Sau khi Chu Kiến Quốc ăn xong sủi cảo thì đi ra bên ngoài rửa xe. Cậu học đồ và sư phó cũng có chuyện phải làm, lúc này trong tiệm chỉ có một mình La Bối.
Ngay từ đầu La Bối đã cảm thấy ông Chu có gì đó rất lạ nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, suy đoán của cô vẫn chưa được chứng thực. Dựa theo trực giác của cô thì sự tương tác của Chu Kiến Quốc và ông Chu rất quen thuộc. Bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, La Bối cảm thấy tất cả suy đoán của cô đều đúng. Từ bắt đầu ông Chu đã nhận ra Chu Kiến Quốc, thậm chí trước khi Chu Kiến Quốc mất trí nhớ quan hệ của hai người có lẽ rất thân thiết. Cô lại liên tưởng đến lúc trước khi ông Chu nói chuyện để lộ ra tin tức, cô có thể có một giả thiết lớn mật đó là dựa theo tuổi tác thì Chu Kiến Quốc rất có khả năng chính là người cháu trai mà ông Chu vẫn thường xuyên treo bên miệng không?
Nhưng lại có một vấn đề quan trọng là nếu anh là cháu trai của ông ấy thì vì sao ông lại không nhận anh chứ?
La Bối không phải một người có thể giấu được tâm sự, huống chi chuyện này có quan hệ với Chu Kiến Quốc, người mà cô quan tâm, nghĩ vậy, cô quyết định muốn muốn hỏi ông Chu cho rõ ràng. Cô sẽ nói với ông đã nhìn thấy ảnh chụp rồi.
Ông Chu đi từ tolet ra thì nhìn thấy La Bối đang nghiêm túc ngồi trên sô pha, thấy ông ra thì La Bối đứng dậy nói: "Ông Chu, nếu lúc này ông rảnh thì cháu có thể mời ông một ly cà phê, được không?"
"Mời ông uống cà phê?" Ông Chu cũng vô cùng ngạc nhiên.
La Bối vẫn nói ra phát hiện vừa rồi của mình: "Vừa rồi cháu định treo áo khoác lên cho ông nhưng ví tiền của ông rơi ra nên cháu vô tình thấy tấm ảnh......"
Vẻ mặt ông Chu vô cùng kì lạ, trên mặt ông không có hoảng loạn mà đầu tiên nhìn về phía Chu Kiến Quốc còn đang rửa xe bên ngoài, thở dài một hơi, nói với La Bối: "Đi thôi, ông mời cháu, không có chuyện con cháu lại mời ông bà."
La Bối đi theo phía sau ông Chu đi ra khỏi tiệm.
Chu Kiến Quốc đang rửa xe thì thấy bọn họ đang đi ra bên ngoài nên gọi La Bối lại: "Cô đi đâu đấy?"
La Bối cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: "Tôi có chút việc muốn đi ra ngoài một chuyến, anh rửa xe đi, tôi sẽ về nhanh thôi."
Nếu là mới quen ông Chu thì chắc chắn Chu Kiến Quốc sẽ cảnh giác còn hiện tại anh dám dùng mạng sống của mình đảm bảo, ông Chu không phải người như vậy. Có lẽ ông còn coi La Bối như cháu gái mình nhưng hai người kia thì có chuyện gì để nói chứ?
Chu Kiến Quốc vốn dĩ muốn đuổi theo hỏi nhưng lại nghe thấy ông Chu hừ một tiếng: "Cậu để ý chúng tôi ra ngoài làm gì, cậu còn chưa được chuyển chính thức đâu."
"......"
Anh muốn chửi thề một câu, được không?
Đây là đang trào phúng anh còn chưa theo đuổi được La Bối, phải không?
Ông Chu không thèm để ý đến phản ứng của Chu Kiến Quốc mà cùng La Bối rời cửa hàng đến một tiệm cà phê gần đó. Lúc này tuy là giờ cơm nhưng vẫn đang là thời gian làm việc nên người đến quán cà phê cũng không nhiều. La Bối còn cố ý chọn một chỗ yên tĩnh. Sau khi ngồi xuống, cô gọi một ly nước trái cây rồi nói chuyện vào chủ đề chính: "Ông Chu, ông có thể nói cho cháu mọi chuyện không ạ?"
"Bối Bối, cháu cảm thấy nó là người như thế nào?"
Vấn đề này làm La Bối ngẩn ra, trong lòng cô đã nhận định Chu Kiến Quốc và ông Chu có quan hệ nhưng cô không nghĩ đến ông sẽ hỏi vấn đề này.
"Rất có năng lực, rất thông minh cũng rất nỗ lực."
La Bối biết những chuyện mà Chu Kiến Quốc đã trải qua, càng biết cô càng bội phục anh.
Ông Chu ngượng ngùng gật đầu: "Cảm ơn lời khen của cháu nhưng cháu chưa nói đến khuyết điểm của nó. Có lẽ lúc cháu quen nó thì nó đang trong hoàn cảnh một người bình thường thậm chí trong thân phận một tên nghèo xác nghèo xơ nên một số khuyết điểm trong tính cách của nó nhờ được cuộc sống mài giũa đã thu nhỏ lại. Khi còn nhỏ nó đã rất thông minh, thông minh tới mức khi học lớp một đã làm được bài tập lớp 5. Nó so với bố nó càng giống con của ông hơn."
La Bối nín thở nghe tiếp.
Đây là ông thừa nhận Chu Kiến Quốc chính là cháu trai của ông rồi sao?
"Cha mẹ nó tuy là thanh mai trúc mã nhưng cũng không có tình cảm gì đáng nói. Bởi vì lúc ấy hai nhà đều muốn tạo cho mình một người đồng minh, hơn nữa chính bọn họ cũng không phản đối, lúc này mới kết hôn. Đứng ở góc độ người ngoài thì cuộc hôn nhân này cũng không hạnh phúc nhưng chính chúng nó lại rất hài lòng. Dù sao cũng lớn lên cùng nhau nên đều biết đối phương có tính cách như thế nào cho nên sau khi kết hôn bọn nó theo kiểu mạnh ai nấy chơi. Nhưng bọn nó rõ ràng hơn ai hết, có thể chơi cũng không thể vượt qua giới hạn, bất kể là cha hay mẹ nó đều không muốn đối phương sinh con riêng để đoạt gia sản của nó cho nên đến nay cũng không có chuyện lộn xộn gì xảy ra."
La Bối: "......"
Thật đúng là một đôi vợ chồng kì lạ cho nên cũng sinh ra một đứa con kì lạ sao?
"Tuy ông không muốn thừa nhận nhưng đầu óc bố mẹ nó đều không thông minh, có thể là may mắn của hai nhà mà bố mẹ nó lại sinh ra một đứa con vừa thông minh vừa có năng lực."
Còn có người tự chê bai con trai con dâu mình như vậy sao?
Ông Chu tiếp tục nói: "Cháu đừng nghĩ hôn nhân của cha mẹ nó không hạnh phúc thì tính tình nó sẽ trở nên quái gở. Trên thực tế, nó lớn lên trong sự quan tâm của mọi người, mỗi người đều cố gắng yêu thương nó hết mức có thể, đương nhiên chuyện này cũng vô tình làm cho tính tình nó trở nên cường thế. Nếu nó mà sống ở thời cổ đại có khi còn thành tên bạo quân, chỉ làm theo ý mình, không nghe theo ý kiến của bất kì ai. Ông giao công ty cho nó, cháu đoán chuyện đầu tiên nó làm là gì. Nó muốn sa thải hết toàn bộ nguyên lão trong công ty. Chuyện này có thể làm được sao? Tuy ông cũng đồng ý mấy người đó rất đáng ghét nhưng làm gì có chuyện một quân vương mới lên ngôi, căn cơ còn chưa vững chắc đã muốn triệt hết phiên vương?"
La Bối uống một ngụm nước trái cây, cười nói: "Hình như ông rất bất mãn với anh ấy."
"Nó rất giống ông lúc còn trẻ, hành động mạnh mẽ, nói cái gì chính là cái ấy, khinh thường làm dáng vẻ ngoài mặt. Nó quá kiêu ngạo cho nên có rất nhiều người bất mãn với nó, đương nhiên, vô cùng đáng tiếc là bởi vì quan hệ với hoàn cảnh gia đình mà nó chưa bao giờ để ý cách nhìn của người khác với nó."
La Bối cảm thấy ông Chu chỉ đơn giản là muốn tìm người để xả cho nên nhanh chóng kể hết mọi muộn phiền đè nén trong lòng nói với cô.
Nói đến cùng, oán hận đã chất chứa rất lâu.
"Nó không nghe ý kiến của ông, cảm thấy ý nghĩ của ông đã lỗi thời nhưng nó không biết một câu, gừng càng già càng cay, cho rằng nó đọc hơn ông mấy quyển sách còn trẻ hơn ông mấy chục tuổi thì giỏi lắm sao?" Ông Chu đã nắm chặt nắm tay: "Cha mẹ nó chả nói được lời nào trước mặt nó, đương nhiên, hai người kia cũng không ngốc, biết ông già rồi, về sau tập đoàn là của con trai bọn nó nên bọn nó coi lời con trai như thánh chỉ. Đừng nói là dạy dỗ mà đến một câu nói nặng cũng không dám nói."
"Nó đắc tội một ông già trong hội đồng quản trị, con của ông già kia cũng coi như bạn thân lớn lên cùng nó. Hơn nữa nói là có chuyện của người trẻ tuổi, người này hẹn nó ra ngoài nói chuyện, không biết có vấn đề gì về đầu óc mà lại hẹn nhau trên núi. Dù sao theo ông biết là cuộc gặp cũng không vui vẻ gì, còn nó thì sao? Có lẽ lúc trước những việc nó làm đến ông trời cũng không chấp nhận được nên không đứng vững rồi ngã từ trên núi xuống, may mà mạng lớn, được người gần đấy cứu rồi đưa đi phòng khám gần đó cũng chỉ bị vài vết thương ngoài da đương nhiên cũng mất trí nhớ."
La Bối hỏi: "Vậy khi anh ấy mất tích, ông không đi tìm anh ấy sao?"
"Sao lại không tìm chứ, ngày hôm sau ông đã tìm được nó." Ông Chu nói tới đây, không khỏi có chút đắc ý: "Lúc ông biết nó mất trí nhớ thì lập tức ra một quyết định, muốn cho tên nhóc này một bài học, đương nhiên nguyên nhân chính là ông cũng muốn nhìn một chút khi nó gặp hoàn cảnh khó khăn đủ đường như vậy thì có thể gượng đứng lên không."
La Bối kinh ngạc: "Mọi người không lo lắng anh ấy sẽ xảy ra chuyện sao? Rốt cuộc một người không có ký ức, không có thân phận, không có tiền...... Rất khó sống sót trong thành phố lớn!"
Nói đến câu sau, ngữ khí của cô đã có chút lên án.
Cô chỉ cần nhớ đến sự mờ mịt của Chu Kiến Quốc khi đó thì không tránh khỏi cũng cảm thấy ông Chu quá tàn nhẫn.
Vốn dĩ ông Chu đang cười tủm tỉm, lúc này cũng nghiêm túc lên, ông nhìn La Bối nói: "Nếu nó bại bởi khốn cảnh thì lại dựa vào đâu để tiếp nhận một gia tộc lớn và tập đoàn? Bối Bối, ông hiểu cháu trai của ông, ông biết nó không phải một người yếu ớt, lúc ấy ông cũng do dự rất lâu mới đưa ra quyết định này. Ông một mình nuôi nó lớn, ông thương nó hơn bất kì ai."
"Nó không đi đồn công an mà là tìm bác sĩ ở phòng khám mượn một trăm tệ đi làm chứng minh thư giả, lúc nó ở công trường bê gạch......" Ông Chu hít sâu một hơi, ngón tay cũng hơi hơi phát run: "Nó bị bắt nạt ở công trường, lúc nó dầm mưa dãi nắng, ông cũng mất ngủ cả đêm. Đó là cháu trai của ông, là một đứa bé ưu tú hơn bất kì đứa bé nào khác từ nhỏ đến lớn."
La Bối nghe được lời này, cô nhìn vẻ mặt ông Chu cũng không biết nên nói cái gì. Giữa hai ông cháu họ, cô chỉ là một người ngoài cuộc, ngay cả dáng vẻ lúc trước của Chu Kiến Quốc như thế nào cô cũng không biết, thật sự không thể tùy tiện kết luận.
"Ngày nào ông cũng muốn nhận nó về nhà nhưng mỗi một lần ông đều nhẫn nhịn. Ông muốn nhìn xem nó có thể làm đến trình độ nào, khi nó hai bàn tay trắng, nó có thể trở thành loại người nào. Nên ông ngăn cản mọi người tìm nó cũng tìm người bí mật bảo vệ nó. Nó không làm ông thất vọng, cháu trai của ông, nó có thể làm một công tử nhà giàu được ông trời ưu ái cũng có thể vì cuộc sống mà cong lưng đi làm chuyện vất vả nhất. Nó không chỉ không tự sa ngã, ngược lại còn nỗ lực hơn tất cả mọi người." Ông Chu càng nói càng kích động, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng kiêu ngạo: "Dù cuộc sống có khó khăn hay khổ sở thì nó đều tích cực, nỗ lực tiến về phía trước, cho dù là lúc ông còn trẻ cũng không làm được như nó."
Ông Chu nhìn La Bối, tạm thời khống chế cảm xúc kiêu ngạo đến tự mãn của mình: "Xin lỗi, ông quá kích động rồi."
"Cháu hiểu cho người lớn tuổi một chút, có đôi khi khó tránh khỏi dong dài, ông nói nhiều như vậy cũng chưa nói với cháu hai việc quan trọng nhất."
La Bối sửng sốt: "Chuyện gì ạ?"
"Nó là cháu trai của ông."
"Còn có, nó độc thân, không có bạn gái cũng không có vị hôn thê."
P/S: được chính thức giải oan. Chúc mừng anh Kiến Quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT