Trần Thanh Tùng trước giờ vẫn luôn biết rằng bà vợ này của mình không cam chịu, luôn muốn thao túng ông để đối đầu với hai đứa con riêng này của ông, hoặc là lúc ông vắng nhà đối xử tệ bạc với hai đứa, nhưng vì chưa đến giới hạn, ông vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, hai đứa chịu thiệt thòi một tí nhưng ngược lại giúp chúng nó trưởng thành sớm hơn. Sai lầm năm đó của ông đã khiến cho một gia đình tan nát, vợ ly hôn, con cái sống trong tình cảnh thiếu thốn tình thương. Ông biết hết những điều đó chứ, nhưng sự việc đã xảy ra, không thể cứu vãn được. Bao năm qua ông vẫn cố gắng tìm kiếm tung tích của vợ cả, nhưng không biết bà đã đi đâu, không một chút tăm hơi, như bốc khỏi thế gian này vậy.
Mọi thứ ông đều có thể bỏ mặc, nhưng lần này bà ta lại đụng đến công ty, đó là nơi ông gửi gắm cả thanh xuân tuổi trẻ để gầy dựng nên, thế mà bà ta cũng dám. Những tưởng cuộc sống giàu sang phú quý, sẽ thỏa mãn bà, cho nên trước giờ ông chưa bao giờ hạn chế việc tiêu tiền của bà, nhưng không ngờ sự việc lại đi quá xa như vậy.
Còn bắt cóc con dâu tương lai và cháu nội của ông nữa, hai việc này không thể tha thứ được.
Còn một điều nữa, thế mà bà gan to tày trời, giám lừa dối ông nuôi con riêng bên cạnh. Mặc dù ông cũng có hai đứa con riêng, cũng không để tâm đến chuyện đó, nhưng bà lại lừa dối ông như vậy, một đời chồng rồi mà còn dám nói mình đang còn độc thân.
Ha..
Trước giờ mọi người luôn nói ông là một tay lão luyện, không ai qua mặt được, thế mà bị chính người đầu ấp tay gối của mình mỗi ngày qua mặt một cách dễ dàng như vậy.
Sáng giờ, kiềm chế như vậy là ông cũng tự cảm thấy nể phục bản thân lắm rồi.
Lúc này thì chuông cửa vang lên.
Trần Thanh Tùng thở phào một hơi.
Còn Phạm Ngọc Anh thì run lên, bà ta có dự cảm chẳng lành, do dự một lúc vẫn đi ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra thấy hình bóng của Đậu Đình cùng Trần Thanh Tú, sau đó là mấy xe cảnh sát cũng dừng lại, bà ta định đóng cửa lại nhưng rất nhanh Đậu Đình đã giữ lại.
Một vị cảnh sát tiến lên, giơ thẻ chứng minh thân phận lên và nói:
“Bà là Phạm Ngọc Anh?”
“Đúng vậy, anh cảnh sát, có chuyện gì vậy?”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Chúng tôi là cảnh sát hình sự, đây là lệnh bắt người, chúng tôi nghi ngờ bà có liên quan đến một vụ bắt cóc người trái phép, chúng tôi muốn đưa bà về đồn lấy lời khai.”
“Không, không thể nào, anh nói bậy gì vậy?”
“Phiền bà vui lòng hợp tác, pháp luật rất công bằng, nếu bà không có liên quan thì rất nhanh thôi bà sẽ được ra ngoài.”
Bà ta không biết nói gì nữa đành nhìn sang Trần Thanh Tú:
“Con trai, cứu mẹ, mẹ không biết chuyện gì đang xảy ra, con nhất định phải cứu mẹ.”
Trần Thanh Tú chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về mẹ mình như vậy, anh bước lại gần bà:
“Mẹ, thẳng thắn nhận lỗi sẽ được khoan hồng, sau này con sẽ đến thăm mẹ thường xuyên.”
Nói xong thì bước vào nhà mặc kệ lời chửi bới, gào thét của mẹ mình.
“Thằng con bất hiếu, uổng công tao sinh mày ra, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, giờ mày còn bắt tay với người ngoài để hại mẹ mày, mày sống sẽ không thoải mái đâu.”
Trần Thanh Tú đi vào nhà thì đúng lúc gặp phải Trần Thanh Tùng đang đi ra, ông đi lại gần anh, vỗ vai anh an ủi:
“Con lên nghỉ ngơi chút đi.”
“Dạ, bố.”
Phạm Ngọc Anh quay lại thấy chồng mình vừa bước ra thì khóc lóc kêu lên:
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Mình à, cứu em, em vô tội, em thật sự không làm gì cả, mình nhất định phải cứu em ra.”
Nhưng rất nhanh, bà ta đã phải thất vọng vì câu nói như tát thằng vào mặt bà ta của Trần Thanh Tú:
“Mọi việc đã có pháp luật định đoạt, pháp luật nhất định sẽ công bằng.”
“Mình à...”
Bà ta hoàn toàn thất vọng, bị hai người cảnh sát hai bên áp tải đi.
Bà ta biết đời mình như vậy coi như là xong rồi.
Hôm sau, bố mẹ và anh trai của Hạ An phải quay về Hà Nội vì công việc, không thể ở lại tiếp tục chăm sóc con gái cưng, đành phải nhờ Trần Thanh Phong. Anh rất vui vì phụ huynh đã tin tưởng giao con gái mình cho anh như vậy, mấy ngày liên tiếp anh đều ở bên cạnh chăm sóc cô như bảo mẫu.
Chiều hôm đó, phòng bệnh chào đón hai vị khách là Trần Thanh Tú và Tuệ Tâm.
Hạ An nhìn thấy hai người cùng đến thì dùng ánh mắt dò hỏi, thấy Tuệ Tâm mỉm cười bẽn lẽn, còn Trần Thanh Tú né tránh thì cũng hiểu được một vài điều, thì ra cô nằm viện mấy ngày đã bỏ sót một vài điều thú vị rồi.
Tuệ Tâm đi vào, xách một giỏ hoa quả để lên bàn:
“Hạ An, bữa giờ không biết em nằm viện nên hôm nay mới đến thăm được.”
Hạ An xua tay:
“Không sao, không sao. Chị đến thăm em là em mừng rồi. Nào, lại đây ngồi đi.”
Vì động thai nên mấy ngày hôm nay dù đã khỏe hẳn rồi nhưng người nào đó vẫn không cho cô ra khỏi giường, đành phải kêu Tuệ Tâm ngồi gần giường nói chuyện, còn hai anh em nhà nào đó thì ngồi ở sô pha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT