Từ Qua nói cho anh vị trí, mới cúp điện thoại không đến hai phút thì Lục Thịnh đã đến, nhân viên quản lý đưa thông tin liên hệ của Triệu Kiến Thiết cho Từ Qua: “Nếu cô cần gì nữa thì cứ liên lạc với tôi.”
Thời tiết mùa xuân thay đổi thất thường, chẳng mấy chốc mây đen đã kéo dày đặc, Từ Qua liếc qua thông tin liên lạc, nói: “Giám đốc của nhà hỏa táng là ai thế? Có thể đưa cho tôi phương thức liên lạc được chứ?”
“Tôi phải gọi điện xin ý kiến mới trả lời cô được.”
“Được, tôi đứng đây đợi anh.”
Người đàn ông rời đi, Từ Qua đưa tài liệu cho Lục Thịnh xem: “Trong này có một nghi vấn rất lớn, tại sao khi hoả táng lại phải dùng thân phận của người khác? Người tên Triệu Kiến Thiết có vấn đế.”
“Triệu Kiến Thiết còn làm việc ở đây không?” Lục Thịnh lật tài liệu hỏi.
“Đã về hưu, đây là thông tin liên lạc của ông ta.”
Những giọt mưa từ trên trời rớt xuống, rơi tí tách lên mặt đất.
Lục Thịnh giơ tay ra hiệu: “Đi vào trước.”
Nhân viên quản lý rất nhanh đã quay lại, đưa số điện thoại của giám đốc cho Từ Qua, hỏi: “Còn có vấn đề gì không?”
“Tạm thời không có.”
Từ Qua nhìn trời đổ mưa càng lúc càng lớn, nói: “Chúng ta đi luôn đi, mưa lớn đường rất khó đi, đường xá khu Đông Giao một lời khó nói hết.”
“Đi.”
Từ Qua kẹp tài liệu dưới nách, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, Lục Thịnh kéo cô lại, quay đầu nói với nhân viên quản lý: “Cho tôi mượn cái ô được không?”
“Được, để tôi đi tìm.”
Lục Thịnh buông Từ Qua ra, nhíu mày dời mắt: “Chờ.”
Nhân viên quản lý đưa ô cho anh, lúc này Lục Thịnh mới đi ra ngoài, thấy Từ Qua còn thất thần, anh hất cằm ra hiệu: “Đến đây.”
Từ Qua lập tức vui vẻ, chạy vào dưới tán ô của anh, ngẩng đầu nói: “Cám ơn Đội trưởng Lục.”
“Nhìn đường.”
Từ Qua ngậm miệng, không kiềm chế được nở nụ cười, từ lông mày đến khóe mắt đều không giấu được niềm vui, cô cưỡng ép xoay mặt về hướng khác. Lục Thịnh ở gần trong gang tấc, Từ Qua dường như cảm nhận được hơi ấm trên người anh: “Thời tiết thay đổi nhanh thật.”
Cảm ơn ông trời, cảm ơn thần mưa, cảm ơn cả thế giới!
Khoảng cách gần thế này, chín bỏ làm mười chính là… He he he.
“Cười gì thế?” Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Từ Qua vội vàng nén ý cười, ngẩng đầu: “Có à? Tôi đâu có cười.”
Lục Thịnh nhếch môi: “Thật sao?”
Từ Qua gật đầu, bờ môi căng cứng, không dám biểu hiện quá mức.
Đến trước xe, Từ Qua định kéo cửa ghế lái ngồi vào thì tay Lục Thịnh đặt lên vai cô: “Ngồi ghế phụ.”
Từ Qua quay đầu: “Anh lái xe?”
“Ừ.”
Từ Qua vội vàng chạy đến ngồi vào ghế phụ, Lục Thịnh mở cốp xe lấy ra một cái ô, xoay người đi trả ô. Từ Qua nhìn bóng lưng dần khuất của anh, cô gục xuống bệ muốn cất tiếng cười to.
Từ Qua tằng hắng một cái ngồi thẳng lên, cất tài liệu rồi lấy điện thoại di động ra. Cô muốn viết gì đó để diễn tả tâm trạng phấn khích của mình lúc này, nhưng nhìn lướt qua danh sách bạn bè trên Weibo cô lại không dám đăng.
Khiêm tốn một chút, không thể khoa trương.
Lục Thịnh chẳng qua chỉ giúp đỡ đồng nghiệp, nếu nói ra chuyện này, ai suy nghĩ nhiều thì người đó xấu hổ.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, Từ Qua giật mình cầm điện thoại lên. Nhìn thấy tên người gọi, tâm trạng dần trầm xuống, Từ Qua mím chặt môi, thở ra một hơi nhận cuộc gọi.
“Bố.”
“Bố đến sân bay Thành phố C rồi, con đến đón bố hay là bố đến tìm con?”
Đầu Từ Qua “ong’ một tiếng, đau đầu: “Con đang làm việc.”
“Gửi địa chỉ cho bố, bố đến xem chỗ con ở.”
“Bố ở khách sạn đi, tan tầm con đến gặp bố.”
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lát, bố cô nói: “Có phải muốn gặp con còn khó hơn cả gặp tổng thống không?”
“Khách sạn Sawyer Thành phố C không tệ, con giúp bố đặt phòng nhé?”
Tiền lương của Từ Qua không chịu nổi chi tiêu của bố cô.
“Không cần, bố đã bảo Tiểu Lưu đặt phòng khách sạn, tối nay ăn cơm với bố.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Từ Qua dựa lưng vào ghế bóp bóp mi tâm. Cô châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn quanh cảnh bên ngoài cửa sổ. Những hạt mưa rơi xuống cửa kính vỡ thành từng mảnh nhỏ, Từ Qua bóp mi tâm nhấn nút hạ cửa kính xuống, không khí ẩm ướt xen lẫn mưa phùn đập vào mặt.
Cô búng nhẹ làm rơi tàn thuốc, nơi chân trời u ám ở phía xa dường như muốn thôn tính thế giới này ngay lập tức. Từ Qua cảm thấy khó thở, tâm trạng xấu tệ.
Cửa ghế lái bị mở ra, Từ Qua hoàn hồn xoay đầu nhìn chằm chằm Lục Thịnh, điếu thuốc trên ngón tay bùng cháy, cơ hồ muốn thiêu đốt tay cô.
Lục Thịnh nhấn nút đóng cửa kính bên phía Từ Qua lại, chỉ chừa ra một khe hở nhỏ, đưa gạt tàn thuốc đến trước mặt cô.
Từ Qua thu tầm mắt: “Cám ơn.”
Lục Thịnh lái xe đi, Từ Qua cũng dập thuốc, thở dài lật tài liệu về nhà hỏa táng.
“Dạo gần đây có nhiều vụ án thật.”
Lục Thịnh không nói gì, khẽ liếc nhìn Từ Qua.
Đã hơn một năm nay, Từ Qua luôn trốn tránh không muốn gặp mặt bố. Kỳ thật không chỉ hơn một năm, từ ngày mẹ đi đến giờ cô không biết phải đối mặt với bố thế nào, quá khó khăn.
“Đội trưởng Lục, giờ anh quay về Cục à?”
“Tìm Triệu Kiến Thiết.”
“Vụ án Lưu Nhiễm vẫn chưa tìm được manh mối đột phá?”
“Chưa.
Đừng nói manh mối đột phá, ngay cả manh mối còn không có.
Triệu Kiến Thiết sống ở vùng ngoại ô, phải lái xe gần hai tiếng, lúc gần đến nơi thì mưa cũng đã tạnh. Sắc trời dần tối, Từ Qua thèm thuốc lá nhưng Lục Thịnh đang ngồi bên cạnh, cô không thể hút thuốc. Cô cầm hộp kẹo lên, lấy hai viên kẹo bỏ vào miệng nhai, vị bạc hà ngọt ngào lan tràn trong không khí.
Rốt cục cũng đến nơi, Từ Qua quan sát xung quanh, trong thôn toàn là những căn nhà thấp.
Từ Qua mở dây an toàn, vừa quay người định xuống xe thì Lục Thịnh gọi cô lại, đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào đi.”
Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, Từ Qua cong khóe miệng: “Cám ơn.”
Cô không khách sáo mặc áo khoác vào, áo khoác của Lục Thịnh rất rộng so với thân hình của cô. Từ Qua xuống xe nhìn xung quanh: “Đội trưởng Lục, đêm nay có tăng ca không?”
Lục Thịnh men theo con đường nhỏ vào thôn: “Không cần.”
Dựa theo địa chỉ nhà hỏa táng đưa, Từ Qua và Lục Thịnh tìm được nhà Triệu Kiến Thiết. Là một căn nhà nhỏ hai tầng, trong sân có một đứa bé đang chổng mông nghịch nước. Từ Qua nhìn thoáng qua, gõ cửa: “Có ai ở nhà không?”
“Ai đấy?”
“Triệu Kiến Thiết có ở nhà không?”
Một người đàn ông từ trong nhà bước ra, đôi mắt dưới cặp kính híp lại dò xét Từ Qua và Lục Thịnh: “Hai người là ai? Tìm tôi làm gì?”
Từ Qua giơ giấy chứng nhận ra: “Cảnh sát.”
Triệu Kiến Thiết ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Hiện giờ có một vụ án đặc biệt, chúng tôi tìm ông để hỏi vài chuyện.”
“Thì ra là thế, hai người vào nhà đi, ngồi xuống rồi nói.”
Từ Qua và Lục Thịnh bước theo ông ta vào nhà, trong nhà trang trí đơn giản, là kiểu gia đình bình thường.
“Hai người ngồi đi, tôi đi lấy nước.”
“Không cần không cần.” Từ Qua vội vàng ngăn ông ta, nói: “Chúng tôi chỉ hỏi vài câu, hỏi xong sẽ đi.”
“Hai người hỏi đi.”
Từ Qua đưa hình chụp Lâm Hán ra: “Ông biết người này không?”
“Tôi không biết.”
Từ Qua đưa hồ sơ hỏa táng cho Triệu Kiến Thiết, chỉ vào chữ ký hỏi: “Đây có phải do ông ký không? Chưa có chữ ký của người thân, sao lại tiến hành hoả táng người này?”
“Cái này?”
Triệu Kiến Thiết cầm văn kiện lên nhìn, nhíu mày trầm tư: “Để tôi nghĩ đã.”
Từ Qua quan sát nét mặt của ông ta, một lát sau Triệu Kiến Thiết nói: “Tôi nhớ ra rồi, người này do Trương tổng đưa tới, tôi chỉ làm việc theo lệnh, cái này có vấn đề gì à?”
Triệu Kiến Thiết lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo lắng.
“Trương tổng?”
“Ông chủ của nhà hỏa táng.”
Từ Qua lật tư liệu: “Không phải chứ? Quản lý hiện tại của nhà hỏa táng không phải họ Vương à?”
“À đúng rồi, tôi quên mất. Họ Vương là người quản lý hiện tại, hiện tại nhà hỏa táng đã sát nhập thành cơ quan nhà nước, đã lâu rồi tôi không gặp Trương tổng.”
Từ Qua nhíu mày, suy nghĩ vài giây rồi hỏi tiếp: “Ông ta mang thi thể đến bảo ông thiếu thì ông cũng thiêu? Người thân của người chết đâu?”
“Người này không có người thân, là một tên lưu manh, Trương tổng là người tốt bụng.”
“Tại sao trên văn bản không có chữ ký của Trương tổng?”
“Trương tổng bảo không cần ký nên tôi cũng không để ý, cái này có vấn đề à?”
Từ Qua cứ tưởng rằng tìm được Triệu Kiến Thiết là rõ ràng hết thảy, không ngờ bây giờ lại lòi ra một Trương tổng.
“Đương nhiên là có vấn đề, không có người thân kí tên đã tùy tiện thiêu người, ông không biết thế là phạm pháp à? Ông có nhớ dáng vẻ của người bị thiêu không? Người đó chết như thế nào? Ông có nguyên nhân chết không?”
“Chết bệnh.” Triệu Kiến Thiết lau mồ hôi, lần này là chảy mồ hôi thật.
“Thật sao?”
“Tôi không nhớ nữa, lâu quá rồi.”
“Thi thể là nam hay nữ?”
“Nam.” Ông vội vàng cầm văn kiện lên nhìn: “Là nam.”
“Ông suy nghĩ kỹ xem là nam hay là nữ.”
“Nam.” Triệu Kiến Thiết: “Tôi nhớ ra rồi, chắc chắn là nam, rất béo.”
“Vây ông còn nhớ ra điều gì khác không? Thời gian thiêu là lúc nào? Ban ngày hay là buổi tối? Thi thể do ai mang đến? Lúc đó có mấy người ở hiện trường?”
“Buổi tối.” Hầu kết Triệu Kiến Thiết nhấp nhô, nhìn Từ Qua: “Đồng chí cảnh sát, Trương tổng mang thi thể đến bảo tôi thiêu thì tôi thiêu. Chỉ có tôi và Trương tổng ở đó, không có ai khác.”
“Sau đó các ông làm gì nữa?”
“Không có… Không làm gì nữa?”
“Trương tổng có nói gì với ông nữa không?”
“Không có.”
“Ông chắc chứ?” Từ Qua nói: “Bây giờ ông còn giấu diếm sẽ không có lợi cho ông đâu, ông hiểu không? Chuyện này liên quan đến một mạng người đấy.”
“Hả? Mạng người? Không phải chứ?” Triệu Kiến Thiết hoảng hốt: “Thật sự không có gì, đêm đó ông ta mời tôi uống rượu. Trương tổng là người rất keo kiệt, hiếm khi mời khách nên tôi mới nhớ rõ chuyện này.”
“Tên đầy đủ của Trương tổng là gì?”
“Trương… Ngọc Lâm.” Triệu Kiến thiết nói.
“Nhà ông ta ở đâu?”
“Tôi không biết, sau khi sát nhập cơ quan thì không thấy ông ta đâu nữa.”
Ngón tạy Lục Thịnh nhẹ nhàng gõ xuống đầu gối, ra hiệu cho Từ Qua kết thúc, Từ Qua đứng lên: “Cám ơn ông đã phối hợp.”
“Không có gì, không cần khách sáo.”
Từ nhà Triệu Kiến Thiết ra, Từ Qua nhíu mày nhìn Lục Thịnh: “Anh cảm thấy trong này có vấn đề không?”
“Có.” Lục Thịnh bước nhanh về phía cổng thôn: “Điều tra thêm về Trương Ngọc Lâm và thi thể vô danh xem là ai? Chết như thế nào? Tất cả đều là vấn đề.”
Hiện giờ từ lời khai của Triệu Kiến Thiết có thể chứng minh không phải hệ thống bị lỗi mà quả thực đã thiêu thêm một người.
Trời đã tối hoàn toàn, vùng ngoại thành không có đèn đường, đường đi đen như mực. Vừa nãy lại có mưa, cứ hai ba bước thì có một vũng nước, Từ Qua chưa đi đến chỗ đậu xe thì giày đã ướt hết.
“Tối nay vẫn phải tăng ca, không tìm ra Trương Ngọc Lâm thì không giải được nghi vấn. Bên kia vẫn còn một thi thể chưa được thiêu.” Từ Qua vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là bố cô.
Từ Qua nhíu mày, cô đã quên mất cái gốc rạ này, vội vàng nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã 8 giờ 30 phút. Tối nay phải tăng ca, Từ Qua chắc chắn không đến được, cô thở dài bắt máy: “Bố.”
Lục Thịnh ngừng bước quay đầu nhìn Từ Qua.
Hết chương 25.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT