Editor: Chi Chi

***

Bữa cơm này Từ Qua nuốt không trôi, cô nghi ngờ lát nữa bệnh đau bao tử của mình sẽ tái phát mất. Ăn cơm xong, Từ Qua định về phòng thì mẹ kế lôi kéo cô đến phòng khách, ngồi nói chuyện phiếm với người đàn ông thanh tú kia.

Người đàn ông này tên là Tô Triết, năm nay hai mươi lăm tuổi, hiện đang học nghiên cứu sinh ở Đại học B, là cháu trai của mẹ kế. Về phần nguyên nhân anh ta có mặt ở đây, Từ Qua làm cảnh sát, tất nhiên vẫn có mắt nhìn.

Mẹ kế biểu hiện ý đồ của mình quá rõ ràng, bà ta vội vàng không chờ được nữa.

Nhìn thoáng qua thì thấy Tô Triết ăn mặc khiêm tốn, nhưng áo sơ mi trắng và quần dài màu đen trên người anh ta có giá khoảng mười vạn, dây lưng cũng là hàng hiệu, đám nhà giàu mới nổi rất yêu thích nhãn hiệu này.

Lúc nói chuyện ánh mắt anh ta luôn dịu dàng, ẩn trong đó là vẻ khinh thường. Có lẽ anh ta chướng mắt Từ Qua nhưng mỗi một lời thốt ra đều là giả tạo, tư thế ngồi bành trướng, trông không có quy củ.

Từ Qua liếc qua anh ta rồi đứng dậy, “Tôi về phòng ngủ đây, ngày mai còn phải đi làm.”

“Cảnh sát luôn liều mạng làm việc vậy à?” Tô Triết mở miệng, lúc cười đuôi lông mày nhướng lên, “Rất ít phụ nữ làm cảnh sát? Có hay gặp phải người xấu không?”

“Tàm tạm.” Từ Qua lười nói chuyện với anh ta, “Tôi đi trước.”

Từ Qua bước vội lên lầu, cô đi vào phòng đóng cửa lại, rút điện thoại nhét trong túi xách ra, màn hình điện thoại im lìm, một tin nhắn quảng cáo cũng không có. Từ Qua chưa từ bỏ ý định, chọt chọt màn hình điện thoại, xác thực Lục Thịnh không gọi điện thoại cũng chẳng gửi tin nhắn cho cô.

Từ Qua ngồi xuống ghế sofa nhỏ đặt cạnh cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Lúc mẹ cô còn sống, cả nhà cô sống ở đây, bây giờ mẹ đã đi, biệt thự cũng đổi chủ.

Cảnh còn người mất.

Từ Qua nhắm mắt lại, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Chuyện của mẹ cô liệu có điều tra được không? Điều tra thế nào? Vụ án này, người chết đã chết, người đi tù đã đi tù, hơn nữa với chức vụ của cô bây giờ, không thể đụng đến những vụ án như thế này.

Có nên quay về Thành phố B?

Lục Thịnh nói cô suy nghĩ một chút, bây giờ cô hẳn nên nghĩ đến chuyện đó?

Có tiếng gõ cửa vàng lên, mạch suy nghĩ của Từ Qua bị cắt đứt, cô quay đầu, “Vào đi.”

Cửa mở ra, bố cô bước vào phòng, ông chống gậy ba toong, bây giờ Từ Qua mới nhận ra bố cô đi đứng không tiện. Từ Phú Xuân ngồi xuống đối diện cô, ông nhìn Từ Qua một lúc, giọng nói trầm xuống, “Con cảm thấy thằng nhóc kia thế nào?”

“Chẳng ra sao cả.” Từ Qua cười cười, nhìn thẳng vào mắt bố cô, ánh mắt sắc bén, “Sao bố lại nghĩ đến chuyện giới thiệu con cho cháu của bà ta?”

“Nhìn rất ngoan ngoãn.”

“Biết người biết mặt không biết lòng.” Từ Qua thu tầm mắt lại, ngả người dựa vào ghế sofa, nhìn về nơi xa, “Lòng người khó dò, bố muốn bên ngoài ngoan ngoãn hay là bên trong ngoan ngoãn?”

“Bên ngoài.” Bố cô châm một điếu thuốc, im lặng hút thuốc, “Bố không có thời gian đi tìm hiểu nội tâm của bọn họ, bề ngoài tương đối ổn là được.”

Từ Qua nhất thời không biết phải nói gì cho phải.

“Mặc kệ cậu ta giả vờ hay là thật, chỉ cần con một đời giàu có, cậu ta sẽ phải ở bên cạnh con giả vờ cả đời, đây chính là hiện thực.”

Từ Qua bỗng cảm thấy giá lạnh trong lòng, kỳ thật bố cô hiểu rõ hơn bất cứ ai. Vậy bây giờ bố cô đang giả vờ hay là thật? Bố cô rất si mê tiền tài, nhưng ông không phải người được sinh ra ở gia đình giàu có.

Trong xã hội bây giờ, kiểu người như bố cô được gọi là đàn ông Phượng Hoàng* chuyên trèo cành cao.

“Con không thích một người đàn ông lệ thuộc vào mình.” Từ Qua nhếch miệng, cầm hộp thuốc lá lên, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, híp mắt nhìn không gian ngoài cửa sổ, hiếm có một buổi tối thời tiết tốt, “Con không thích người đàn ông yếu hơn con, có lẽ đàn ông và phụ nữ có sự khác biệt về bản chất. Con không quan trọng mặt mũi, con chỉ thích những người đàn ông có tính cách thu hút, ít nhất phải có đạo đức.”

“Cậu ta cũng không hề kém. Trình độ học vấn, vẻ bề ngoài lẫn gia đình đều có đủ.”

Từ Qua bật cười, búng rơi tàn thuốc, ngồi thẳng người nhìn bố cô chăm chú, “Những cái đó có liên quan đến phẩm chất đạo đức? Bố nhìn trúng anh ta, chẳng qua là cảm thấy anh ta dễ khống chế.”

“Con không thể quy chụp tất cả suy nghĩ của mọi người đều là vì lợi ích, bố chỉ hi vọng con trở về.”

“Bố.” Từ Qua dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, đứng dậy, “Người thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Có đôi khi bố cảm thấy mình đang đùa giỡn vận mệnh của người khác, nhưng có thể bố cũng chỉ là một quân cờ ở trong bàn cờ của người khác.”

Từ Phú Xuân xuyên qua làn khói trắng lẳng lặng nhìn Từ Qua, Từ Qua rất giống vợ trước của ông.

Từ Qua nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói, “Tối nay con còn có việc, con đi đây.”

“Con đi đâu?”

“Đơn vị, đêm nay con phải tăng ca.” Từ Qua thuận miệng bịa ra một lý do. Cô xách túi lên, nhét lại di động vào túi, “Bố chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Nói rồi quay người bước nhanh ra cửa, bố cô không đứng dậy, ông vẫn ngồi trên ghế hỏi cô, “Từ Qua, chúng ta không thể trở lại như trước được sao?”

Giọng của ông lộ rõ vẻ chán nản, vô cùng tiếc nuối.

“Có lẽ vậy, con thích kiểm soát cuộc sống của mình, chứ không phải bị người khác sắp xếp.”

Từ Phú Xuân không ngăn Từ Qua lại, bố con ông lại đàm phán thất bại.

Ông muốn dùng hôn nhân trói Từ Qua ở bên người, kết quả vẫn không giữ được Từ Qua.

“Bố muốn giao công ty cho con.”

Tay Từ Qua đã đặt lên khóa cửa, giọng của bố cô vang lên từ phía sau, lộ ra vẻ già nua mệt mỏi.

Từ Qua dừng bước, bố cô nói, “Bố đã lập di chúc, nếu như bố chết, toàn bộ cổ phần của bố sẽ là của con.”

Không khí im lặng kéo dài.

Từ Qua mờ mịt, giữa thế gian rộng lớn chỉ còn lại một mình cô, cô không biết phải đi con đường nào.

“Về nhà đi, nghề cảnh sát không có tiền đồ lại nguy hiểm, bố không muốn con mạo hiểm. Bố nghĩ mẹ con cũng không đồng ý để con đi liều mạng. Tiểu Qua, bố là bố của con, bố sẽ không hại con.”

Thời gian trầm mặc rất dài, Từ Qua quay đầu nhìn bố, “Con chỉ hỏi bố một câu này thôi. Cái chết của mẹ có liên quan đến bố không?”

Từ Phú Xuân không nói gì, tàn thuốc đã dài một đoạn, ông lẳng lặng nhìn vào mắt Từ Qua.

Mũi Từ Qua ê ẩm, cô đã có đáp án, quay đầu nhìn bức tường, “Con hiểu rồi.”

“Từ Qua, con đừng điều tra nữa, đã không còn ý nghĩa.”

Từ Qua lao xuống lầu, cô gặp mẹ kế ở lầu một, mẹ kế vừa định hỏi han, Từ Qua chặn họng bà ta, nói, “Tôi có việc nên đi trước, tôi đã nói với ông ấy rồi.”

Từ Qua chạy nhanh ra khỏi nhà, gió lạnh thổi từng cơn khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Từ Qua hít sâu một hơi, hơi lạnh lập tức ùa vào phổi.

Cô rời khỏi khu biệt thự, đi dọc theo đường lớn vào nội thành.

Chín giờ rưỡi tối, không gian vắng lặng yên tĩnh, Từ Qua khó chịu trong lòng, cơn bức bối khiến cô không thở nổi. Cô đi thẳng về phía trước, không dám dừng lại, cũng không dừng được. Từ Qua sợ chỉ cần mình dừng lại, cô sẽ không nhịn được quay về, giết chết bọn họ.

Cô đi bộ rất lâu, chuông điện thoại chợt vang lên, Từ Qua lấy điện thoại ra nhìn thấy là một tin nhắn ngắn.

Lục Thịnh: Ngủ rồi à?

Từ Qua đột nhiên rớt nước mắt, cô ngồi xổm ven đường bụm mặt khóc lớn. Cô bấm điện thoại gọi cho Lục Thịnh. Lục Thịnh rất nhanh đã bắt máy, Từ Qua vốn định che giấu cảm xúc của mình, nhưng khi nghe thấy giọng của anh thì cô không kiềm chế được.

“Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”

“Từ Qua?”

Từ Qua khóc rất lâu, một lúc sau mới nghẹn ngào nói địa chỉ. Cô ôm điện thoại ngồi cạnh bồn hoa ven đường. Nước mắt trào ra làm ướt màn hình điện thoại, Từ Qua giơ tay đỡ trán.

Cô không biết phải nói gì, cũng không biết mình nên làm gì.

Ông ấy thừa nhận, nhưng Từ Qua không biết phải làm gì bây giờ. Cô mờ mịt không biết làm thế nào.

Phải làm sao đây?

Điện thoại vẫn chưa bị ngắt kết nối, dù Lục Thịnh không nói gì nhưng Từ Qua biết anh vẫn luôn ở đó. Từ Qua gác cằm lên đầu gối, lặng nhìn bóng tối phía xa.

Cô không thở nổi.

Thời gian im lặng kéo dài vô tận, cũng không biết qua bao lâu, một chiếc xe taxi dừng lại bên người cô. Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thịnh đang đứng trước mặt cô. Anh đã thay quần áo, đổi sang mặc áo sơ mi màu đen. Lục Thịnh đứng ngược chiều ánh sáng, ngũ quan mơ hồ không nhìn rõ biểu cảm.

Anh ngồi xổm xuống, Từ Qua vẫn nhìn anh. Lục Thịnh giơ tay xoa mặt cô, Từ Qua lập tức bổ nhào ôm lấy Lục Thịnh, cô ôm anh rất chặt. Lục Thịnh thở dài, giọng nói trầm trầm.

“Về nhà anh trước nhé?”

Từ Qua không nói lời nào, ôm anh không buông tay. Từ Qua hiếm khi ăn vạ như vậy, tim Lục Thịnh mềm nhũn, trực tiếp ôm cô ngồi vào xe rồi dặn tài xế quay về chỗ cũ.

Từ Qua ôm cánh tay anh, còn mặt thì chôn ở bả vai anh, cúi đầu không nói một lời.

Lục Thịnh khẽ vuốt tóc cô, bàn tay đặt trên gáy cô.

Dọc đường đi họ không hề nói chuyện, mãi đến chung cư nhà Lục Thịnh, cảm xúc của Từ Qua mới dịu bớt, cô xuống xe đi theo anh. Chung cư không còn mới, vị trí cũng không tốt lắm. Từ Qua quan sát xung quanh một vòng rồi đi theo Lục Thịnh vào thang máy. Cô vẫn luôn cúi đầu, Từ Qua không dám ngẩng đầu lên, cô sợ Lục Thịnh nhìn thấy mình dáng vẻ chật vật, xấu xí của mình.

Thang máy dừng lại, Lục Thịnh bước ra ngoài, Từ Qua vội vàng theo sau anh. Lục Thịnh lấy chìa khoá mở cửa, Từ Qua cau mũi, cô cảm thấy mình sắp phát nổ.

Hành động của cô quả thực khiến người ta phỉ nhổ.

“Em muốn thay dép lê không?”

“Ừm.”

“Không có đôi mới, em đi tạm của anh nhé.” Lục Thịnh đặt đôi dép lê kiểu nam ở trước mặt Từ Qua, Từ Qua đổi dép, cúi đầu đi về phía trước. Lục Thịnh giữ vai cô, “Cẩn thận đâm vào tường, em ngồi xuống ghế sofa đi, muốn uống gì?”

“Không uống.”

Lục Thịnh ấn Từ Qua ngồi xuống ghế rồi quay người đi vào nhà bếp.

Anh rất nhanh đã cầm một ly nước nóng ra ngoài, đặt xuống bàn. Lục Thịnh ngồi ở phía đối diện nhìn cô.

Từ Qua bưng cái ly, không có ý định uống nước.

“Có muốn đi tắm không?”

“Ừm.”

Lục Thịnh im lặng mấy giây, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, cầm một bộ quần áo ra ngoài, “Đồ nay anh chưa mặc bao giờ.”

Từ Qua ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn Lục Thịnh, chóp mũi cũng ửng đỏ.

“Nhìn gì thế?” Chỉ có lúc này, Từ Qua mới giống một cô gái nhỏ, Lục Thịnh vô thức hạ thấp giọng, “Tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.”

Từ Qua cầm lấy đồ ngủ, đứng dậy, “Phòng tắm ở đâu?”

Lục Thịnh mang cô đến nhà anh, Từ Qua theo bản năng nghề nghiệp đánh giá căn nhà, bố cục ba phòng ngủ hai phòng làm việc, trang trí rất đơn giản, không giống với phong cách của Lục Thịnh.

Đây là nhà của ba mẹ anh sao?

“Cần gì thì gọi anh.”

“Cám ơn.”

Từ Qua bước vào phòng tắm, tắm nước nóng xong, đầu óc cô đã hoàn toàn tỉnh táo. Nếu như bố cô thật sự làm chuyện đó, một ngày nào đó sự việc bị phanh phui, bố cô sẽ bị pháp luật trừng trị.

Lúc mặc quần áo, Từ Qua phân vân có nên mặc nội y hay không, không mặc thì rất xấu hổ, mà mặc vào thì tối đi ngủ không thoải mái chút nào. Ngực cô nhỏ thì mặc cũng như không mặc.

Nửa phút sau Từ Qua quyết định chỉ mặc áo sơ mi của anh, còn quần dài quá nên cô không mặc. Xong xuôi cô mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, bắt gặp Lục Thịnh đang đứng ở đối diện. Anh ôm chăn mền ra ngoài, nhìn lướt qua hai cái đùi để trần của Từ Qua, bước chân dừng lại, vội vàng dời mắt, “Không lạnh?”

Từ Qua liếm môi, mắt nhìn chằm chằm Lục Thịnh, đi về phía anh, “Tay em hơi lạnh.”

Lục Thịnh nhíu mày, “Mặc thêm quần áo vào.” Nói rồi định đi ra ngoài, Từ Qua nhanh chóng chạy đến ôm eo Lục Thịnh, Lục Thịnh dừng bước, nhướng mày, cô muốn làm gì?

Bàn tay nhỏ mềm mại Từ Qua thuận theo vạt áo sơ mi chui vào trong, lòng bàn tay dán trên bụng anh, “Bây giờ không lạnh nữa.”

Hết chương 47.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play