Khương Hoài trái lo phải nghĩ cả đêm ngủ không ngon, càng nghĩ chuyện này càng không thể xem nhẹ.
Do đó Nhạc Hồng cũng thảm, bị Khương Hoài chân đạp lên ngực, còn phán hắn cùng loại người với Tưởng Trạch: "Trước kia đã biết các anh không phải người tốt gì, cá mè một lứa!"
Nhạc Hồng: "... Vợ à, sao lại mắng anh, anh làm sai điều gì?"
"Sai ở các anh là anh em cây khế." Khương Hoài xù lông như mèo, anh ôm chăn ngồi xuống nhìn chằm chằm Nhạc Hồng một lát, sau đó nói, "Thôi bỏ đi, đi ngủ."
Thật ra Khương Hoài không muốn trút giận lên Nhạc Hồng, hắn có thế nào vẫn tốt hơn Tưởng Trạch nhiều.
Chuyện này Nhạc Hồng không có cách, vậy tự anh nghĩ cách.
Nhạc Hồng thở phào một hơi, tưởng chuyện này qua rồi. Hắn ôm thắt lưng Khương Hoài, còn ấn đầu anh vào ngực, mà lại bị anh đập một cái: "Muốn làm ông đây chết ngạt à."
Khương Hoài đánh xong, vùi đầu vào lòng Nhạc Hồng, tìm chỗ cách chỗ vừa rồi khoảng hai mm ngủ.
Nhạc Hồng đợi một lát, thấy Khương Hoài đã ngủ, lúc này hắn mới thở phào một hơi, cuối cùng cúi đầu hôn đỉnh đầu anh, sau đó mới nhắm mắt ngủ theo.
Nhạc Hồng là cánh tay đắc lực của công ty Tưởng Trạch, bình thường bận rộn. Khương Hoài thì rảnh hơn nhiều, năm trước mới tự mở văn phòng, ký hợp đồng với mấy nghệ sĩ đóng phim, không làm việc quá nhiều nhưng nghiêm túc. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nói ngắn gọn là Khương Hoài rảnh, người rảnh rỗi không chỉ có thời gian nhiều, não bổ cũng nhiều.
Sáng hôm sau anh ngủ dậy ở nhà của Nhạc Hồng, ăn đại chút bánh mì rồi ra ngoài.
Một người có lòng nghi ngờ nhìn cả thế giới cũng không bình thường, Khương Hoài vừa lái xe vừa nghĩ lần trước anh gọi video với Lâm Nhạc Nhạc là khi nào? Hình như là nửa tháng trước.
Lâm Nhạc Nhạc mặt mũm mĩm, trông cũng tốt hơn trước kia nhiều.
Hơn nữa Khương Hoài nhớ lại lúc ấy mình nói Lâm Nhạc Nhạc béo, biểu cảm và giọng điệu của cậu vô cùng bình tĩnh, hình như là không để ý đến chuyện mình béo hay không. Anh quen cậu đã bao nhiêu năm, cậu là người không quan tâm đến chuyện mình béo gầy sao? So với phản ứng trước kia, tuyệt đối không phải.
Video cũng không thể tin, hiện tại kỹ thuật video không phải tầm thường.
Dù sao nói thế nào, Khương Hoài không tự mình gặp Lâm Nhạc Nhạc một chuyến thì không yên tâm. Nỗi hoài nghi này phải dùng mắt thật để dập tắt.
Khương Hoài lái xe đến nhà Lâm Nhạc Nhạc, đồng thời lại gọi điện cho cậu.
Điện thoại vang lên một lát, ngay khi Khương Hoài muốn não bổ thì được kết nối.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc đang ăn sáng, salad cậu ăn không vô, bảo hộ lý đổi thành đồ ăn nhẹ nhàng, sáng sớm đã ăn cỏ. Nếu không có hộ lý theo dõi, Lâm Nhạc Nhạc đã phải chạy vào bếp thêm ớt và giấm chua.
Khương Hoài gọi, Lâm Nhạc Nhạc đầu tiên là nuốt xuống mới lấy điện thoại nghe.
Hộ lý thấy cậu ăn gần hết, lúc này mới xoay người đi làm việc khác, không theo dõi nữa.
"Alo?" Lâm Nhạc Nhạc rút khăn tay ra lau miệng, "Làm sao vậy?"
Khương Hoài nghe giọng quen thuộc của Lâm Nhạc Nhạc, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều. Anh thử đề nghị: "Bây giờ cậu ở nhà một mình à? Hôm nay anh nhàn rỗi không có việc gì, anh đến thăm cậu."
Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy những lời này của Khương Hoài, đầu tiên là cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, nói: "Hôm nay em không tiện lắm."
Tâm trạng vốn chuyển biến tốt của Khương Hoài lại chuyển thành nghi ngờ bởi vì những lời này của Lâm Nhạc Nhạc, "Vậy cậu bận gì?"
Khương Hoài thăm dò tiếp tục đặt câu hỏi.
Lâm Nhạc Nhạc nghẹn, không ít lý do cậu đã dùng để ứng phó Khương Hoài, hiện tại còn phải lặp lại lý do, cậu không nghĩ kịp.
Mà lúc này Khương Hoài đã lái xe đến ngoài nhà.
"Nhà của em lộn xộn, chưa dọn, chờ thu dọn xong thì anh hãy đến." Lâm Nhạc Nhạc nói lắp.
Khương Hoài cảm thấy mình nắm được nhược điểm của Lâm Nhạc Nhạc.
Anh nhỏ giọng hỏi: "Nhạc Nhạc, cậu ở nhà lâu như thế có liên quan đến Tưởng Trạch không?"
"A?" Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này đúng là có liên quan đến Tưởng Trạch, nhưng cậu nói thế nào được.
Khương Hoài tưởng Lâm Nhạc Nhạc thừa nhận, trong đầu anh hiện lên không ít video án thảm, đồng thời trách mắng: "Má nó, biết ngay Tưởng Trạch có vấn đề!"
Lâm Nhạc Nhạc ở đầu kia điện thoại vẫn thử khuyên giải Khương Hoài: "Em không sao thật mà, em còn mập lên."
Thái độ của Khương Hoài rất quyết liệt: "Hôm nay anh phải tận mắt thấy cậu, không thì anh sẽ không đi."
Nói thật anh cũng hoài nghi hiện tại người nói chuyện với mình là Tưởng Trạch dùng biến âm, dù sao trong thời đại công nghệ cao này, đổi mặt biến âm là chuyện dễ, càng khỏi nói đến Tưởng Trạch. Cho dù hắn không làm được, hắn cũng có thể bảo người khác giúp hắn làm được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Dù sao mặc kệ người khác cảm thấy anh não bổ hay không, Khương Hoài vẫn cảm thấy mình phải đến xác nhận Lâm Nhạc Nhạc an toàn. Không thì ngay cả anh cũng không quan tâm cậu, vậy cậu ở thành phố S cũng không có bạn bè khác, thật sự bị Tưởng Trạch chơi trong tay.
Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, giọng điệu buông lỏng thoái nhượng, "Nhưng em sợ anh nhìn thấy em mà không thể nhận ra."
Tuy rằng hiện tại Khương Hoài đã hẹn hò với Nhạc Hồng, nhưng không có nghĩa anh có thể chấp nhận chuyện đàn ông mang thai, lại còn là bạn của mình.
Lâm Nhạc Nhạc vốn định giấu giếm, nhưng không ngờ Khương Hoài như vậy, cậu vừa cảm động vừa bất đắc dĩ.
Mà Khương Hoài nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc nói như vậy, tim lại hẫng một nhịp, cảm thấy suy đoán của mình trở thành sự thật, Lâm Nhạc Nhạc thật sự gặp chuyện lớn.
"Má, cậu làm sao vậy hả? Anh có cái gì không thể chấp nhận, cậu có bốn chân anh cũng chấp nhận được." Khương Hoài tìm chỗ đỗ xe, rút chìa khóa xuống xe.
Lâm Nhạc Nhạc nói: "Đừng có mà nói nhảm!"
Tuy rằng nếu tính ra, bây giờ một mình cậu có bốn chân thật.
Aiz, dù sao xem ra là không ngăn được Khương Hoài đến, Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, cảm thấy chi bằng lợi dụng chút, thế là cậu che mic lén lút nhỏ giọng nói với Khương Hoài: "Vậy anh đến đây đi, nhưng trước khi đến có thể đến dưới tầng nhà em mua hai cái đầu thỏ cay không? Nhớ đó, đừng dùng túi của người ta, bỏ đi, dùng hai cái túi bóng giấu trong áo mang lên, em không nói thì anh không được lấy ra." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Khương Hoài nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc thỉnh cầu hèn mọn như vậy, lòng khó chịu. Anh đáp, đồng thời càng khẳng định Tưởng Trạch không phải người tốt, giam lỏng thì thôi đi, thịt cũng không cho ăn?
Mua, phải mua.
Khương Hoài vào quán mua đầu thỏ, lại bảo nhân viên cửa hàng dùng túi bóng trong suốt bọc hai lớp theo ý của Lâm Nhạc Nhạc, sau đó nhét vào túi áo khoác mấy trăm nghìn tệ của mình ngay trước mặt nhân viên, không cho áo khoác chút tôn nghiêm nào.
Mua xong, anh đứng ở lối đi bộ gọi điện thoại cho Lâm Nhạc Nhạc, lén lút như thăm tù: "Nhạc Nhạc, còn muốn ăn gì không? Anh mua hết cho cậu."
Lâm Nhạc Nhạc cực kỳ trấn định trước mặt hộ lý, cậu cầm điện thoại nói: "Vâng, em phải mở máy tính ra xem, anh chờ em chút."
Sau đó chậm rãi vào phòng.
Khương Hoài nghe cậu đánh ám hiệu như trốn người, hỏi cậu: "Có người giám sát cậu à?"
Lâm Nhạc Nhạc vào phòng đóng cửa, lúc này mới tố khổ với Khương Hoài: "Có chứ, một ngày ba bữa cơm đều giám sát em, miệng em sắp không biết vị rồi."
Tưởng Trạch quá ác rồi đấy, Khương Hoài nhấc chân muốn đạp lên cái cây bên cạnh, mà thấy cây vô tội nên không đạp.
Lâm Nhạc Nhạc ở đầu kia điện thoại nhỏ giọng nói với Khương Hoài: "Cái khác thì không cần, mang nhiều dễ bị phát hiện. Anh đi lên đi, em mở cửa cho anh. Nhưng em dặn anh đấy, trước khi anh gặp em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Khương Hoài giống như là chiến sĩ cách mạng lao ra chiến trường, trịnh trọng mà hùng tráng: "Ừ!"
Hai anh em cây khế ôm tâm trạng trầm trọng không giống nhau cúp máy.
Khương Hoài đứng trong thang máy đang lên, anh nhìn con số thay đổi, lại nhìn đầu thỏ trong túi, tâm trạng có chút căng thẳng nói không nên lời.
Nhưng cho dù căng thẳng cỡ nào, Khương Hoài đã tính toán rồi. Nếu Lâm Nhạc Nhạc không muốn sống những ngày như này, anh phải cứu cậu ra. Nhà họ Tưởng thì sao, nhà họ Tưởng cũng không thể muốn làm gì thì làm.
Ra thang máy, Khương Hoài ấn chuông cửa. Anh đoán người ra mở cửa không phải Lâm Nhạc Nhạc mà là người trông coi cậu, nhưng không ngờ người trông coi cậu là một cô trung niên mặt mũi hiền lành. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Mời vào." cô hộ lý rất khách khí.
Khí thế trào ra của Khương Hoài tức khắc rớt hơn phân nửa.
Anh vào nhà thay giày, nhìn sang bên cạnh, thấy Lâm Nhạc Nhạc đang trốn sau sofa nhìn mình: "Ra đây đi."
Sau khi Lâm Nhạc Nhạc bị phát hiện mới vươn cả đầu lên, mặt tròn như trong video.
Khương Hoài yên tâm hơn nửa, anh đi qua chỗ Lâm Nhạc Nhạc, liếc nhìn cô hộ lý, giọng điệu nỗ lực bình tĩnh không đả thảo kinh xà: "Cậu ở nhà làm gì?"
Anh đi vào thấy Lâm Nhạc Nhạc ôm gối, che bụng mình, nhưng cho dù chặn Khương Hoài cũng có thể nhìn ra bụng cậu thật sự béo, thịt cũng phồng ra.
Khương Hoài khiếp sợ: "Dạo này cậu ở nhà nuôi heo à?"
Tưởng Trạch đang làm trò quỷ gì? Nhốt người nuôi thịt à?
Lâm Nhạc Nhạc khụ hai tiếng, sau đó nói: "Bây giờ em sắp nói cho anh một chuyện, anh đừng để bị dọa sợ."
Khương Hoài nói: "Cậu nói đi, năng lực tiếp thu của anh rất mạnh."
Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc bán tín bán nghi, nhưng đã đến nước này rồi cậu cũng không có cách nào để cho Khương Hoài đi về. Cậu quyết tâm vứt gối ôm trên bụng đi, sau đó đứng lên lộ cái bụng đã rõ cho anh nhìn.
"Em mang thai." Giọng Lâm Nhạc Nhạc nho nhỏ, sau đó lo lắng nhìn Khương Hoài.
Khương Hoài nhìn mặt Lâm Nhạc Nhạc, lại nhìn bụng cậu, thiếu chút nữa ngất đi.
Nhưng anh phải nói một việc cho Nhạc Hồng biết, anh không hoài nghi sai, Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc thật sự muốn gây tai nạn chết người.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước khi Nhạc Nhạc mang thai khoảng hai năm, Khương Hoài và Nhạc Hồng đã yêu đương. Không cẩn thận viết thôi, viết sẽ kéo dài phần của cp phụ, có người sẽ không thích, vừa hay tui lười viết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT