“Cháu sẽ không rảnh rỗi đến mức tự nhiên đi đánh người khác, cháu cũng sợ bẩn tay lắm chứ, nhưng mà cô ta năm lần bảy lượt cứ muốn bị cháu đánh, cháu liền ra sức phục vụ thôi.”
Mỹ Anh nghe thấy giọng nói bá đạo của Thanh Trúc thì cười hả hê trong lòng, cô bé thật sự không khiến bà thất vọng, đến giải thích cũng bá đạo nữa. Nếu như là những cô gái khác chắc chắn là sẽ xin lỗi hay kể tội, nhưng cô thì không, đã thế lại còn biết tận dụng thời cơ mà chửi xéo người ta nữa. Ngay từ ban đầu, bà đã nhận định đây là con dâu của mình, quả là không sai chút nào.
Loading...
Còn Lê Yến Nhi nghe Thanh Trúc nói vậy thì bực tức hết cỡ, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm:
“Cô.. cô dám...”
Còn không nói được một câu cho tử tế mà còn dám đi cà khịa người ta.
“Bác, cô ta không những hung dữ mà còn độc mồm độc miệng nữa, bây giờ mới chỉ là bạn gái của anh Hùng thôi mà đã phách lối như vậy, sau này cưới về thì chắc không còn coi ai ra gì nữa.”
Mỹ Anh đang nghĩ chưa biết ai phách lối, chó cậy nhà gà cậy chuồng.
Bà dám chắc nếu như đứa cháu này không xỉ vả người ta thì người ta còn chẳng thèm nhìn chứ đừng nói ra tay.
Nhưng dù sao đây cũng là cháu gái, bà không thể làm mất mặt nó ở đây được:
“Được rồi, chuyện này đến đây thôi, bác sẽ để cho Hùng giải quyết, giải tán đi.”
“Nhưng mà bác...”
Còn đang nghĩ bác cô ta nhất định sẽ cho Thanh Trúc một bài học hoặc là sẽ làm cho bà có ấn tượng xấu với đứa con gái này, nhưng sao cứ cảm thấy bác cứ muốn bỏ qua chuyện này nhẹ nhàng vậy chứ.
Mỹ Anh biết cô cháu gái này muốn nói gì, nhưng bà không đồng tình:
“Bác đã nói mọi chuyện đến đây thôi, hôm nay là ngày quan trọng, không thể vì mấy chuyện này mà bị ảnh hưởng được, hai người trang điểm lại rồi đi ra ngoài ngay, đừng để bác nói thêm lần nữa.”
Nghe vậy thì cô ta không dám nói gì nữa.
Thanh Trúc chỉ cần vuốt vuốt lại tóc là xong rồi, cơ bản thì không sao cả, cô bước ra ngoài như không có chuyện gì.
Còn Lê Yến Nhi thì thật thảm, cái váy coi như là không còn gì nữa, đầu tóc thì rối bời và ướt nhẹp.
Thật may những bữa tiệc như vậy cô ta thường mang theo vài bộ để thay, nên không vấn đề gì.
Nhưng khi liếc nhìn đám bạn tưởng như rất thân của mình đang chỉ đứng đó chỉ trỏ, thầm thì thì cô ta đã không còn muốn liên quan nữa. Sau hôm nay cô ta mới nhận ra đây không phải là bạn mà chỉ vì muốn lợi dụng cô tiếp cận Lê Đình Hùng nên mới tỏ ra thân thiết vậy thôi.
Lê Đình Hùng nhìn thấy mẹ mình cùng Thanh Trúc một trước một sau đi vào, trên mặt mẹ mình thì vui như mở cờ thì không biết có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh đoán không có gì tốt đẹp, mẹ anh chỉ vui khi thấy người gặp họa thôi.
Bữa tiệc dần đi vào hồi kết, khách đã dần dần ra về, chỉ còn lại gia đình họ Lê đang sắp xếp lại mọi việc, sau khi công tác hậu cần đã được sắp xếp kỹ lưỡng, mọi người đồng loạt ra về.
Hôm nay Lê Đình Hùng uống hơi nhiều, nên bắt buộc phải gọi tài xế lái xe, anh và Thanh Trúc ngồi hàng ghế phía sau.
Anh có vẻ rất mệt mỏi, tay phải đang tự massage thái dương, đầu ngửa ra phía sau.
Thanh Trúc thấy vậy thì cũng hơi đau lòng, làm tổng tài đúng là không dễ dàng gì, tất cả mọi việc tuy không phải trực tiếp làm nhưng công tác giám sát luôn phải cẩn trọng, một khi xảy ra chuyện gì, sẽ ảnh hưởng rất nhiều người.
Cô nhìn anh với ánh mắt đồng cảm:
“Anh mệt lắm hả?”
“Ừm, hôm nay uống hơi nhiều.”
Nói rồi gạt tay anh ra, vừa nâng tay mình lên massage cho anh, vừa nói:
“Để em giúp anh.”
Lê Đình Hùng rất ngạc nhiên nhưng cũng rất hưởng thụ.
Bàn tay mềm mịn của cô không ngừng massage hai bên thái dương, làm anh có cảm giác mê mẩn nhưng mà lúc này tư thế của hai người rất ám muội, Thanh Trúc không biết đến điều này nhưng Lê Đình Hùng mở mắt thì lại thấy được cảnh xuân trước ngực cô.
Vì cô nghiêng người và ngồi sát lại gần anh nên muốn không thấy cũng khó, anh là đàn ông bình thường chứ không phải hòa thượng.
Phải công nhận rằng làn da trắng sữa cùng đôi gò bồng đảo nhấp nhô làm cô trở nên quyến rũ, sexy hơn, đặc biệt lúc này anh còn chút men trong người nữa.
Đột nhiên cả người anh nóng ran, một vài bộ phận nhạy cảm nào đó cũng trỗi dậy, anh chỉ sợ nếu cứ tiếp tục như vậy nữa sẽ không thể kiểm soát được mất.
“Được rồi.”
Anh nói xong thì gạt tay cô ra.
Ô? Thái độ gì vậy?
Nghe giọng nói này có vẻ không vui?
Nhưng mà nãy giờ cô cũng đâu có làm gì sai đâu chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT