“Minh Ngọc đã thuê đám người đó làm nhục Hạ An, tôi tạm thời chưa tìm được chứng cứ mẹ kế của cậu có dính dáng đến chuyện này hay không.”
“Không cần nữa, đến lúc, mọi chuyện sẽ tự động phơi bày ra mà không cần một tí sức lực nào.”
“Cậu có dự tính gì không?”
“Rút hết tất cả dự án bên Hưng Phát, đánh tiếng một số tập đoàn đang hợp tác với Hưng Phát. Hợp tác với Hưng Phát là đối đầu với Phong Trần. Đợi đến thời cơ, thu mua với giá rẻ nhất có thể.”
“Tôi sợ làm to chuyện, ông già nhà cậu sẽ không đứng yên.”
“Cậu quên rằng bây giờ ai mới là người có quyền nhất sao?”
“Được rồi, tôi sẽ tiến hành ngay.”
“Còn nữa, áp dụng thủ đoạn của ả ta trả lại cho ả ta.”
“Được”
Đậu Đình thầm lắc đầu, đụng đến ai không đụng lại đụng đến Hạ An, mấy người này đúng là to gan, chưa nói lai lịch bí ẩn của cô, chỉ lấy thân phận là bạn gái của Trần Thanh Phong thôi là mấy người này đã khó có chốn dung thân rồi.
Loading...
Nghĩ mới nhớ, Hạ An thực sự có lai lịch như thế nào?
Sao anh ta điều tra một thời gian như vậy mà vẫn không phát hiện ra điều gì?
Chắc chắn là không đơn giản.
Đậu Đình không ngờ vì Hạ An mà Trần Thanh Phong lại làm lớn chuyện như vậy, chứng tỏ thằng bạn anh rất để tâm và đã xác định nghiêm túc với cô gái đó. Chính anh cũng nhìn thấy bạn mình thay đổi, lạc quan hơn từ khi qua lại với Hạ An, như vậy cũng tốt, thật mong thằng bạn anh sẽ có cảm xúc của một con người bình thường, có đầy đủ hỉ nộ ái ố, khắc chế lại tính máu lạnh bây giờ của anh lại.
Sau này nhất định phải đối xử với Hạ An thật tốt nếu như không muốn biến mất bất cứ lúc nào.
Sáng sớm, ánh sáng chiếu vào căn phòng tổng thống sang trọng, trên giường, một cô gái đang có dấu hiệu tỉnh dậy khi liên tục dụi dụi mắt, uốn éo.
Còn trên ghế sô pha gần đó thì chàng trai vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp.
“Ai zza”
Hạ An ngồi dậy, vẫn còn dấu hiệu chưa tỉnh ngủ, vươn vai, ngáp một cái.
Khi quay đầu sang bên này, cảnh tượng chàng trai đang yên tĩnh nằm ngủ hiện lên trước mắt, ngủ thôi có cần phải nghiêm túc vậy không? Nhưng sao ngủ mà lại mê người đến vậy?
“Có cần lấy giấy cho em lau nước miếng không?”
Phũ.
Quá phũ.
Để cho người ta xem tí thì chết đi à?
Khoan đã, trọng tâm không phải là chuyện này, tại sao cô và anh đều ở đây. Cô chỉ nhớ là lúc đó hơi nóng, nên ra ngoài công viên trước cửa cho thoáng, sau đó, sau đó...không có sau đó nữa.
Cô đảo tròng mắt tròn xoe của mình đi chỗ khác, rồi chu cái mỏ ra, tỏ vẻ ta đây không thèm nữa nhưng thực chất là đang chột dạ.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đồ ăn sáng cũng được đưa đến.
Hai người ngồi nghiêm túc ăn. Buổi tối cũng không ăn được bao nhiêu, nên giờ cả hai đều cảm thấy rất đói, nhưng Hạ An ăn hết hai phần còn Trần Thanh Phong chỉ ăn một phần, bình thường anh ăn cũng không nhiều.
“Hôm qua hình như em bị chơi xỏ đúng không?”
“Ừm, xin lỗi em”
“Anh đã điều tra ra ai chưa?”
“Em yên tâm, anh sẽ giải quyết chuyện này.”
“Xong rồi sao?”
“Ừm, tốc độ đấy, em muốn biết đó là ai?”
“Con gái tập đoàn Hưng Phát, Minh Ngọc. Cô ta là đối tượng bà mẹ kế của anh muốn anh đi xem mắt.”
Ôi, có một người bạn trai quyền lực đúng là không tệ chút nào, mọi chuyện đều được giải quyết nhanh gọn như vậy.
Ừm, cộng cho anh ta một điểm trách nhiệm.
“À, thì ra là hoa bướm xung quanh anh, em nói mà, không có chuyện tự nhiên không có chuyện gì liền thích chơi xỏ em như vậy.”
“Xin lỗi, là do anh không bảo vệ em tốt. Có lẽ không nên đưa em vào vòng xoáy rối ren này.”
Sau khi sự việc xảy ra, Trần Thanh Phong cảm thấy có lẽ anh đã sai, không nên đưa cô đến bữa tiệc ngày hôm qua. Càng có nhiều người biết thì càng nguy hiểm, đối thủ của anh đầy rẫy ra đó, giờ bọn đó đều nhắm vào cô thì phải làm sao.
“Không sao, là hai bên tự nguyện.”
“Có lẽ sau này sẽ có nhiều phiền phức hơn, anh sẽ để người bảo vệ em, tránh những nguy hiểm không đáng có.”
“Ồ, anh cảm thấy đám vệ sĩ của anh sẽ bảo vệ em mà không phải là em bảo vệ bọn họ chứ?”
Anh đã quên mất điều này, ngày hôm qua khi nhìn thấy cô khoác lên mình bộ váy, cùng lối trang điểm rất hợp với cô thì anh cứ nghĩ cô là một bông hoa, nhưng anh lại quên mất cô chính là đóa hoa hồng, đẹp nhưng nhiều gai.
Cho dù anh mới chứng kiến một chút hôm đó, nhưng anh biết với thân thủ của cô thì những đối thủ tầm thường không thể làm khó cô được.
“Dù thân thủ em tốt, thì em vẫn là con gái, sức lực chỉ nhiêu đó thôi, một vài người thì được, chứ một đám người thì sức lực của em sẽ nhanh chóng bị hạ gục, vẫn là nên có người bảo vệ em anh mới yên tâm.”
“Được rồi, anh muốn sao cứ làm vậy, đừng cản trở em là được.”
“Ngốc.”
Anh mắng cô với giọng điệu trìu mến đồng thời còn lấy tay xoa đầu cô như bố mẹ dỗ con vậy.
Hừ, xem cô là trẻ lên ba sao?
Ăn uống xong xuôi, Hạ An được Trần Thanh Phong đưa về nhà cô, anh còn nhiều chuyện cần phải xử lý, nên phải đến công ty luôn, không thể ở bên cô được. Hạ An cũng thông cảm cho anh, trong lòng xẹt qua một nét thương xót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT