Trong team này, người nghèo nhất có lẽ là Hoàng Việt Phong. Nhưng với thành công và nỗ lực không ngừng nghỉ thì anh cũng đã mua được nhà, xe và có cuộc sống êm đềm bên vợ con. Còn lại toàn cậu ấm cô chiêu, họ đi làm vì họ thích vậy thôi. Cứ nhìn lại mà xem, ai cũng đi ô tô hết, họ nghèo được sao? Chỉ có Hạ An là đi xe buýt công cộng, nhưng điều đó cũng không nói lên được cô nghèo hay giàu.

Khi Thu Quỳnh và Lâm vừa ra khỏi gara thì đúng lúc chứng kiến một màn Trần Thanh Phong ân cần, chu đáo với Hạ An, cô ta lại càng tức tối.

“Ở đâu cũng câu được trai nha. Cứ tưởng vẻ ngoài đơn thuần, vậy mà cũng mưu mô phết. Cũng không biết đã bị bao nhiêu đàn ông chơi rồi.”

“Em có thể đừng nghĩ xấu cho người khác được không?”

Mặc dù Lâm không còn cơ hội với Hạ An, nhưng không có nghĩa là anh để cho người khác muốn nói gì cô thì nói. Trong khoảng hai tháng này, người tiếp xúc với Hạ An nhiều nhất là Lâm, nên Lâm biết con người của Hạ An như thế nào. Cô không phải là người hiền lành, nhưng cũng không phải là người thích gây sự. Mà huống hồ Thu Quỳnh ăn rồi kiếm chuyện với cô, cô cũng có ghi thù hay để bụng gì đâu.

Thu Quỳnh thấy Lâm bênh vực Hạ An thì càng tức hơn:

“Đến giờ mà anh vẫn còn chưa tỉnh à? Cô ta cho anh ăn bùa mê thuốc lũ gì mà anh phải bênh vực cô ta như vậy? Người ta đã có bạn trai rồi, lại còn soái ca giàu có nữa.”

Câu Thu Quỳnh vừa nói đúng là thành công đụng đến điểm yếu nhất của anh.

“Đó không phải là bênh vực, mà là sự thật. Em đừng nói lung tung và nghĩ xấu cho người khác như vậy. Cô ấy cũng có làm gì em đâu mà em cứ phải kiếm chuyện với cô ấy như vậy chứ.”

Cục tức lại tăng lên, cô ta như hét vào mặt Lâm:

“Anh thì biết gì chứ, từ khi có cô ta, mọi người đều xem cô ta là trung tâm. Hồi trước anh cũng rất tốt với em, nhưng từ khi Hạ An xuất hiện, anh xem anh còn biết em là ai nữa không?”

Lâm nhớ lại, đúng là trước đây anh có quan tâm đến Thu Quỳnh, nhưng cũng chỉ là sự quan tâm giữa đồng nghiệp với nhau thôi, đâu đến mức phô trương như vậy chứ. Thu Quỳnh có phải đã làm quá lên rồi không?

“Có phải em hiểu lầm điều gì không, Hạ An là người mới, lại làm chung với anh đương nhiên anh sẽ thường xuyên thảo luận với cô ấy rồi. Còn em thì làm chung với Nam và Hào, em cũng thường xuyên thảo luận công việc với hai người đó, đây là điều bình thường có gì đâu. Còn nữa, hồi trước anh quan tâm em là sự quan tâm của đồng nghiệp với nhau thôi.”

“Không, không, hồi trước mọi người đều rất quan tâm em, nhưng bây giờ ai cũng lạnh nhạt với em nữa. Một Hạ An rồi bây giờ lại thêm một Tú Anh nữa, em cứ như là người thừa vậy.”

Thu Quỳnh vừa nói vừa khóc mếu máo, còn nhỏ mấy giọt nước mắt nữa, đúng là cảm động mà.

Lâm đúng là hết cách, anh không qua nổi nước mắt của phụ nữ, bèn an ủi:

“Em nghĩ nhiều rồi, mọi người đều là đồng nghiệp, không quan tâm nhau thì quan tâm ai chứ. Một ngày làm việc chung từ sáng tới tối, không quan tâm cũng không được.”

“Nếu em không nói ra chắc anh cũng không bao giờ an ủi em một lời đâu nhỉ? Nhưng dù sao em cũng rất vui, điều này cũng chứng tỏ anh cũng rất thương em. Nếu không, anh cần gì phải an ủi động viên em như vậy đúng không?”

Lâm khóc trong lòng, lại bị gài bẫy rồi. Cô gái này đúng là không đơn giản.

“Tất nhiên rồi, đồng nghiệp thì phải thương yêu lẫn nhau chứ.”

Lâm còn nhấn mạnh chữ “đồng nghiệp”, anh biết Thu Quỳnh chắc chắn sẽ hiểu ý của anh.

Đúng vậy, Thu Quỳnh hiểu ý anh là gì, nhưng cô không quan tâm lắm, trước mắt phải lấy được lòng thương của Lâm đã. Rồi lợi dụng lòng thương này làm một số chuyện cũng tốt. Cô không cho phép bản thân mình chịu thua người khác.

Năm xe ô tô lần lượt dừng trước cửa nhà hàng, đây là dạng nhà hàng đồng quê, nằm ở ven sông, không khí khá thoải mái. Nhưng vì cuối tuần nên cũng khá đông.

Hạ An được Trần Thanh Phong quan tâm từng li từng tí đến mức cô cảm thấy không chân thật. Anh mở cửa xe giúp cô, kéo ghế, lấy nước giúp cô.

Diễn thật giỏi nha.

Nhưng Hạ An không hề biết, những điều anh làm cho cô là xuất phát từ trái tim, không hề có diễn trò gì ở đây cả. Anh rất tận hưởng việc chăm sóc cô, có trời mới biết anh thích cô như thế nào.

Hoàng Việt Phong không đi, nên chủ trì bữa tiệc này giao lại cho Hào. Mọi người gọi món xong, Hào đứng lên nói:

“Hôm nay chúng ta tổ chức một bữa ăn nhẹ để chúc mừng Hạ An trở thành nhân viên chính thức của công ty, mặt khác cũng là tiệc welcome người mới đó là Tú Anh. Tôi tuyên bố khai tiệc.”

Tất cả mọi người đều đồng loạt vỗ tay, không khí trở nên vui vẻ.

“Bây giờ đến lượt Hạ An phát biểu.”

Hạ An đang ngồi bấm điện thoại thì chợt nghe tên mình, cô nhìn qua Hào để xem anh giở trò gì.

Hào không nói gì mà liếc mắt qua Trần Thanh Phong, ý bảo cô giới thiệu bạn trai. Đúng vậy, cô quên mất điều này. Hạ An đứng lên, chỉ về phía Trần Thanh Phong đang ngồi cạnh mình nói:

“Giới thiệu với mọi người, đây là Trần Thanh Phong, bạn...bạn..trai của em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play