Điều kiện của Cảnh Linh rất đơn giản, anh muốn một danh ngạch vào đại học, cái danh ngạch này là cho Cảnh Thu. Tuy rằng Giang thiếu vừa rồi thao thao bất tuyệt một hồi chưa hề đề cập đến gia thế Giang gia, nhưng từ việc con gái nhà bọn họ có thể tùy ý tiêu xài một bút xa xỉ tiền tài tới quay phim, thì có thể khẳng định rằng ít nhất nhà họ là một gia đình phi thường giàu có, bởi vậy lúc Cảnh Linh xem tiểu thuyết của Giang Tư Cẩn, đã thử tìm kiếm ở trên mạng một chút thông tin về Giang gia, liên hệ các thông tin cơ bản cùng với bài trừ các khả năng, anh đã có thể khẳng định, Giang gia cho dù không phải đỉnh cấp hào môn, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Gia thế như vậy, muốn một danh ngạch nhập học, cho dù là trường đại học hàng đầu quốc nội cũng dễ như trở bàn tay. Huống chi Cảnh Linh lòng không tham, không cầu quá xa danh ngạch top danh giáo quốc nội, anh chỉ muốn danh ngạch của một trường đại học bình thường, nếu có danh ngạch của trường top đầu thì càng tốt, còn nếu không trường tuyến hai cũng không sao cả.
Cảnh Thu lúc trước học xong sơ trung, vì trong nhà không có tiền nên chỉ có thể bỏ học ra ngoài làm công. Cô năm nay 22 tuổi, không thể để cô học tiếp ba năm cao trung sau đó lại thi đại học được, hơn nữa nếu cô có thể thuận lợi thi đậu, cao trung ba năm đại học bốn năm, tốt nghiệp ra tới cô đã gần 30 tuổi rồi, điều này căn bản không cần thiết.
Cũng chính bởi vì vậy, Cảnh Linh mới muốn một danh ngạch vào trường đại học, cái danh ngạch này không chỉ đại biểu có một tờ thông báo trúng tuyển, mà còn bao hàm cả hồ sơ ba năm cao trung.
Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng của anh, còn chưa nói với Cảnh Thu. Anh không muốn trực tiếp thay cô quyết định, đây là nhân sinh của cô nên quyết định như thế nào hẳn phải tự bản thân quyết định, anh chỉ cung cấp cho cô các lựa chọn tốt nhất có thể mà thôi, nếu cô muốn tiếp tục đi học, như vậy cái danh ngạch này chính là vì cô mà chuẩn bị, còn nếu cô muốn đi làm, anh cũng sẽ giúp cô tìm một phần công việc ổn định nhẹ nhàng mà lại đơn giản.
"Cụ thể muốn cái gì tôi đã nghĩ kỹ rồi, chờ quyết định kỹ xong rồi lại nói cho anh, có lẽ không nhất định sẽ dùng tới. Anh yên tâm, cái gì nên muốn cái gì không nên muốn trong lòng tôi hiểu rõ." Cảnh Linh nói như thế với Giang thiếu.
Giang thiếu nghe vậy, hơi có chút hoài nghi đánh giá Cảnh Linh mấy lần. Hắn thừa nhận, gương mặt trước mắt này đích xác phi thường hoàn mỹ, nhưng đồng dạng cũng rất trẻ, như vậy một cậu nhóc vừa mới bước ra cổng trường cao trung, thật sự biết đúng mực là gì sao?
Giang thiếu thực hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Bởi vì mặc kệ Cảnh Linh hiểu hay không, đến lúc đó Giang gia sẽ làm anh hiểu.
Hai bên vui sướng đạt thành hợp tác.
Giang thiếu vội vàng hướng em gái tranh công, chờ không nỗi đem người mang về, trực tiếp gọi facetime cho Giang Tư Cẩn.
"Anh, có chuyện gì sao?" Microphone truyền ra thanh âm kiều mềm của nữ sinh.
"Tiểu Cẩn, anh cùng em nói, người em muốn tìm anh tìm được cho em rồi! Em chờ, anh cho em xem xem!" Hắn nói xong, liền đem màn hình chuyển về phía Cảnh Linh, đồng thời giới thiệu, "Đây là em gái tôi, Giang Tư Cẩn. Tiểu Cẩn, đây là Cảnh Linh."
Màn hình bên kia di động bối cảnh phảng phất như một tòa lâu đài nhỏ hồng nhạt, điểm xuyết ren cùng nơ con bướm, lộ ra sự tinh xảo mộng ảo, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là phòng của nữ sinh. Nữ sinh trong màn hình có một mái tóc dài tới eo, nhu thuận đen bóng, mặt lớn bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng tuyết. Tầm mắt cô ấy thẳng lăng lăng nhìn màn hình bên này, cái miệng nhỏ bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở ra, qua một hồi lâu, chỉ nghe một tiếng thét chói tai từ microphone truyền ra tới, "A a a a a a a a quá soái a, nam thần gả cho tôi a!"
Mặt Giang thiếu lập tức liền đen. Hắn cũng là người thường xuyên trà trộn trong các phòng phát sóng trực tiếp ngôi sao, tất nhiên biết Giang Tư Cẩn những lời này chỉ là nói nói mà thôi, nhưng hắn vẫn rất khó chịu a, đột nhiên không muốn đem người mang về. Đương nhiên hắn cũng chỉ giám nghĩ mà thôi, Giang Tư Cẩn đã nhìn thấy người, liền tính hắn đổi ý không mang theo Cảnh Linh về, trong nhà những người khác cũng sẽ hỗ trợ đem người tìm được, lúc ấy hắn không chỉ không làm cho em gái vui, mà làm không tốt còn bị ghi thù, loại chuyện lỗ vốn này hắn sẽ không làm.
Giang Tư Cẩn hoa si một hồi mới bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn ngày thường, gương mặt có chút phiếm hồng, thoạt nhìn thêm vài phần đáng yêu. Cô ấy cùng Cảnh Linh hàn huyên một hồi lâu, nói muốn Q.Q của anh. Cuối cùng vẫn là Giang thiếu nhìn không được, lấy tín hiệu không tốt mạnh mẽ dứt khoát tắt máy, cuộc nói chuyện này mới kết thúc.
Giang thiếu hung tợn nhìn Cảnh Linh, "Không được đánh chủ ý lên người Tiểu Cẩn!"
Cảnh Linh nghe vậy bật cười, "Được."
Giang thiếu lưu lại ăn một bữa cơm. Bởi vì trước đó không biết có khách sẽ đến, trong nhà cũng chưa chuẩn bị đồ ăn gì, đi trấn trên mua đồ quá phiền toái hơn nữa đồ ăn mua về cũng không còn tươi mới, cuối cùng miễn cưỡng làm ra bốn món một canh. Cảnh Thu nguyên bản còn lo lắng Giang thiếu ăn không quen, thấy hắn ăn hai chén cơm lại uống nửa chén canh, lúc này mới yên lòng. Cảnh Linh cũng bởi vậy mà ấn tượng với hắn càng tốt. Mặc kệ hắn có phải thật sự thích đồ ăn Cảnh Thu làm hay không, chỉ cần thấy hắn từ đầu tới đuôi không lộ ra cảm xúc ghét bỏ hoặc miễn cưỡng, thái độ tự nhiên ăn xong một bữa cơm, điểm này rất đáng giá khen ngợi.
Ăn cơm xong lúc sau Giang thiếu liền đi về, nhưng không phải về Lan Châu, hắn muốn mang Cảnh Linh cùng về, mà Cảnh Linh còn phải điền xong nguyện vọng mới có thể đi, cho nên hắn chỉ có thể chờ ở Vân Thành.
Cảnh Linh tiễn hắn một đoạn đường rồi quay về nhà, thấy Cảnh Thu mới vừa dọn bàn ăn chuẩn bị rửa chén. Anh liền vén tay áo lên đi qua giúp cô rửa, rửa sạch sẽ cất lên ngăn tủ, hai người ra khỏi phòng bếp ngồi hóng mát dưới mái hiên.
"Chị, chị muốn học đại học không?" gió lạnh thổi qua, Cảnh Linh nhắc tới việc này với Cảnh Thu.
Trả lời hắn chính là hồi lâu trầm mặc, lúc sau Cảnh Thu dùng một loại ngữ khí không thèm để ý nói không muốn, nói rằng cô lúc còn đi học thành tích không tốt, lão sư nói cô có khả năng còn không thi được vào cao trung. Trên thực tế, thành tích học tập của cô vẫn luôn rất tốt, không phải cô có bao nhiêu thiên phú, mà bởi vì cô có đủ nỗ lực. Một người có thể dụng tâm nỗ lực học tập như vậy, sao có thể không muốn đi học đại học cơ chứ. Bất quá việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng, cô không biết Cảnh Linh vì cái gì đột nhiên hỏi về vấn đề này, nhưng cô không hy vọng anh có gánh nặng trong lòng, cho nên nói dối. Dù sao lúc cô tốt nghiệp sơ trung Cảnh Linh vẫn còn học tiểu học, hơn nữa nhiều năm như vậy, anh khẳng định không nhớ được.
Cảnh Linh cũng không nói gì, lại hỏi cô thích công việc gì. Cô nghiêm túc suy xét thật lâu, cuối cùng lắc đầu, "Chị cũng không biết chị có thể làm gì, chị tốt nghiệp sơ trung xong liền đi ra ngoài làm công, khi đó ngày nghỉ còn cùng người khác ra ngoài dạo phố, nhìn đến những cô gái ngồi làm việc ở trong văn phòng thì rất hâm mộ, nhưng cho dù cho chị làm công việc này chị cũng làm không được."
......
Chị em hai người nói chuyện thật lâu, nói từ chạng vạng đến đêm khuya, ánh trăng treo cao ở không trung, trời đầy sao lập loè. Cuối cùng Cảnh Linh gọi điện cho Giang thiếu, nói điều kiện với hắn, hắn nghe xong lại hơi có chút kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới anh yêu cầu đơn giản như vậy, lúc sau liền sảng khoái đáp ứng, bảo Cảnh Linh xem trọng trường nào thì nói cho hắn, sau đó chờ giấy báo trúng tuyển.
Cảnh Thu khóc. Cảnh Linh duỗi tay ôm vai cô đem người ôm vào trong lòng ngực, để cô khóc thống khoái. Cô gái này ngày thường vừa khổ vừa mệt chưa từng oán giận quá một câu bao giờ, vậy mà bây giờ ghé vào ngực anh khóc đến rối tinh rối mù, cuối cùng khóc đến thanh âm khàn khàn mới mệt mỏi nằm ở trong lòng ngực anh ngủ thiếp đi.
Cảnh Linh cẩn thận đem người ôm đến trên giường, đắp chăn lên cho cô, rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mấy ngày sau Cảnh Linh vẫn luôn suy xét xem Cảnh Thu nên học trường nào, kết hợp với ý muốn của cô, cuối cùng quyết định trường đại học sư phạm Nghi Châu khu nam hành chính. Cảnh Thu muốn làm giáo viên, đây là cô nói với Cảnh Linh.
Còn Cảnh Linh, căn cứ theo nguyên tắc gần đây, nguyện vọng liền điền trường bên cạnh trường sư phạm là trường đại học giao thông Nghi Châu, trường này khẳng định không thể so với hai trường Bắc Đại Thanh Hoa, nhưng cũng thuộc top 10 trường đại học quốc nội, chuyên ngành điền lập trình phần mềm, bởi vì chuyên ngành này anh nhắm mắt cũng có thể thi được điểm tuyệt đối, liền chọn cái đơn giản bớt việc.
Cảnh Thu vì thế thiếu chút nữa cùng anh cãi nhau, bất quá thực mau lại bị anh nói một câu chọc cười, "Kỳ thật học trường nào đều giống nhau cả, em sắp phải vào giới giải trí thành đại minh tinh, đến lúc đó đóng phim khẳng định phải xin nghỉ gì đó, hai trường Bắc Đại Thanh Hoa nghiêm khắc như vậy, ngược lại không tiện."
Theo cách nhìn của nhân dân tầng dưới chót, đọc sách đi học chính là vì tương lai có thể tìm một công việc tốt, nói đến cùng chính là vì tiền, mà cái chức nghiệp minh tinh này, cho người ta cảm giác ngăn nắp lượng lệ hơn nữa có thể nhẹ nhàng kiếm nhiều tiền, Cảnh Thu đối với ngành sản xuất này hoàn toàn không hiểu biết, rất dễ dàng đã bị Cảnh Linh thuyết phục.
"Đúng vậy, Tiểu Linh lớn lên đẹp như vậy, khẳng định có thể làm đại minh tinh!"
Việc này liền vui sướng bỏ qua như vậy. Đến nỗi sau này Cảnh Linh đem nguyện vọng nộp lên trường học khiến mọi người chấn động bao nhiêu, anh cũng không quan tâm, bởi vì anh cùng Cảnh Thu hai người đã đi theo Giang thiếu xuất phát đến nơi quay phim.
——(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad của kkoten)
Tục ngữ nói có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, Giang Tư Cẩn tuy rằng mới tiếp xúc với cái vòng điện ảnh này, nhưng có tiền tài phía trước mở đường, đoàn phim < Trường Nhạc Ca > từ khi thành lập đến khi vận hành bình thường, chỉ tốn không đến nửa tháng thời gian, nhân vật từ nữ chủ nữ phụ đến nam phụ cũng chỉ tốn một tháng liền xác định xong, mọi thứ đã được chuẩn bị chỉ thiếu mỗi nam chủ, nhưng mà chính vì một nhân vật này, suốt hai tháng vẫn chưa tìm được.
Người trong đoàn phim đang nói chuyện phiếm nói đến việc này, đều có một nhận thức chung, nếu trước sau không tìm thấy người vừa lòng, nhà đầu tư tuyệt đối sẽ không chút do dự giải tán đoàn phim. Mọi người đều ôm tâm thái ăn no chờ chết, liền tính đoàn phim ngày hôm sau liền giải tán, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, ai bảo nhà đầu tư chọn vai tiêu chuẩn thái quá đâu, yêu cầu một nam diễn viên mặc nữ trang thì mỹ lệ nam trang thì soái khí mà còn muốn người xem căn bản nhìn không ra là nam giả nữ trang, loại người này muốn đi đâu tìm đây?
Tất cả mọi người cảm thấy không có khả năng. Ngay cả đạo diễn cùng phó đạo diễn đều cũng đang tìm kịch bản khác để tùy thời chuẩn bị nhảy việc.
Ở dưới tiền đề như vậy, buổi tối ngày nọ, đạo diễn nhận được điện thoại của nhà đầu tư, bảo tật cả mọi người trong đoàn làm phim chuẩn bị tốt, nam chủ đã tìm được rồi, bọn họ lập tức liền tới đoàn phim bên này, thử trang phục xong liền có thể khởi động máy.
Ý nghĩ của đạo diễn ngay lúc đó là, hắn khả năng nhận được điện thoại của nhà đầu tư giả đi.
Ngày hôm sau buổi sáng hơn 10 giờ, toàn bộ đoàn phim cuối cùng chờ được nam chủ nhà đầu tư tìm tới.
Đó là một người gầy ốm mà lại đĩnh bạt, tuổi trong giai đoạn thiếu niên thành thanh niên, anh có một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo không thể bắt bẻ, mặc một thân tùy ý, lại phảng phất như vật phát sáng trong đêm tối, mặc dù đứng ở trong đám người, cũng có thể thu hút ánh mắt đầu tiên của người khác chú ý tới mình.
Mọi người trong đoàn phim: Chúng ta khả năng đang sinh sống trên địa cầu giả, bằng không sao có thể có người hoàn mỹ phù hợp với tất cả các điều kiện như vậy!