Từ Qua không nghe rõ Lục Thịnh đang nói gì, chỉ thấy đôi môi đẹp của anh mấp máy, cổ họng cô khô khốc. Cô mím môi, bỗng không dám nhìn Lục Thịnh, ánh mắt chuyển sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mặt nóng như lửa đốt: “Cảm ơn.”
Bầu không khí mập mờ quá mức, nếu không phải cô biết Lục Thịnh đã có người trong lòng thì Từ Qua sẽ nghĩ rằng anh có ý với mình.
Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt, mọi suy nghĩ kiều diễm hỗn loạn tiêu tan trong nháy mắt, Từ Qua lập tức tỉnh táo: “Lôi Dương.”
Lục Thịnh quay đầu nhìn sang, một chiếc Minibus đang chạy vào chung cư, Từ Qua nhét vội nửa cái bánh còn lại vào miệng rồi rút khăn giấy để trên xe lau sạch tay: “Lôi Dương lái xe ô tô đi vào, cô ta ngồi ở vị trí tài xế.”
Lục Thịnh bỏ tài liệu xuống rồi ra khỏi xe, chung cư có bãi đỗ xe nhưng phải có thẻ ra vào. Từ Qua đóng cửa xe lại, ném khăn giấy vào thùng rác rồi cất bước đuổi theo Lục Thịnh, cô nói nhỏ: “Cô ta không có xe, không biết lấy xe này ở đâu, bây giờ lái đến đây làm gì?”
“Nếu trong phòng thật sự giấu thi thể, vậy chỉ có một khả năng.”
Từ Qua và Lục Thịnh liếc nhìn nhau, cô nhướng mày: “Vứt xác, quá mạo hiểm.”
Bọn họ dừng bước ở gần đó, xe của Lôi Dương đỗ ở lưới lầu, Từ Qua quan sát xung quanh, chỗ này không có camera theo dõi.
Hoa viên Cẩm Tú không còn mới, lúc vào cổng Từ Qua đã liếc nhìn màn hình giám sát ở phòng trực ban, camera gắn ở thang máy tầng ba tối đen như mực, có lẽ đã nó đã bị hỏng. Lôi Dương cũng có năng lực phản trinh sát, không tồi.
Từ Qua định bước lên phía trước, Lục Thịnh giơ tay giữ vai cô, ra hiệu cô rẽ trái, anh ghé sát vào tai Từ Qua: “Nhìn thẳng, đừng quay đầu lại.”
Trên người anh có hương bạc hà nhàn nhạt, khi nói chuyện hơi nóng phả vào tai Từ Qua, khiến lòng cô ngứa ngáy. Bàn tay anh nắm lại, anh không thực sự đặt tay lên người Từ Qua, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Từ Qua nuốt nước miếng, mặt không đổi sắc hít một hơi.
Lục Thịnh dẫn cô đến chỗ đối diện vườn hoa, quay đầu liếc nhìn xung quanh một vòng mới buông Từ Qua ra. Anh ngồi xuống ghế dài, rút ống nhòm loại nhỏ từ trong túi quần ra, quan sát lầu đối diện.
Từ Qua nhanh chóng quay đầu nhìn anh: “Anh trang bị đầy đủ vậy à?”
“Ừ.” Giọng nói trầm khàn của Lục Thịnh đánh thẳng vào tim Từ Qua: “Để trên xe.”
Từ Qua ngẩng đầu nhìn lầu đối diện, cô không ngờ Lục Thịnh đến đây canh chừng với cô. Từ Qua đang đánh cuộc, Lôi Dương có giết người hay không. Hiện giờ cô không có bất kì bằng chứng nào, camera giám sát của chung cư chỉ lưu trữ dữ liệu ba tháng gần nhất, cô không lấy được dữ liệu của tháng mười.
“Đội trưởng Lục.”
“Hửm?”
Lời đã đến khóe miệng nhưng Từ Qua lại chuyển hướng: “Anh vừa mới xuống máy bay, có mệt không?”
Anh rất mệt, quay về Thành phố B anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi, muốn nghỉ cũng không nghỉ được.
Từ Qua vô thức hạ thấp giọng: “Vậy anh về nghỉ ngơi trước đi. À, đúng rồi, tôi đưa chìa khóa xe cho anh.” Từ Qua vội vàng đưa chìa khóa cho anh.
“Không cần.” Lục Thịnh buông tay, cũng không nhận chìa khóa trong tay Từ Qua: “Cô đi lái xe ngay đi, cô ta chắc chắn không dừng lại lâu.”
Từ Qua nhìn Lục Thịnh một lúc, thoạt nhìn anh có vẻ tiều tụy. Bọn họ ngồi trong bóng tối, dưới ánh đèn đường lờ mờ, làn da anh hơi tái nhợt, anh cụp mắt, làn mi dày khẽ rung rung.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh?
Hay người nhà anh đã xảy ra chuyện?
“Ba mẹ anh vẫn ở Thành phố B à?”
Lục Thịnh quay đầu nhìn thẳng vào Từ Qua, anh không cười cũng không để lộ bất kì biểu cảm gì, ánh mặt trầm tĩnh nhìn Từ Qua.
Từ Qua có dự cảm xấu, có phải ba mẹ anh đã xảy ra chuyện gì không?
“Tôi chỉ thuận miệng…”
“Họ đã qua đời.” Lục Thịnh giơ tay che mặt, hít sâu một hơi: “Không sao, cô có thể hỏi.”
Từ Qua ngẩn người, ba mẹ Lục Thịnh đã qua đời? Nếu Từ Qua nhớ không nhầm thì năm nay anh mới hai mươi tám. Ba mẹ anh vẫn còn rất trẻ, sao lại thế này?
Từ Qua nắm chặt tay: “Xin lỗi.”
Lục Thịnh cầm ống nhòm lên, quan sát hành lang nhà Lôi Dương, đã 11 giờ rưỡi tối, cả chung cư yên tĩnh không có một tiếng động. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, gió thổi nhẹ qua cũng mang theo khí lạnh.
Lục Thịnh đứng dậy: “Lôi Dương ra rồi.”
Lôi Dương không đi người không, cô ta còn mang theo một túi đen lớn, gắng sức lôi lên xe. Từ Qua cũng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị, cô xoay mặt nhìn Lục Thịnh: “Đúng là cô ta làm, lá gan cũng không nhỏ.”
Lục Thịnh nhét lại ống nhòm vào túi: “Đi thôi.”
Thi thể để trong tủ lạnh nửa năm bị đông thành đá, nặng nề cứng nhắc. Cô ta giết Trần Trung thần không biết quỷ không hay, cha mẹ Trần Trung đã qua đời, em gái hắn thì có quan hệ không tốt với hắn, sẽ không có ai đi tìm tung tích hắn. Nhưng không ngờ hôm nay lại có hai cảnh sát tìm đến nhà, khiến Lôi Dương vô cùng sợ hãi.
Mắt thấy cách xe càng lúc càng gần, miệng Lôi Dương căng cứng. Chỉ cần chuyển hắn ra ngoài rồi tìm một chỗ chôn, sẽ không có người biết, sẽ không có ai phát hiện sự thật cô ta đã giết người.
“Lôi Dương.”
Lôi Dương chấn động, ngẩng đầu nhìn sang, trong tầm mắt của cô ta xuất hiện một cô gái mặc áo sơ mi. Lôi Dương trợn to mắt, vứt bỏ cái túi trong tay, hú lên quái dị rồi xoay người chạy.
Từ Qua xông lên tóm chặt Lôi Dương, bắt chéo hai tay áp cô ta vào tường: “Cô chạy cái gì?”
“Cô làm gì thế? Cứu mạng!” Lôi Dương nhanh chóng phản ứng, kêu to lên.
Lục Thịnh bước đến nhưng không mở túi ra, anh ngồi xổm sờ mặt đất đầy máu loãng, đá đã tan ra. Túi đựng là mặt hàng giá rẻ được bán ở cửa hàng đồng giá mười đồng, không có tác dụng chống thấm nên máu loãng mới thấm ra ngoài.
Dự đoán của anh gần đúng với thực tế, Lục Thịnh vừa định mở túi ra, Lôi Dương đã gào thét thảm thiết muốn thoát khỏi tay Từ Qua, Từ Qua rút còng tay ra khóa tay cô ta lại: “Bà Lôi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, bà không hiểu à?”
“Các người muốn làm gì? Các người đừng đụng vào đồ của tôi!”
Lục Thịnh mở túi ra nhìn thoáng qua rồi lập tức lấy di động gọi về đơn vị, báo địa chỉ xong thì nhét lại điện thoại vào túi: “Thi thể vẫn còn đông cứng.”
Trong nháy mắt mặt Lôi Dương không còn một chút máu, chân cô ta mềm nhũn dựa vào tường trượt xuống dưới rồi gào khóc.
Lục Thịnh ra hiệu Từ Qua buông cô ta ra, dù sao cô ta cũng không chạy được.
“Lúc giết người sao không thấy sợ?” Từ Qua không nhịn được nói: “Giấu thi thể trong nhà nửa năm, cô không sợ à?”
Mười phút sau pháp y và cảnh sát trực ban đến, sau khi kiểm tra sơ bộ pháp y nói: “Thi thể bị đông cứng như thế này, để ở đây cũng không kiểm tra được gì, mang về trước đã.”
Lục Thịnh gật đầu, nghiêng đầu ra hiệu Từ Qua: “Đi nhìn hiện trường.”
Hai chân Lôi Dương nhũn ra không đứng dậy nổi, Lục Qua và một đồng nghiệp trong đội cảnh sát phải đỡ cô ta lên lầu.
“Con tôi đang ngủ.” Lôi Dương nói xong, gương mặt đầm đìa nước mắt: “Cầu xin các người đừng đánh thức nó.”
Lục Thịnh đút một tay vào túi quần, anh hơi nhíu mày, môi mím thành một đường thẳng.
Cửa mở ra, một mùi hôi thối ập vào mặt, Từ Qua vuốt vuốt mũi. Lục Thịnh khẽ liếc cô rồi đi vào bên trong. Từ Qua bước lên phía trước, hạ thấp giọng: “Tủ lạnh ở trong bếp.”
Thật ra tủ lạnh được đặt ở ban công của nhà bếp, ban công nằm trong góc khuất, nếu chỉ để vài món đồ nhỏ chắc chắn sẽ không nhìn thấy. Nhưng vì tủ lạnh quá lớn, nhô ra ngoài một đoạn nên mới bị lộ.
Lục Thịnh mở tủ lạnh ra, bên trong có một lượng lớn máu và đá trộn chung với nhau, anh đeo găng tay vào thu gom bằng chứng.
“Anh ta là Trần Trung?”
Lôi Dương khóc đến tiều tụy, trong nháy mắt người như già đi mười tuổi, cô ta nhắm mắt ngồi liệt dưới đất, ngậm chặt miệng, không nói một lời.
Hai giờ sáng, Lục Thịnh và Từ Qua quay về đơn vị, bên pháp y vẫn đang kiểm tra thi thể, phải chờ có báo cáo khám nghiệm tử thi mới có thể thẩm vấn Lôi Dương. Trên cơ bản vụ án đã gần kết thúc, Từ Qua lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm, cô ngồi trong phòng làm việc hút một điếu thuốc, ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Đèn trong văn phòng đột nhiên sáng lên, Từ Qua vụt mở mắt. Lục Thịnh khoanh tay dựa vào cửa, nhíu mày nhìn Từ Qua: “Mệt thì về nhà đi, tôi sẽ phân công người khác thẩm vấn.”
Từ Qua dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, ngồi thẳng người: “Không có gì, tôi chỉ muốn yên tĩnh một lát.”
Lục Thịnh nhìn Từ Qua một lúc, anh bước đến kéo một cái ghế rồi ngồi xuống: “Khứu giác của cô khác với người thường?”
Từ Qua không hiểu anh đang nói gì, ngước mắt hỏi: “Sao anh lại nói vậy?”
“Tôi không ngửi thấy mùi thối của xác chết.”
Không chỉ Lục Thịnh mà những người khác cũng không ngửi thấy.
“Không phải chứ?” Từ Qua cho rằng Thẩm Thiến thiếu kinh nghiệm phá án nên không ngửi thấy, sao cả Lục Thịnh cũng không ngửi thấy?
Lục Thịnh gật đầu, nhìn chằm chằm Từ Qua trong giây lát: “Cô không giống.”
Từ Qua bối rối vài giây, mặt đột nhiên đỏ bừng, cô bật cười, cắn môi dời tầm mắt, lắc đầu nói: “Tôi không biết.”
Lục Thịnh cũng châm một điếu thuốc, đầu thuốc bốc cháy màu đỏ tươi, Từ Qua nhìn các khớp ngón tay thon dài rõ nét của anh: “Anh không về nhà sao?”
Lục Thịnh hút thuốc cười khẽ: “Không về.”
Từ Qua nhìn mặt Lục Thịnh, hơi thất thần: “Đội trưởng Lục.”
Từ Qua lập tức hoàn hồn, đứng dậy nói: “Tôi đi sắp xếp lại tài liệu vụ án.”
Lục Thịnh nhìn Từ Qua chăm chú, nhẹ nhàng búng rơi tàn thuốc.
Từ Qua sắp xếp lại tài liệu một lần nữa, bên phòng pháp y gọi điện thọai đến, Từ Qua ngáp một cái rồi nghe máy: “Tôi là Từ Qua.”
“Kiểm nghiệm thi thể có chút vấn đề, cô qua đây một chuyến.”
Từ Qua gật đầu: “Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Cô đứng dậy duỗi lưng, nhìn thấy Lục Thịnh đang nằm ngủ trên ghế cách đó không xa. Anh cứ vậy ngủ thiếp đi, mày hơi cau lại, lông mi dày cụp xuống. Sao anh lại ngủ ở đây?
Lúc Từ Qua bận bịu công việc thường không chú ý xung quanh, cô định gọi Lục Thịnh dây, nhưng giọng nói mắc kẹt trong cổ họng. Cô xoay người lấy một cái áo choàng dài trong ngăn tủ, rón rén bước đến gần định đắp lên người Lục Thịnh, anh đột nhiên tóm lấy tay Từ Qua đồng thời mở mắt ra.
Bọn họ đối mặt với nhau, Từ Qua giật mình: “Đội trưởng Lục?”
Lục Thịnh nhìn Từ Qua vài giây rồi buông tay, một lần nữa nhắm mắt lại.
Tim Từ Qua rớt xuống, thở ra một hơi, anh không thật sự tỉnh.
Cô ngồi dậy lắc lắc cái cổ, xoay người đi đến phòng Pháp y, phòng Pháp Y ở ngay bên cạnh văn phòng làm việc của bọn họ.
Bốn giờ mười phút sáng, Từ Qua đến phòng Pháp y, nhìn thấy thi thể Trần Trung.
“Người chết là nam, cao 1m75, khoảng bốn mươi lăm tuổi. Gáy có một vết siết đan chéo nhau, nội tạng bị đông thành đá, hiện giờ không thể giải phẫu, phải chờ đến ngày mai. Thi thể thối rữa mức độ thấp, không có dấu vết chống cự. Thi thể đã trải qua quá trình đông lạnh nên không có cách nào xác định thời gian tử vong. Có điều cô đã bắt được người, muốn hỏi rõ từng chi tiết cũng không khó.”
“Đúng vậy, đã bắt được hung thủ.” Từ Qua đi một vòng quanh thi thể, cầm quần áo của Trần Trung lên quan sát: “Khi chết nạn nhân mặc quần áo mùa thu, không biết hung thủ cởi quần áo cho hắn hay là hắn tự cởi.”
“Các cô bắt được kẻ tình nghi là người nào thế?”
“Vợ cũ.”
Pháp y bật cười thành tiếng: “Vậy chỉ sợ người chết tự mình cởi.”
Hết chương 34.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT