Từ Qua bình tĩnh nhìn Lục Thịnh, anh rời mắt, tiếp tục phân công công việc cho những người khác. Từ Qua không nghe thấy gì hết, đầu óc cô rơi vào trạng thái hỗn độn, cô mím môi, không khí khô hanh khiến cổ họng cô khô khốc.
Cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người rời đi. Từ Qua cũng thu thập tài liệu, đứng dậy đi ra ngoài.
"Từ Qua."
Từ Qua dừng chân, toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, chân như đang giẫm trên bông, cô gần như đứng không vững. Từ Qua cắn môi, lòng dạ rối bời, cô quay đầu lại nhìn Lục Thịnh, ánh mắt mơ hồ, "Hả?"
"Em bàn giao công việc cho Lưu Dương."
Trái tim Từ Qua như bị ai đó bóp chặt khiến cô không thở nổi, cô gật đầu, "Em biết rồi, không có việc gì nữa thì em đi trước đây."
Từ Qua rời khỏi phòng họp, cô định đi về văn phòng thì gặp Lưu Dương, Lưu Dương vỗ vai cô, "Có lẽ đội trưởng Lục thấy cô làm việc nặng nhọc quá, đừng suy nghĩ nhiều."
Từ Qua ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lưu Dương, "Có phải anh cảm thấy tôi rất đáng thương không?"
"Không phải." Lưu Dương cao giọng, vẻ mặt nghiêm túc, "Từ Qua, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy, tôi cũng không cảm thấy cô làm không tốt. Đội trưởng Lục đưa ra quyết định này, tất cả chúng ta đều cảm thấy bất ngờ, nhưng chúng ta đều phải phục tùng mệnh lệnh, đúng không?"
Từ Qua giật giật khóe môi, cười còn khó nhìn hơn khóc, "Ừ."
Cô quay người bước đi, Lưu Dương đuổi theo Từ Qua, quay đầu nhìn ngó xung quanh rồi hạ giọng, "Cô và đội trưởng Lục—— có vấn đề gì à?"
Đầu óc Từ Qua trống rỗng, cô và Lục Thịnh? Hôm qua mới ngủ chung với nhau, họ đã làm chuyện thân mật nhất. Ngày hôm qua, cô còn xem Lục Thịnh là người mà mình tin tưởng nhất, hôm nay Lục Thịnh lại đạp cô một cái.
Từ Qua mím chặt môi, không nói gì.
Lưu Dương đã hiểu ra, cảm thấy Lục Thịnh rất đểu cáng, anh nhíu mày, "Công và tư rõ ràng, anh ta làm như vậy là không đúng!"
"Có lẽ là tôi làm không tốt." Từ Qua nói, "Bàn giao công việc, hiện giờ Trần Nhã Tĩnh đang trong tình trạng nguy hiểm, phải nhanh chóng tìm được cô ấy, đừng lãng phí thời gian."
Lưu Dương nhìn bóng lưng Từ Qua, thở dài đuổi theo cô.
Bàn giao hết toàn bộ công việc đã đến 11 giờ. Ngày hôm qua Từ Qua ngủ không ngon, theo lý thì phải rất buồn ngủ, nhưng hiện giờ não cô vô cùng tỉnh táo. Cô ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn màn hình máy tính, màn hình dần tối đen, cô chôn mặt trong lòng bàn tay hít sâu một hơi.
Lòng bàn tay ẩm ướt, Từ Qua nghẹn ngào, tinh thần suy sụp. Cô vẫn luôn cố gắng, cố gắng hoàn thành tốt công việc, để người khác nhìn thấy khả năng của cô, cô không phải đồ bỏ đi.
Câu nói kia của Lục Thịnh nện mạnh vào trái tim của cô, đau đớn vô cùng.
Tất cả sự cố gắng của cô ở trước mặt Lục Thịnh chỉ nhận được một câu em nên đi làm công việc phù hợp với em, không nên ở lại tổ chuyên án, không nên tham gia vào những vụ án đó.
Từ Qua gắng sức đè nén cảm xúc, không để mình bật ra những tiếng nghẹn ngào.
Trái tim co rút đau đớn, Từ Qua hít sâu một hơi, buông lỏng nắm đấm. Bên ngoài có tiếng bước chân, cô vội vàng lau mặt, thu dọn đồ đạc định rời đi.
"Từ Qua?"
Là giọng của Trịnh Húc, Từ Qua điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu, "Anh Trịnh."
"Không đi?"
"Bây giờ đi ngay." Mặt Từ Qua nóng như lửa đốt, cô cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo cô.
Trịnh Húc đã thay đồng phục cảnh sát, là quần áo võ trang đầy đủ, "Trên đường chú ý an toàn."
"Ừ, em đi trước."
Từ Qua rời khỏi đơn vị, cô không có can đảm gọi điện thoại cho Lục Thịnh, chất vấn anh vì sao làm thế. Cô cầm điện thoại, bàn tay siết chặt, vỏ điện thoại cứng rắn đâm vào da khiến cô cảm thấy đau nhói.
Từ Qua không hiểu, cũng không nghĩ ra mình đã làm sai ở đâu.
Tối hôm qua cô nhiệt tình quá mức nên khiến Lục Thịnh chán ghét?
Đầu đau như muốn nứt ra, Từ Qua vẫy tay đón xe, một chiếc xe taxi dừng lại, cô lên xe ngồi dựa vào ghế ngồi, bóp bóp mi tâm, nói địa chỉ. Tài xế lái xe đi, không gian trầm mặc im lặng, Từ Qua quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố C về đêm vô cùng yên tĩnh, đường phố vắng vẻ không người qua lại. Từ Qua ngả đầu dựa vào cửa sổ xe, giống như quay ngược về quãng thời gian mẹ qua đời, cô chỉ có một mình không nơi nương tựa.
Màn hình máy tính chiếu sáng văn phòng, Lục Thịnh châm một điếu thuốc, nicotin giúp anh tỉnh táo đối mặt với cục diện bây giờ.
Điện thoại đổ chuông, Lục Thịnh cầm điện thoại đứng dậy, bước đến cạnh cửa sổ, bắt máy.
"Tôi là Lục Thịnh."
Anh búng nhẹ điếu thuốc làm tàn thuốc rơi xuống đất, Lục Thịnh lại hút một hơi thuốc rồi ấn nửa điếu thuốc dở vào chậu hoa.
"Không tìm thấy bằng chứng chứng minh Tiền Huy và Hạ Hầu qua lại với nhau."
Tiền Huy chính là hung thủ gϊếŧ ba mẹ Lục Thịnh, nguyên nhân là trả thù. Tiền Huy là hung thủ trong một vụ án mà Lục Thịnh điều tra, hắn phạm tội cưỡиɠ ɦϊếp, cuối cùng bị phán năm năm tù, chỉ là một vụ án hình sự phổ thông, không có gì đặc biệt.
Nếu như không phải ba mẹ bị ngộ hại, Lục Thịnh cũng không nhớ ra có một người như thế tồn tại.
Hắn đột nhiên xuất hiện, lái xe đâm chết ba mẹ anh.
Ngày đó Lục Thịnh đi công tác về, vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại. Anh nhìn thấy ba mẹ mình máu me đầy người, thân thể biến dạng nằm trong bệnh viện, họ chết tại chỗ, không có cơ hội cứu chữa.
Ngày bắt Tiền Huy, mọi chuyện đều rất kỳ lạ.
"Người hại chết ba mẹ mày không phải tao mà là mày." Hắn bật cười, ánh mắt điên cuồng, "Mày có thể làm gì tao? Gây tai nạn giao thông thì bị phán mấy năm?"
Cách đó không xa là nhà ga, trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, sắc mặt Tiền Huy biến đổi, từ một kẻ cố chấp điên cuồng biến thành một tên nhát gan hoảng sợ. Hắn nhìn thấy súng trong tay Lục Thịnh, bắt đầu bò dậy xoay người bỏ chạy, Lục Thịnh bóp cò súng.
Vì sao Lục Thịnh nổ súng? Sợ Tiền Huy chạy? Sợ hắn làm hại người khác?
Gây tai nạn giao thông bị phán cao nhất mười lăm năm.
Tiền Huy chết tại chỗ, Lục Thịnh tạm thời bị cách chức để điều tra. Anh không mắc lỗi nặng, trên người Tiền Huy có dao, cách đó không xa chính là nhà ga, có thể sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng.
Lý do nổ súng bắn hắn nghe có vẻ hợp lý.
Chỉ có mình Lục Thịnh vì sao mình làm vậy.
Trong lòng mỗi người đều có một con quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo người đó xuống vực sâu vô tận, vạn kiếp bất phục.
"Anh vẫn còn điều tra vụ án năm ấy?" Người ở đầu bên kia nói, "Không phải đã kết thúc rồi sao?"
"Đột nhiên nghĩ đến một số việc." Lục Thịnh nói, "Tôi muốn xem hồ sơ vụ án Tiền Huy."
Vài giây trầm mặc ngắn ngủi, người ở đầu bên kia nói, "Ừ, ngày mai tôi sẽ gửi cho anh."
Cúp máy, Lục Thịnh đặt điện thoại xuống bệ cửa sổ, lặng im nhìn bóng tối vô tận ngoài cửa sổ. Trời rất âm u, như sắp trút xuống một cơn mưa lớn. Đêm đen bao phủ đất trời khiến lòng người ngột ngạt.
Trong khoảng thời gian tạm thời bị cách chức, Lục Thịnh đã đi trị liệu tâm lý, anh biết mình có vấn đề, vấn đề rất nghiêm trọng. Anh là một cảnh sát, lúc phá án không thể lẫn lộn công tư.
Hạ Hầu Ngọc là bác sĩ tâm lý, cũng là bạn của Lục Thịnh, khoảng thời gian đó người tiếp xúc với anh nhiều nhất chính là Hạ Hầu Ngọc. Cũng trong khoảng thời gian đó Lục Thịnh suy nghĩ rất nhiều, có điểm đáng ngờ nhưng anh không có manh mối và bằng chứng.
Thôi miên, tiếng chuông, tỉnh táo.
Đây là một sơ đồ hoàn chỉnh, đặc biệt là lúc Tiền Huy tỉnh táo lại, mượn tay Lục Thịnh gϊếŧ chết Tiền Huy, như thế là cắt đứt được toàn bộ manh mối.
Tiền Huy có hận Lục Thịnh không? Chắc chắn có, nhưng không hận sâu đến mức đi gϊếŧ người.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
5 giờ sáng, trời bắt đầu đổ mưa, Lục Thịnh lại châm một điếu thuốc, anh rít mạnh một hơi. Làn khói trắng bay lên hòa tan vào không khí, những giọt mưa rào rào ngoài cửa sổ rơi xuống đất bắn lên vô số giọt nước nhỏ.
Hạ Hầu Ngọc.
Thật sự là anh ta sao? Tại sao anh ta lại muốn hại anh?
Lục Thịnh nhắm mắt lại, mạch sơ đồ dần trở nên rõ ràng.
Ba mẹ chết, vụ án gϊếŧ người liên hoàn, tất cả đều chỉ về một hướng.
Trên thế giới này có tội phạm hoàn mỹ không? Không để lại chứng cứ, không có nhân chứng.
Có.
Cái gì?
Lúc ấy Hạ Hầu Ngọc không trả lời, bây giờ anh đã có đáp án.
Trời đã sáng, mưa vẫn chưa tạnh, Lục Thịnh dập thuốc lá, ném tàn thuốc vào chậu hoa, quay người ra khỏi văn phòng. Chuông điện thoại vang lên, Lục Thịnh lấy điện thoại ra bắt máy, "Tôi là Lục Thịnh."
"Đội trưởng Lục, tài liệu anh muốn tôi đã tìm đầy đủ."
"Đưa đến đi, tôi đang ở văn phòng."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Lục Thịnh quay người đi về văn phòng, anh pha một ly cafe. Cafe đen rất đắng, Lục Thịnh uống một ngụm lớn, hơi nhíu mày.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn thấy Lâm Phong đang bước đến, "Đội trưởng Lục, đã tìm đủ."
"Ừ." Lục Thịnh kéo ghế ngồi xuống, Lâm Phong cũng đặt máy tính ngồi xuống, nói, "Có rất nhiều vụ án, nhưng giáo viên xâm hại học sinh thì không nhiều, dù sao cầm thú vẫn là thiểu số."
"Mấy vụ?"
"Hai vụ, một người là Thẩm Khánh Châu đã qua đời, người còn lại là Chu Hải Thành. Nhưng người này không dạy học ở Thành phố C mà là ở huyện Châu, ông ta cưỡиɠ ɦϊếp hai nữ sinh mười bốn tuổi. Sau khi người nhà nạn nhân báo cảnh sát, Chu Hải Thành bị bắt và xử tù mười năm."
"Tìm hồ sơ vụ án này, tôi muốn toàn bộ thông tin."
"Tôi đã gọi điện đến huyện Châu, họ sẽ gửi tài liệu đến ngay."
"Ông ta có con trai không?"
"Có."
Lục Thịnh dừng tay, đặt ly cafe xuống, "Người này đang ở trại giam Thành phố C?"
"Không, ông ta đã chết."
Lục Thịnh ngẩng đầu, Lâm Phong giải thích, "Cái chết của ông ta không liên quan đến những người khác. Sau khi bị xét xử, ông ta đi xét nghiệm phát hiện mình bị ung thư gan, không lâu sau thì chết."
"Điều tra thêm về con của ông ta."
Lâm Phong vừa gõ phím vừa nói, "Ông ta có một người con trai tên là Chu Trạch, năm nay hai mươi chín tuổi, thường trú ở Thành phố B. Người này là người quen, mấy bữa trước còn gặp anh ta, anh ta báo cảnh sát vụ cha dượng qua đời, chính là vụ án nhà hỏa táng." Lâm Phong đã từng gặp Chu Trạch, anh vừa nhìn thấy hình chụp Chu Trạch liền nhớ ngay, "Trông anh ta khá nho nhã, không giống tội phạm."
"Nghề nghiệp của anh ta là gì?"
"Kinh doanh cá nhân, anh ta mở một quán rượu ở Thành phố B, tự mình làm ông chủ."
"Có xe không?"
"Có." Lâm Phong nói xong thì máy tính vang lên tiếng chuông thông báo, anh xoay màn hình về phía Lục Thịnh, "Bên huyện Châu đã gửi tài liệu đến, anh xem đi."
Lục Thịnh nhanh chóng xem hết hồ sơ vụ án Chu Hải Thành, anh nhíu mày đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, "Đi tìm Chu Trạch ngay, anh ta chắc chắn đang ở Thành phố C."