“Cổ phần của bố, bố muốn chia sao thì chia, con không can thiệp.”
Từng đó đối với anh mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng ít nhất điều này bố anh không làm cho anh thất vọng. Mặc dù bị mẹ kế thổi gió vào tai nhưng ông vẫn công bằng như vậy, anh cũng không còn gì để nói.
Trần Thanh Tú cũng lên tiếng:
“Con cũng không có ý kiến.”
Trái với sự thản nhiên của đứa con, Phạm Ngọc Anh lại xoắn xuýt không thôi, bà đã dùng biết bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt mà ông già vẫn cứ làm theo ý mình, ngày Trần Thanh Phong đuổi mẹ con bà ra khỏi nhà sợ là không còn xa nữa.
“Mình à, chuyện cổ phần vẫn là để nói sau đi, trước mắt là chuyện kỷ niệm công ty và chuyện hôn nhân đại sự của Phong mới là quan trọng nhất.”
Nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao?
Trần Thanh Tùng gật gù đồng ý:
“Ừm.”
Loading...
Rồi quay sang nói với Trần Thanh Phong:
“Con cũng đã 30 rồi, cũng đến lúc lo nghĩ về chung nhân đại sự, mấy năm nay gì con cũng dốc sức tìm kiếm nhưng con không vừa ý một ai, con nói xem con có yêu cầu gì về vợ của mình không, để gì con biết tìm cho phù hợp.”
“Chuyện đó để sau hẵng nói, chuyện chung nhân đại sự của con, con sẽ tự mình tìm kiếm, không cần mọi người nhọc lòng.”
Minh Ngọc nãy giờ ngồi khép nép bên bà Ngọc Anh, lúc nghe đến chuyện của Trần Thanh Phong thì cũng hơi e lệ một chút. Thấy Ngọc Anh vỗ tay cô, làm cô cũng hơi lúng túng, nhưng không nói gì vào lúc này là một sự sáng suốt.
Bà Ngọc Anh nói:
“Minh Ngọc là một đứa trẻ tốt, con bé cũng môn đăng hộ đối với nhà mình, lại là đứa trẻ có tài năng, hai đứa có thể tìm hiểu một thời gian cũng không tồi. Nếu hợp nhau thì bước tiếp, còn nếu không thì trở thành bạn bè cũng được. Minh Ngọc, cháu thấy sao?”
Mặt cô đỏ ửng, bẽn lẽn như cô gái mới về nhà chồng, nhẹ giọng nói:
“Dạ, cháu không ngại ạ.”
Rồi cô quay qua nói với Trần Thanh Phong:
“Anh Phong, rất vui vì được làm quen với anh, mong rằng chúng ta có nhiều thời gian tìm hiểu nhau nhiều hơn.”
Trần Thanh Phong không hề tỏ thái độ gì, chỉ nói:
“Chào cô, rất vui vì được gặp cô ngày hôm nay, nhưng tôi khá bận, không có thời gian dành cho bản thân hay hẹn hò đâu. Rất xin lỗi.”
Ôi, con tim thiếu nữ vỡ nát.
Ngọc Anh giường như đoán được anh sẽ nói vậy, liền cướp lời:
“Lần này, thằng Tú sẽ san sẻ chuyện công ty với con, nên con sẽ có nhiều thời gian hơn cho bản thân.”
Trần Thanh Phong nhìn qua Ngọc Anh:
“Bà có chắc là một người chưa có chút kinh nghiệm nào có thể san sẻ chuyện công ty với tôi sao?”
Ngọc Anh á khẩu.
Ngừng một hơi rồi Trần Thanh Phong nói tiếp:
“Quên nói chuyện này nữa, cậu ấy muốn vào công ty làm, tôi rất hoan nghênh, nhưng vẫn như một người bình thường đi từ dưới lên, có năng lực thì lên cao, không có thì bị đào thải. Tôi không muốn xảy ra bất cứ tình huống không công bằng nào.”
Thanh Tú nãy giờ không nói một câu nào bất ngờ đồng ý:
“Em đồng ý.”
“Được.”
Thấy thằng con không có tiền đồ nào của mình đồng ý Ngọc Anh giận tím mặt, nhưng đang có nhiều người bà chỉ có thể cắn răng chịu, chỉ lườm Thanh Tú một cái rồi thôi. Đồng thời bà mong ông chồng của bà sẽ nói đỡ vài lời cho Thanh Tú, nhưng rõ ràng ông ta không hề để ý, mọi chuyện trong công ty, ông nói không quan tâm nữa thì chắc chắn là không quan tâm nữa, bất kể là người nào cũng không lay động được.
Trần Thanh Phong không nán lại quá lâu, mọi việc đã xong xuôi thì anh cũng rời đi ngay.
Minh Ngọc cũng xin phép cáo từ, qua sự việc ngày hôm nay, cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của Trần Thanh Phong, anh hoàn toàn không dễ gần, lạnh lùng và cường ngạo, nhưng càng như vậy thì khi chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
Sau khi mọi người rời đi, Ngọc Anh đi đến phòng của Thanh Tú, không gõ cửa mà chạy thẳng vào, thấy Thanh Tú đang nằm trên giường chơi game, bà ta nói:
“Mẹ muốn nói chuyện với con.”
Thanh Tú tắt điện thoại, nghiêm túc nhìn mẹ của mình:
“Mẹ nói đi”
“Sao con không có một tí tiền đồ nào vậy, cậu ta rõ ràng là không muốn con thuận lợi tiến vào công ty, vậy mà con không những không phản đối mà còn đồng ý với cậu ta nữa, con muốn đến lúc nhìn hai mẹ con bị nó đuổi thẳng ra khỏi nhà mới vừa lòng chứ gì?”
Bà ta hận không thể luyện sắt thành thép từ khi còn nhỏ, đến bây giờ đứa con này ngày càng có những quyết định riêng của bản thân, càng lúc càng muốn chống đối bà, làm cho những dự định của bà hết lần này đến lần khác đều đổ bể.
“Mẹ, mẹ có thể bớt tính toán lại không? Con không muốn làm kinh doanh, con cũng có những thứ con thích, chỉ cần mẹ đừng làm gì quá đáng, anh hai sẽ không đối xử tệ với mẹ.”
“Hừ, con thì biết gì, nếu mẹ không tính toán thì con bây giờ chưa biết đang sống ở ngó ngách nào đâu.”
Đúng vậy, nếu năm đó bà không tính toán, thì làm sao có thể làm phu nhân của tập đoàn Phong Trần này được, từ từ lôi kéo Trần Thanh Tùng ngoại tình, dính bầu rồi làm ra bao nhiêu chuyện để cho ông ta ly hôn, cho đến bây giờ bà vẫn xem đó là thành tựu. Cuộc sống là vậy, thắng làm vua, thua làm giặc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT