Có lẽ là do quá đói bụng, Quan Hề cảm thấy những món ăn cô ăn giờ phút này là thứ ngon nhất trên đời này.
Cũng có lẽ là cô đi theo một ekip không quá quen thuộc đến nơi đất khách quê người, lúc này Giang Tùy Châu lại xuất hiện ở đây, làm cả người đều có cảm giác bình tĩnh và vui vẻ.
“Vốn cũng không muốn ở đây.” Quan Hề vừa ăn vừa nói, “Vì em muốn chụp thiết kế nội thất của khách sạn nổi tiếng nhất ở bên này, vất vả lắm cấp trên mới cho ở lại hai đêm, kết quả lại phải khấu trừ chi phí, nên mấy ngày nay bọn em phải ở khách sạn cấp thấp này.”
Giang Tùy Châu nhìn cô: “Phòng làm việc của em không đủ vốn sao?”
Quan Hề: “Em đã so sánh mấy bên rồi, phòng làm việc này cũng tốt, sếp tương đối…. Tiết kiệm.”
Giang Tùy Châu: “À, vậy ăn xong chúng ta đi, không thể ở đây được.”
Nếu là lúc trước, suy nghĩ đầu tiên của Quan Hề nhất định sẽ là “dĩ nhiên đi, không cần khách sáo với Giang Tùy Châu”. Nhưng lúc này cô lại không gật đầu, dù sao lén than vãn với bạn thân là một chuyện, liên quan đến công việc thì là một chuyện khác. Sau khi oán trách, cô vẫn làm theo công việc của mình.
Hơn nữa ekip của cô đều ở đây, đôi lúc cần họp, làm sao cô có thể chạy đi mất được.
Giang Tùy Châu: “Sao vậy?”
“Không đi đâu, ngày mai em còn một đống chuyện phải làm, đến đến đi đi phiền toái chết được.” Quan Hề nói.
Giang Tùy Châu không nghĩ Quan Hề sẽ từ chối: “Chắc chắn rồi sao?”
“Chắc chắn rồi, tối mai ekip bọn em đến khách sạn kia là tốt rồi, đêm nay không vội.” Quan Hề lại ăn một miếng thức ăn, “Hơn nữa hôm nay em rất mệt, không muốn di chuyển, lát nữa anh đi một mình nhé.”
Giang Tùy Châu gật nhẹ đầu, không nói gì nữa.
Sau đó Quan Hề yên lặng ăn xong bữa cơm, ăn hơi no nê, rất chi là thỏa mãn.
Sau khi ăn no, bộ dạng mệt mỏi của cô lại xuất hiện, cô đứng dậy duỗi người, nói: “Em vừa mới ngủ dậy, tại sao vẫn mệt….”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn Giang Tùy Châu, lúc này anh đang ngồi trên ghế, im lặng, lạnh lùng nhưng vẫn rất đỗi dịu dàng. Tim Quan Hề đập mạnh một nhịp: “Khi nào anh đi vậy.”
Có lẽ chính cô cũng không phát hiện giọng điệu của mình khi hỏi câu này nghe rất nũng nịu, dường như là không nỡ.
Giang Tùy Châu: “Lát nữa, nếu em mệt thì ngủ trước đi.”
Quan Hề ồ lên một tiếng, đi đến bên mép giường, vén chăn ngồi vào, suy nghĩ chút lại hỏi: “Nhưng anh định ngồi đó nhìn em ngủ sao? Anh không muốn nói chuyện gì à?”
Giang Tùy Châu ngước mắt nhìn cô, đột nhiên anh đứng dậy đi tới, vén chăn của cô lên, “Nhích vào trong chút.”
Quan Hề chớp mắt, nhích vào trong một cm nhỏ không thể thấy được, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Em đâu có bảo anh đến đây.”
“Ngồi nhìn em ngủ có hơi nhàm chán.” Giang Tùy Châu khom người luồn tay qua kheo chân cô, trực tiếp bế cô vào trong một ít, sau đó nằm xuống giường: “Nằm xuống, đi ngủ.”
“….”
Quan Hề không động đậy, Giang Tùy Châu không chờ đợi, dứt khoát đưa tay kéo cổ chân cô xuống, Quan Hề lập tức bị lôi vào trong đệm.
“Giang ——“
“Trên máy bay không ngủ, em yên tĩnh chút, để anh ngủ một lát.” Anh nhắm hai mắt lại, lông mi dài mảnh tạo bóng đổ xuống da thịt, thấp thoáng thấy được sự mệt mỏi.
Quan Hề nhìn mặt anh, vốn muốn nói gì nhưng đột nhiên lại nuốt chữ vào lại. Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói đã vô thức nhỏ đi: “Ừm, vì anh mang thức ăn đến cho em nên để anh ngủ một lát vậy…. Chỉ được ngủ một lát thôi nha.”
Không biết có phải Giang Tùy Châu cười hay không, Quan Hề nghe anh ừ một tiếng, sau đó giơ tay lên tắt đèn chính trong phòng.
Ánh sáng mờ tối, chỉ lại một ít tia sáng tỏa ra đèn phòng tắm cách đó không xa.
Sau đó Giang Tùy Châu đưa tay ôm lấy cô rất tự nhiên, tư thế quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, hương vị quen thuộc, tất cả khiến Quan Hề ngẩn người, tim đập chệch hai nhịp.
Nhưng cô không đẩy anh ra, quả thật…. Cô cũng không muốn đẩy ra lắm.
Cơn mệt mỏi đan xen cùng cảm giác an toàn, cô nhanh chóng ngủ say.
Đêm dài đằng đẵng, ngủ say giấc nồng, Quan Hề có cảm giác khó thở….
Trong giấc mơ dường như có một sợi dây thừng siết chặt cô, quá chặt, giãy giụa mãi vẫn không thể thoát ra.
Quan Hề nức nở, mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trong lúc nhất thời không biết là mơ hay thực, chỉ thấy rèm cửa sổ đóng chặt, không có chút ánh sáng nào chiếu vào để có thể phân biệt lúc này là ban ngày hay ban đêm.
Bên tai là tiếng hít thở hơi nặng nề, Quan Hề sững sốt hai giây, lập tức tỉnh táo lại.
Cô đưa tay kéo cánh tay đang đặt ngang hông mình, sau đó mới ý thức thứ trói chặt cô trong mơ không phải là dây thừng, mà là cơ thể Giang Tùy Châu.
“Giang Tùy Châu….”
Sau khi người sau lưng nhận ra mình bị cô đánh thức, dường như không thể chịu nổi nữa, buông tay ra, xoay mình lên trên, một tay chống bên cạnh cô: “Dậy rồi à?”
Sắc mặt Quan Hề đỏ ửng: “Em không thở nổi…. Anh tranh thủ đánh lén lúc em ngủ!”
Giang Tùy Châu hít nhẹ một hơi, thật ra thì ban đầu anh cũng không muốn làm gì. Nhưng ngủ một giấc dậy, trong lòng là cô gái mềm mại ngọt ngào, lại là người mình nhớ nhung bao lâu nay không được đụng vào, bất chợt anh không thể khống chế được mình.
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô, yên lặng hồi lâu mới cất giọng nói khàn khàn: “Quan Hề, náo loạn lâu như vậy đã đủ chưa.”
Quan Hề: “Em không có náo loạn….”
“Còn nói là không có hả?” Giang Tùy Châu nói, “Lần này sau khi về nước thì quay về với anh, đừng nói một chữ không nào nữa.”
Suy nghĩ của Quan Hề rối bước khi bị hơi thở của anh chèn ép: “Nhưng em còn phải làm việc, thời gian tới em còn phải bay khắp nơi.”
“Anh có nói là không cho em đi công tác sao, em muốn làm gì tùy em….”
Giang Tùy Châu càng nói thì sự nóng nảy càng lộ rõ hơn, Quan Hề biết anh có phản ứng ở chuyện đó, cô có thể cảm giác được ham muốn nặng nề của anh rất rõ ràng.
Quả nhiên còn chưa dứt lời anh đã hôn cô.
Cái hôn với sự vội vã đã lâu không được làm, ẩn chứa sự nhiệt liệt và sợ hãi còn vương trong lòng.
Quan Hề căn bản không phản kháng được, Giang Tùy Châu hôn dồn dập mạnh mẽ, hơi thở của anh cuốn sạch môi lưỡi của cô trong chớp mắt.
Trên người anh là áo sơ mi và quần tây nghiêm chỉnh, nhưng cô chỉ mặc một bộ quần áo ngủ phong phanh, chỉ mấy lần kéo đã bị lột sạch. Mà anh đã quen tay hay việc trong chuyện này với cô, làm sao để khiến cô cảm thấy thoải mái nhất có thể.
Quan Hề bị anh khống chế một lúc, chỉ cảm thấy không khắc chế nổi phản ứng sinh lí mãnh liệt. Cô hơi run nhẹ, hung hăng cắn vào môi anh ngay trước khi mình bị dục vọng chiếm lấy.
Hô hấp của Quan Hề không ổn định, âm thầm dời chân đi, duỗi thẳng tắp che chắn kĩ: “Ở đây không có bao, anh đừng làm loạn!”
Giang Tùy Châu dừng lại, nhíu mày: “Vậy sao?”
Quan Hề giơ tay lên chặn môi của anh, đẩy anh sang một bên: “Lừa anh làm gì chứ, thật mà.”
Giang Tùy Châu thôi cười ngay, có lẽ là khoảng sáu bảy giây, lúc này mới nhích sang bên rồi nằm ngã ra.
Căn phòng lấy lại sự yên tĩnh, mùi vị nhiệt liệt còn sót lại đang thoang thoảng trong không khí.
Quan Hề có thể cảm giác được khí áp bên chỗ anh rất thấp, cô liếm nhẹ môi dưới, trái tim đập liên hồi, máu huyết xao động, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại.
Từ trước đến nay giữa họ luôn có sức hấp dẫn rất mạnh với đối phương trong phương diện này, chia tay lâu như vậy, đúng là lâu rồi không va chạm thể xác, thành thật mà nói thì những động tác vừa rồi của anh cũng khiến cô không nhịn được.
Nhưng không có bao là sự thật!
Một lát sau, Giang Tùy Châu vọt vào phòng tắm tắm rửa. Quan Hề nằm trên giường, lấy điện thoại xem thử, đã bốn giờ sáng, một lát nữa trời sẽ sáng lên.
Lịch trình hôm nay không nhiều, buổi trưa sẽ đến một nhà hàng nổi tiếng ăn cơm và khám phá bên một cửa hàng, buổi chiều lên đường đến sa mạc Safari, khá là vui.
“Hôm nay định đi đâu vậy.” Giang Tùy Châu đi ra, anh không có quần áo mới để thay ở đây, sau khi tắm xong chỉ quấn khăn tắm bên hông.
Mượn ánh đèn từ phòng tắm, Quan Hề thấy lờ mờ các đường nét cơ thể, còn là cơ bụng và đường nhân ngư ngon muốn chết mà đã lâu cô không được thấy nữa chứ.
“Hôm nay à…. Buổi sáng không có việc gì, buổi chiều sẽ đi cưỡi lạc đà.” Quan Hề thấp thỏm nói.
Giang Tùy Châu gật đầu, trực tiếp lấy khăn tắm xuống, vén chăn lên rồi nằm vào.
Anh mới tắm nước lạnh, lúc nằm xuống đụng vào cánh tay cô vẫn còn hơi lạnh. Quan Hề bị rét, co rụt người lại theo bản năng.
Giang Tùy Châu nhìn cô, thấy vậy cũng không tới ôm cô nữa.
“Buổi chiều không đi cùng em được, có một buổi họp video.”
Quan Hề: “Dĩ nhiên sẽ không để anh đi cùng em, nhiều đồng nghiệp của em ở đó lắm.”
“Chú ý an toàn đấy.” Giang Tùy Châu nằm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.
Một lát sau, tiếng hít thở vững vàng của anh truyền tới, thật sự đã ngủ rồi.
Quan Hề không ngủ tiếp, hôm nay cô ngủ liên tục rất lâu, lúc này bị đánh thức nên không ngủ được. Vì vậy cô trở mình đưa lưng về phía anh, điều chỉnh ánh sáng điện thoại xuống mức thấp, xem một bộ phim mà cô đã tải xuống trước đó.
Mãi đến hơn tám giờ sáng, cô mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Tích tích —-
Tích tích tích —-
Tích tích thích tích tích ——-
Chuông báo thức trong điện thoại vang lên.
Kéo dài không ngừng, liên tục không dứt.
“Tắt đi em.” Người bên cạnh ôm lấy cô, hơi thở phả vào cổ cô, giọng điệu bất mãn.
Quan Hề trả lời lấy lệ, cảm giác bị đánh thức khi mới vừa ngủ rất tệ, cô rúc người vào trong chăn, cô lập bản thân với âm thanh đồng hồ báo thức.
Giang Tùy Châu bị âm thanh đồng hồ báo thức làm ồn mất kiên nhẫn, đưa tay nhéo nhẹ vào bên hông cô một cái. Cuối cùng vẫn tự mình ngồi dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, tiếng đồng hồ báo thức theo đó mà ngừng lại.
“Đau quá, anh làm gì….” Quan Hề ôm lấy nơi bị anh nhéo, vô cùng tủi thân.
“Bảo em tắt đồng hồ báo thức.”
“Tự anh tắt không được sao….”
“Đó là đồng hồ báo thức của em.”
Quan Hề che tai lại, không muốn nghe, dáng vẻ dù đó là đồng hồ báo thức của em thì cũng là anh tắt rất bá đạo.
Giang Tùy Châu xoa đầu cách lớp chăn, ngồi dậy trên giường.
Anh thấy thời gian cũng hơi muộn, không có ý định ngủ tiếp, gọi điện thoại cho Chu Hạo, bảo anh ta mang một bộ quần áo tới.
Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên.
Giang Tùy Châu xách Quan Hề từ trên giường ra: “Đi mở cửa.”
Quan Hề trừng mắt nhìn anh: “Này anh —–“
“Anh không mặc quần áo.”
Quan Hề nhìn lướt qua tấm chặt đắp ngang bên hông anh, được thôi! Đúng là trần như nhộng!
Quan Hề dập tắt cơn bực bội lúc mới ngủ dậy, xuống giường mang dép, đi mở cửa.
Chu Hạo đứng ngoài cửa, thấy Quan Hề mở cửa thì nở một nụ cười ẩn chứa ý tứ sâu xa: “Cô Quan, đây là quần áo của Giang tổng, còn đây là bữa sáng của hai người ạ.”
Quan Hề đưa hai tay nhận lấy: “Cảm ơn nhé.”
“Không có gì ạ.”
Chu Hạo lại giữ nụ cười ấy trên môi, xoay người đi, giờ phút này nội tâm anh ta đang nhảy cẫng lên hoan hô, vì, hai người này đã ngủ cùng nhau!
Anh đã trông chờ cảnh này biết bao nhiêu lâu, vì mấy ngày nay ông chủ nhà anh hoặc ít hoặc nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện hai người họ chia tay. Cảm xúc của ông chủ thay đổi liên tục, cuộc sống của anh cũng chẳng khá khẩm gì.
Lần này trở lại nề nếp cũ, đương nhiên anh rất vui vẻ.
**
Sau khi Quan Hề đem quần áo và bữa sáng vào, xoay người đi vào phòng tắm đánh răng, Giang Tùy Châu mặc quần áo tử tế vào xong cũng đi vào trong.
Hai người đứng sóng vai nhau, cùng đánh răng rửa mặt hệt như vô số buổi sáng trước kia vậy.
Quan Hề súc miệng, nhìn Giang Tùy Châu trong gương, nhớ đến màn sát thương tẩu hỏa lúc rạng sáng của hai người.
Nếu không phải là không có bao…. Khéo đã làm một lần rồi.
Ưm….. Cái này có tính là đã làm hòa không.
Quan Hề suy nghĩ một lúc, dường như nếu…. Làm hòa thì cũng không phải là không được nhỉ?
Đang nghĩ như vậy, chuông cửa đột nhiên lại vang lên.
Quan Hề thu hồi suy nghĩ, lau khô tay đi mở cửa.
Cửa mở ra, người đứng ngoài cửa là đồng nghiệp trong ekip của cô, Uông Thanh.
“Quan Hề, ảnh chụp bên bọn chị ổn cả rồi, lát nữa em đến xem đi.”
“Ảnh cũng sửa xong rồi ạ, được, em ăn sáng xong sẽ tới ngay.” Quan Hề nói xong thì thấy cô ấy đang ngẩn người, hỏi: “Sao vậy ạ?”
Uông Thanh: “À, phòng em có người, đây là?”
Quan Hề quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của cô ấy, lúc này mới phát hiện Giang Tùy Châu không biết gì cũng đã đi ra.
“À, anh ấy ạ….” Quan Hề hơi do dự, chưa nghĩ ra nên giới thiệu kiểu gì.
Trái lại thì Giang Tùy Châu lại duỗi tay về phía Uông Thanh: “Giang Tùy Châu.”
“Uông Thanh. Chào anh chào anh….”
“Chào cô.”
Một cái bắt tay ngắn ngủi vô cùng khách sáo.
Uông Thanh tò mò nói: “Trước kia chưa từng gặp anh Giang, anh là gì của Quan Hề…..”
“Chồng chưa cưới.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT