Nhìn những đường võ của Hạ An, ba người kia cũng phải cảm thán, không phục không được.

Khi nghe thấy có tiếng động lớn, nhóm Trần Thanh Tú cũng ập vào, nhưng xong hết cả rồi, đám người đã bị hạ gục.

Hạ An cướp lấy điện thoại, bấm một dãy số, mấy giây sau thì điện thoại được nối máy:

“Alo”

“Huấn luyện, em là Hạ An đây.”

“Có chuyện gì không? Lấy điện thoại đâu ra mà gọi điện vậy, có muốn bị kỷ luật không hả? Hành quân thì không lo mà đi đi, còn gọi điện để khoe thành tích sao?”

“Tôi không muốn nói chuyện nhiều với huấn luyện, hiện tại chúng tôi đang bắt được một nhóm thổ phỉ bốn người buôn bán người trái phép và có đường dây, tối nay bọn chúng sẽ tập trung ở địa điểm giao dịch, đề nghị hỗ trợ người để truy bắt.”

“Hả? Vậy giờ mọi người đang ở đâu?”

“Đi theo hướng tây nam, tầm hơn một nửa đường tí, lát nữa chúng tôi sẽ dùng cano đi đến địa điểm giao dịch, huấn luyện bố trí người phía ngoài trước, sẵn sàng chiến đấu.”

Loading...

“Được.”

Sau khi từ gã đại ca lấy được địa điểm giao dịch, mọi người lên cano di chuyển đến vị trí đó rồi gửi định vị cho Quốc Trường.

Mấy gã thổ phỉ bị đánh cho bầm dập hết người, co rúm lại không dám phản kháng, chỉ nghe theo lệnh.

Hạ An nói:

“Chỉ cần mày thành thật một tí, tao hứa giữ lại cái mạng này của mày, còn nếu không….”

Nói nửa chừng thì dùng động tác cắt cổ cho lão ta dễ hiểu, ai ngờ lão ta giật bắn người, đái luôn cả ra quần.

Thật là nhát gan.

Thế mà cũng dám làm cái nghề này.

Làm mất mặt đám thổ phỉ chính hiệu.

“Được.. được.... tất cả đều nghe theo lệnh của chị.”

Phụt.

Cô đá hắn ta một cái lăn nhoài ra đất, rồi quát:

“Ai muốn làm chị mày chứ.”

Làm cho cả đám kia bật cười.

Trần Thanh Tú chửi một câu trong lòng: Thật là trẻ con, thế mà còn đi chấp nhặt với bọn thổ phỉ này.

Nhưng còn lâu anh mới nói ra miệng, nếu không lại ăn mấy cú đá như lão kia thì có mà ngu.

Gã đại ca bị đá đau điếng người, gật đầu như giã tỏi:

“Dạ….dạ...”

Rất nhanh mọi người đã đến địa điểm giao dịch, sau khi xuống cano, mọi người di chuyển đến căn nhà rách nát gần đó để trú ngụ. Nhóm người bị bắt cóc giả vờ trói tay sau lưng, hai người một đứng thành từng cặp, còn đám thổ phỉ kia đang chờ điện thoại đối phương.

Trong quá trình tra khảo, bọn thổ phỉ này chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bắt người, sau đó tiền trao cháo múc, cũng không biết đối phương là ai, chỉ biết tên của gã kia là Dương, ngoài ra cái gì cũng không biết.

Thông thường bọn họ cũng không mang quá nhiều người đến, tránh đánh rắn động cỏ, vì xung quanh đây thỉnh thoảng kiểm lâm vẫn đi tuần tra, cho nên càng ít càng tốt.

Đúng giờ hẹn, điện thoại lại rung lên.

“Alo”

“Mười lăm phút nữa tới, chuẩn bị trói người trước đi.”

“Anh Dương yên tâm, em đã chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi.”

“Tốt.”

Hạ An nhìn lão ta với ánh mắt cảnh cáo sắc bén:

“Chỉ cần mày làm ra một hành động ngu ngốc gì, đừng trách cái mạng nhỏ của mày lại ngắn hạn như vậy.”

“Dạ..em nhớ rồi.”

Hắn ta thật sự đã khiếp với sự hung ác của con người trước mặt này rồi. Nhìn bề ngoài mặt mày thanh tú, dáng người yếu đuối gầy guộc vậy mà lại có thể bày ra những chiêu trò kỳ cục như vậy.

Hai tiếng trước đó.

Sau khi đám người bị đánh toe tua và đã bị trói tay trói chân. Hạ An gọi hai người là Hoàng Anh và Hữu Tuyên lên giữ chặt người gã đại ca bụng phệ này, còn Trần Thanh Tú sẽ cù lét. Sau khi thấy ông ta bị nhột, lại kêu những người còn lại bê chum nước đặt trước mặt lão ta. Hoàng Long sẽ dí lão ta xuống chum nước, còn Trần Thanh Tú cù lét. Và thế là ông ta uống một bụng nước, đến giờ bụng vẫn còn trương lên.

Cái chiêu ngu người vậy mà cô gái này cũng nghĩ ra được, mọi người cười một trận đau bụng.

Nhưng đồng thời họ nhìn Hạ An bằng con mắt khác, đặc biệt là ba người bộ đội hải quân. Trước đó họ vẫn còn bày ra nét khinh thường đối với đám lính tay ngang này, nhưng họ lại được chính những người họ khinh thường cứu ra từ tay đám thổ phỉ. Từ đó, đã thay đổi thái độ đối với những người này. Kỳ thật họ yếu về thể lực, nhưng trí tuệ, mưu mẹo thì không hề thua kém bất cứ kẻ nào, thậm chí họ đã nhặt mấy cái mạng này, chứ không thì chuẩn bị lên đường sang trung quốc rồi.

Đúng mười lăm phút sau, hai chiếc xe bảy chỗ chậm rãi tiến vào sát cửa, người được gọi là anh Dương đi đầu, một đám chừng chục người theo sau, nhìn những thân hình cường tráng, xăm trổ hổ báo làm cho mấy người cũng hú vía một phen.

Hạ An đang nghĩ đến câu: Xăm trổ chắc gì đã hổ báo, kín đáo chắc gì đã phải là ngoan. Nhưng trong trường hợp này thì là hổ báo thật sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play