“Chỉ là may mắn hơn mà thôi, còn nhiều dự án sau, anh cố gắng lên nha.”
Diệp Chi vẫn dùng giọng điệu ngây thơ hồn nhiên như vậy nói chuyện với anh.
Trần Thanh Phong không lên tiếng.
Lưu Anh Tài nhìn thẳng mặt Trần Thanh Phong nói:
“Tôi muốn nói với cậu mấy câu được không?”
Trần Thanh Phong không trả lời anh ta mà nói với Diệp Chi:
“Em lên xe đợi anh.”
“Dạ.”
Khi cửa xe đóng lại, Trần Thanh Phong mới hỏi:
Loading...
“Cậu có chuyện gì thì nói đi?”
“Lần này tớ thua cậu hoàn toàn, một cách tâm phục khẩu phục.”
“Ừm.”
Rất dửng dưng, rất tiết kiệm lời.
“Tại sao cậu không vạch trần tôi?”
“Trước sau gì cậu cũng thua rồi, vạch trần hay không thì cũng có ý nghĩa gì nữa không?”
“Đúng vậy, là tớ đã quá coi thường anh em cậu, đặc biệt là Diệp Chi. Cô bé nhìn thì hồn nhiên ngây thơ vậy mà không ngờ thủ đoạn cũng không tệ, không hổ danh là em gái cậu.”
“Ừm, con bé có tố chất làm lãnh đạo.”
“Chuyện năm đó, thực sự tôi không trách cậu, tôi biết cậu không thích Hương Ly, nhưng mà tạo hóa bắt buộc tôi và cậu phải đứng ở thế đối đầu nhau, không còn cách khác nữa.”
“Không có tạo hóa nào ép được cậu nếu cậu không thực sự ham hư vinh và danh vọng.”
Đúng vậy, là do anh ta đã bị lời ngon tiếng ngọt của mẹ mình dụ hoặc, không áp chế được ham muốn tiền bạc và danh vọng.
Lưu Anh Tài là con riêng của Phạm Ngọc Anh và chồng đầu tiên ở quê, sau đó chồng bà ta vì nghiện ma túy không có tiền nên bị đánh đến chết. Anh ta được gửi cho bà ngoại nuôi ở quê, sau này vì âm mưu đã ngồi được vào vị trí Phong Trần phu nhân, Trần Thanh Tú lại không giới hạn tiêu tiền của bà ta, nên từng bước đưa Lưu Anh Tài lên thành phố, sống gần nhà nhau để tiện chăm sóc. Khi anh ta đủ tuổi, đưa anh ta đi Pháp du học, và trở về từ bốn năm trước, đầu quân cho Vượng Phát. Vì bỏ vào đó một số tiền lớn, nên anh ta trở thành cổ đông và ung dung ngồi lên vị trí giám đốc.
Những tưởng hôm nay sẽ là ngày khai chiến với Phong Trần bằng một nhát dao sau lưng, nhưng ngược lại vừa tiền mất, vừa tật mang. Sau sự việc này quay về công ty, có lẽ đến nhân viên bình thường cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Vì sao?
Vì sao ông trời lúc nào cũng ủng hộ Trần Thanh Phong?
Từ tình yêu, đến tình bạn, giờ đến cả cạnh tranh cũng thua?
Chẳng lẽ vì trong người anh ta mang dòng máu của kẻ nghiện ma túy còn Trần Thanh Phong lại mang dòng máu hào môn quý tộc sao?
Trần Thanh Phong nhận được tin nhắn của Hạ An thì ngay lập tức phóng xe ra về.
Sau khi nghe đoạn hội thoại trên thì anh đã biết vì sao Lưu Anh Tài lại nói vậy, nhưng nếu anh ta không chọn lựa theo con đường như vậy thì đâu có chuyện ngày hôm nay chứ.
Mấy ngày tiếp theo Trần Thanh Phong vẫn án binh bất động, chưa có bất kỳ pha phản kích nào, chỉ âm thầm thu thập thông tin.
Khi anh nhường ghế tổng giám đốc Phong Trần cho Diệp Chi, thì cũng để Đậu Đình ở lại hỗ trợ cô một thời gian, cho cô làm quen với mọi việc. Dạo gần đây vì chuyện hợp đồng anh đã rút Đậu Đình về điều tra việc này. Sáng sớm hôm nay Đậu Đình gọi điện tới, nói đã có một số thông tin cần thiết, nên hai người hẹn nhau tại biệt thự này luôn.
Đậu Đình đưa cho anh một tập hồ sơ:
“Đây là toàn bộ thông tin mà cậu cần.”
“Cảm ơn.”
“Chuyện lần này cậu định xử lý như thế nào? Còn nữa, Tú thì sao? Dạo này có vẻ cậu ta không ổn cho lắm.”
Trần Thanh Phong do dự nhất cũng là vì Trần Thanh Tú, đứa em cùng cha khác mẹ này không hề giống như mẹ cậu ta. Bản tính hiền lành, đơn thuần giống Diệp Chi, anh cũng không máu lạnh đến mức sát hại những người vô tội, đặc biệt là em trai mình.
“Ừm, có một người mẹ thủ đoạn như vậy, cậu ta ổn mới là có vấn đề, nhưng tớ không định làm gì cậu ta hết, chỉ là...mẹ cậu ta thì không thoát được đâu.”
Vừa nói hết câu thì điện thoại của Trần Thanh Phong vang lên, là Trần Thanh Tú gọi:
“Alo.”
“Không xong rồi anh hai, Hạ An, chị ấy bị bắt cóc rồi.”
“Cái gì? Cậu đang ở đâu?”
“Em đang ở đường Phạm Văn Đồng, đoạn …. Chiếc xe chở cô ấy là một xe SUV màu đen, biển số 59xxx xxxxx.”
“Được rồi, cậu đứng đó, tôi sẽ cho người đến đưa cậu về.”
Đậu Đình hỏi:
“Sao vậy?”
“Cậu cho người phong tỏa toàn bộ đường, theo dõi chiếc xe SUV biển số 59xxx xxxxx cho tôi, còn nữa, cử một chiếc xe đến đón Tú về.”
“Được.”
Ngay lập tức Đậu Đình liên hệ cục cảnh sát giao thông đường bộ, phong tỏa đường đi và chặn những xe khả nghi, đồng thời theo dõi chiếc xe đưa Hạ An đi.
Vì biêt được hướng đi nên tầm ba mươi phút là có thể xác định được chiếc xe đang đi về hướng nào.
Nhận dạng xong chiếc xe, cảnh sát ngay lập tức vào cuộc, tiến hành truy bắt chiếc xe nhưng khi chiếc xe dừng lại, trong xe chỉ có duy nhất một tài xế, không có thêm một ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT