“Anh tôi đã mất tích từ tháng mười năm ngoái, không biết anh ấy đã chạy đi đâu rồi.”
“Vợ con ông ta đâu?” Từ Qua truy hỏi.
“Họ đã ly hôn mấy năm trước, tòa phán quyền nuôi con thuộc về vợ cũ.”
“Bà có phương thức liên lạc với vợ cũ của ông ấy không?”
“Không có.” Người phụ nữ này là em gái của Trần Trung, năm nay bốn mươi tuổi, tên là Trần Hà.
“Lòng dạ người phụ nữ kia rất cứng rắn, sau khi chuyển đi chưa từng quay lại đây, cũng không cho nhà nội gặp đứa bé.”
“Ông ta mất tích từ tháng mười năm ngoái, bà đã báo án chưa?”
Trần Hà nở nụ cười: “Đồng chí cảnh sát, anh ấy lớn như thế mất đi đâu được? Không biết chừng chạy trốn ở đâu đó. Cứ báo án lung tung vậy không phải là tạo thêm phiền phức cho cảnh sát mấy người sao? Có khi anh ấy đi trốn nợ cũng nên, chúng tôi thường xuyên một hai năm không liên hệ với nhau.”
“Quan hệ của hai người không tốt?”
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng, dù có tốt thì cũng không thể ăn chung nồi, ở chung nhà như ngày còn bé. Sau khi cha mẹ tôi mất, tôi ít khi đến nhà anh ấy, cũng không thường xuyên liên lạc. Công việc của tôi bận rộn còn phải chăm sóc con nhỏ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Từ Qua ra khỏi nhà Trần Hà, nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Thẩm Thiến, cô không cần đi với tôi, cô trông chừng bên này. Nhìn xem Trần Hà thật sự không biết Trần Trung ở đâu hay là nói dối.”
“Ừm.”
Từ Qua lái xe về đơn vị, tìm thông tin về vợ cũ Trần Trung, mở rộng phạm vi điều tra. Trần Trung và vợ cũ đã ly hôn bốn năm. Trước khi ly hôn vợ cũ Trần Trung từng báo cảnh sát, nhưng trong máy tính không có thông tin cụ thể, người nhận cuộc gọi chính là đồn công an khu Tân Thành.
Vì sao lại báo cảnh sát?
Từ Qua đứng dậy, cầm tài liệu đi ra ngoài.
“Từ Qua?”
Từ Qua ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Húc, gật gật đầu: “Anh Trịnh.”
“Em vội vội vàng vàng đi đâu đấy?”
“Vẫn là vụ án nhà hỏa táng.”
Trịnh Húc bật cười thành tiếng: “Em vẫn còn điều tra à? Có kết quả chưa?”
“Sắp rồi, đã điều tra đến ngọn nguồn, nhưng hiện giờ nhân vật mấu chốt lại mất tích.”
Trịnh Húc gật đầu, bỗng nhớ ra một chuyện: “Không phải em muốn lấy phương thức liên lạc với Ngưu Tiểu Hoa à? Bây giờ anh đưa cho em.”
“Đi.”
Trịnh Húc vội vàng vào phòng làm việc tìm thông tin của Ngưu Tiểu Hoa đưa cho Từ Qua, anh nhìn Từ Qua: “Liệu sức mà làm, em không phải chúa cứu thế, không thể cứu được tất cả mọi người.”
Từ Qua mím môi: “Em tự biết bản thân mình mà.”
“Tốt bụng cần phải bỏ ra tiền bạc. Chúng ta chỉ là cảnh sát quèn, có tốt bụng cũng không chi trả nổi.”
Từ Qua bật cười: “Em sẽ không phùng má giả làm người mập, cám ơn anh Trịnh đã nhắc nhở. Em đi ra ngoài một chuyến, em đi trước nhé.”
“Tối nay em có rảnh không?”
“Không có, em bị mất chìa khoá nhà, phải gọi người thay khóa cửa.”
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Ánh mắt Trịnh Húc dò xét Từ Qua nói: “Thay ổ khóa cũng không phức tạp, tối nay anh giúp em thay. Thay xong thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Sao lại mời em ăn cơm? Đều là người trong đơn vị chúng ta à?”
“Không có ai khác.” Trịnh Húc nắm tay, che miệng ho khan, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Chỉ có em.”
“Hả?” Mời một mình cô ăn cơm? Từ Qua không nghe nhầm chứ?
“Còn có ba mẹ anh.” Trịnh Húc nói: “Em muốn đổi thành loại khóa nào? Một lát nữa anh đi chọn giúp em? Thay khóa cửa sao em không nói trước, mua trên mạng vừa rẻ vừa tiện.”
“Không cần đâu, tối nay em tự đi mua. Tối nay em không ăn cơm được, em còn có chút việc.” Từ Qua suy nghĩ một lát, nói: “Ngại quá, để hôm khác nhé. Hôm nào có thời gian rảnh chúng ta lại ăn cơm? Em mời mọi người trong đội luôn.”
“U? Ai muốn mời cơm thế?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói, Lưu Dương với vẻ mặt hóng hớt bước vào: “Từ Qua định mời cơm à? Đến nhà ai ăn? Có thể mang theo người nhà không?”
Sắc mặt Trịnh Húc biến đổi, quát Lưu Dương: “Ăn cái đầu cậu ấy, đã giải quyết xong vụ án chưa? Làm xong công việc chưa? Viết báo cáo kết án chưa? Cậu chỉ có biết ăn.”
Lưu Dương: “…”
Trịnh Húc gãi gãi đầu, hơi bực bội nhìn Từ Qua: “Xem như anh chưa nói gì.”
Anh quay người nhanh chóng rời đi.
Từ Qua và Lưu Dương hai mặt nhìn nhau, Lưu Dương khó hiểu, nhỏ giọng: “Anh Trịnh ăn phải thuốc nổ à?”
“Có lẽ vậy.” Từ Qua cũng chưa hiểu anh có ý gì, sao đột nhiên Trịnh Húc lại muốn mời cô ăn cơm? Còn đưa cả cha mẹ của anh đến nữa, chẳng lẽ anh có ý khác?
Không phải chứ…
Từ Qua sờ cánh tay nổi đầy da gà: “Tôi còn có việc gấp, tôi đi trước.”
“Vậy chuyện mời cơm thì sao?”
“Bốn món ăn đứng đầu, anh chọn một đi tôi mời anh ăn.”
Khóe miệng Lưu Dương co giật: “Keo kiệt.”
Từ Qua đi ra ngoài ngồi vào xe, trước tiên gọi điện thoại cho Ngưu Tiểu Hoa, chuông đổ rất lâu bên kia mới bắt máy: “A lô.”
“Em là Ngưu Tiểu Hoa phải không?”
“Đúng vậy, chị là?”
“Từ Qua.”
“À, em biết chị. Chị đã cứu em, em còn nợ tiền chị nữa. Em luôn muốn gặp mặt chị nói cám ơn, nhưng mà anh cảnh sát phá án nói chị bề bộn nhiều việc, không có thời gian gặp em.” Ngưu Tiểu Hoa kích động hẳn lên: “Chị gọi điện thoại cho em có việc gì thế?”
“Có, bây giờ em có tính toán gì chưa? Tiếp tục tìm công việc hay đi học lại?”
Đầu bên kia im lặng mấy giây, giọng Ngưu Tiểu Hoa trầm xuống: “Nhà em có một họ hàng mở quán ăn ở huyện Thành, em qua đó giúp đỡ rửa chén đĩa.” Cô lúng túng cười một tiếng: “Như vậy cũng tốt, người quen không sợ bị lừa gạt.”
“Em không nghĩ đến chuyện đi học tiếp à?”
“Thành tích của em không tốt, trong nhà cũng không có tiền cho em đi học tiếp, bọn họ hi vọng em đi làm.”
“Chị hỏi bản thân em có muốn đi học tiếp hay không?”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc.
Từ Qua gõ ngón tay, cô không phải chúa cứu thế, cô chẳng qua chỉ xen vào việc của người khác, cô không thể nhìn một thanh niên lầm đường lạc lối. Từ Qua hạ giọng, ngữ khí dịu đi: “Tiểu Hoa, chị hỏi em, em có kế hoạch gì với tương lai của mình chưa?”
“Em không biết, ba mẹ em nói đi học không bằng lấy chồng.” Ngưu Tiểu Hoa cười nhưng giọng nói nghẹn ngào: “Có lẽ qua vài năm nữa, tìm một người đàn ông tốt kết hôn, cứ như vậy thôi.”
“Nếu em nghĩ như vậy, chị cũng không còn gì để nói.” Từ Qua cũng nở nụ cười: “Cố gắng sống tốt, chị còn có việc, sau này sẽ liên lạc——”
“Chị, em không muốn như vậy, em không muốn trải qua những ngày tháng như thế! Em thật sự không muốn sống cả đời ở quê, lặp lại cuộc sống bi kịch.”
Từ Qua lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc châm lửa rồi ném bật lửa vào ngăn đựng đồ.
“Nhưng em đâu còn cách nào khác?” Ngưu Tiểu Hoa nói.
Từ Qua không trả lời, cô đang chờ Ngưu Tiểu Hoa nói hết lời.
“Chị, đây là số điện thoại của chị à? Chị còn nghe máy chứ?”
“Là số điện thoại của chị.” Từ Qua nói.
“Chị cho em số tài khoản ngân hàng được không? Đợi em nhận được tiền lương tháng này em sẽ trả chị tiền thuốc men, em sắp nhận được tiền rồi.”
Từ Qua thở dài, quay đầu nhìn về bầu trời phía xa xăm.
Mười tám tuổi, bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Mê man bàng hoàng, không biết phải làm sao, không biết chọn con đường nào. Từ Qua đã từng trải qua năm mười tám tuổi, cô có thể hiểu suy nghĩ của thanh niên tuổi này.
“Chuyện tiền thuốc để nói sau đi, chuyện lựa chọn của em. Nếu em muốn đi học tiếp, bất kể thế nào chị cũng sẽ giúp em. Nếu em không muốn đi học, mà đến Thành phố C tìm việc, gọi điện thoại cho chị, chị sẽ giúp em kiểm tra.”
Lại có cuộc gọi đến, Từ Qua thấy người gọi là Lục Thịnh, nhịp tim đập loạn trong nháy mắt. Cô dập tắt thuốc lá trong tay, Từ Qua nói: “Chị còn có việc, em nghĩ thông suốt thì liên lạc với chị.”
Từ Qua nghe thấy tiếng khóc phía bên kia, cô im lặng mấy giây cuối cùng cũng cúp máy, nhận điện thoại của Lục Thịnh.
“Đội trưởng Lục.”
“Cô có bận không?”
“Cũng không có nhiều việc, có chuyện gì thế?”
“Cô có tiện đến sân bay không?”
Lục Thịnh quay về rồi? Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Qua: “Có thể, mấy giờ?”
“Sáu giờ.”
“Được.”
Lục Thịnh không tắt điện thoại ngay, anh ngừng lại mấy giây: “Không hỏi đón ai à?”
Giọng nói trầm thấp truyền vào tai, Từ Qua không kiềm chế được cơn ngứa ngáy trong lòng, cô cắn môi đè xuống nhịp tim như trống nổi, cười nói: ” Đón ai thế?”
“Một người bạn của tôi.” Lục Thịnh nói: “Cậu ấy đi đứng không tiện.”
Tim Từ Qua rớt xuống, nản lòng thoái chí: “Vậy à, tôi biết rồi, sáu giờ đến phải không? Số điện thoại thì sao? Hay là anh đưa số điện thoại của tôi cho anh ấy?”
“Tôi đưa số điện thoại của cô cho cậu ấy rồi.”
“Ừm.”
“Không có chuyện gì nữa, cúp máy đi.”
Câu hỏi ‘Người anh thích là ai?’ đã đến bên miệng nhưng Từ Qua không dám hỏi, hỏi nhiều thì ngay cả làm bạn cũng không được. Từ Qua khẽ thở ra một hơi, ấn nút tắt máy, cô giơ điện thoại che mặt.
Làm bạn còn có thể nhìn thấy anh, có thể quan sát anh ở khoảng cách gần. Nếu như gây ra chuyện xấu hổ, với tính cách của Lục Thịnh, dù anh không điều Từ Qua đi, cũng sẽ tự mình rời đi để tránh xấu hổ.
Dù là kết quả nào thì Từ Qua cũng không muốn nó xảy ra.
Từ Qua nhét di động vào túi, khởi động lái xe đi.
Đồn công an khu Tân Thành lấy hồ sơ vụ Lôi Dương, vợ trước của Trần Trung báo án, người tiếp đón Từ Qua là một cảnh sát trung niên đã làm việc ở đây lâu năm, ông đưa hồ sơ cho Từ Qua: “Chuyện đánh vợ bọn chú không can thiệp được, đây là tranh chấp dân sự.”
“Với người khác thì là cố ý gây thương tích, nhưng đánh vợ của mình biến thành tranh chấp?” Từ Qua cười ra tiếng: “Không phải đã có quy định của pháp luật về bạo lực gia đình rồi sao?”
Cô lật hồ sơ, đánh không hề nhẹ đâu, đã ra vào đồn cảnh sát bốn lần, nhưng lần nào cũng không giải quyết được gì.
“Cháu không biết, vợ ông ta trộm người, đánh cô ta cũng đúng.”
Từ Qua ngước mắt: “Trộm người là cái gì?”
“Chính là có tình nhân bên ngoài bị phát hiện, lúc này mới làm ầm lên, trước kia Trần Trung đối xử với vợ khá tốt.” Cảnh sát trung niên ‘chậc’ một tiếng, lắc đầu: “Cũng do cô ta.”
Từ Qua nhíu mày: “Ông biết Trần Trung?”
“Bọn chú ở cùng một chung cư, chú có nghe nói qua chứ không quen.”
Lòng Từ Qua sáng tỏ: “Chú có biết chuyện Trần Trung mất tích không?”
“Có biết một ít, hình như là làm ăn thất bại nên chạy trốn.”
Từ Qua nhíu mày: “Lôi Dương, vợ cũ của Trần Trung giờ đang ở đâu?”
“Hoa viên Cẩm Tú, cách nơi này không xa, hôm qua vợ chú còn nói gặp cô ấy ở cổng trường học.”
“Chú có thể dẫn cháu đến gặp cô ấy được không?”
“Được, đi luôn bây giờ à?”
“Bây giờ.”
Từ Qua không ngờ vụ án này phức tạp thế này, phải xách túi đi một vòng lớn.
17 giờ 30 phút bọn họ đến cổng trường học chờ Lôi Dương. Lôi Dương chạy xe đạp điện đến đón con, ăn mặc rất giản dị. Nhìn cô ta rất trẻ trung, khoảng chừng ba mươi tuổi, có thể nhìn ra lúc trẻ rất xinh đẹp.
Đứa bé còn chưa ra ngoài, Từ Qua tiến lên: “Chào cô, cô là vợ cũ của Trần Trung phải không?”
Lôi Dương nhìn Từ Qua, nhíu mày dò xét cô: “Cô là ai?”
Từ Qua lấy giấy chứng nhận ra: “Đội cảnh sát hình sự Thành phố C, cô có liên lạc với Trần Trung không? Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau là lúc nào? Hiện giờ —— “
Lôi Dương biến sắc, bàn tay giữ xe điện run run, đẩy xe quay người muốn rời đi, nói với tốc độ cực nhanh: “Chúng tôi đã ly hôn, chuyện của anh ta tôi hoàn toàn không biết, đừng đến hỏi tôi nữa.”
Bởi vì hoảng hốt mà lúc xe đạp điện quẹo cua bị trật bánh, cô ta ngã sấp xuống. Từ Qua vội vươn tay đỡ Lôi Dương, Lôi Dương hất tay Từ Qua ra, né tránh ánh mắt Từ Qua: “Các người tìm nhầm người rồi.”
Hết chương 31.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT