Chính thức vào lớp 12, cho dù học sinh dốt cũng nảy lên ý niệm phải tranh đua trong đầu, coi như là làm cho cuộc sống trung học đến nơi đến chốn. Ngay cả Lâm Nhạc Nhạc mỗi ngày khi ngồi trên xe máy điện của ba Lâm về nhà cũng không quên học từ mới.

Loáng cái đã học được một nửa trường kỳ lớp 12, đến sinh nhật của Tưởng Trạch.

Sau năm mới hai người không ở chung, cho nên Lâm Nhạc Nhạc không để ý lắm. Nhưng năm nay gần đến giờ phút này, cậu rất khó không nhớ đến chuyện này.

Nhưng vấn đề ở chỗ, ban đầu Tưởng Trạch đã tỏ thái độ mình không thích sinh nhật. Hơn nữa gần đây Lâm Nhạc Nhạc thử hắn, hắn cũng cho thấy không thèm để ý ngày này.

Nhưng vì sao lại có người không thích sinh nhật, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy khó hiểu. Tưởng Trạch lại đánh trống lảng, cậu chỉ đành hỏi Tưởng Huy.

Đại quái thú: Sinh nhật? Anh tớ chưa bao giờ đón sinh nhật. Dù sao ít nhất sau khi tớ có trí nhớ, cơ bản không thấy ảnh đón sinh nhật.

Lâm Nhạc Nhạc: Bác cả không tổ chức à?

Đại quái thú: Không liên quan đến bác cả, anh tớ không thích, từ nhỏ anh ấy đã không thích.

Lâm Nhạc Nhạc cho rằng không ai trời sinh vô duyên vô cớ ghét sinh nhật.

Tưởng Huy nói xong cũng thấy lạ, cẩn thận nghĩ, lại gõ chữ: Ừm... Tớ cảm thấy rất có có thể liên quan đến bác gái. Anh tớ không thích bác ấy, cho nên có thể sẽ không thích ngày liên quan đến bác ấy.

Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường nhìn điện thoại, lúc đọc được những lời này thấy hơi đau lòng.

Trên lịch ngày bị cậu vẽ vào chính là hôm nay, Lâm Nhạc Nhạc ấn avatar WeChat của Tưởng Trạch, ngẫm nghĩ một hồi, quyết định gọi điện.

Tiếng chuông thình lình vang lên cắt ngang hai mẹ con đang không có gì để nói.

Tưởng Trạch lấy điện thoại ra liếc nhìn, biết đây không phải lúc nghe điện thoại của Lâm Nhạc Nhạc, ấn tắt, lại nhắn một tin cho cậu.

Tưởng Trạch: Giờ đang bận, lát nữa anh gọi cho em.

Lâm Nhạc Nhạc: 【heo con gật đầu】

Người phụ nữ ngồi đối diện xinh đẹp, bảo dưỡng thoả đáng. Nếu không mở miệng ra, cơ hồ không thể nhận ra bà có quan hệ mẹ con với Tưởng Trạch.

Hai người đã hơn mười năm không gặp mặt, Tưởng Trạch cũng đã quen với cuộc sống không có mẹ, nhưng hắn không ngờ bà sẽ đột ngột về nước lại còn tìm mình.

Chúc Lộ Lộ nhìn Tưởng Trạch mà cũng giật mình. Bà vuốt miệng chén, không quan tâm đến sắc mặt Tưởng Trạch, cười nói: "Không ngờ con đã lớn tướng rồi, lần trước mẹ gặp mà con vẫn còn nhỏ xíu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bà giơ tay đến hông mình, vẽ ra chiều cao của một đứa bé.

Tưởng Trạch nhìn bà, tựa hồ không có bao nhiêu dao động cảm xúc: "Về nước có chuyện gì không, bao giờ đi?"

"Sức khỏe bà ngoại con không tốt, mẹ về thăm bà con, chắc ở một tuần rồi đi."

Ông ngoại bà ngoại Tưởng Trạch cũng là người thành phố S, nhưng hoàn cảnh gia đình có bất đồng với nhà họ Tưởng, ông ngoại bà ngoại hắn đều xem như văn nhân, tính cách không tranh đua với đời. Năm đó mẹ hắn yêu Tưởng Thành Bình đến độ chết đi sống lại, ông bà ngoại Tưởng Trạch không chấp nhận, hai nhà ít khi lui tới với nhau. Sau đó Chúc Lộ Lộ lại đòi ly hôn với Tưởng Thành Bình vội vàng giống như lúc yêu đương. Hơn nữa sau khi bà di dân sang nước ngoài, ông bà ngoại Tưởng Trạch cũng không quá quan tâm đến đứa cháu bị mẹ bỏ như Tưởng Trạch.

Đối với họ, đằng nào nhà họ Tưởng cũng có quyền nuôi dưỡng, vậy thì bỏ đi. Chúc Lộ Lộ không phải đứa con gái mà bọn họ vừa ý, Tưởng Thành Bình không phải con rể mà họ hài lòng, đương nhiên Tưởng Trạch không phải cháu trai mà họ kỳ vọng.

Từ sau khi Chúc Lộ Lộ đi, Tưởng Trạch gần như không có liên hệ gì với nhà ông bà ngoại.

Cho nên giờ phút này nghe thấy người đối diện nói đến tình hình gần đây của họ, Tưởng Trạch cũng không quan tâm lắm.

"Hôm nay là sinh nhật con." Chúc Lộ Lộ im lặng một lát rồi lại mở miệng nói, "Con muốn có quà sinh nhật gì không, hoặc là Giáng sinh năm nay nếu con có thời gian có thể theo mẹ ra nước ngoài, chồng mẹ rất muốn gặp con."

Tưởng Trạch chậm rãi siết chặt tay.

"Tôi rất ghét sinh nhật của tôi, Giáng sinh cũng không có thời gian." Tưởng Trạch lời ít mà ý nhiều, ngực lại nén một hơi, dẫn phát ra cảm xúc phẫn nộ.

Hắn không rõ vì sao Chúc Lộ Lộ có thể ngồi đối diện mình lạnh nhạt như vậy, thậm chí ngay cả biểu cảm áy náy cũng không có.

Chúc Lộ Lộ nhíu mày, ngẫm nghĩ, sau đó nói: "Mẹ nhớ hồi bé buổi tối con thích ôm mẹ ngủ, còn đòi mẹ kể chuyện cổ tích, con còn nhớ..."

"Tôi không nhớ." Tưởng Trạch cắt lời bà, "Tôi đã quên sự thật mình có mẹ, sao tôi có thể nhớ nổi những chuyện vô bổ đó."

Bị chỉ trích là người mẹ vô trách nhiệm, Chúc Lộ Lộ cũng không tỏ vẻ gì, bà chỉ nói: "Mẹ về không phải muốn khắc khẩu với con, mẹ chỉ muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai chúng ta, cũng bù đắp cho con."

"Không phải bà muốn bù đắp cho tôi, bà muốn bù đắp cho chính bà, bù đắp lại cảm giác áy náy có cũng được mà không có cũng được khi bà chợt nhớ đến tôi, cho bà cảm thấy tốt hơn chút. Nhưng mà thật sự không cần thiết. Giống như giờ bà về tìm tôi là thuận tiện, tôi là người bà ngẫu nhiên nhớ đến, không có ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của bà, bà đối với tôi cũng thế." Tưởng Trạch tỏ ra bình tĩnh mà kìm chế. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lúc này Chúc Lộ Lộ mới lộ ra biểu cảm kinh ngạc và không dám tin, không biết là biết Tưởng Trạch không quan tâm mình, hoặc là hiểu được vết rách giữa mình và hắn chỉ sợ không có khả năng gắn lại được, trên mặt bà rốt cuộc có một tia ảm đạm.

"Mẹ nghĩ, ít nhất mẹ nên nói một tiếng xin lỗi con." Chúc Lộ Lộ thở dài một hơi, "Mẹ là người ích kì, năm đó mẹ từ bỏ con cũng từ bỏ trách nhiệm với con."

Đề tài này làm cho Tưởng Trạch không thích, hắn cơ hồ cảm thấy không khí nặng nề đến độ làm cho hắn không thể thở.

Hắn đứng bật dậy, định đi.

Chúc Lộ Lộ nhìn theo hắn, trong đó có chút ít sự quan tâm.

Tưởng Trạch mới đi được một bước, hắn không nhịn được quay đầu lại hỏi bà: "Nếu quay lại lần nữa, bà có lựa chọn như vậy không?"

Vứt bỏ tôi, vứt tôi ở chỗ cũ, cho tôi cảm giác không xứng được yêu.

Hai người đối diện nhau thật lâu.

"Mẹ không thể lừa con." Chúc Lộ Lộ quay đầu sang chỗ khác, giọng dịu dàng nhưng vô tình, "Một lần nữa mẹ cũng sẽ lựa chọn như vậy."

Tưởng Trạch không hề lưu luyến, quay đi.

Lâm Nhạc Nhạc vừa làm bài tập vừa chờ Tưởng Trạch gọi lại, điện thoại bỗng nhiên rung rung.

Cậu tưởng là Tưởng Trạch, cầm lấy nhìn lại phát hiện là Tưởng Huy bla bla.

Đại quái thú: Oa má chứ! Vừa rồi tớ mới nghe mẹ tớ nói hình như bác gái về gặp anh tớ.

Đại quái thú: Má má má!

Lâm Nhạc Nhạc bị giọng điệu của cậu ta làm cho kinh ngạc, chỉ một thoáng đã não bổ ra hồi tuồng nhà giàu cướp con, thế là vội hỏi: Đừng nói là bác ấy về nhà đón con ra nước ngoài đấy?!

Bây giờ hai người yêu xa đã khổ lắm rồi, đừng nói là lại còn yêu đến nước ngoài đấy nhé?

Đại quái thú: Ha ha ha, sao có thể, anh tớ là người nhà chúng tớ, không có quan hệ gì với bác ấy. Tớ chỉ thấy lạ, lúc bác ấy đi tớ vẫn cònbú sữa, tớ cũng không nhớ rõ bác ấy.

Đồ ngốc nói nhiều, còn dọa mình hoảng sợ. Lâm Nhạc Nhạc mắng Tưởng Huy một câu.

Cậu lại buông điện thoại xuống cầm bút, nhưng thế nào cũng không viết nổi.

Tưởng Trạch mà cậu biết, trong mắt ai cũng là người đầy ưu điểm, không gì không làm được không biết sợ. Nhưng làm gì có trẻ con nào trời sinh đã như vậy?

Tưởng Trạch không thích sinh nhật, nhiều năm qua hắn không đón sinh nhật. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, khi lần đầu tiên Tưởng Trạch đưa ra lời từ chối như vậy chắc là vẫn còn rất nhỏ, lúc đó từ chối chỉ sợ dỗi là nhiều, nhưng không ngờ bị người xung quanh thản nhiên tiếp nhận. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Sau đó không ai nghiêm túc nghĩ vì sao, cũng không có ai cảm thấy không hợp lý.

Thản nhiên như vậy không phải bởi vì lúc đó mọi người cảm thấy Tưởng Trạch nói một không hai, mà căn bản không có ai thật sự để ý đến chuyện này thôi.

Hắn sẽ cảm thấy không ai thích hắn.

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ thế mà đã sắp khóc, lúc đó liệu nhóc Tưởng Trạch có khóc thảm thiết hơn hay không?

Lâm Nhạc Nhạc gảy bút bi trên giấy vẽ lộn xộn, trong lòng khó chịu vô cùng, gác đầu trên cánh tay chảy nước mắt.

Thế cho nên lúc Tưởng Trạch ngồi trong xe trong bãi đỗ xe hồi lâu, nhớ ra lúc trước Lâm Nhạc Nhạc gọi điện mới gọi lại, cậu đã khóc được một trận.

Khi tiếng chuông WeChat vang lên, Lâm Nhạc Nhạc hắng giọng sau đó mới nghe: "Alo, anh hết bận rồi à?"

Xung quanh Tưởng Trạch toàn là đen tối và tĩnh lặng, chỉ có giọng Lâm Nhạc Nhạc có sức sống.

Hắn cúi đầu đáp, lại hỏi cậu: "Buổi tối ăn gì, làm xong bài tập chưa?"

Bây giờ Lâm Nhạc Nhạc rất muốn xuyên qua điện thoại ôm Tưởng Trạch một cái, hôn hắn, nhưng giữa hai người chung quy là cách khoảng cách.

Lâm Nhạc Nhạc ôm điện thoại nhỏ giọng nói chuyện với Tưởng Trạch, lại hỏi một đằng nói một nẻo: "Tưởng Trạch, thật ra em rất muốn tổ chức sinh nhật cho anh. Bởi vì ngày này anh được sinh ra, em cảm thấy đây là một ngày đặc biệt. Chỉ cần nghĩ đến anh chuyện đến thế giới này vào ngày đó, em đã rất thích hôm nay."

Tưởng Trạch không nói gì.

Lâm Nhạc Nhạc hít mũi tiếp tục nói, "Em còn muốn nói với anh là, em thích anh lắm, anh với em rất quan trọng, cục cưng không thể thay thế."

Trong bóng đêm, Tưởng Trạch đỏ mắt. Hắn ngồi trong xe quá lâu, thiếu chút nữa đắm chìm trong chuyện cũ.

"Nói lại lần nữa được không?" Tưởng Trạch nhẹ giọng mở miệng.

"Em thích anh lắm, anh là người quan trọng nhất, không thể thay thế với em."

"Ừ."

"Sang năm đón sinh nhật với em được không anh?"

"Được."

Lớp mạng nhện chuyện cũ trói chặt Tưởng Trạch bị cắt đứt, hắn có thể đi về phía ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play