Lúc Hạ An nói có bạn, tuy anh rất thoải mái với việc cô mang bạn đi cùng, và anh cũng không hỏi bạn trai hay bạn gái bởi vì anh biết rõ mình chưa thân thiết đến mức có thể quan tâm đến đời sống cá nhân của cô. Anh lịch sự mời hai cô gái ngồi xuống, và bảo phục vụ rót rượu cho hai người.
“Chùa mà mày nói đây sao?”
“Thì sao?”
“Không cần phải đẹp trai thế chứ?”
“Không quan tâm lắm, no bụng là được rồi.”
Hai cô gái này nói chuyện cũng quá mức lộ liễu rồi. Trần Thanh Phong còn ngồi đây mà hai cô có thể nói anh là chùa, có cần phải thẳng thắn như vậy không chứ, không cho anh tí mặt mũi nào.
truyện tiên hiệp hay“Giới thiệu với anh, đây là Thanh Trúc bạn tôi”- Hạ An giới thiệu.
“Chào cô” Nói xong anh đưa tay ra, bắt tay lịch sự với Thanh Trúc. Cô cũng đưa tay lên, bắt tay với anh, đây là phép lịch sự tối thiểu.
“Đây là tổng giám đốc công ty gì gì đó, Trần Thanh Phong”
“Chào anh.”
Chào hỏi xong thì đúng lúc thức ăn được đẩy lên, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc, phải nói là sơn hào hải vị đều không thiếu, nhìn bàn ăn mà hai người tặc lưỡi về độ tiêu tiền của cái chùa trước mặt này.
“Tôi cũng không biết hai người thích ăn thứ gì nên gọi đại vài món, hai người nếm thử đi.”
“Cái này gọi là vài món của anh đây hả?” Thanh Trúc tặc lưỡi hỏi.
“Thực ra hôm nay mời hai người ăn cơm là muốn cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu công ty tôi một phen, Hạ An.” Trần Thanh Phong chân thành cảm ơn Hạ An, công ty này đối với anh mà nói cũng không đến mức quá quan trọng, nhưng anh không phải là người vong ân bội nghĩa.
“Đây là tôi đang trả nợ anh lần trước, sau lần này nếu anh vẫn còn nhờ tôi thì phải trả tiền.” Hạ An thẳng thắn nói lên, đối với Trần Thanh Phong thì số tiền này như tiền anh tiêu vặt vậy, Hạ An nghĩ như vậy.
Trần Thanh Phong ngỏ lời mời:
“Nếu cô không chê thì có thể đến công ty tôi làm việc bất cứ lúc nào.”
Nhưng ngay sau đó Hạ An lại dội cho anh một gáo nước:
“Không có hứng thú.”
Cũng đúng, bây giờ đối với cô mà nói, hacker đã quá chán rồi, không còn điều gì mới lạ nữa, cô cần những thứ hấp dẫn hơn.
“Vậy bây giờ cô có hứng thú với việc gì?”
“Anh có thể đáp ứng sao?”
Trần Thanh Phong cũng không ngại mặt dày, muốn hợp tác với cô cho bằng được:
“Nếu trong phạm vi của tôi”
“Ồ, Súng, giờ tôi rất có hứng thú với súng đạn, anh giúp được sao?”
Có một sự khiêu khích không hề nhẹ. Nhưng khi nói ra lời này, vẻ mặt của Trần Thanh Phong cứng đờ, không lẽ cô ấy biết gì đó rồi sao. Nếu không thì trùng hợp đến vậy sao. Nhưng không biết lý do gì, Trần Thanh Phong lại đồng ý:
“Được, nhưng tôi muốn hỏi cô một câu”
“Mời”
“Tại sao cô lại hứng thú với súng đạn?”
“Không có lý do, chả lẽ thích cái gì cũng cần phải có lý do sao?” Hạ An đang nói thật, cô có hứng thú với súng đạn nhưng không biết tại sao bản thân mình hứng thú với nó. Có lẽ là do máu di truyền, gia đình cô có truyền thống quân nhân, bố cô, anh cô đều là những quân nhân xuất sắc. Mà quân nhân thì không thể thiếu súng đạn, võ thuật.
Hiện tại võ thuật của Hạ An đã đạt mức siêu cấp rồi, cô được rèn luyện võ thuật bài bản từ nhỏ nên cô rất tự tin ở phương diện này, nhưng súng đạn thì cô không được tiếp xúc. Mỗi lần thấy súng là đôi mắt cô sáng ngời, nhưng vì là con gái nên gia đình cô không muốn cô không muốn cô đụng đến, gia đình chỉ muốn cô làm một cô gái bình thường, làm việc chốn công sở, du lịch và tám chuyện với bạn bè, trải qua những ngày tháng bình yên thôi.
"Nhưng mà anh cũng có sở thích với loại đồ chơi này sao? " Hạ An thấy Trần Thanh Phong đồng ý giúp cô, nhưng cô không biết là anh có thật sự biết chơi loại này không nên hơi nghi ngờ.
"Cùng biết một chút." Trần Thanh Phong trả lời.
"Thôi tập trung thưởng thức mĩ vị nào. Bớt nói những chuyện không liên quan đi." Lúc này thì tiếng Thanh Trúc vang lên. Nãy giờ cô đã thèm ăn lắm rồi, thế mà cứ phải ngồi nghe hai ông bà này nói chuyện đúng là thật phiền phức mà.
Tư thế ăn uống của Trần Thanh Phong rất nho nhã, không vội vàng mà vừa ăn vừa thưởng thức. Từng động tác đều tỏa ra phong cách quý tộc, vì được sống trong một thế giới thượng lưu từ nhỏ, nên những vấn đề này đều được dạy dỗ một cách tỉ mỉ, cẩn thận.
Còn hai con người ngồi đối diện thì lại ngược lại, ăn uống thật giống bọn giang hồ, nhìn cái nết ăn của hai con người này mà Trần Thanh Phong không tự chủ được cong khóe môi. Tuy nết ăn không được đẹp cho lắm nhưng Trần Thanh Phong lại rất hảo cảm, bởi vì hai con người này không hề giống vẻ giả dối, khép nép như những tiểu thư nhà quyền quý kia, mà toát lên vẻ phóng khoáng, thật thà.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ thì hơn hai phần thức ăn trên bàn đều được hai con người này càn quét hết, có vẻ như tập trung ăn quá nên giờ này hai người đang hơi mệt, chắc là sẽ nghỉ giữa hiệp rồi mới chén tiếp.