“Vậy sao, hay là để mẹ tự liên hệ với người ta. Người ta tên gì ấy nhỉ, Thanh Trúc phải không ông xã.”
Nằm không cũng trúng đạn.
Lê Đình n cũng phải phối hợp theo:
“Đúng vậy, chính là Thanh Trúc.”
Nói xong lại tiếp tục công việc xoa bóp cho phu nhân.
Sau khi nghe điện thoại của người bạn xong, Mỹ Anh phu nhân ra lệnh cho ông chồng bắt phải điều tra bằng được cô gái kia. Chỉ cần con người sạch sẽ, đơn thuần thì sẽ được qua cửa. Và khi nhận lấy thông tin cô gái này, Mỹ Anh phu nhân rất đắc ý, không ngờ con trai mình lại có mắt nhìn người tốt thế. Gia thế, địa vị, tiền bạc, nhan sắc, học thức... tất cả mọi thứ đều không chê vào đâu được.
Thầm cho thằng con một like.
Lê Đình Hùng hết cách với ông bà này. Nhanh tay nhanh mắt thì không ai bằng, chưa gì mà đã đi điều tra con nhà người ta rồi. Người ta mà biết chắc cạo đầu anh luôn đó, cô gái đó cũng không dễ chơi chút nào đâu, không phải cái kiểu dịu dàng e lệ, yêu điệu thục nữ đâu.
"Mẹ yêu à, chuyện này không cần vội, con đã có tính toán hết rồi. Đợi một thời gian nữa, con sẽ đưa về ra mắt với bố mẹ được không?"
Mỹ Anh phu nhân ngước mặt lên với giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo:
"Một thời gian cụ thể đi."
"Nửa năm, đúng vậy, nửa năm nữa con sẽ đưa bạn gái về ra mắt hai người."
Loading...
Một giọng điệu rất dứt khoát phóng ra từ người nào đó:
"Không được, quá dài. Tối đa một tháng. Sau một tháng không mang về được thì...."
Không nói hết câu, chỉ lấp lửng vậy thôi, nhưng đủ làm hai cha con nào đó nổi da gà.
Lê Đình Hùng ngoảnh sang nhìn Lê Đình n để cầu cứu: Bố, cứu con.
Lê Đình n nhìn lại: Con biết là cho dù cầu cứu bố cũng không thay đổi được gì mà.
Lê Đình Hùng: Bố thật không có tiền đồ.
Lê Đình n: Kệ bố, nếu con có tiền đồ thì đã không cầu cứu bố rồi.
Lê Đình Hùng: Con chắc chắn không phải con ruột của bố.
Lê Đình n: Bố cũng mong là vậy.
Mùi thuốc súng bắn ra tung tóe khắp căn phòng.
Được rồi, Lê Đình Hùng anh chịu thua, ai bảo mẹ chính là người có quyền tối cao nhất trong nhà này chứ.
"Được rồi, mẹ yêu. Một tháng nữa con sẽ đưa bạn gái về."
Lê Mỹ Anh vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn tỏ ra lạnh lùng trước mặt thằng con này:
"Con ngoan, vậy là tốt nhất. Mẹ muốn có cháu lắm rồi."
"Dạ. Thôi con quay lại công ty đây, còn nhiều việc cần xử lý ạ."
Được như ý nguyện rồi, níu kéo làm chi nữa. Mặc dù biết hôm nay cuối tuần không đi làm nhưng cũng không muốn vạch mặt con trai, nó đang muốn trốn ấy mà.
Lê Mỹ Anh ngoắc ngoắc tay:
"Ở đây không còn việc của con nữa, đi đi, đi đi."
Biết ngay mà, đạt được mục đích rồi là phủi đít ngay.
Mình chắc chắn không phải là con ruột của hai con người trước mặt này.
Đành ôm một bụng oan ức rời đi.
Thấy Lê Đình Hùng rời đi, hai ông bà nhà nào đó nhìn nhau cười.
"Ông xã, cuối cùng mình cũng chờ được ngày này rồi."
Lê Đình n vuốt ve mái tóc của bà xã như đang sủng nịnh một bảo vật:.
||||| Truyện đề cử:
Không Còn Là Nữ Phụ |||||
"Em vất vả rồi bà xã."
"Giờ tâm nguyện lớn nhất của em là nhìn thấy thằng nhóc lấy vợ sinh con, có người kề vai sát cánh với nó cho nó đỡ bơ vơ và cũng trách nhiệm hơn với cuộc sống của mình."
"Con của mình chắc chắn làm được, em nhìn thấy nó trưởng thành mà em còn không tin vào nó sao?"
"Không phải em không tin, mà em thương xót. Chỉ khi có vợ, con thì nó mới quý trọng bản thân, bởi vì lúc đó, nó không chỉ phải lo cho nó mà còn gồng gánh cả một gia đình. Chúng ta không thể bảo vệ nó mãi được, sẽ có một ngày nó sẽ phải ra biết lớn."
"Anh tin con sẽ làm được."
Bên đây hai vợ chồng đang tâm sự thì bên kia, Lê Đình Hùng rối não. Anh gọi điện cho Trần Thanh Phong than thở:
"Cậu nói đi, giờ tôi phải làm sao đây?"
"Tôi sợ cô ta không đồng ý."
"Được rồi, cậu còn ở nhà hả?"
“Vậy tôi qua nhà cậu ăn chực.”
"Bye."
Nói là đi, Lê Đình Hùng chạy một mạch qua biệt thự của Trần Thanh Phong.
Cuối tuần nhưng Trần Thanh Phong vẫn bận rộn với một mớ giấy tờ. Đậu Đình qua đây từ sớm, phụ giúp anh sắp xếp giấy tờ.
“Phong, cậu nói xem, đợt này Hùng nó phải giải quyết chuyện này ra sao?”
Lúc Lê Đình Hùng gọi cho Trần Thanh Phong, Đậu Đình cũng ở đó, anh chỉ nghe loáng thoáng thôi nhưng Trần Thanh Phong đã kể hết cho Đậu Đình.
“Cậu ta lại bị lọt vào hố của bố mẹ rồi. Ông bà già nó mong cháu đến mức hồ đồ rồi.”
Mấy người là bạn thân, cũng đã gặp mặt bố mẹ Lê Đình Hùng nhiều rồi nên cũng biết một chút. Nhà được một đứa con, giờ thấy nhà người ta có cháu nên suốt ruột. Nhưng nhiều khi cũng thấy hâm mộ Lê Đình Hùng, anh có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ thương yêu nhau, luôn là chỗ dựa vững chắc cho cậu ta thoải mái chơi bời.
Đậu Đình nói:
“Cũng phải, nhưng rõ ràng là ông bà già lo cũng đúng thôi, cũng đâu ít tuổi nữa đâu.”
Trần Thanh Phong như đang suy nghĩ điều gì, một lát mới nói:
“Chỉ cần đúng người thì tuổi tác không còn quan trọng, còn nếu không đúng người, thì ai cũng như nhau.”
Lúc trước, thấy bố mẹ sống tương đối hòa thuận, trong nhà cũng ít khi xảy ra cãi cọ nhưng sau này lớn lên, anh mới hiểu rằng, đó không phải là hạnh phúc, mà là sự chấp nhận. Một cuộc hôn nhân thương mại, không có tình cảm thì trước sau gì cũng đổ vỡ, như hoa bồ công anh, tuy đẹp mà mong manh, chỉ cần một cơn gió nhẹ, cũng làm bay đi tất cả.
Đậu Đình rất hiểu câu nói này của Trần Thanh Phong, lớn lên bên nhau, anh cũng đã chứng kiến hành trình niềm vui thì ít mà nỗi đau thì nhiều của anh ta.