*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Vân khinhMột tay từ trong túi quần lấy ra dây buộc tóc màu đen, động tác thong thả tự nhiên đem mấy sợi tóc lòa xòa của cô buộc lại.
Cột thành một cái đuôi ngựa thấp, lòng bàn tay ấm áp của Mục Hoài nâng cằm cô lên, tiếng nói nhỏ nhẹ ôn nhuận: "Không phải ở nhà không thích để tóc rối tung sao, lại quên mang buộc tóc?"
Giọng nói bình tĩnh mà quen thuộc, động tác thuần thục, dường như đã làm qua vô số lần.
Biểu tình Phó Âm Sênh ngốc lăng một hồi, cô cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu tình cảm của Mục Hoài, nói vợ chồng ân ái, nhưng nào có vợ chồng mười ngày nửa tháng không liên hệ với nhau.
Từ lần trước nhắn tin Wechat cho Mục Hoài tới bây giờ, Phó Âm Sênh không có bất cứ liên hệ nào khác với anh, mà Mục Hoài cũng không có bất cứ một tin tức nào với cô.
Vợ chồng ân ái làm gì có kiểu này
Nhưng nói bọn họ tương kính như tân, nhưng có đôi khi, Mục Hoài biểu hiện, lại xa xa không có như thế, những việc vợ chồng nên làm họ đều làm, mà Mục Hoài cũng tự nhiên đem theo buộc tóc bên người để buộc cho cô khi cần.
Hiện tại, Phó Âm Sênh không chỉ tò mò quá khứ của cô, mà càng tò mò hơn quan hệ của cô và Mục Hoài.
Bị Phó Âm Sênh dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, Mục Hoài không chút để ý, anh tùy tay xách hai túi đựng thức ăn đang để trên mặt đất, từ bên cạnh cô bước vào nhà: "Nửa tháng không gặp, ngay cả anh cũng không nhận ra."
Phó Âm Sênh rốt cuộc nói ra một câu: "Chiếc Lamborghini bản giới hạn ngoài kia là của anh?"
(Đây là xe Sênh tỷ nói đây)Mục Hoài: "..."
Thần sắc thoáng ngừng lại một chút, mới trả lời câu hỏi của vợ: "Đây không phải là xe em thích nhất sao."
Thời điểm nói chuyện, Mục Hoài đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn cô.
Như là có thể xuyên thủng tất cả bí mật.
Bị ánh mắt Mục Hoài nhìn như vậy, đáy lòng Phó Âm Sênh run lên, nháy mắt dời đi đường nhìn, dường như không có việc gì đi vào phòng khách: "Vậy sao, quên mất."
"Quên cũng thật bình thường." Mục Hoài giống như thuận tiện trả lời: "Rốt cuộc ngày thường trí nhớ của em cũng không tốt lắm."
Đối mặt với ba Phó, Mục Hoài thần sắc trịnh trọng: "Mẹ vợ ở bên ngoài nói chuyện với hàng xóm, kêu con mang đồ ăn vào trước."
Ba Phó tức giận nói: "Mẹ vợ con chỉ cần nói chuyện phiếm là không nhớ gì, ba đi xem bà ấy, vợ chồng các con đã lâu không gặp, nói chuyện trong chốc lát đi."
Nói xong, ông chắp hai tay sau lưng, nâng bước đi ra ngoài, một bên còn nhắc mãi: "Cái bà già này."
Cha mẹ cảm tình tốt, cho nên Phó Âm Sênh đối với tình yêu và hôn nhân có nhận định chính xác.
Vì thế, cô cảm thấy rằng, hôn nhân của mình và Mục Hoài là không lành mạnh.
Bạn cần ủng hộ tác giả 50 xu để đọc nội dung
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT