Ba Lâm và chú Lâm ở nhà chờ từ sớm, nếu trước khi đến ga và sau khi đến ga Lâm Nhạc Nhạc không gọi điện báo không cần đón thì thế nào ba Lâm cũng phải chạy đến nhà ga chờ.

Mà dù như thế, lúc này ba Lâm ngồi trong nhà vẫn lo nghĩ, mở miệng mắng chú Lâm: "Bình thường anh làm gì cứ nói ra nói vào Nhạc Nhạc, anh xem đi giờ con nó cũng không thích em đi đón."

Chú Lâm hoang mang vô cùng: "Bình thường anh nói nó cái gì?"

Bình thường ông nói mấy lời nhưng trước giờ đều không có câu nào không có lý, ông nói Lâm Nhạc Nhạc chẳng lẽ không phải giáo dục trẻ con bình thường à?

Nhưng hiển nhiên là ba Lâm không ủng hộ, hơn nữa không ủng hộ còn vô cùng đúng lý hợp tình.

Ba Lâm nghiêm túc nói: "Bình thường anh hay nói Nhạc Nhạc không tự lập không tự chủ còn gì. Chắc chắn là Nhạc Nhạc để bụng, nhưng không nhắc đến thôi."

Lời này nói như thể Lâm Nhạc Nhạc là người câm ăn hoàng liên, cắn răng chịu đựng.

Chú Lâm hỏi lại: "Độc lập tự chủ không phải chuyện tốt à?"

Ai nghe thế cũng sẽ không nói lại, nhưng ba Lâm thì cãi được, hơn nữa y còn cảm thấy mình mới có lý.

"Trẻ con nhỏ như thế, chiều nó được mấy ngày chứ, anh còn làm thế?" ba Lâm nén giận, "Nói lại thì lúc còn nhỏ thằng bé Nhạc Nhạc này thông minh hiểu chuyện biết bao."

Chú Lâm: "Em nói bây giờ nó thông minh thì anh miễn cưỡng đồng ý." Nhưng lúc còn nhỏ?

Lúc còn nhỏ thì đứng không vững chân tay múa may, mở miệng nói mình trời sinh hưởng phúc, không biết xấu hổ hả?

Ba Lâm đứng lên, chỉ vào chú Lâm nói, "Anh muốn nói gì?"

Ý nghĩa của động tác tứ chi này cũng rõ ràng, y chang gà mái già bảo vệ trứng. Chú Lâm nuốt nửa câu sau lại, đổi thành: "Nếu em nói lúc còn nhỏ Nhạc Nhạc hiểu chuyện, giờ thì càng đúng. Em xem nó không cho em đi đón, đúng là hiểu chuyện mà." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Ba Lâm nhìn chằm chằm chú Lâm một lát, lúc này mới ngồi lại chỗ cũ, thở dài thở ngắn: "Trẻ con hiểu chuyện quá không tốt, trẻ con biết khóc mới có sữa uống, nó như vậy ra ngoài sẽ bị hại."

Chú Lâm thiếu điều giơ tay lên che mặt, đây là ngụy biện cái gì với cái gì thế này?

Ông cảm thấy con mình dưới sự hun đúc mười năm như một của vợ mình mà vẫn trưởng thành như bây giờ quả đúng là không dễ. Nghĩ theo góc độ này, như vậy Lâm Nhạc Nhạc đúng là mầm non có ý chí kiên định hiếm thấy.

Bên này hai người chưa nói chuyện xong, cửa đã bị người gõ vang. Giọng Lâm Nhạc Nhạc cách ván cửa vọng vào: "Ba ơi, chúng con về rồi."

Ba Lâm đứng bật dậy, hấp tấp đi ra cửa, gần như thể mười năm không được gặp con.

Đi mở cửa, xác nhận Lâm Nhạc Nhạc hoàn chỉnh như buổi sáng xuất phát, ba Lâm mới cười, đồng thời liếc nhìn đồ họ cầm: "Sao mang nhiều đồ thế?"

Lâm Nhạc Nhạc cầm ít đồ, Tưởng Trạch thì một giỏ hoa quả một hộp sữa, trông khá nặng.

Chú Lâm cũng đứng sau ba Lâm: "Aiz, sao Tưởng Trạch khách sáo thế, vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Lâm Nhạc Nhạc đứng ở cửa đá giày, sau đó đi dép lê vào, lại cầm một đôi mới cho Tưởng Trạch, còn nói: "Sau này cho anh đi đôi này, lúc anh không ở đây thì em cất đi, không cho ai đeo."

Lâm Nhạc Nhạc nhớ kĩ tật xấu gần như ưa sạch của Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch cúi đầu liếc nhìn đôi dép lê, trên dép có hình vẽ con heo, rất ngây thơ, nhưng cơ hồ giống y như đúc đôi trên chân Lâm Nhạc Nhạc. Khi so với các đôi khác, cảm giác dép đôi này làm lòng Tưởng Trạch có một tia ngọt ngào.

Hắn khẽ gật đầu: "Ừ."

Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, vừa khéo lúc này họ vừa về đã được ăn cơm.

Chú Lâm vừa chia thức ăn vừa nói: "Hôm nay ăn tạm mấy món này, ngày mai nấu món khác."

Lâm Nhạc Nhạc đứng bên nồi cơm điện xới cơm, nghe thấy chú Lâm nói thế thì trộm hỏi ba Lâm: "Ba ơi, thế hôm nay không nấu cá ạ?"

Ba Lâm cũng nói với Lâm Nhạc Nhạc như thể thầm thì: "Nấu rồi, ba thay con kiên quyết yêu cầu."

Lâm Nhạc Nhạc mím môi, len lén vui vẻ.

Chú Lâm thấy hai ba con thủ thỉ với nhau, vừa muốn cười vừa muốn vỗ gáy Lâm Nhạc Nhạc, thằng nhóc này đúng là tham ăn.

Ăn uống no đủ, Lâm Nhạc Nhạc giúp ba Lâm cầm bát đũa vào bếp, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, thế là chạy đến ban công liếc nhìn, nhưng trừ mấy món đồ ra thì ban công trống rỗng.

Cậu quay đầu về hỏi ba Lâm: "Ba ơi, nhà mình không mua pháo hoa ạ?"

Ba Lâm mới nhớ đến chuyện này, quay đầu lại nói: "Ba bảo chú con đi mua rồi, nhưng năm nay trong thành phố không được đốt pháo, không mua được."

Lâm Nhạc Nhạc đứng trong cửa phiền não nhíu mày, rầm rì, "Chán thật đấy."

Chú Lâm nghe thấy họ nói đến chuyện pháo hoa, cũng đi ra nói: "Có một loại pháo hoa nhỏ cầm chơi trên tay. Chắc đốt loại này được, nhưng cho trẻ con chơi nên chú không mua cho con." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có lẽ chú Lâm nói đến pháo bông, Lâm Nhạc Nhạc lại lên tinh thần: "Cái đấy con cũng thích."

Chú Lâm dùng vẻ mặt quả thế nhìn cậu.

"Dù sao con chính là trẻ con mà." Lâm Nhạc Nhạc nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, cậu quay đầu đi tìm Tưởng Trạch, "Tưởng Trạch, chúng ta đi ra ngoài mua đồ chơi đi."

Không phải Lâm Nhạc Nhạc chịu khó mà là chỗ nhỏ như thành phố J, để đến đêm 30 đúng là không có bao nhiêu quán mở cửa, cho dù là nội thành cũng vậy. Lâm Nhạc Nhạc phải mua đồ sớm.

Thế là hai người mặc áo khoác đi giày, lại ra ngoài với nhau.

Chú Lâm nhìn theo hai người họ đi, quay đầu nói với ba Lâm: "Đúng là không ngờ quan hệ của Nhạc Nhạc với Tưởng Trạch tốt thế. Anh tưởng nó ngốc, nhưng chuyện này lại nhạy bén, biết kết bạn với ai tốt."

Ba Lâm vừa rửa bát vừa nói: "Con em không tâm kế nhiều vậy đâu, nó với ai cũng đối đãi thật lòng."

Chú Lâm không quan tâm chuyện ba Lâm khen Lâm Nhạc Nhạc quá đà, ông cảm thán một câu: "Thế nào cũng rất tốt, Tưởng Trạch như vậy về sau sẽ có triển vọng, nếu nó giúp đỡ Nhạc Nhạc thì sau này Nhạc Nhạc có thể không lo ăn mặc."

"Ừ." ba Lâm lên tiếng, y cũng không phủ nhận điểm này, đồng thời cũng hiểu đối với Lâm Nhạc Nhạc đây là một chuyện tốt.

Lúc này Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch đang dọc theo đường khu chung cư đi ra ngoài.

Tuy rằng mới bảy tám giờ tối nhưng bởi vì đã là hai mươi chín Tết nên trên đường đã rất ít người, thành phố J cơ bản trống vắng, đa số người đều ở nhà.

Hai người họ đi năm sáu đoạn đường, không thấy một bóng người.

Lâm Nhạc Nhạc đi trước dẫn đường, Tưởng Trạch theo sát, nghe cậu ở đằng trước than vãn.

"Ngày mai lại phải dậy sớm quét tước nhà cửa một lần, sau đó dán câu đối gì đó, ba em nói thế. Câu đối xuân phải cho trẻ con dán cho có không khí vui mừng, lúc đó em ôm keo nhìn anh dán vậy."

Mở miệng đã sắp xếp việc cho Tưởng Trạch.

Tưởng Trạch hai tay đút túi, mặt đầy ý cười từ khi nhận được voice chat đến đón hắn của Lâm Nhạc Nhạc, chính hắn cũng không nhận ra nụ cười này tồn tại lâu đến thế.

"Còn gì nữa?" Tưởng Trạch tiếp lời, chỉ dùng vài chữ lại đổi lấy một tràng dài của Lâm Nhạc Nhạc.

"Còn rửa đồ ăn nữa, ba chú em nấu cơm, chúng ta phải ngồi rửa đồ ăn haiz. Nhưng anh cao, ngồi xổm trong bếp cũng không được, chúng ta ngồi trong WC rửa vậy." Lâm Nhạc Nhạc nói đến đây lại xoay người nhìn hắn, cực kỳ giống ăn trộm, "Chúng ta đóng cửa, ở bên trong làm gì họ cũng không biết." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Giữa lối đi bộ trên đường cái rộng lớn có ánh đèn đường sáng ngời, mỗi mười mét là chiếu sáng một đoạn.

Tưởng Trạch ngẩng đầu hỏi Lâm Nhạc Nhạc đang đứng ở bồn hoa: "Đóng cửa làm gì?"

Lâm Nhạc Nhạc kiên quyết nói: "Em muốn làm gì thì làm đó, anh phải phối hợp với em."

Mặt Lâm Nhạc Nhạc ngược sáng, nhưng có thể làm cho Tưởng Trạch thấy rõ biểu tình trên mặt cậu giờ phút này.

Hắn cười nhẹ ra tiếng, hoàn toàn không bị cậu vô pháp vô thiên ức hiếp, ngược lại hắn đi lên trước nhéo mặt cậu, xoa hết thịt trên mặt cậu.

"Anh làm gì thế?" Lâm Nhạc Nhạc nghiêng đầu kẹp tay Tưởng Trạch giữa mặt và bả vai.

Hai má Lâm Nhạc Nhạc mềm mại, Tưởng Trạch không chỉ không rút tay về, ngược lại còn sờ sờ, sau đó nói: "Anh thấy da mặt em dày thêm rồi đấy."

"Cái này không gọi là da mặt dày, cái này gọi là thẳng thắn thành khẩn, là một phẩm chất vĩ đại." Lâm Nhạc Nhạc buông tay Tưởng Trạch ra, kéo mũ sau áo lên đầu, sau đó kéo chặt dây mũ, cả người vùi trong áo, "Bởi vì em thích anh, cho nên em muốn hôn muốn ôm anh, đây là bình thường."

Cậu dừng chân, Tưởng Trạch cũng dừng lại theo.

Lâm Nhạc Nhạc lại xoay người sang chỗ khác hỏi Tưởng Trạch: "Anh xem xem, như thế này không nhìn ra giới tính của em đúng không?"

Áo len và quần ngoài, cộng thêm giày, đúng là rất khó phán đoán ra giới tính người mặc quần áo từ bóng dáng.

Tưởng Trạch nói: "Ừ, không nhìn ra được."

Lâm Nhạc Nhạc lại xoay người đối mặt với Tưởng Trạch, kéo hắn vào tường, hào sảng yêu cầu hắn: "Hôn cái đi."

Tưởng Trạch không nhịn được phụt cười thành tiếng.

Lâm Nhạc Nhạc hai tay đút túi, kiễng mũi chân, mặc kệ Tưởng Trạch có hôn hay không, cậu tự nhào đến hôn hắn một cái, hôn xong còn nói: "Anh không hôn thì em hôn."

Dù sao ai chủ động cũng không có khác biệt gì hắn, ai hôn mà không phải hôn chứ. Lâm Nhạc Nhạc không phải người hay do dự, cậu nghĩ rất thoáng.

Tưởng Trạch dừng cười, giữ chặt Lâm Nhạc Nhạc mới hôn xong định tiếp tục đi về trước. Cậu quay đầu lại, hai tay hắn vừa lúc giữ cằm cậu, sau đó hắn cúi đầu hôn xuống.

Thân hình Tưởng Trạch cao lớn, bao phủ Lâm Nhạc Nhạc ở góc tường, mặc dù con phố đối diện có người đi ngang qua thấy cảnh này nhưng cũng chỉ nghĩ là một đôi tình nhân bình thường.

Hai người hôn xong, Lâm Nhạc Nhạc miệng hồng mặt đỏ má cũng hồng hồng, cảm thấy mỹ mãn cực kỳ.

Cậu ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn đường vốn pha tạp bóng đêm và ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện một ít hạt tuyết bay nho nhỏ.

"Tuyết rơi rồi." Lâm Nhạc Nhạc đi về trước hai bước, trong mắt nở rộ ra ánh sáng vui vẻ, "Ngày mai em phải đắp người tuyết sau đó để trong tủ lạnh như người ta mới được."

Tưởng Trạch đứng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi cùng cậu, lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyết rơi cũng khá đẹp.

Bông tuyết dần dày theo bước chân của hai người, cũng làm mơ hồ đoạn đối thoại của họ.

"Vì sao phải để vào tủ?"

"Bởi vì như thế có thể thấy người tuyết của em quanh năm suốt tháng..."

Sáng hôm 30, tất cả giống như lời của Lâm Nhạc Nhạc hôm qua.

Nhưng khái niệm sáng sớm này khác tùy từng người, tỷ như đối với Lâm Nhạc Nhạc, ngày nghỉ thì dậy trước chín giờ sáng vẫn coi là sớm, còn với người khác thì hoàn toàn không giống.

Lúc Lâm Nhạc Nhạc dậy, Tưởng Trạch đã cầm keo và chữ "Phúc" chuẩn bị dán câu đối xuân.

Tuy cậu đã rửa mặt xong ngậm bánh bao ăn, nhưng vẫn còn buồn ngủ. Cậu đi đến bên cạnh Tưởng Trạch ngẩng đầu xem, lại còn sờ mặt hắn, sờ đến độ nửa bên mặt hắn toàn mùi bánh bao thịt.

"Anh là thật à?" Lâm Nhạc Nhạc hỏi hắn.

Tưởng Trạch bị mùi bánh bao làm cho hơi khó chịu, hắn đưa keo cho Lâm Nhạc Nhạc cầm, sau đó lấy khăn tay ra lau mặt cho cậu, hỏi cậu: "Chẳng lẽ anh là giả à?"

"Có đôi khi em cảm thấy anh là giả." miệng Lâm Nhạc Nhạc ngọt như là phết mật đường, "Không thì sao anh tốt như thế này, sao em thích anh vậy nhỉ?"

Tưởng Trạch có thể đoán trước rất nhiều chuyện, nhưng luôn không thể đoán trước Lâm Nhạc Nhạc sẽ bật thốt lên câu nói ngọt ngào tiếp theo lúc nào.

Tưởng Trạch thở dài một tiếng, nói nhỏ: "Có lúc anh cũng tưởng em là giả."

Những lời này Lâm Nhạc Nhạc chưa từng nghe, cậu ôm keo cắn bánh bao phồng miệng, lại ngủ thiếp đi.

Mà giờ này khắc này ở nhà họ Tưởng tại thành phố S xa xôi không nhẹ nhàng ngọt ngào như vậy.

Tưởng Huy và Tưởng Minh ở nhà mình đón năm mới.

Bầu không khí trong nhà Tưởng Huy rất vui vẻ, ba mẹ cậu ta cũng hòa thuận, bởi vậy cậu ta nghĩ đến anh cả mình ở nhà đón Tết là lòng rất khó chịu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đến sáng sớm ba mươi, Tưởng Huy bày mưu tính kế với mẹ: "Mẹ ơi, con nên hỏi anh cả bảo anh ấy đến nhà chúng ta đón Tết không?"

Với nhà người khác thì chẳng phải là chuyện gì to tát, bác cả không quan tâm đến con, bảo anh họ đến nhà mình đón Tết thì có làm sao?

Nhưng mẹ Tưởng Huy vỗ gáy cậu ta: "Cái thằng ngốc, con không muốn ba con kiếm tiền nữa à? Vả thẳng mặt bác con như thế, nhà chúng ta còn làm việc được nữa không?"

Tưởng Huy rất ấm ức: "Nhưng con thấy anh cả đáng thương quá."

Mẹ Tưởng Huy cảm thấy Tưởng Huy đúng là thằng ngốc, "Anh con là người biết đau buồn à?"

Tưởng Huy biện giải: "Cái này thì khác, không đau buồn chẳng lẽ không khát vọng tình thân ạ?"

Mẹ Tưởng Huy ngẩn người, nhưng lại nhỏ giọng nói với cậu ta: "Mặc kệ đi con, ba con cũng không thể đắc tội với bác cả con, cũng đừng nói tình thân cái gì cả. Anh con và bác cả không thân thiết là bởi vì hai ba con nhà bác cả đều là người cứng rắn kiên cường, con thấy anh con mềm lòng với ai chưa?"

Rất mềm lòng với Lâm Nhạc Nhạc đó, đến độ làm cho Lâm Nhạc Nhạc ngồi lên đầu ảnh luôn.

Tưởng Huy nghĩ thế, nhưng cậu ta không thể nói thẳng lời này ra, cho nên chỉ có thể nghẹn lại, rầu rĩ không vui.

Lúc ba cậu ta quay lại nhìn thấy cậu ta như thế thì cười hỏi: "Chậc, Tết nhất rồi còn mất hứng cái gì thế con?"

Mẹ Tưởng Huy nói: "Muốn đón Tưởng Trạch đến đây đón Tết, em khuyên mấy câu rồi."

Ba Tưởng Huy cười nói: "Tưởng Trạch có ở nhà đâu, sao đến đây đón Tết được."

Mẹ Tưởng Huy kinh ngạc: "Sao lại không ở nhà?"

Ba Tưởng Huy lắc đầu: "Anh không biết là đi đâu, nhưng chắc chắn là không ở nhà, lúc này anh cả đang không vui."

Tưởng Huy nghe vậy thì vội vàng xác nhận lại với ba mình: "Anh con không ở nhà ạ?"

"Ừ."

Nghe thấy đáp án khẳng định, Tưởng Huy lại có tinh thần, lấy điện thoại ra hỏi Lâm Nhạc Nhạc. Sau khi có được tin tức chính xác là Tưởng Trạch ở nhà họ Lâm, khuôn mặt u sầu của Tưởng Huy lại chuyển hóa thành ý cười.

Lâm Ðát Kỷ quả không hổ là Lâm Ðát Kỷ, anh cậu ta không làm hôn quân uổng công.

Mà trong biệt thự chính của nhà họ Tưởng, bầu không khí hôm nay không vui còn thêm phần trầm lặng hơn so với ngày thưòng.

Thảm trong nhà bị đổi cái mới, đồ trang trí trên bàn cơm cũng thay đổi, Tưởng Thành Bình không nói gì. Đến bữa cơm tất niên buổi tối, ông thấy đồ ăn hoàn toàn không hợp khẩu vị mới nổi giận thật.

Ông gọi cô giúp việc đến hỏi: "Chuẩn bị thế nào thế? Thực đơn cũ đâu?"

Giọng điệu của cô giúp việc nhàn nhạt: "Phu nhân xem thực đơn bảo là không hợp khẩu vị, sửa lại một ít."

Nghe thấy hai chữ phu nhân, Tưởng Thành Bình nhíu mày, quát lớn: "Cái gì mà phu nhân, nhà này không có phu nhân."

Cô giúp việc sửa lời: "Bà Trần bảo tôi xưng hô như vậy."

Bà nói xong lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời cũng bớt lo, không để người phụ nữ kia vào trong mắt nữa. Một cô giúp việc làm trong nhà hơn hai mươi năm, so với một người phụ nữ không có danh phận, địa vị của bà chẳng kém hơn bà ta.

Đến đây, bữa cơm này hoàn toàn không ăn nổi nữa.

Mẹ con hai người kia mang đồ dời ra ngoài ngay trong đêm.

Tưởng Thành Bình sắp xếp bữa tiệc cơm này vốn cũng không phải muốn cho họ vào ở nhà thật mà là muốn Tưởng Trạch khuất phục, nhưng lại không ngờ mình tức no cả bụng.

Mà cùng thời điểm bầu không khí nhà họ Lâm thì khác hẳn.

Đêm qua chú Lâm không nói sai, hôm qua nấu qua loa, hôm nay thì Mãn Hán toàn tịch(*).

(tương truyền là đại tiệc sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy, kết hợp các món ăn của người Mãn và người Hán, gồm hơn 300 món)

Bàn ăn trong nhà không nhỏ, trên bàn bày đủ loại món ăn. Cũng may là chú Lâm ba Lâm cố ý nấu mỗi món một ít, không thì không biết phải ăn đến bao giờ.

Ăn cơm tất niên xong, ba Lâm đứng dậy vào trong phòng cầm hai bao tiền lì xì đi ra, đưa cho Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc: "Tiền mừng tuổi, các con nhận đi."

Lâm Nhạc Nhạc nhận đến là nhanh: "Cảm ơn ba ạ."

Cậu nói xong lại vội quay đầu dạy Tưởng Trạch: "Mau, anh cũng nói cảm ơn ba đi."

Tưởng Trạch ngẩn ra, nhưng vẫn nói: "Cám ơn chú."

Ba Lâm cũng cười, không để bụng lời nói của Lâm Nhạc Nhạc, chỉ nói: "Con để ba chiếm hời của Tưởng Trạch đấy hả?"

Chú Lâm cũng nói: "Nếu ba con có đứa con như Tưởng Trạch thì sẽ không có phần của con đâu."

Lâm Nhạc Nhạc không phục: "Chú đang châm ngòi ly gián quan hệ của ba con con. Con tin cho dù ba con có người con như Tưởng Trạch thì ba cũng thích con nhất, có phải không ba?"

Cậu quay đầu như tìm kiếm sự ủng hộ của ba Lâm.

Ba Lâm cũng rất ủng hộ cách nói của cậu: "Đúng, cho dù Tưởng Trạch cũng là con ba thì ba cũng thương Nhạc Nhạc của chúng ta nhất, đây là chuyện không có khả năng thay đổi."

Lâm Nhạc Nhạc nghe vậy thì rung đùi đắc ý khoe khoang với chú mình.

Tưởng Trạch cũng cong khóe miệng lên. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chuyện như thế sẽ có một ngày có thể trở thành sự thật.

Chú Lâm không tranh cãi với ba con họ, dù sao ông cũng chẳng trông mong gì mình nói thắng. Ông đứng lên lấy lì xì trong túi, cho mỗi người một cái.

Lâm Nhạc Nhạc thì không nhớ ân oán tình thù gì, mở miệng nói toàn lời hay: "Chúc chú năm mới vui vẻ, làm ăn phát đạt."

Chú Lâm cười mắng: "Biết ngay con là thằng nhóc thấy tiền sáng mắt."

Cả nhà dọn dẹp, lại cùng nhau ngồi xuống sofa xem Xuân vãn.

Ba Lâm và chú Lâm ngồi cùng nhau, Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch ngồi ghế khác. Lâm Nhạc Nhạc còn cố ý về phòng mình lấy chăn phủ lên đùi mình và Tưởng Trạch, sau đó lén cầm tay hắn dưới chăn.

Chương trình Xuân vãn năm nay khá vui, có mấy tiểu phẩm pha trò buồn cười. Lâm Nhạc Nhạc tựa đầu vào gối, vừa xem vừa cười, cười xong lại thò tay lấy kẹo ăn.

Tưởng Trạch ngồi bên cạnh cậu, tay cầm chặt tay cậu. Hai người hai tay cơ hồ chảy mồ hôi, nhưng không ai định buông tay.

Tưởng Trạch quay đầu nhìn chú Lâm và ba Lâm, họ cũng nhìn màn hình TV không dời mắt giống Lâm Nhạc Nhạc, vẫn cứ cười mãi. Hắn lại lướt qua họ nhìn ra ban công nhà đối diện.

Tuy rằng là một khu chung cư mới nhưng đã có không ít hộ gia đình, lúc này nhìn ra ngoài là có thể thấy tầng trên tầng dưới cơ hồ đều sáng đèn, thậm chí có thể thấy trong nhà mọi người ngồi xem TV trong phòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Các diễn viên trong TV vẫn đang ra sức diễn, tiếng cười của Lâm Nhạc Nhạc vọng vào tai Tưởng Trạch.

Hắn chưa từng nghĩ đến mình có thể dung nhập vào bầu không khí bình thản lại ấm áp như vậy, cảm giác này rất kỳ diệu.

Nhưng Tưởng Trạch nghĩ, từ nay về sau hắn cũng có ngày lễ mình thích, cùng với người mình muốn gặp khi ăn Tết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play