Thu Quỳnh nãy giờ cũng bị ngây ngốc bởi nhan sắc của hai con người trước mặt, họ còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng đình đám hiện nay, đã thế còn đi xuống từ một chiếc xe sang trọng như vậy. Nhưng những người này sao lại đến đây? Có quan hệ gì với Hạ An vậy?

Lâm cũng ngơ ngác, tự nhiên bị người khác lôi người mình thầm mến đi, anh có chút bực tức:

“Các anh là ai?”

Trần Thanh Phong lạnh lùng đáp:

“Cậu không cần phải biết.”

Anh đã nuốt cục tức nãy giờ rồi, từ lúc thấy Lâm cõng Hạ An ra xe, cử chỉ quan tâm đó không phải xuất phát từ đồng nghiệp mà từ tình cảm trai gái. Anh không thể cướp người ngay lúc đó được, phải chờ đến giờ đã là một sự chịu đựng đối với Trần Thanh Phong anh rồi.

“Nếu anh không nói thì mời anh trả cô ấy lại cho tôi, cô ấy là đồng nghiệp của chúng tôi.”

Trần Thanh Phong nói:

“Đồng nghiệp ư?”

Vừa nói, ánh mắt anh lại quét qua Thu Quỳnh, vừa đúng lúc cô ta cũng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Thanh Phong, bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, lúng túng trả lời:

Loading...

“Đ..ú..ng vậy.”

Trần Thanh Phong cười phá lên:

“Hahaha..haha.”

Anh nói:

“Hai tiếng “đồng nghiệp” này đúng là quá quý hóa rồi.”

Lâm không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có vẻ như hai người này đang nói đến một vấn đề gì đó mà anh không biết.

Lâm nói:

“Tôi không biết ý anh là gì, nhưng Hạ An là đồng nghiệp của tôi, tôi cần đảm bảo sự an toàn của em ấy.”

Lâm nhất quyết không cho Trần Thanh Phong mang Hạ An đi, anh không biết người này có mối quan hệ gì với Hạ An và có khi nào hại cô hay không. Giờ cô bất tỉnh nhân sự như vậy lỡ bị những người kia lợi dụng để hãm hại thì sao. Đúng lúc này thì:

“Ọe..”

Toàn bộ đồ ăn và bia lúc nãy từ trong bụng Hạ An bay ra ngoài, hên mà mớ hỗn độn này chỉ xẹt qua áo vest của Trần Thanh Phong, chứ không chui vào phía trong. Mặc dù bị dính một tí, nhưng cái mùi vị thì không thể chịu nổi, không hiểu cô gái này ăn những gì mà có cái mùi như vậy, ô nhiễm cả một vùng không khí.

Sau khi nôn xong, Hạ An mở mắt ra thấy Trần Thanh Phong, dù say nhưng cô vẫn ngạc nhiên nha:

“Trần Thanh Phong, anh đang làm gì ở đây vậy?”

Trần Thanh Phong “hừ” một tiếng rồi nói:

“Tôi đưa em về.”

Hạ An nửa tỉnh nửa mê trả lời:

“Vậy sao?”

“Đi, tôi đưa em về.” Nói xong, Trần Thanh Phong bế bổng Hạ An lên rồi ngồi vào trong xe, Đậu Đình cũng theo sau rồi lái xe về biệt thự của Trần Thanh Phong.

Thu Quỳnh không làm được gì nên chỉ biết bực tức trong lòng, cứ nghĩ hôm nay sẽ làm nên một chuyện gì đó để nắm được nhược điểm của Hạ An, sau này tùy tiện chỉ đạo, ai ngờ nửa đường lại nhảy đâu ra một anh hùng muốn cứu mỹ nhân.

Đến cửa biệt thự, xe dừng lại, Trần Thanh Phong nói với Đậu Đình:

“Được rồi, cậu quay về nghỉ ngơi đi.”

Nói xong thì Trần Thanh Phong ôm thẳng Hạ An vào nhà.

“Gì Trang.”

Thấy không có ai đáp lại.

“Chết tiệt.”

Trần Thanh Phong đã quên mất việc gì Trang xin nghỉ mấy hôm về quê đám giỗ mẹ. Nhưng giờ cô gái này phải làm sao?

Cả người Hạ An đều bốc mùi, hồi nãy nôn ra còn vương vấn một ít trên áo.

Trước tiên, Trần Thanh Phong đặt Hạ An lên ghế sô pha, rồi cởi chiếc áo vest của mình ra, xắn áo sơ mi lên rồi vào xả nước vào bồn.

Làm xong công tác chuẩn bị thì anh mới bế Hạ An vào tắm, nhưng đúng lúc này thì Hạ An lại mở mắt ra, còn chưa ý thức được bản thân đang ở đâu, thì đã bị mê hoặc bởi nhan sắc của Trần Thanh Phong.

Hạ An lấy tay sờ sờ lên mặt anh, tấm tắc nói:

“Thật là đẹp trai nha.”

Ngón tay của cô chạy từ trên đôi mày kiếm rồi xuống mũi, sau đó xuống môi. Hạ An còn vân vê môi Trần Thanh Phong như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng nào đó.

Cả người Trần Thanh Phong đơ cứng, không ngờ vật nhỏ này say xỉn cũng to gan ghê gớm, bình thường còn không dám nhìn anh mà say vào thì lại tự tung tự tác như vậy.

Ngón tay lại trượt xuống yết hầu của Trần Thanh Phong, rồi vuốt ve mấy lần như đang vuốt vẻ một viên kim cương khổng lồ vậy. Trần Thanh Phong không kiềm chế nổi, anh nuốt mấy ngụm nước miếng là cho yết hầu chạy len chạy xuống.

Sau đó anh cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi đang chúm chím của Hạ An, cái hôn như chuồn chuồn thấp nước không thỏa mãn được anh. Sau khi thả môi cô ra, anh lại tiếp tục hôn thêm lần nữa, lần này so với lần trước lâu hơn rất nhiều, càng hôn càng thấy nghiện. Môi của vật nhỏ này thế mà lại rất ngọt làm anh kiểm soát không được, càng ham muốn nhiều hơn.

Nhưng không thể thừa nước đục thả câu như vậy được, Trần Thanh Phong dù luyến tiếc nhưng lại phải chấp nhận. Anh thả đôi môi của Hạ An ra, bế cô đi vào nhà tắm và thả vào trong bồn mà không cởi đồ cho cô luôn.

Hạ An sau khi trêu chọc vị đại boss này xong thì vẫn tiếp tục bất tỉnh nhân sự, không biết sự tình ngay lúc này. Dù được Trần Thanh Phong ném vào bồn tắm vẫn không mảy may một tí nào.

Cả đời Trần Thanh Phong, giờ mới lần đầu tiên đi hầu hạ người khác thế này. Cho dù anh rất thương em gái, nhưng cũng chưa bao giờ chăm cô được ngày nào, không ngờ hôm nay lại làm việc này cho một cô gái mới gặp qua mấy lần. Thế mà anh vẫn không tỏ vẻ khó chịu lắm mà còn tỏ vẻ hưởng thụ nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play