Hôm nay Quốc Trường không tự mình đu dây hướng dẫn mọi người, mà anh chỉ đứng nói về lý thuyết, còn thực hành có hai đồng chí bộ đội trinh sát tiến hành.
Sau khi hướng dẫn lý thuyết xong, hai đồng chí trinh sát bắt đầu khâu chuẩn bị. Mỗi người được đeo dây bảo hộ ở eo, đội nón bảo hộ, hai tay cầm hai dây vừa được đeo lên eo, một dây phía trước, một dây phía sau.
Công tác bảo hộ thực hiện xong, họ leo lên vách tường và làm động tác chuẩn bị.
Đợi khi Quốc Trường hô “nhảy”, hai người cùng nhảy xuống dưới.
Họ không tiếp đất liền, mà ghé vào lầu hai, rồi từ lầu hai mới tiếp đất.
Nhìn động tác chuyên nghiệp của hai đồng chí trinh sát, nỗi sợ hãi lúc đầu đã vơi đi phần nào, thay vào đó là sự hưng phấn. Cứ nhìn đôi mắt của mọi người thì sẽ biết, ai nấy đều lấp lánh như nai con, không còn dáng vẻ sợ sệt nữa.
Thao tác của hai đồng chí trinh sát rất chuyên nghiệp, không hề dư thừa một động tác nào, cũng không quá rắc rối, mọi người đều gật gù.
Hai người chiến sĩ làm mẫu xong, tiểu đội được tập hợp thành hai hàng và tiến hành tập luyện. Không thể không nói, ban đầu thấy cao ai cũng hoảng sợ nhưng khi tập luyện lại rất hào hứng và thú vị, có lẽ đây là nội dung huấn luyện nhẹ nhàng nhất từ khi vào đây, mọi người thỏa sức tận hưởng.
Cả tuần đó cũng không huấn luyện nội dung nào mới, những nội dung cũ được luyện tập kỹ càng, chỉ là yêu cầu tốc độ nhanh hơn, vừa đảm bảo thể lực vừa nắm vững những kỹ năng cơ bản.
Cho đến tuần sau, mọi người được tập trung ở trường bắn đạn thật, và mỗi người được phát một cây súng cùng một hộp đạn và yêu cầu bắn được hết các mục tiêu đã được cắm sẵn trong trường bắn.
Lần này Quốc Trường không đứng giảng nữa, anh giới thiệu:
“Đây là Trần Thanh Phong, sẽ hướng dẫn mọi người nội dung ngày hôm nay.”
Anh không mặc quân phục mà chỉ mặc bộ đồ thể thao thoải mái bình thường để tiện hoạt động.
Quốc Trường còn giới thiệu thêm:
“Anh ấy không phải là bộ đội chính quy, mà một chuyên gia súng ống, đang hợp tác với chính phủ và quân đội, hôm nay đơn vị mời anh ấy đến chỉ dạy mọi người một hôm để đổi không khí.”
Quân đội mà cũng có cái gọi là đổi không khí sao?
Thật là nhảm nhí.
Đánh chết cũng không tin.
Khuôn mặt của Trần Thanh Phong lạnh tanh, vẫn đứng yên nãy giờ, không nhúc nhích một chút nào. Nhìn khuôn mặt nam tính, góc cạnh như vậy, ba thiếu nữ không hẹn mà đỏ mặt.
Hạ An thấy anh một thân đứng đó thì ngạc nhiên, luôn nhìn chằm chằm vào anh, nhưng anh cũng không thèm liếc qua cô một giây phút nào.
Được rồi, quăng quả bơ cho cô chứ gì, cô ghim thù này lại.
Quốc Trường giới thiệu xong thì lui bước ra phía sau, nhường sân lại cho Trần Thanh Phong. Anh nho nhã cầm cây súng trước mặt lên, giới thiệu:
“Đây là súng AK-74 cải biên của Việt Nam, nó được sản xuất đầu tiên ở Liên Xô (Nga) sau này Việt Nam đã cải biên một số chi tiết để phù hợp hơn cho quân đội ta. Đầu tiên, súng được gắn thêm thanh ray, cho phép gắn thêm các loại kính ngắm ngày/đêm, cho phép người lính tác xạ hiệu quả hơn ở tầm xa so với thuowncs ngắm cơ khí thông thường. Thứ hai, các chi tiết làm bằng gỗ như báng súng, ốp tay phía trước, ốp tay sau được thay thế bằng các chi tiết làm bằng vật liệu tổng hợp làm tăng độ bền, giảm trọng lượng của súng nhưng vẫn đảm bảo được các yêu cầu kỹ chiến thuật. Thứ ba, tất cả các mẫu súng AK do Việt Nam sản xuất đều có ren đầu nòng súng để có thể gắn bù giật đầu nòng nhằm giảm lực giật và nẩy của súng khi bắn, tăng độ chụm của loạt bắn liên thanh, giảm độ tản mát, bên cạnh đó bổ sung này của AK “made in Vietnam” còn cho phép gắn ống giảm thanh.”
Nói đến bộ phận nào, anh lấy tay mình chỉ vào từng bộ phận đó, thái độ rất tập trung. Đừng nói con gái, kể cả trai cũng nhìn đến mê mẩn. Khí chất tỏa ra trên người đàn ông này là loại khí chất cao quý, nho nhã, đúng chuẩn con cưng của trời. Nhan sắc, tiền tài đều có thừa, xuất thân cao quý, lại còn đứng trên bục vinh quang người người kiêng nể, cung kính. Đã thế lại còn thiên phú giỏi giang.
Giới thiệu xong điểm khác biệt, anh thực hành một loạt động tác chuẩn bị, ngắm bắn, và bắn.
“Đoàng.”
Viên đạn đi đến hồng tâm, không lệch chút nào làm mọi người há mồm, càng thêm ngưỡng mộ.
ngôn tình sủngTuy nhiên, anh chỉ bắn đúng một viên duy nhất, sau đó chỉ định hai người lên làm mẫu, không ai khác đó là Trần Thanh Tú và Hạ An, hai con người đội sổ.
Hai người cũng thực hiện y chang động tác chuẩn bị và ngắm bắn, tuy nhiên nó cứ có cảm giác nó sượng sượng thế nào ấy. Sao không thanh thoát được như anh chứ?
Khi thấy động tác hai người làm sai, anh cũng không hề thái độ gì, mà từ tốn chỉnh lại động tác,
“Đầu tiên phải giữ mặt súng thăng bằng.”
“Hai tay nắm chắc súng, hay khuỷu tay tì xuống đất, giữ súng chắc chắn vào vai, người và súng thành một khối vững chắc.”
“Sức giữ súng của hai tay phải đều nhau. Được rồi, bóp cò.”
“Đoàng”
“Đoàng”
Hai phát súng đều đi lệch tâm.