sợ hãi, cũng có lúc không biết phải làm gì. Bây giờ anh không thể bỏ Từ Qua lại, tiếp tục đi làm việc, anh không làm được.
Anh rất mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, anh không muốn làm gì hết, không muốn nghĩ đến hung thủ đằng sau, không muốn nghĩ đến ác ma núp trong bóng tối.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời đã tối.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, Lục Thịnh vội đứng dậy, trước mắt chợt tối đen.
"Tạm thời đã cứu được người, may là trái tim không bị thương, tiếp tục theo dõi thêm hai ngày, nếu như cô ấy tỉnh lại thì không có vấn đề gì nữa..."
Sáng hôm sau Lục Thịnh nhìn thấy Từ Qua, cô chỉ tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhìn thấy Lục Thịnh còn nhếch miệng cười, cũng chẳng nói lời nào, rất nhanh đã ngủ mê man.
Trái tim treo cao của Lục Thịnh dần hạ xuống, lúc này anh mới nhớ đến chuyện báo cho ba Từ Qua biết. Mười giờ rưỡi Từ Phú Xuân đến bệnh viện, nhìn thấy tình trạng của Từ Qua lập tức mắng xối xả. Mắng nửa ngày mới chợt nhớ ra hỏi Lục Thịnh, "Cậu là ai?"
"Lục Thịnh, bạn trai Từ Qua."
Từ Phú Xuân há to miệng không nói nên lời, nhìn chằm chằm Lục Thịnh, dò xét từ trên xuống dưới, ánh mắt phức tạp, "Cảnh sát?"
"Vâng."
Sắc mặt Từ Phú Xuân lập tức trở nên khó coi, hừ một tiếng.
Mười một giờ, Lâm Phong gọi điện thoại đến, Lục Thịnh xuống lầu nhận điện thoại, "Tôi là Lục Thịnh."
"Vẫn chưa tìm được."
"Tôi sẽ về ngay."
Vẫn chưa tìm được Trần Nhã Tĩnh, Chu Trạch lại ngậm chặt miệng không nói một lời, từ hôm qua đến nay hắn vẫn duy trì im lặng.
Lúc ngồi lên xe Lục Thịnh nhìn mình trong kính chiếu hậu, anh đã biết vì sao ánh mắt Từ Phú Xuân phức tạp. Hiện giờ trông Lục Thịnh tệ hại vô cùng, râu ria xồm xoàm, người toàn máu, hốc mắt đen sì, còn dám dõng dạc nhận là bạn trai Từ Qua.
Lục Thịnh đến đơn vị đã là 11 giờ 30 phút, anh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ, rửa mặt, trông không còn chật vật mới đi đến văn phòng. Lâm Phong mới ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn thấy Lục Thịnh thì lắc đầu, "Vẫn không nói gì hết."
"Đã kiểm tra nhật ký cuộc gọi của hắn chưa?"
"Cuộc gọi cuối cùng là gọi đến một số sim rác."
"Điều tra vị trí của đối phương."
"Vâng."
Lục Thịnh cầm tài liệu đi vào phòng thẩm vấn, Chu Trạch ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt chết lặng.
Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống, anh nhìn Chu Trạch, chợt nhớ đến lần đầu tiên trông thấy Từ Qua thẩm vấn, cô giả vờ ngang ngược càn rỡ trông vô cùng đáng yêu. Thẩm mĩ của Lục Thịnh hơi kỳ dị, mặc kệ là phụ nữ hay đàn ông, trong mắt đều chỉ là người, anh không nhìn ra sự khác biết giữa họ, ngày đó ma xui quỷ khiến lại cảm thấy Từ Qua đáng yêu.
Chu Trạch cúi thấp đầu, băng vải màu trắng ở trên cổ vô cùng chói mắt, vết thương trên cổ là do Từ Qua vạch.
Lục Thịnh không tra hỏi ngay, anh lật đến thông tin về Chu Hải Thừa, đặt trước mặt Chu Trạch, "Biết không?"
Chu Trạch nhìn thoáng qua tài liệu, mặt mày biến sắc, ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn Lục Thịnh. Lục Thịnh vẫn lật tiếp, giọng điệu bình thản, "Cảm thấy xấu hổ? Không muốn xem? Người làm tấm gương sáng cho người khác, lại làm ra chuyện cầm thú."
"Ông ấy không có!" Đây là câu đầu tiên mà Chu Trạch nói kể từ lúc bị đưa vào Cục Cảnh sát, hắn rất kích động, muốn nhào lên túm cổ Lục Thịnh nhưng bị ghế ngồi hạn chế, chỉ có thể ngã ngồi trở lại. Ánh mắt Lục Thịnh lạnh lùng, tiếp tục lật tài liệu, "Anh có biết các cô ấy đang ở đâu không?"
Ánh mắt Chu Trạch lạnh lẽo như rắn độc, nhìn chằm chằm Lục Thịnh.
"Một cô bé qua đời." Lục Thịnh tiếp tục lật, "Không phải bị anh gϊếŧ chết, mà là tự sát. Cô bé tên là Tiêu Hải Nhuận, một năm sau khi bị xâm hại, cô bé đã cắt cổ tay tự sát. Cô bé mới mười lăm tuổi, cuộc sống còn chưa bắt đầu."
Vẻ mặt Chu Trạch mê man.
"Lúc ấy, anh cũng là người bị hại." Vì sao trong thân thể những nạn nhân không có tϊиɦ ɖϊƈh͙? Bởi vì Chu Trạch bị bất lực, sau khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều phỉ nhổ hắn. Chỗ ở không lớn, tin tức được truyền bá rất nhanh, hắn thường xuyên bị người ta đánh đập, bởi vì kẻ cầm thú kia là ba hắn.
Bạo lực học đường chính là như vậy, càng im lặng chịu đựng thì càng trở nên trầm trọng. Lần nghiêm trọng nhất, bọn họ lừa nhốt Chu Trạch trong một căn nhà bỏ hoang, bọn họ cho rằng cha nợ con trả, nên đã thiến hắn. Thiếu niên ác độc không hề có nguyên tắc, không cảm nhận được cái giả phải trả khi phạm tội, nên không cố kỵ điều gì.
Mấy thiếu niên kia bị bắt rồi nhận hình phạt, mẹ Chu Trạch dẫn hắn rời khỏi huyện Châu, định cư ở thành phố C.
Lục Thịnh nhìn thấy hồ sơ vụ án đã hiểu vì sao trong người nạn nhân không có tϊиɦ ɖϊƈh͙, bởi vì hắn không có tinh hoàn. Sau đó cảnh sát lục soát nhà Chu Trạch, quả nhiên phát hiện ra một lượng lớn dụng cụ thay thế, hắn dùng những vật đó ngược đãi phụ nữ, tìm kiếm cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Anh trả thù ai?" Lục Thịnh nói, "Là những nạn nhân vô tội kia?"
"Không phải!" Chu Trạch ngẩng đầu, "Bọn họ vu oan cho ba tôi, bọn họ hại chết ba tôi! Bọn họ vu oan, ba tôi vô tội, cả nhà chúng tôi không nên bị phỉ nhổ như thế! Cảnh sát các người, đúng! Là cảnh sát các người thông đồng với bọn họ vu oan cho ba tôi! Còn hại chết ông ấy."
"Vô tội?" Lục Thịnh nhìn chằm chằm Chu Trạch một lát rồi trở lại chỗ ngồi, "Ông ta làm Tiêu Hải Nhuận mang thai, cũng quay lại video, vô tội sao?"
Trong tai nghe vang lên tiếng Cục trưởng, "Xảy ra chuyện gì thế? Tình trạng của kẻ tình nghi khá bất thường."
Lục Thịnh nhíu mày, im lặng chừng một phút, anh ném tai nghe, đứng dậy quay người đi ra ngoài.
"Đội trưởng Lục?"
Lục Thịnh bước nhanh đến phòng giám sát ở bên cạnh, đẩy cửa bước vào, Lục Thịnh bóp bóp mi tâm, châm một điếu thuốc rồi kéo ghế ngồi xuống, anh rít một hơi thuốc, "Hắn có bệnh tâm thần."
Cục trưởng cũng nhíu mày, "Bệnh tâm thần? Không phải chứ? Tâm thần phân liệt sao? Tưởng tượng ra à?"
"Có người ác ý nhồi nhét những chuyện mà Thẩm Kỳ trải qua vào trí óc hắn." Sắc mặt Lục Thịnh rất khó coi, anh ta biết người đó là ai, nhưng bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào, "Khiến hắn nghĩ mình là Thẩm Kỳ, bây giờ khá phiền phức."
"Còn có hung thủ khác?"
Lục Thịnh gật đầu, "Là một nhà tâm lý, thông thạo chiến tranh tâm lý."
Cục trưởng nghe không hiểu ra sao, nửa ngày mới tiêu hóa được mấy câu Lục Thịnh nói, "Cậu nói là có người đứng sau chỉ huy?"
"Vâng."
"Chỉ huy hắn gϊếŧ mấy cô gái này? Chẳng lẽ là Thẩm Kỳ? Cậu ta rất hận mấy người bị hại."
Lục Thịnh đã biết vì sao nhiều năm như vậy mà vị Cục trưởng này không được thăng chức, với năng lực phân tích của ông ấy chỉ có thể làm ở vị trí này đến khi về hưu.
"Thẩm Kỳ không có năng lực đó, không thể làm loại tội phạm này được." Lục Thịnh nhìn chằm chằm Chu Trạch trong màn hình máy tính, hắn chôn đầu trong lòng bàn tay, sắc mặt đau khổ, "Cụ thể là ai, thì phải chờ đột phá trên người Chu Trạch."